Chương 200
Editor: Nguyệt
“Không phải!” Vu Phàm lườm cậu.
“Chả cần nghĩ cũng biết, trưởng quan gian trá như thế, sao có thể bị bắt nạt được.” Chàng trai nhã nhặn nhìn cậu lính trẻ như nhìn tên ngốc.
“Ê! Văn Tân, đủ rồi nha!” Cậu lính trẻ có vẻ giận, chun mũi mắt gườm gườm nhìn chàng trai nhã nhặn tên Văn Tân.
Văn Tân nhún vai, cho qua vấn đề về IQ của cậu lính trẻ.
“Nói trọng điểm.” Gã cao to càng mất kiên nhẫn, cau chặt lông mày.
“Molokov, sao cậu lúc nào cũng nóng vội thế, không tốt đâu.” Vu Phàm khuyên bảo.
Molokov nhíu mày, anh nói mãi mà chưa vào vấn đề thì bảo tôi không mất kiên nhẫn sao được?
“Thật ra bạn cùng phòng của tôi đều rất trẻ.” Vu Phàm nói với giọng ưu sầu nhàn nhạt.
“Rồi sao nữa?” Molokov gõ bàn.
“Rồi … họ có ba người, một thiếu úy, hai hạ sĩ.”
Mọi người: …
Cậu lính trẻ gãi đầu không hiểu: “Thế thì có gì mà phải ngạc nhiên?”
“Ngu!” Văn Tân cốc đầu cậu, “Trưởng quan đang tự ti.”
“Tự ti? Sao phải tự ti?” Cậu lính trẻ vẫn không hiểu.
“Không nghe trưởng quan nói à, ba người kia đều rất trẻ, quân hàm lại tương đương anh ấy, có người còn cao hơn. Chắc chắn trưởng quan vốn định khoe quân hàm của mình, kết quả lại bị người ta đả kích rồi.” Văn Tân nhìn cậu ta như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, như thể đang hỏi sao cậu có thể không hiểu.
“Ầy … Đâu phải chuyện gì to tát đâu? Trong trung đội chúng ta hình như có rất nhiều người có quân hàm cao hơn trưởng quan mà?” Cậu lính trẻ hỏi, càng lúc càng không hiểu.
Văn Tân chán hẳn, quay đi không thèm nói chuyện với cậu nữa.
Molokov với chàng trai mặt mũi thanh tú đã bình tĩnh quay đi làm chuyện của mình sau khi Vu Phàm nói ra cớ sự. Bọn họ nhìn ra được lần chịu đả kích này hoàn toàn là do trưởng quan Vu tự rước lấy, đáng đời!
Cậu lính trẻ nhìn mọi người ai làm việc người nấy, tủi thân nói: “Tôi không hiểu thật mà.”
“Quả nhiên Heo Con là quan tâm đến tôi nhất.” Vu Phàm ôm Heo Con từ đằng sau, yêu thương xoa đầu cậu.
Cậu lính trẻ đen mặt, kéo tay Vu Phàm để trên lưng mình xuống, bất mãn nói: “Trưởng quan Vu! Không được gọi em là Heo Con!”
“Ôi, ngay cả Heo Con cũng không thương anh.” Vu Phàm thở dài ai oán, cô đơn đi ra ngoài.
Heo Con nhìn bóng lưng cô quạnh của Vu Phàm, lo lắng: “Này, trưởng quan không sao chứ?”
“Yên tâm, trưởng quan đã dày công tôi luyện kỹ xảo đóng kịch, trình độ cỡ này cũng chỉ có cậu mới bị lừa.” Văn Tân liếc xéo.
Heo Con vẫn không yên tâm, lặng lẽ mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Vu Phàm gõ cửa phòng bên cạnh rồi nhảy vào, hô to: “Các cục cưng, có nhớ anh không?”
Sau đó, từ trong phòng truyền ra những tiếng cười khúc khích.
Im lặng xoay mặt đi, Heo Con nghĩ mình đúng là ngốc khi nghĩ trưởng quan bị kích thích thật!!!
