Edit: Nguyễn Thị Hải Anh"ss + Gấu
Beta: Gấu
Tô Thi Thi biến sắc, có chút xấu hổ nghiêng đầu, mím môi nói: "Người nào ghen tị? Chẳng qua là cảm thấy được có chút tức giận mà thôi."
"Dựa vào cái gì để cho tôi đợi ở chỗ này, anh lại ở bên ngoài thong dong hưởng lạc."
"Tôi thong dong hưởng lạc?" Bùi Dịch đi đến trước mặtTô Thi Thi, dơ tay xoa xoa cằm cô, nhìn chằm chằm mắt cô nói, "Còn nói không có ghen?"
"Buông." Tô Thi Thi hất tay anh ra, thân thể hướng bên cạnh di chuyển.
Vừa khẽ động, cô cảm nhận phía sau miệng vết thương liền vô cùng đau đớn, đau đến mặt cô đều nhanh vặn vẹo rồi.
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, trầm thấp phát ra âm thanh mắng: "Ngu dốt liền chết." Sau đó anh khom lưng ở trên giường tìm tìm, ngay sau đó, trên tay cầm một tuýp thuốc mỡ.
Tô Thi Thi âm thầm đánh giá một phen, trong lòng hiểu rõ.
Vừa rồi cô cảm giác phía sau ướt át giống như là có cái gì liếm đông liêm tây trên lưng cô, phỏng chừng là do anh giúp cô thay thuốc cao.
"Thật sự là làm khó Bùi tiên sinh, như vậy tối như vậy mà vẫn thấy rõ vết sẹotrên người tôi." Tô Thi Thi mờ ám nói
"Trên thân em có chỗ nào tôi chưa chạm qua, tôi cho dù nhắm hai mắt đều có thể biết rõ" Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, chỉ chỉ vị trítrước mặt mình: "Đến đây ngồi xuống."
"Không cần." Tô Thi Thi quay đầu, vẫn như cũ có chút thở phì phì.
Bùi Dịch trực tiếp bắt được tay cô lôi kéo, đè cô đến trên giường.
Tô Thi Thi đau đớn "A" địa một tiếng, nước mắt đều trào cả ra.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh giọng nói: "Cho dù muốn chịu khổ, em cũng không tất yếu cùng thân thể của chính mình kra chịu khổ."
"Hừ!" Tô Thi Thi hừ lạnh, nằm úp sấp ở trên giường, vùi đầu ở trong chăn, không nghĩ để ý anh.
Bùi Dịch nhìn một phen túi chườm nước đá, phát hiện cái mũi đã cầm máu, liền đem túi chườm nước đá ném, sau đó liền vặn mở thuốc mỡ đặt cái nắp đến trên giường, nhẹ nhàng vén áo ngủ của cô lên.
"Hí..." Tô Thi Thi há miệng hít một ngụm khí lạnh. Vừa rồi lôi kéo một hồi, miệng vết thương tựa hồ lại rách ra rồi.
Bùi Dịch nhìn đến phía sau lưng cô miệng vết thươngthấm tơ máu, ánh mắt càng thêm tối sầm ám, có chút tự trách.
"Còn đang tại vì chuyện buổi tối mà tức giận sao?" Bùi Dịch đột nhiên hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt một phen, hơn nữa ngày mới phản ứng kịp, anh nói là chuyện vừa rồi mẹ con bọn họ đàm luận việc kết hôn.
Cô chậm rãi lắc đầu một cái, cô mới không phải vì vậy mà tức giận.
Tuy nhiên không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng là để cho cô càng tức giận thật sự chính là, đợi một buổi tối, anh đều không có trở về xem cô thế nào, rồi sau đó lại nhìn đến anh lái xe rời khỏi biệt thự...
Bùi Dịch ngón tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng thoa thuốc mở lên miệng vết thương.
Lành lạnh thuốc mỡ va chạm vào miệng vết thương bôi lên, chậm rãi lại có cảm giác nhột nhột.
Khó trách vừa rồi Tô Thi Thi luôn cảm giác giống như là có người đang liếm mình.
"Anh..." Tô Thi Thi trên mặt có chút nóng lên, không được tự nhiên xoay người vặn động thân thểmột phát.
