Chương 376: Xin hỏi cô giáo Tô, tớ có thể đặt câu hỏi không?
“Có tốt hay không, cứ thử là biết thôi mà… Các em, bây giờ bạn Tô Noãn Tâm cũng được coi là người duy nhất trong lớp chúng ta từng đóng hẳn một bộ phim, hơn nữa còn đảm nhận vai diễn khá quan trọng. Lần này từ đoàn phim trở về, có lẽ đã được trải nghiệm không ít, đồng thời cũng học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm… vừa hay sắp tới lớp chúng ta cũng có mấy bạn phải tham gia vào một bộ phim khác, cho nên trước đó cô muốn nhờ bạn Tô Noãn Tâm chia sẻ những điều bạn ấy tâm đắc nhất khi quay phim… tiện thể cũng biểu diễn cho mọi người xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng hòa mình vào vai diễn!” .
“Wow! Tô Noãn Tâm! Coi trọng cậu đó!”.
“Noãn Tâm cố lên!” Cô giáo vừa nói xong thì cả phòng học liền rộn lên.
Có những người rất coi trọng kỹ thuật diễn xuất của Tô Noãn Tâm, nhưng cũng có người có thái độ xem thường có… nói cô chưa đi học được mấy buổi, cũng chỉ nhờ may mắn nên mới được chọn đi đóng vai phản diện trong một bộ phim chiếu mạng mà thôi.
Sao lại có tư cách đứng trên đó giảng bài cho mọi người chứ?
Dưới ánh mắt chứa đựng mọi suy nghĩ của mọi người, Tô Noãn Tâm bất đắc dĩ cười khổ nói: “Cô à… cô thực sự làm khó em rồi… em vẫn chưa rút được kinh nghiệm gì hết.”
Vương Khả Di cười nhạt nói: “Cô vẫn nói câu đó… có được hay không thì cứ thử là biết… Bạn Tô Noãn Tâm cũng đừng quá tự ti như vậy, đạo diễn của bộ phim này đã đặc biệt gọi điện thoại để cảm ơn cô, ông ấy đánh giá rất cao tài năng của em, cảm ơn trường chúng ta đã đào tạo ra lớp người mới tài giỏi như vậy”.
Tô Noãn Tâm ngạc nhiên nói: “Đạo diễn Vương còn đặc biệt gọi điện thoại cho cô nữa sao?”
“Đúng vậy… cho nên, lần này chính đạo diễn của bộ phim mà em đóng đã công nhận tài năng của em. Người có được sự công nhận của đạo diễn đã là diễn viên đạt đủ tiêu chuẩn rồi… so với đa số những bạn trong lớp đều là những người mới chưa từng đóng phim thì em đã là một diễn viên có kinh nghiệm rồi, sao đến tư cách giảng một tiết học cho mọi người cũng không có chứ? Thôi được rồi… đừng để cô mời mãi như thế chứ, cho cô chút thể diện đi, lên đây nào!” . Tô Noãn Tâm khóc không ra nước mắt, đi về phía bục giảng.
Vương Khả Di nhường bục giảng cho Tô Noãn Tâm rồi tự mình ngồi xuống vị trí của cô.
Lúc mới bắt đầu, Tô Noãn Tâm đã cảm thấy rất không tự nhiên.
Nhưng Vương Khả Di ngồi bên dưới luôn dùng ánh mắt khích lệ cô, cho nên cô liền mạnh dạn, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
“Thật ra… tớ cảm thấy đóng phim chính là yêu cầu chúng ta làm một người khác, để bản thân mình hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn… hòa mình vào một thể với nhân vật đó, tớ chính là cô ấy, cô ấy chính là tớ… Lúc tớ đóng vai cô ấy, tớ đã hoàn toàn quên đi bản thân mình, chỉ chú tâm vào làm cô ấy… mọi suy nghĩ, biểu cảm và tất cả hành động của tớ đều tự nhiên xuất hiện vào những lúc tớ làm cô ấy… Khoảnh khắc đó, không phải là diễn xuất nữa mà tớ chính là vai diễn đó… Không biết tớ nói như thế mọi người có hiểu được không? Nhưng cô giáo của tớ đã dạy tớ như vậy đó, thậm chí ở trong đoàn phim, tớ cũng có cảm giác đó khi nhìn thấy những diễn viên gạo cội trong nghề diễn xuất. Một khi bọn họ bắt đầu diễn thì họ không còn là bản thân mình nữa… không cần quan tâm đến hình tượng của mình có đẹp đẽ không hay có những ai đang đứng xung quanh… bọn họ chính là nhân vật trong phim…” .
Tất cả sinh viên ở trong lớp đều chăm chú nghe cô nói. Hơn nữa còn có không ít người cầm bút ghi lại để làm ghi chép.
Dương Diễm ngồi bên dưới, tươi cười nhìn Tô Noãn Tâm hỏi: “Xin hỏi cô giáo Tô, tớ có thể đặt câu hỏi không?”
Tô Noãn Tâm mỉm cười nói: “Tất nhiên là có thể rồi bạn Dương Diễm”
“Chậc..” Trong lớp liền nổ ra một tràng cười sặc sụa.
“Yên lặng! Ngồi trong lớp phải chú ý giữ gìn trật tự, đừng để ảnh hưởng đến các bạn khác nghe giảng” Tô Noãn Tâm đứng trên bục giảng, nghiêm túc nói. Rất rõ ràng, lúc này cô đang diễn vai một cô giáo. Và cũng rất rõ ràng… cô nhập vai rồi.
/645
|