Văn Tân đi tới, vỗ đầu Heo Con: “Dù sao cũng không phải lần đầu, quen là tốt rồi.”
Heo Con: …
Vu Phàm vui vẻ ra khỏi phòng của nhóm nữ binh, tay ôm một đống đồ ăn vặt. Anh ta ngậm trong miệng cây kẹo mút dinh dưỡng, trong ánh mắt hâm mộ ước ao của Heo Con, để lại cho phòng họ khoảng … một phần mười đống đồ ăn vặt.
Văn Tân chỉ vào đống đồ ăn ít ỏi trên giường, chỉ trích: “Trưởng quan, sao anh keo kiệt thế, cho bọn em có mỗi tí.”
Vu Phàm chẳng hề áy náy, rút cây kẹo mút ra, dõng dạc nói: “Có giỏi thì qua chỗ mấy em gái lấy đồ ăn đi.”
Mọi người trầm mặc. Ngoài Vu Phàm mặt dày ra, một lũ đàn ông con trai như họ sao có thể không biết xấu hổ đi cướp đồ ăn vặt của các cô ấy được.
“Lại nói, lúc nãy tôi cũng kể rồi, tôi còn ba người bạn cùng phòng, trẻ tuổi mà đã có quân hàm, chắc chắn là phải rất có tài năng. Tôi cần đống đồ ăn vặt này để tạo quan hệ với họ.” Vu Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sau đó, trong ánh mắt u oán của Heo Con, Vu Phàm ôm đống lớn đồ ăn vặt ung dung trở về phòng.
Phòng Vu Phàm cách phòng của bọn Heo Con không xa, trùng hợp thế nào lại có một hành lang ngăn giữa. Lúc đi đến chỗ ngoặt, Vu Phàm cầm nhiều đồ nên không để ý, đụng phải một người đi từ góc khác tới.
Đồ ăn rớt xuống đất, Vu Phàm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nọ, ánh mắt thể hiện rõ sự căm ghét.
Người đụng vào Vu Phàm rất cao, gần hai mét, mặt mũi bình thường, ánh mắt hung ác nham hiểm, làm người ta không có cảm tình nổi. Gã nhìn Vu Phàm bị mình đụng vào, nhếch miệng cười: “Chà, không phải hạ sĩ Vu đây sao, anh mang theo mấy thứ …” Gã cúi đầu nhìn đồ ăn vặt rơi đầy dưới đất, “Thực phẩm rác đi đâu thế này?”
“Liên quan quái gì đến mày.” Vu Phàm gắt, cúi người nhặt đồ.
Mắt gã kia loáng qua sự phẫn hận. Gã cố tình giẫm lên túi đồ ăn: “Ấy chết, ngại quá, lỡ chân giẫm trúng đồ của anh rồi.”
Vu Phàm im lặng nhặt những món đồ khác lên, đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn gã: “Nguyễn Minh Đức, đừng có giở mấy trò mèo này với tao. Tao cảnh cáo mày, cách xa đội viên của tao ra.”
Người đàn ông tên Nguyễn Minh Đức không để bụng giọng nói lạnh lùng đông chết người của Vu Phàm, nhún vai: “Hạ sĩ Vu, sao tôi không hiểu anh đang nói gì nhỉ?”
Vu Phàm trầm tĩnh nhìn gã: “Mày có hiểu hay không cũng thế, tao chỉ muốn cảnh cáo mày, mặc kệ mày thích chơi trai hay chơi gái, đừng có động đến đội viên của tao, không thì đừng trách.”
“Uầy, sợ thế.” Nguyễn Minh Đức cố tình ra vẻ sợ hãi, “Anh đúng là một đội trưởng tốt quan tâm cấp dưới. Nhưng, tôi muốn biết …”
Gã cúi người, “Kể cả khi tao chơi đội viên của mày, thì mày có bằng chứng gì để bắt tội tao? Mày nghĩ tao sẽ để mày nắm thóp à?” Nói xong, gã cười phá lên rồi rời đi.
