Lúc dạo phố Chu Hạ nhận được một cuộc điện thoại.
Alo?
Xin hỏi có phải Chu Hạ không?
Động tác chọn quần áo của Chu Hạ ngừng lại, Là tôi.
Ôi chao thật sự là cậu sao!
Xin hỏi cô là ai?
Tôi là Trình Thiền Thiền đây, chúng ta học chung lớp cấp ba.
Khoảng cách từ đợt tốt nghiệp đã ba năm có thừa, trừ những việc liên quan đến Đường Tốn, bằng không nói lại cấp ba, đối với Chu Hạ chính là một việc rất xa xôi.
Trình Thiền Thiền này, Chu Hạ nhớ rõ, là một người đứng ở chỗ nào là nơi đó có chuyện Bát Quái.
Chu Hạ nhớ lại trước kia cô cũng không hòa đồng, tính tình không nóng không lạnh, lại thêm bề ngoài khiến cô có quá nhiều đào hoa, cô có rất ít cơ hội kết giao bạn bè. Lúc này Trình Thiền Thiền tới tìm cô, khẳng định là có chuyện gì đó.
Quả nhiên, câu tiếp theo Trình Thiền Thiền nói: Cuối tháng này tôi muốn kết hôn, mời rất nhiều bạn học cấp ba, cậu có thời gian tới không?
Chu Hạ: ...
Cô đang cân nhắc trong lòng làm sao cự tuyệt, bả vai liền bị vỗ một cái.
Quay đầu lại, một cô gái có khuôn mặt tròn giơ điện thoại di động mỉm cười nhìn cô: Này!
Giọng nói của cô gái trong điện thoại và lúc ở bên ngoài có thay đổi, Chu Hạ không có biểu cảm gì, cô cúp máy lại, Đã lâu không gặp.
Trình Thiền Thiền dường như không có cảm giác xấu hổ giữa hai người, hai tay khoanh trước ngực, cười nói: Vừa mới nhìn thấy cậu cũng không dám nhận, mấy ngày trước tìm được số điện thoại của cậu giờ có chỗ hữu dụng, thật trùng hợp!
Chu Hạ âm thầm may mắn, may mà vừa rồi không nói ra lý do đại loại như Bây giờ tôi không còn ở thành phố B .
Thật là trùng hợp.
Chúng ta tìm chỗ nào uống trà tâm sự đi.
Chu Hạ bị Trình Thiền Thiền làm như thân quen có chút kinh ngạc, quan hệ của bọn họ căn bản không có chủ đề chung để nói, Trình Thiền Thiền như vậy cũng chỉ muốn một phần tiền mừng của cô.
Không thể trách Chu Hạ nghĩ thế, cô bây giờ vẫn nhớ rõ Trình Thiền Thiền cũng bởi vì khi đó Trình Thiền Thiền chính là người nhiệt tình kể chuyện Bát Quái của cô nhất.
Cô không thích những người miệng lưỡi sau lưng người khác.
Vì không muốn làm cục diện lúng túng hơn, Chu Hạ mỉm cười rút cánh tay bị Trình Thiền Thiền kéo lấy, Một chút nữa tôi còn có việc nên không đi được. Hôn lễ của cậu tổ chức ở đâu, đến lúc đó tôi sẽ tới tham dự.
Trình Thiền Thiền đảo mắt một vòng, sau đó cười ra tiếng, vừa cười vừa lấy tập giấy ghi chú ra viết rồi đưa cho Chu Hạ: Đây, ngày 30 tháng 6 lúc sáu giờ tối, tại Tứ Quý Phủ. Sau khi Chu Hạ nhận tờ giấy, cô ta lại ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, Thiếp mời không mang trên người, đến lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho cậu.
Chu Hạ không vạch trần cô ta, cất giấy ghi chú vào trong túi xách, Được rồi, vậy tôi đi trước.
Được được được, cậu có việc cứ đi, bái bai.
Trình Thiền Thiền nhìn Chu Hạ đi xa, ý cười trên mặt chợt tắt.
Cô ta bĩu môi, cũng không hiểu Chu Hạ có chỗ nào xinh đẹp, những người đàn ông kia đều hỏi cô ta Chu Hạ có tới không, hỏi xong bày ra tư thế nếu Chu Hạ không tới thì bọn họ cũng không rảnh tới.
