Chương 18: Anh là hồ ly tinh đầu thai à?
Tô Ngọc Mỹ liếc qua chiếc bình giữ nhiệt đặt trên kệ đầu giường hỏi: “Con làm cơm cho mẹ à?”
“Dạ, con vừa được phát lương đang vui lắm mẹ ạ. Con đã làm mấy món mẹ thích đấy”.
“Tay nghề nấu ăn của Noãn Tâm nhà mình thì khỏi phải nói rồi… Nhưng hôm nay mẹ định bảo con cùng mẹ đi chợ mua quần áo, nhân tiện đi ăn ngoài
“Sức khỏe của mẹ như vậy liệu có xuất viện được không?”
“Được chứ, mẹ đã hỏi bác sĩ Chu rồi, không sao cả”.
“Sao mẹ lại nổi hứng muốn đi mua sắm vậy… Trước kia mẹ đầu có thích dạo phố, con dẫn đi mẹ còn không chịu mà.”
“Hiện tại đã khác… Noãn Tâm con không biết đâu, hôm nay mẹ áy náy lắm, haiz, nếu biết trước Viễn muốn đến thăm mẹ vợ thì mẹ đã sửa sang chu đáo để tạo ấn tượng tốt với con rể rồi. Cơ mà Viên hẹn lần sau lại đến nên mẹ vẫn còn cơ hội.”
Tô Noãn Tâm nổi da gà khi nghe mẹ mình cứ luôn miệng nhắc đến Viễn này ‘Viễn nọ. Cô cạn lời luôn rồi. Quên đi, mẹ cô đã lâu không vui vẻ đến thế, sẽ không để tâm đâu.
Nếu không, khi Lệ Minh Viễn thủ vai lưu manh giả vờ nói với mẹ cố về việc ngoại tình trong nhà vệ sinh quán bar, nếu mẹ có mà để bụng con rể tương lai thì có khi bà ngất xỉu vì tức giận mất.
“Nếu đi mua sắm thì mẹ con mình cử ăn trước đi. Con nấu nướng xong xuôi hết rồi.” Mất hai giờ để làm bữa trưa! Không thể lãng phí được!
Ánh mắt Tô Ngọc Mỹ sáng lên, nói: “Đúng vậy, con đã nấu mà không ăn thì lãng phí lắm… Nhưng mẹ đã lâu không cùng Noãn Tâm ra ngoài ăn, hay là con mang bữa trưa này cho Viễn, hôm nay cậu ấy đến đưa cho mẹ một tấm danh thiếp có ghi địa chỉ công ty của cậu ấy trên đó.”
Tô Noãn Tâm này phải moi tim Lệ Minh Viễn ra mới được. Đề ma ma có phải là hồ ly tinh đầu thai không? Đến một chuyến đã có thể mê hoặc mẹ cô đến thế sao? Lại còn nghĩ cách bắt cô mang cơm trưa đến cho anh? Bữa trưa do chính tay cô làm vì cái gì phải mang cho đồ khốn kiếp kia ăn?
Tô Ngọc Mỹ thấy cô còn lưỡng lự, sắc mặt tức thời trắng bệch: “Noãn Tâm… Bệnh của mẹ, không chữa nổi rồi, chúng ta về nhà đi… Con không muốn làm gì, sau này mẹ cũng không bắt con làm nữa.”
“Tô Ngọc Mỹ! Có phải mẹ là sen trắng hiển linh hay không? Hở ra là dùng cái chiều này, con có thể không đi được sao!”
Tô Ngọc Mỹ lúc này mới tươi cười rạng rỡ, nói: “Noãn Tâm nhà mình ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mẹ không nhìn lầm người đầu, cậu Viễn này… là người chúng ta có thể dựa vào
Rốt cuộc thi Tô Noãn Tâm đành đau khổ xách bình giữ nhiệt cùng mẹ ra khỏi bệnh viện.
Mặc dù rất không đành lòng mang thức ăn mình vất vả nấu cho tên lưu manh Lệ Minh Viễn đó, nhưng hiếm khi được thấy mẹ cô rạng rỡ, cả người bừng bừng sức sống đến vậy.
Nói cho cùng cô vẫn không đành lòng. Vì cô biết có thử còn quan trọng hơn hết thảy. Mẹ cô từ một người sắp chết, đã từng mất đi ý chí chiến đấu, chỉ mong có sống hạnh phúc rồi mới yên tâm rời khỏi thế gian này, trở thành con người của hiện tại… tràn ngập khát vọng sống, chính là như vậy, chợt cảm thấy rằng thế giới này rất đẹp, vẫn muốn tiếp tục sống.
Chính vì vậy nên ngay lúc này cô không muốn làm bất cứ điều gì khiến mẹ đau lòng.
Hai mẹ con lúc đầu bắt taxi đến tập đoàn Quốc Doanh, nhưng đi được nửa đường, Tô Ngọc Mỹ bỗng nhìn con gái đăm đăm rồi chán ghét yêu cầu tài xế dừng xe lại.
Tô Noãn Tâm ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng thay đổi quyết định rồi!” Tô Ngọc Mỹ nhìn cô ngán ngẩm: “Con còn biết mình là con gái à? Từ đầu đến cuối có chỗ nào giống con gái đầu!”. Chết tiệt! Bị mẹ ruột ghét bỏ là thế này đây…
/645
|