Chương 437: Kịch bản còn chưa có, vậy mà có thể tự mình diễn sao?
Cô trợ lý nhỏ ở một bên khẽ nói thầm: “Đạo diễn Khương… Ba cô gái này đã cầm danh thiếp của anh tìm tới đây.”
Khương Trung Văn nhìn Tô Noãn Tâm nở một nụ cười rồi nói: “Cô nhóc tuy nhỏ tuổi mà chân thành quá, khó như vậy mà vẫn có thể cùng những người bạn của mình đến đây tìm kiếm cơ hội làm việc! Hmm… Thật đúng là rất biết suy nghĩ cho bản thân!”
Tô Noãn Tâm bĩu môi rồi nói: “Tôi đưa bọn họ đến là việc của tôi, còn có đồng ý cho bọn họ cơ hội được làm việc hay không lại là chuyện của đạo diễn Khương! Hai chuyện này không liên quan gì đến nhau không phải sao!”
“Cô nhóc nhà cô không có chút gì là sợ tôi hay sao?”
“Tôi sợ anh làm gì chứ? Cùng lắm là nếu tôi với anh không thể hòa hợp được với nhau thì tôi sẽ là người rời đi, chỉ cần tôi nhắm mắt làm ngơ là được rồi! Cũng không có gì đáng lo lắm! Đâu phải nếu tôi không diễn cho phim của anh thì tôi sẽ không còn nơi nào để diễn phim đầu!”.
“… Cô nhóc nhà có thật sự không tìm hiểu kỹ càng xem tôi là ai sao?”
“Anh làm sao chứ? Ngay sau khi đạo diễn Khương rời đi, trường học của chúng tôi thiếu chút nữa là bị nổ tung… Có điều đạo diễn Khương là ai đối với tôi không có gì quan trọng, tôi không đòi hỏi yêu cầu cao trong việc chọn diễn viên, từ những vai diễn lớn. cho đến những vai diễn nhỏ, tôi đều có thể diễn được, chỉ cần tôi cảm thấy hứng thú với vai diễn ấy”.
“Ồ? Cô có thể diễn bất cứ vai diễn nào sao? Vậy bây giờ cô đeo chiếc mặt nạ này vào, đeo dây cáp bảo hộ vào, sau đó diễn vai một nữ sát thủ, thử chiến đấu một lúc với Dương Tiêu Nam xem sao?”
Đồ phiền phứ!
cĐầu óc đạo diễn không có vấn đề gì đấy chứ!
Tại sao lại cho cô diễn một cảnh đánh nhau với Dương Tiêu Nam? Đó chính là ảnh để mà! Cô chỉ là một diễn viên mới vào nghề mà thôi!
“Thế nào rồi? Cô nhóc nhà cô không dám sao? Không phải cô nói vai nào cũng có thể diễn sao?”
“Ai không dám chứ? Diễn thì diễn! Mặt nạ ở đâu?”
“Ha ha ha… Đúng là người trẻ tuổi. Tôi rất thích tinh thần hăng hái này của lớp trẻ bây giờ, không sao, diễn không tốt cũng không có vấn đề gì!
Quan trọng là phải có dũng khí nếm thử!”
Tô Noãn Tâm liếc nhìn với vẻ khinh thường nhưng người trợ lý của đạo diễn đứng bên cạnh đã đem chiếc mặt nạ đến rồi đeo lên mặt cho cô.
Sau đó cô liếc nhìn đạo diễn Khương một cái với ánh mắt đầy sát khí.
Đôi mắt đạo diễn Khương không khỏi sáng lên.
Cô thậm chí còn chưa thay trang phục… cũng chưa trang điểm, cô nhóc ấy chỉ đeo duy nhất một chiếc mặt nạ nhưng cũng đủ toát lên ánh hào quang tràn đầy khí thế.
Các kỹ năng cơ bản đều không tồi.
“Cô đã từng diễn qua vai sát thủ chưa?”
“Chưa từng thử qua” Nhưng khi Bạch Kỳ Sương dạy Dương Diễm diễn vai một sát thủ thì cô đã từng xem qua.
Đạo diễn Khương nhướn đối lông mày rồi nói: “Bất kể là vai diễn nào, khi lần đầu tiên diễn… đều sẽ diễn ở trạng thái tốt nhất. Cô nhóc cô thử xem sao, đúng lúc trạng thái hiện tại của Dương Tiểu Nam đang không được tốt, để anh ta để tìm lại cảm giác một chút cũng tốt.”
“Thử đi, mau thử xem ai sợ ai!” Tô Noãn Tâm tiện tay nhặt một cọng cỏ dại trên mặt đất, đưa vào trong miệng cắn một cái, toàn thân cô hiện lên qua ống kính. với dáng vẻ tinh nghịch. Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm nhìn đoàn phim với ánh mắt đầy sự lo lắng.
Dương Tiểu Nam là một diễn viên gạo cội đã hơn ba mươi tuổi, là một ảnh để đẳng cấp.
Nhìn thấy đạo diễn Khương đột nhiên tìm đầu ra một cô nhóc đến đây diễn với mình thì có chút dở khóc dở cười.
Nhưng ngay sau khi cô nhóc ấy bước vào đoàn phim thì toàn bộ khí chất của cô đã tỏa sáng, không thể xem thường được.
Có điều vấn đề ở đây là kịch bản còn chưa có mà cô ấy có thể tự ứng biến kịp thời để diễn sao?
Tô Noãn Tâm đeo dây cáp bảo hộ toàn thân tỏa ra đầy sát khí, cô nhìn về phía trước.
Không có kịch bản, diễn vai một sát thủ… lại được diễn cùng Dương Tiểu Nam, sau đó còn giết người nữa!
Cô quả thực là có tài năng.
Cô đã từng diễn qua một vai cổ trang nên kinh nghiệm trong việc diễn phim cổ trang, cô cũng gọi là có.
Ngay khi dây cáp bảo hộ bắt đầu khởi động, toàn thân Tô Noãn Tâm phối hợp nhịp nhàng với dây cáp để di chuyển hướng rồi từ đó bay lên giữa không trung.
Vẫn với bộ dạng ngốc nghếch như vậy, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hoàn toàn không nhận ra đó là một sát thủ.
Chỉ là khi vừa tới gần Dương Tiêu Nam, đôi mắt của Tô Noãn Tâm đột nhiên ánh lên đầy vẻ sát khí, nhành cỏ dại trong miệng cô cũng bị cô nhổ ra ngoài.
Sau đó, không nói thêm một lời nào, cô liền vung kiếm thẳng về phía Dương Tiểu Nam.
Một cảnh phim không có bất kỳ lời một thoại nào mà chỉ dựa vào những chuyển động của cơ thể và ánh mắt để diễn đạt mọi thứ.
Dương Tiểu Nam bị đánh một cách bất ngờ, từ lúc đó anh mới bắt đầu phản công.
/645
|