Bùi Dịch lập tức đè lại lưng của cô, trầm giọng nói: "Không được nhúc nhích. Thuốc này rất tốt, ngày mai miệng vết thương có thể đóng vảy rồi, em nhẫn nại một phen."
Tô Thi Thi sửng sốt, cô không nghi ngờ lời Bùi Dịch nói. Kẻ có tiền dùng bất cứ thứ gì đều là vô cùng tốt, như loại thuốc này cũng vậy, trước kia bà nội cô cũng vụng trộm đưa cho cô dùng qua.
Nhớ lại lúc trước, cô còn không có thoát ly Đoàn gia, cô mỗi tháng đều phải trở về nơi này. Nhiều lần khi trở về, cô liền là ăn một trận đòn roi, mặc kệ cô làm cái gì, ông nội cô đều đã xem không vừa mắt.
Có một lần cô bị đánh thật sự là quá nghiêm trọng, bà nội cô tới đón cô, đau lòng vô cùng, lặng lẽ đi đến nhà thờ tổ trộm một loại thuốc mỡ của ông nội, loại này thuốc mỡ bôi xuống miệng vết thương đặc biệt mau lành.
Nhưng là, ông nội phát hiện rồi...
Tô Thi Thi nhắm mắt hồi tưởng lại, trước mắt tựa hồ chính là hình ảnh bà nội cô ôm cô bị ông nội dụng roi đánh.
Vì chuyện lần đó, cô triệt để đoạn tuyệt với Đoàn gia.
"Em thật ngốc." Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, động tác bôi thuốc liên dừng lại, tâm hơi hơi đau đớn một phen.
Anh đã cho người điều tra cẩn thận lý lịch của Tô Thi Thi lúc ở Đoàn gia, biết cô trước kia đã xảy ra những chuyện gì.
Anh nghiêng người nằm ở trên giường, đưa tay từ phía sau nhẹ nhàng mà ôm Tô Thi Thi, thấp giọng nói: "Tôi nói rồi, em chịu quá nhiều ủy khuất tôi đều sẽ thay em đòi lại tất cả."
"Em là người phụ nữ của tôi, do chính tôi chọn, đời này chỉ có thể gả cho tôi, nhớ kỹ chưa?"
Tô Thi Thi nước mắt càng tuông trào, cô không biết chính mình vì cái gì mà đang khóc, có lẽ là câu nói đầu tiên của anh - - em chịu quá nhiều ủy khuất tôi sẽ thay em đòi lại tất cả.
Trên cái này thế giới, trừ bỏ mẹ cô cùng bà nội, chưa từng có người nghĩ tới cô có phải hay không chịu ủy khuất. Ông nội cùng ba cô cảm thấy được cô không nên đến trên thế giới này, mẹ và chồng trước đối tốt với cô cũng chỉ là muốn lợi dụng cô thôi.
Nhưng người bá đạo như Bùi Dịch, vậy mà ôn nhu nói với cô: "Ủy khuất của em tôi sẽ thay em đòi lại".
"Nếu anh không nói tiếp câu nói kia, tôi nhất định sẽ thích anh." Tô Thi Thi ấp úng nói.
Cô thật sự không muốn đi đăng kí kết hôn. Cô đã từng hi sinh quá nhiều cho gia đình cùng với chồng trước, cho rằng cuộc sống và tình yêu của cô đã hoàn hảo, vậy mà giờ đây cô lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cô hiện tại suy nghĩ đến việc phải kết hôn liền cảm giác sợ hãi, nhất là cùng Bùi Dịch như vậy kết hôn.
"Thực xin lỗi, tôi thật sự không có cái dũng khí đó rồi." Tô Thi Thi chậm rãi nói.
Bùi Dịch yên lặng nhìn cô, bây giờ anh không có ép buộc cô: "Tôi sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ."
"Nhưng phải nhớ kỹ, em đời này chỉ có thể gả cho tôi, chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, tuyệt đối không cho phép người khác động vào."
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, đây mới là Bùi Dịch, vừa rồi cái ôn nhu kia của anh, cũng chẳng qua chỉ là ảo giác thôi.