Mặt Vu Phàm lạnh tanh. Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nguyễn Minh Đức với ánh mắt sắc lạnh, như chỉ muốn chọc thủng ra hai cái lỗ.
Mãi đến khi bóng Nguyễn Minh Đức khuất sau hành lang, Vu Phàm mới bình tĩnh lại, phát hiện ra kẹo mút bị mình bóp nát, dính đầy lòng bàn tay.
Hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, Vu Phàm lạnh mặt, vội vàng trở về phòng.
Trong phòng, Từ Vệ Quốc lười biếng nằm trên giường, Chung Thịnh không biết lấy nước nóng ở đâu, pha một bình trà bưởi, hương thơm dịu ngọt tản mát khắp phòng, Ariel bình thản ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách đã đọc được hơn nửa.
Về phòng nhìn tình cảnh ấm áp này, Vu Phàm bỗng ngẩn ra, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Cơn tức do Nguyễn Minh Đức gợi lên như được mùi hương trà ngòn ngọt xoa dịu, cái đầu đang nóng cũng nguội dần.
Chú ý tới gương mặt tinh xảo của Ariel, anh ta thầm giật mình, bỏ đồ ăn vặt xuống, đến trước mặt hắn.
“Có chuyện gì?” Một giây trước khi anh ta đến trước mặt, Ariel bỏ sách xuống, ngẩng đầu lên.
Vu Phàm gật đầu, chần chừ một lát rồi nói: “Chuyến đi này còn kéo dài một tháng, tốt nhất cậu đừng đến những chỗ vắng người một mình.”
Ánh mắt Ariel lóe lên. Hắn không hỏi gì, chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Vu Phàm nhìn Từ Vệ Quốc vẫn ngủ khò khò, rồi đến Chung Thịnh im lặng ngồi trên giường, quay sang nói với Chung Thịnh: “Tôi không đùa đâu, các cậu chỉ có ba người, các đơn vị khác tối thiểu cũng có hai tiểu đội, chẳng may xảy ra chuyện gì, các cậu dễ chịu thiệt nhất.”
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ cẩn thận.” Chung Thịnh nghiêm túc gật đầu, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem tại sao Vu Phàm lại nhắc nhở họ như vậy.
Vu Phàm thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại giường mình. Dù sao họ cũng không phải lính của mình, không cần mình phụ trách. Mình chỉ có thể nhắc nhở họ thế thôi, đường sau này còn dài, phải dựa vào chính họ. Trong quân đội, chuyện này chẳng hiếm gặp. Ngoài Nguyễn Minh Đức, còn rất nhiều người làm mấy việc xấu xa đó. Họ phải học cách tự mình đối mặt.
Căn phòng im ắng. Vu Phàm nằm trên giường buồn chán dùng quang não lướt web. Anh ta vừa xem một bộ tiểu thuyết không biết tên vừa vụng trộm quan sát những người khác trong phòng.
Còn trẻ thế này, trông không quá hai mươi, vậy mà trong ba người đã có một người là thiếu úy, hai người còn lại có cùng quân hàm với mình. Không biết binh đoàn cảnh vệ số 56 có ưu ái gì trong việc thăng quân hàm không, nhưng còn trẻ mà đi được đến vị trí này thì quả thật không thể xem thường.
Từ Vệ Quốc nằm giường trên đã phát ra tiếng ngáy khò khò. Vu Phàm thấy thế chuyển sang quan sát hai người ở phía đối diện.
Nguyệt: Xì poi trá hình đây, trước khi đến với chim khổng tước thì chúng ta sẽ có một đoạn nhạc đệm ở trên phi thuyền, ở chương này có thằng pháo hôi xuất hiện rồi đó, thằng này khốn nạn lắm ý, và xin mọi người chờ mong một màn rất chi là máu cờ hó của anh Ariel đó là bị chích thuốc kích thích =)) và rape :v Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
“Không phải!” Vu Phàm lườm cậu.
