Chương 638: Lục Viễn Phương ông xứng đáng tuyệt tử tuyệt tôn!
Lục Viễn Phương chỉ cảm thấy trái tim sắp vỡ nát.
Loại Bạch Kỳ Sương đã thấp hèn đến cùng cực Nếu không có ông ta thì cô ấy vẫn còn là ảnh hậu cao cao tại thượng.
“Được rồi, trước tiên em đừng kích động nữa, anh nhất định sẽ giúp em tìm Minh Dao.
Kỷ Vân Như chế nhạo nói: “Bớt thể hiện tình cảm trước mặt bà đây đi! Con cũng đã mất rồi, không lo đi tìm con mà ở đây thể hiện ân ái cho ai xem hả? Muốn làm tôi muốn nôn sao? Xin lỗi, hiện tại tôi thật sự rất coi thường các người.
Lục Viễn Phương liếc nhìn bà ta một cái, ánh mắt có thể giết người, sau đó nói: “Người đâu! Đi đến trường đón cậu chủ nhỏ về!”
Quản gia họ Lục bước ra nói: “Vâng, ông chủ!
Kỷ Vân Như lập tức mở to mắt nói: “Lục Viễn Phương! Ông muốn làm gì!”
Lục Viễn Phương chế nhạo: “Kỷ Vân Như, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo bà rồi, nếu bà còn dám động con gái tôi vậy thì tôi sẽ để con trai bà trả giá bằng mạng sống nó! Người đầu, mau đón trở về, tôi tự rước nó!”
“Lục Viễn Phương, ông đứng lại đó cho tôi!” Tuy nhiên, Lục Viễn Phương vẫn tiếp tục bước ra ngoài.
Kỷ Vân Như lập tức mất đi phong thái, vội vàng đuổi theo ông ta ra ngoài, nằm lấy cổ tay Lục Viễn Phương nói: “Lục Viễn Phương, hổ dữ không ăn thịt con, ông vậy mà lại vì đứa con hoang đó mà đối xử với con trai mình như vậy sao!”
“Đó không phải là con hoang! Đó là con gái Lục Viễn Phương tôi! Kỷ Vân Như, tôi sẽ cho bà một cơ hội cuối cùng, mau thả con gái tôi ra! Hoặc là tôi sẽ dùng mạng sống của con trai bà để đổi mạng cho con gái tôi!”
“Cái đứa con gái hoang đó đã chết rồi! Nhưng con trai của ông vẫn còn sống! Lục Viễn Phương, ông có chắc chắn muốn làm điều này không!”
Chết?
Cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Bạch Kỳ Sương cũng bị mất đi, cả người trợn mắt ngã xuống đất.
Nghe thấy một tiếng động, Lục Viễn Phương quay đầu lại thì thấy Bạch Kỳ Sương đã ngất xỉu trên mặt đất. Ông ta lao tới và hét lên: “Mau, gọi xe cấp cứu!”
“Vâng, ông chủ!”
Cả nhà họ Lục hỗn loạn.
Nhìn cảnh này, Kỷ Vân Như sảng khoái không thể giải thích được.
Nhưng mà khi Lục Viễn Phương nhấc bổng Bạch Kỳ Sương khỏi mặt đất, lạnh lùng nhìn bà nói: “Chết rồi sao? Vậy thì con trai bà cũng không thể sống được nữa!”
Kỷ Vân Như sắc mặt thay đổi trầm trọng nói: “Lục Viễn Phương, ông muốn làm gì?”
“Tôi nói, để cho con trai bà phải trả giá bằng mạng sống của nó!”
“Đó là con ruột của ông?”
“Ha, con ruột của tôi? Trong mắt tôi thì nó bất quá chỉ là một đứa con hoang mà thôi!” Nói một cách dễ hiểu, điều đó cũng đã cắt đứt cọng rơm cuối cùng trong trái tim Kỷ Vân Như.
Bà ta gần như phát điên cười nói: “Ôi, Lục Viễn Phương. Ông lại vì con tiện nhân đó mà không nhận con ruột của mình! Ông có xứng đáng làm ba không?”
“Tôi không xứng! Được chưa!” Lục Viễn Phương đỏ mắt nói.
“Đúng vậy, ông không xứng chút nào! Lục Viễn Phương ông xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn! Đời này sẽ không có con cái “Vậy thì cùng chết đi! Con của tôi cùng người phụ nữ tôi yêu cũng đã chết, cũng không dễ chịu, nếu vậy thì ai cũng đừng mong dễ chịu!
Bất quá là cùng nhau chết!” Lục Viễn Phương hai mắt đỏ bừng rống lên.
Mấy người lớn trong nhà họ Lục đều kinh ngạc.
Ngô Thu đến sau Bạch Kỳ Sương.
Thấy cô ấy đến, Lục Viễn Phương đặt Bạch Kỳ Sương lên xe cô ấy và nói nhẹ: “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện ngay lập tức, cô ấy hôn mê rồi! Tôi sẽ giải quyết việc của Minh Dao! Khi cô ấy tỉnh lại thì nói cho cô ấy biết, tôi nhất định sẽ đưa Minh Dao đi gặp cô ấy!”
Lục Viễn Phương nói những lời này mắt đỏ hoe, nhanh chóng lái xe ra khỏi cửa nhà họ Lục.
Kỷ Vân Như giẫm lên giày cao gót không đuổi theo. Vội vàng bảo tài xế vội điều khiển xe ô tô lao ra ngoài đuổi theo.
/645
|