Bá đạo mới đúng tính cách của anh. Người phụ nữ của anh, cho dù là anh không chiếm được, cũng không có khả năng để cho những người khác đạt được.
"Dù sao tôi cũng không nghĩ tới tìm người khác." Tô Thi Thi ở trong lòng không phục nói.
Bùi Dịch đứng dậy đi toilet rửa tay, khi trở về nhìn đến Tô Thi Thi cực kỳ ngoan ngoãn ngủ ở trên giường.
Dưới tầm mắt anh dời đi, nhìn đến tấm thảm màu xám trên mặt đất có mấy chỗ dính vết máu.
Nhớ tới Tô Thi Thi vừa rồi cho chính mình một cái đạp, còn cố tình trêu đùa anh, sắc mặt của anh trầm xuống, vài bước đi đến bên giường, lạnh giọng nói: "Xuống dưới, em đêm nay không được ngủ trên giường."
Dám trêu chọc anh, lại vẫn ngủ yên lành như vậy? Bùi Dịch nhìn sao vẫn thấy chướng mắt.
"Anh có phải quá ngây thơ rồi hả?" Tô Thi Thi đứng lên trừng anh.
Lập tức hai mắt cô nhíu lại, để cho cô ngủ trên mặt đất đúng không?
Tô Thi Thi đứng lên, kéo tay áo, đem trên giường chăn gối toàn bộ đều đã kéo xuống mặt đất, rồi mới chính mình ngồi trên chăn, chỉ chỉ chỗ trống trên giường nói: "Bùi tiên sinh đi ngủ đi, ngũ ngon."
Cô nói xong xoay người nằm xuống, dùng chăn đem chính mình bao quấn lại thật chặt.
Bùi Dịch sững sờ nhìn cô, anh có phải hay không quá cưng chiều cô, thế cho nên để cho cô vô pháp vô thiên rồi hả?
"A! Bùi Dịch, anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!" Tô Thi Thi còn đang đắc chí, bỗng nhiên cảm giác chính mình bay lên trời, người này vậy mà đem cô cả người và chăn đều đã bế lên.
"Đau! Anh chạm tới vết thương của tôi rồi! Chết tiệt, nhanh thả tôi xuống!"
Bùi Dịch cắn răng nói: "Em còn dám nói tôi liền đánh em cho hôn mê trói ở trên giường!"
"Anh la tên vô lại!" Tô Thi Thi tức điên, cô cứ như vậy bị Bùi Dịch quấn ở trong chăn, giống con nhộng, khốn khổ ở trên giường ngủ một đêm.
Đợi cho ngày hôm sau thức dậy, Bùi Dịch đã rời giường đi làm rồi.
Thân thể cô giãn ra chút ít, phát hiện miệng vết thương đã tốt hơn phân nửa, không còn chạm vào mà đau rồi., o
"Tô tiểu thư, cô đã thức dậy?" Tô Thi Thi mới ra cửa, canh giữ ở cửa Tiểu Ưu lập tức hướng tới cô chào một tiếng, quan tâm hỏi, "Miệng vết thương còn đau không ạ? Tiên sinh buổi sáng dậy nói cô vẫn còn đau, khiến cho tôi lo quá phải đi mua thuốc về cho cô."
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, cười nói: "Đã không có việc gì rồi. Đi thôi, tôi đói bụng, đi ăn bữa sáng."
"Cái này... Nếu không tôi đem bữa sáng lên phòng cho cô?" Tiểu Ưu thật cẩn thận nói.
Tô Thi Thi sửng sốt: "Có phải có việc gì không?"
"Cái này..." Tiểu Ưu có chút lo lắng nhìn một chút dưới lầu, nhỏ giọng nói, "Đại tiểu thư dưới lầu."
"Đoàn Ngọc Tường?" Tô Thi Thi theo bản năng nhíu mày, hỏi: "Cô ta tới tìm tôi làm cái gì?"
"Cô... "Tiểu Ưu vội vàng dậm dậm chân nói. "Nếu ko để tôi đi gọi quản giả nói tiên sinh 1 tiếng, đại tiểu thư cô ta mà nói sẽ lôi cô đi qua nhà lớn thỉnh an lão gia."