“Chả cần nghĩ cũng biết, trưởng quan gian trá như thế, sao có thể bị bắt nạt được.” Chàng trai nhã nhặn nhìn cậu lính trẻ như nhìn tên ngốc.
“Ê! Văn Tân, đủ rồi nha!” Cậu lính trẻ có vẻ giận, chun mũi mắt gườm gườm nhìn chàng trai nhã nhặn tên Văn Tân.
Văn Tân nhún vai, cho qua vấn đề về IQ của cậu lính trẻ.
“Nói trọng điểm.” Gã cao to càng mất kiên nhẫn, cau chặt lông mày.
“Molokov, sao cậu lúc nào cũng nóng vội thế, không tốt đâu.” Vu Phàm khuyên bảo.
Molokov nhíu mày, anh nói mãi mà chưa vào vấn đề thì bảo tôi không mất kiên nhẫn sao được?
“Thật ra bạn cùng phòng của tôi đều rất trẻ.” Vu Phàm nói với giọng ưu sầu nhàn nhạt.
“Rồi sao nữa?” Molokov gõ bàn.
“Rồi … họ có ba người, một thiếu úy, hai hạ sĩ.”
Mọi người: …
Cậu lính trẻ gãi đầu không hiểu: “Thế thì có gì mà phải ngạc nhiên?”
“Ngu!” Văn Tân cốc đầu cậu, “Trưởng quan đang tự ti.”
“Tự ti? Sao phải tự ti?” Cậu lính trẻ vẫn không hiểu.
“Không nghe trưởng quan nói à, ba người kia đều rất trẻ, quân hàm lại tương đương anh ấy, có người còn cao hơn. Chắc chắn trưởng quan vốn định khoe quân hàm của mình, kết quả lại bị người ta đả kích rồi.” Văn Tân nhìn cậu ta như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, như thể đang hỏi sao cậu có thể không hiểu.
“Ầy … Đâu phải chuyện gì to tát đâu? Trong trung đội chúng ta hình như có rất nhiều người có quân hàm cao hơn trưởng quan mà?” Cậu lính trẻ hỏi, càng lúc càng không hiểu.
Văn Tân chán hẳn, quay đi không thèm nói chuyện với cậu nữa.
Molokov với chàng trai mặt mũi thanh tú đã bình tĩnh quay đi làm chuyện của mình sau khi Vu Phàm nói ra cớ sự. Bọn họ nhìn ra được lần chịu đả kích này hoàn toàn là do trưởng quan Vu tự rước lấy, đáng đời!
Cậu lính trẻ nhìn mọi người ai làm việc người nấy, tủi thân nói: “Tôi không hiểu thật mà.”
“Quả nhiên Heo Con là quan tâm đến tôi nhất.” Vu Phàm ôm Heo Con từ đằng sau, yêu thương xoa đầu cậu.
Cậu lính trẻ đen mặt, kéo tay Vu Phàm để trên lưng mình xuống, bất mãn nói: “Trưởng quan Vu! Không được gọi em là Heo Con!”
“Ôi, ngay cả Heo Con cũng không thương anh.” Vu Phàm thở dài ai oán, cô đơn đi ra ngoài.
Heo Con nhìn bóng lưng cô quạnh của Vu Phàm, lo lắng: “Này, trưởng quan không sao chứ?”
“Yên tâm, trưởng quan đã dày công tôi luyện kỹ xảo đóng kịch, trình độ cỡ này cũng chỉ có cậu mới bị lừa.” Văn Tân liếc xéo.
Heo Con vẫn không yên tâm, lặng lẽ mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Vu Phàm gõ cửa phòng bên cạnh rồi nhảy vào, hô to: “Các cục cưng, có nhớ anh không?”
Sau đó, từ trong phòng truyền ra những tiếng cười khúc khích.
Im lặng xoay mặt đi, Heo Con nghĩ mình đúng là ngốc khi nghĩ trưởng quan bị kích thích thật!!!
