Chương 417: Coi em như một món quà tặng cho anh được không?
“Chú… chủ à… chúc mừng sinh nhật… a..” Quà sinh nhật!”.
Môi cô, rất nhanh đã bị anh ngậm lấy. Đột nhiên trái tim của Tô Noãn Tâm đập rộn lên.
Cô người thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh… chú uống rượu rồi.
Ngay giây tiếp theo, cả người cô đã bị anh bế lên rồi vứt xuống giường.
Tô Noãn Tâm lập tức lăn một vòng trên giường, sau đó tràn đầy cảnh giác vòng tay ôm lấy ngực, cô nhìn Lệ Minh Viễn rồi nói: “Chú à… chú làm sao thế? Không phải chú muốn xem quà sao? Chú đừng lộn xộn nữa, em đưa quà cho chủ nhé, được không?”. Thần trí của Lệ Minh Viễn đã bắt đầu rã rời, hai mắt híp lại nhìn Tô Noãn Tâm chằm chằm rồi nói: “Không cần quà… cần em thôi”.
“Hả… chú, chú nói linh tinh gì thế?”
“Tô Noãn Tâm… coi em như một món quà tặng cho anh được không?”
Anh không cần gì hết. Anh chỉ muốn cô nhóc của anh.
Lúc này, trong đầu Lệ Minh Viễn chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.
Tô Noãn Tâm nghe vậy thì sững cả người, cô há hốc miệng: “Chú… chú nói thật sao?”
“Ngoan… cái gì cũng cho em hết, được không?” Cho dù đã sắp mất đi lý trí nhưng Lệ Minh Viện vẫn đang cố gắng kiềm chế. Anh đã từng hứa với cô rằng sau này anh sẽ không đối xử với cô như thế nữa. Cho nên… anh đang cố gắng kiềm chế bản thân… cố gắng giữ lại một chút lý trí để hỏi ý kiến của cô trước. Hình như Tô Noãn Tâm cũng nhận ra điều đó nên cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi: “Chú… có phải chú lại bị hạ thuốc rồi không?”
“Ừ… ông nội… xấu xa, thế mà lại hạ thuốc anh… ông bảo anh chọn một người để kết hôn.”
Hôm nay, vào đúng thời điểm này để hạ thuốc chú, ép chú chọn một người để gạo nấu thành cơm, sau đó chú phải kết hôn với người phụ nữ đó sao? Tô Noãn Tâm giận đến mức suýt nữa buột miệng mắng người. Đối với chú mà nói thì hôm nay là một ngày vô cùng phức tạp. Ngày sinh nhật của anh, ngày giỗ của bố anh… và cũng là kỷ niệm ngày cưới của mẹ anh và chú hai của anh. Sao ông cụ Lệ lại có thể làm ra một việc đáng ghét như thế trong ngày hôm nay chứ?
Thương thay chú của cô bị người ta ép thành ra cái bộ dạng này… trông thật đáng thương.
Tuy đều bị người ta hạ thuốc nhưng lần này anh không giống với lần trước nữa, nhìn anh có vẻ đã phải nhẫn nhịn rất lâu rồi nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ lại một chút lý trí cuối cùng, anh không muốn làm chuyện cưỡng. ép cô một lần nữa.
Tô Noãn Tâm đau lòng đến mức hốc mắt cũng đỏ ửng lên, suýt nữa thì òa khóc.
“Chú à… chúc mừng sinh nhật… em đồng ý coi bản thân như một món quà tặng cho chú… em sẽ luôn ở bên cạnh chú”
Lúc này thần trí của anh đã không còn tỉnh táo như trước nữa rồi. Và chính câu nói này của cô đã phá tan chút lý trí cuối cùng còn sót lại của anh.
Ngay giây tiếp theo, toàn bộ suy nghĩ của Lệ Minh Viễn đã rã rời hết cả.
Cô nhóc ngoan hiền như thế… nói là, cô đồng ý coi mình như một món quà dành tặng cho anh. Vậy thì… sau này cô nhóc đã hoàn toàn trở thành người của anh rồi. Cô không thuộc về ai hết… mà chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Mọi chuyện xảy ra sau đó thì Tô Noãn Tâm đã không thể nhớ rõ được nữa, suy nghĩ trong đầu cô đều trở nên mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ đó liền ngủ quên mất. Còn Lệ Minh Viễn sau khi trải qua sự mệt mỏi quá độ cũng yên lặng ôm cô chìm vào giấc ngủ. Màn đêm vô cùng yên tĩnh. Hai người nằm trên giường ôm lấy nhau mà ngủ, tựa như đến cả hơi thở của họ cũng quấn quýt không rời.-
/645
|