Beta: Gấu
Tô Thi Thi biến sắc, có chút xấu hổ nghiêng đầu, mím môi nói: "Người nào ghen tị? Chẳng qua là cảm thấy được có chút tức giận mà thôi."
"Dựa vào cái gì để cho tôi đợi ở chỗ này, anh lại ở bên ngoài thong dong hưởng lạc."
"Tôi thong dong hưởng lạc?" Bùi Dịch đi đến trước mặtTô Thi Thi, dơ tay xoa xoa cằm cô, nhìn chằm chằm mắt cô nói, "Còn nói không có ghen?"
"Buông." Tô Thi Thi hất tay anh ra, thân thể hướng bên cạnh di chuyển.
Vừa khẽ động, cô cảm nhận phía sau miệng vết thương liền vô cùng đau đớn, đau đến mặt cô đều nhanh vặn vẹo rồi.
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, trầm thấp phát ra âm thanh mắng: "Ngu dốt liền chết." Sau đó anh khom lưng ở trên giường tìm tìm, ngay sau đó, trên tay cầm một tuýp thuốc mỡ.
Tô Thi Thi âm thầm đánh giá một phen, trong lòng hiểu rõ.
Vừa rồi cô cảm giác phía sau ướt át giống như là có cái gì liếm đông liêm tây trên lưng cô, phỏng chừng là do anh giúp cô thay thuốc cao.
"Thật sự là làm khó Bùi tiên sinh, như vậy tối như vậy mà vẫn thấy rõ vết sẹotrên người tôi." Tô Thi Thi mờ ám nói
"Trên thân em có chỗ nào tôi chưa chạm qua, tôi cho dù nhắm hai mắt đều có thể biết rõ" Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, chỉ chỉ vị trítrước mặt mình: "Đến đây ngồi xuống."
"Không cần." Tô Thi Thi quay đầu, vẫn như cũ có chút thở phì phì.
Bùi Dịch trực tiếp bắt được tay cô lôi kéo, đè cô đến trên giường.
Tô Thi Thi đau đớn "A" địa một tiếng, nước mắt đều trào cả ra.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh giọng nói: "Cho dù muốn chịu khổ, em cũng không tất yếu cùng thân thể của chính mình kra chịu khổ."
"Hừ!" Tô Thi Thi hừ lạnh, nằm úp sấp ở trên giường, vùi đầu ở trong chăn, không nghĩ để ý anh.
Bùi Dịch nhìn một phen túi chườm nước đá, phát hiện cái mũi đã cầm máu, liền đem túi chườm nước đá ném, sau đó liền vặn mở thuốc mỡ đặt cái nắp đến trên giường, nhẹ nhàng vén áo ngủ của cô lên.
"Hí..." Tô Thi Thi há miệng hít một ngụm khí lạnh. Vừa rồi lôi kéo một hồi, miệng vết thương tựa hồ lại rách ra rồi.
Bùi Dịch nhìn đến phía sau lưng cô miệng vết thươngthấm tơ máu, ánh mắt càng thêm tối sầm ám, có chút tự trách.
"Còn đang tại vì chuyện buổi tối mà tức giận sao?" Bùi Dịch đột nhiên hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt một phen, hơn nữa ngày mới phản ứng kịp, anh nói là chuyện vừa rồi mẹ con bọn họ đàm luận việc kết hôn.
Cô chậm rãi lắc đầu một cái, cô mới không phải vì vậy mà tức giận.
Tuy nhiên không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng là để cho cô càng tức giận thật sự chính là, đợi một buổi tối, anh đều không có trở về xem cô thế nào, rồi sau đó lại nhìn đến anh lái xe rời khỏi biệt thự...
Bùi Dịch ngón tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng thoa thuốc mở lên miệng vết thương.
Lành lạnh thuốc mỡ va chạm vào miệng vết thương bôi lên, chậm rãi lại có cảm giác nhột nhột.
Khó trách vừa rồi Tô Thi Thi luôn cảm giác giống như là có người đang liếm mình.
"Anh..." Tô Thi Thi trên mặt có chút nóng lên, không được tự nhiên xoay người vặn động thân thểmột phát.