Văn Tân đi tới, vỗ đầu Heo Con: “Dù sao cũng không phải lần đầu, quen là tốt rồi.”
Heo Con: …
Vu Phàm vui vẻ ra khỏi phòng của nhóm nữ binh, tay ôm một đống đồ ăn vặt. Anh ta ngậm trong miệng cây kẹo mút dinh dưỡng, trong ánh mắt hâm mộ ước ao của Heo Con, để lại cho phòng họ khoảng … một phần mười đống đồ ăn vặt.
Văn Tân chỉ vào đống đồ ăn ít ỏi trên giường, chỉ trích: “Trưởng quan, sao anh keo kiệt thế, cho bọn em có mỗi tí.”
Vu Phàm chẳng hề áy náy, rút cây kẹo mút ra, dõng dạc nói: “Có giỏi thì qua chỗ mấy em gái lấy đồ ăn đi.”
Mọi người trầm mặc. Ngoài Vu Phàm mặt dày ra, một lũ đàn ông con trai như họ sao có thể không biết xấu hổ đi cướp đồ ăn vặt của các cô ấy được.
“Lại nói, lúc nãy tôi cũng kể rồi, tôi còn ba người bạn cùng phòng, trẻ tuổi mà đã có quân hàm, chắc chắn là phải rất có tài năng. Tôi cần đống đồ ăn vặt này để tạo quan hệ với họ.” Vu Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sau đó, trong ánh mắt u oán của Heo Con, Vu Phàm ôm đống lớn đồ ăn vặt ung dung trở về phòng.
Phòng Vu Phàm cách phòng của bọn Heo Con không xa, trùng hợp thế nào lại có một hành lang ngăn giữa. Lúc đi đến chỗ ngoặt, Vu Phàm cầm nhiều đồ nên không để ý, đụng phải một người đi từ góc khác tới.
Đồ ăn rớt xuống đất, Vu Phàm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nọ, ánh mắt thể hiện rõ sự căm ghét.
Người đụng vào Vu Phàm rất cao, gần hai mét, mặt mũi bình thường, ánh mắt hung ác nham hiểm, làm người ta không có cảm tình nổi. Gã nhìn Vu Phàm bị mình đụng vào, nhếch miệng cười: “Chà, không phải hạ sĩ Vu đây sao, anh mang theo mấy thứ …” Gã cúi đầu nhìn đồ ăn vặt rơi đầy dưới đất, “Thực phẩm rác đi đâu thế này?”
“Liên quan quái gì đến mày.” Vu Phàm gắt, cúi người nhặt đồ.
Mắt gã kia loáng qua sự phẫn hận. Gã cố tình giẫm lên túi đồ ăn: “Ấy chết, ngại quá, lỡ chân giẫm trúng đồ của anh rồi.”
Vu Phàm im lặng nhặt những món đồ khác lên, đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn gã: “Nguyễn Minh Đức, đừng có giở mấy trò mèo này với tao. Tao cảnh cáo mày, cách xa đội viên của tao ra.”
Người đàn ông tên Nguyễn Minh Đức không để bụng giọng nói lạnh lùng đông chết người của Vu Phàm, nhún vai: “Hạ sĩ Vu, sao tôi không hiểu anh đang nói gì nhỉ?”
Vu Phàm trầm tĩnh nhìn gã: “Mày có hiểu hay không cũng thế, tao chỉ muốn cảnh cáo mày, mặc kệ mày thích chơi trai hay chơi gái, đừng có động đến đội viên của tao, không thì đừng trách.”
“Uầy, sợ thế.” Nguyễn Minh Đức cố tình ra vẻ sợ hãi, “Anh đúng là một đội trưởng tốt quan tâm cấp dưới. Nhưng, tôi muốn biết …”
Gã cúi người, “Kể cả khi tao chơi đội viên của mày, thì mày có bằng chứng gì để bắt tội tao? Mày nghĩ tao sẽ để mày nắm thóp à?” Nói xong, gã cười phá lên rồi rời đi.