Bùi Dịch lập tức đè lại lưng của cô, trầm giọng nói: "Không được nhúc nhích. Thuốc này rất tốt, ngày mai miệng vết thương có thể đóng vảy rồi, em nhẫn nại một phen."
Tô Thi Thi sửng sốt, cô không nghi ngờ lời Bùi Dịch nói. Kẻ có tiền dùng bất cứ thứ gì đều là vô cùng tốt, như loại thuốc này cũng vậy, trước kia bà nội cô cũng vụng trộm đưa cho cô dùng qua.
Nhớ lại lúc trước, cô còn không có thoát ly Đoàn gia, cô mỗi tháng đều phải trở về nơi này. Nhiều lần khi trở về, cô liền là ăn một trận đòn roi, mặc kệ cô làm cái gì, ông nội cô đều đã xem không vừa mắt.
Có một lần cô bị đánh thật sự là quá nghiêm trọng, bà nội cô tới đón cô, đau lòng vô cùng, lặng lẽ đi đến nhà thờ tổ trộm một loại thuốc mỡ của ông nội, loại này thuốc mỡ bôi xuống miệng vết thương đặc biệt mau lành.
Nhưng là, ông nội phát hiện rồi...
Tô Thi Thi nhắm mắt hồi tưởng lại, trước mắt tựa hồ chính là hình ảnh bà nội cô ôm cô bị ông nội dụng roi đánh.
Vì chuyện lần đó, cô triệt để đoạn tuyệt với Đoàn gia.
"Em thật ngốc." Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, động tác bôi thuốc liên dừng lại, tâm hơi hơi đau đớn một phen.
Anh đã cho người điều tra cẩn thận lý lịch của Tô Thi Thi lúc ở Đoàn gia, biết cô trước kia đã xảy ra những chuyện gì.
Anh nghiêng người nằm ở trên giường, đưa tay từ phía sau nhẹ nhàng mà ôm Tô Thi Thi, thấp giọng nói: "Tôi nói rồi, em chịu quá nhiều ủy khuất tôi đều sẽ thay em đòi lại tất cả."
"Em là người phụ nữ của tôi, do chính tôi chọn, đời này chỉ có thể gả cho tôi, nhớ kỹ chưa?"
Tô Thi Thi nước mắt càng tuông trào, cô không biết chính mình vì cái gì mà đang khóc, có lẽ là câu nói đầu tiên của anh - - em chịu quá nhiều ủy khuất tôi sẽ thay em đòi lại tất cả.
Trên cái này thế giới, trừ bỏ mẹ cô cùng bà nội, chưa từng có người nghĩ tới cô có phải hay không chịu ủy khuất. Ông nội cùng ba cô cảm thấy được cô không nên đến trên thế giới này, mẹ và chồng trước đối tốt với cô cũng chỉ là muốn lợi dụng cô thôi.
Nhưng người bá đạo như Bùi Dịch, vậy mà ôn nhu nói với cô: "Ủy khuất của em tôi sẽ thay em đòi lại".
"Nếu anh không nói tiếp câu nói kia, tôi nhất định sẽ thích anh." Tô Thi Thi ấp úng nói.
Cô thật sự không muốn đi đăng kí kết hôn. Cô đã từng hi sinh quá nhiều cho gia đình cùng với chồng trước, cho rằng cuộc sống và tình yêu của cô đã hoàn hảo, vậy mà giờ đây cô lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cô hiện tại suy nghĩ đến việc phải kết hôn liền cảm giác sợ hãi, nhất là cùng Bùi Dịch như vậy kết hôn.
"Thực xin lỗi, tôi thật sự không có cái dũng khí đó rồi." Tô Thi Thi chậm rãi nói.
Bùi Dịch yên lặng nhìn cô, bây giờ anh không có ép buộc cô: "Tôi sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ."
"Nhưng phải nhớ kỹ, em đời này chỉ có thể gả cho tôi, chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, tuyệt đối không cho phép người khác động vào."
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, đây mới là Bùi Dịch, vừa rồi cái ôn nhu kia của anh, cũng chẳng qua chỉ là ảo giác thôi.
Bá đạo mới đúng tính cách của anh. Người phụ nữ của anh, cho dù là anh không chiếm được, cũng không có khả năng để cho những người khác đạt được.
"Dù sao tôi cũng không nghĩ tới tìm người khác." Tô Thi Thi ở trong lòng không phục nói.
Bùi Dịch đứng dậy đi toilet rửa tay, khi trở về nhìn đến Tô Thi Thi cực kỳ ngoan ngoãn ngủ ở trên giường.
Dưới tầm mắt anh dời đi, nhìn đến tấm thảm màu xám trên mặt đất có mấy chỗ dính vết máu.
Nhớ tới Tô Thi Thi vừa rồi cho chính mình một cái đạp, còn cố tình trêu đùa anh, sắc mặt của anh trầm xuống, vài bước đi đến bên giường, lạnh giọng nói: "Xuống dưới, em đêm nay không được ngủ trên giường."
Dám trêu chọc anh, lại vẫn ngủ yên lành như vậy? Bùi Dịch nhìn sao vẫn thấy chướng mắt.
"Anh có phải quá ngây thơ rồi hả?" Tô Thi Thi đứng lên trừng anh.
Lập tức hai mắt cô nhíu lại, để cho cô ngủ trên mặt đất đúng không?
Tô Thi Thi đứng lên, kéo tay áo, đem trên giường chăn gối toàn bộ đều đã kéo xuống mặt đất, rồi mới chính mình ngồi trên chăn, chỉ chỉ chỗ trống trên giường nói: "Bùi tiên sinh đi ngủ đi, ngũ ngon."
Cô nói xong xoay người nằm xuống, dùng chăn đem chính mình bao quấn lại thật chặt.
Bùi Dịch sững sờ nhìn cô, anh có phải hay không quá cưng chiều cô, thế cho nên để cho cô vô pháp vô thiên rồi hả?
"A! Bùi Dịch, anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!" Tô Thi Thi còn đang đắc chí, bỗng nhiên cảm giác chính mình bay lên trời, người này vậy mà đem cô cả người và chăn đều đã bế lên.
"Đau! Anh chạm tới vết thương của tôi rồi! Chết tiệt, nhanh thả tôi xuống!"
Bùi Dịch cắn răng nói: "Em còn dám nói tôi liền đánh em cho hôn mê trói ở trên giường!"
"Anh la tên vô lại!" Tô Thi Thi tức điên, cô cứ như vậy bị Bùi Dịch quấn ở trong chăn, giống con nhộng, khốn khổ ở trên giường ngủ một đêm.
Đợi cho ngày hôm sau thức dậy, Bùi Dịch đã rời giường đi làm rồi.
Thân thể cô giãn ra chút ít, phát hiện miệng vết thương đã tốt hơn phân nửa, không còn chạm vào mà đau rồi., o
"Tô tiểu thư, cô đã thức dậy?" Tô Thi Thi mới ra cửa, canh giữ ở cửa Tiểu Ưu lập tức hướng tới cô chào một tiếng, quan tâm hỏi, "Miệng vết thương còn đau không ạ? Tiên sinh buổi sáng dậy nói cô vẫn còn đau, khiến cho tôi lo quá phải đi mua thuốc về cho cô."
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, cười nói: "Đã không có việc gì rồi. Đi thôi, tôi đói bụng, đi ăn bữa sáng."
"Cái này... Nếu không tôi đem bữa sáng lên phòng cho cô?" Tiểu Ưu thật cẩn thận nói.
Tô Thi Thi sửng sốt: "Có phải có việc gì không?"
"Cái này..." Tiểu Ưu có chút lo lắng nhìn một chút dưới lầu, nhỏ giọng nói, "Đại tiểu thư dưới lầu."
"Đoàn Ngọc Tường?" Tô Thi Thi theo bản năng nhíu mày, hỏi: "Cô ta tới tìm tôi làm cái gì?"
"Cô... "Tiểu Ưu vội vàng dậm dậm chân nói. "Nếu ko để tôi đi gọi quản giả nói tiên sinh 1 tiếng, đại tiểu thư cô ta mà nói sẽ lôi cô đi qua nhà lớn thỉnh an lão gia."
/772
|