Mặt Vu Phàm lạnh tanh. Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nguyễn Minh Đức với ánh mắt sắc lạnh, như chỉ muốn chọc thủng ra hai cái lỗ.
Mãi đến khi bóng Nguyễn Minh Đức khuất sau hành lang, Vu Phàm mới bình tĩnh lại, phát hiện ra kẹo mút bị mình bóp nát, dính đầy lòng bàn tay.
Hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, Vu Phàm lạnh mặt, vội vàng trở về phòng.
Trong phòng, Từ Vệ Quốc lười biếng nằm trên giường, Chung Thịnh không biết lấy nước nóng ở đâu, pha một bình trà bưởi, hương thơm dịu ngọt tản mát khắp phòng, Ariel bình thản ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách đã đọc được hơn nửa.
Về phòng nhìn tình cảnh ấm áp này, Vu Phàm bỗng ngẩn ra, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Cơn tức do Nguyễn Minh Đức gợi lên như được mùi hương trà ngòn ngọt xoa dịu, cái đầu đang nóng cũng nguội dần.
Chú ý tới gương mặt tinh xảo của Ariel, anh ta thầm giật mình, bỏ đồ ăn vặt xuống, đến trước mặt hắn.
“Có chuyện gì?” Một giây trước khi anh ta đến trước mặt, Ariel bỏ sách xuống, ngẩng đầu lên.
Vu Phàm gật đầu, chần chừ một lát rồi nói: “Chuyến đi này còn kéo dài một tháng, tốt nhất cậu đừng đến những chỗ vắng người một mình.”
Ánh mắt Ariel lóe lên. Hắn không hỏi gì, chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Vu Phàm nhìn Từ Vệ Quốc vẫn ngủ khò khò, rồi đến Chung Thịnh im lặng ngồi trên giường, quay sang nói với Chung Thịnh: “Tôi không đùa đâu, các cậu chỉ có ba người, các đơn vị khác tối thiểu cũng có hai tiểu đội, chẳng may xảy ra chuyện gì, các cậu dễ chịu thiệt nhất.”
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ cẩn thận.” Chung Thịnh nghiêm túc gật đầu, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem tại sao Vu Phàm lại nhắc nhở họ như vậy.
Vu Phàm thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại giường mình. Dù sao họ cũng không phải lính của mình, không cần mình phụ trách. Mình chỉ có thể nhắc nhở họ thế thôi, đường sau này còn dài, phải dựa vào chính họ. Trong quân đội, chuyện này chẳng hiếm gặp. Ngoài Nguyễn Minh Đức, còn rất nhiều người làm mấy việc xấu xa đó. Họ phải học cách tự mình đối mặt.
Căn phòng im ắng. Vu Phàm nằm trên giường buồn chán dùng quang não lướt web. Anh ta vừa xem một bộ tiểu thuyết không biết tên vừa vụng trộm quan sát những người khác trong phòng.
Còn trẻ thế này, trông không quá hai mươi, vậy mà trong ba người đã có một người là thiếu úy, hai người còn lại có cùng quân hàm với mình. Không biết binh đoàn cảnh vệ số 56 có ưu ái gì trong việc thăng quân hàm không, nhưng còn trẻ mà đi được đến vị trí này thì quả thật không thể xem thường.
Từ Vệ Quốc nằm giường trên đã phát ra tiếng ngáy khò khò. Vu Phàm thấy thế chuyển sang quan sát hai người ở phía đối diện.
Nguyệt: Xì poi trá hình đây, trước khi đến với chim khổng tước thì chúng ta sẽ có một đoạn nhạc đệm ở trên phi thuyền, ở chương này có thằng pháo hôi xuất hiện rồi đó, thằng này khốn nạn lắm ý, và xin mọi người chờ mong một màn rất chi là máu cờ hó của anh Ariel đó là bị chích thuốc kích thích =)) và rape :v Đăng bởi: admin
/273
|