Trình Thiền Thiền xoay người nhìn chân mình, lại nhớ đến chân Chu Hạ, cô ta bực bội liếc mắt, nửa tháng này nhất định phải giảm béo.
Đêm nay Đường Tốn lên máy bay, trước một tiếng Chu Hạ đã tới sân bay, sau khi chờ Đường Tốn xuống thì bọn họ cùng đi ăn cơm.
Trong đại sảnh đông ghịt người, Chu Hạ đứng chờ năm phút liền nhìn thấy Đường Tốn.
Ở đây!
Đường Tốn đưa vali cho trợ lý Trần, bước tới ôm eo Chu Hạ, đầu ngón tay cong cong, sau đó tổng kết: Gầy.
Đã gần nửa tháng không gặp, có thể không gầy sao? Chu Hạ phồng má: Nhớ anh.
Đường Tốn dùng một tay vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác vừa vặn, Đường Tốn lại vuốt vuốt.
Chu Hạ gầy chỗ nào cũng không gầy mặt, nhưng lúc cô béo nhất cũng vẫn như vậy.
Nịnh hót. Em muốn ăn gì?
Chu Hạ bị anh ôm đi, Ăn lẩu đi. Mùa hè ăn lẩu rất hợp.
Đường Tốn liếc cô một cái, nói: Mùa đông em cũng nói như vậy.
Vậy chỉ có thể nói nồi lẩu hợp với một năm bốn mùa.
Đường Tốn nghiêm túc gật đầu: Em nói rất có lý.
Trợ lý Trần đẩy hai vali hành lý, nét mặt uất ức, một người độc thân như anh ta đã làm sai cái gì mà bị ngược thế này?
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, Đường tổng và Chu tiểu thư thật đẹp đôi, đã bao nhiêu tuổi rồi, ở cùng một chỗ lại giống mấy thanh niên mười mấy tuổi, anh anh em em nhưng không khiến người ta buồn nôn.
Nghĩ lại còn phải đúng thời điểm gặp gỡ.
Yêu đương khiến người ta ngây thơ, yêu đương khiến người ta trẻ lại.
...
Ăn lẩu xong, Chu Hạ về nhà liền bước vào phòng tắm.
Tắm được một nửa, Đườn Tốn mở cửa đi vào.
Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, Chu Hạ khua tay vào nước nóng: Sao vậy?
Đường Tốn nói: Đi vệ sinh.
Chu Hạ nhất thời nghẹn lời, cả căn hộ có ba phòng vệ sinh, anh ngược lại rất tốt, hết lần này tới lần khác đều chọn lúc cô tắm đi vệ sinh.
Hơn nữa có người nào đi vệ sinh lại cởi hết sạch quần áo không?
Hơn mười ngày không gặp, Chu Hạ cảm thấy dáng người Đường Tốn hình như đẹp hơn. Trước đây, cơ bụng phải để ý mới thấy, nhưng bây giờ cách một màn sương mờ, Chu Hạ vẫn thấy được đường cong lồi lõm cùng cơ bắp hiện lên.
Cô liếm liếm bờ môi, đóng vòi hoa sen đi tới bên cạnh anh, chọc chọc khối cơ trên bụng, Trở nên cứng ngắc.
Đường Tốn không tự chủ được ưỡn ngực, trong lòng mừng thầm, nhiều ngày chống đẩy như vậy không phải vô ích -- anh nhớ lúc trước Chu Hạ khen Nhạc Tri cũng để lộ biểu cảm hoa si.
Nam nữ trưởng thành, trần trụi đối diện, không cần nói nhiều, hai người liền quấn quýt lấy nhau.
Alo?
Xin hỏi có phải Chu Hạ không?
Động tác chọn quần áo của Chu Hạ ngừng lại, Là tôi.
Ôi chao thật sự là cậu sao!
Xin hỏi cô là ai?
Tôi là Trình Thiền Thiền đây, chúng ta học chung lớp cấp ba.
Khoảng cách từ đợt tốt nghiệp đã ba năm có thừa, trừ những việc liên quan đến Đường Tốn, bằng không nói lại cấp ba, đối với Chu Hạ chính là một việc rất xa xôi.
Trình Thiền Thiền này, Chu Hạ nhớ rõ, là một người đứng ở chỗ nào là nơi đó có chuyện Bát Quái.
Chu Hạ nhớ lại trước kia cô cũng không hòa đồng, tính tình không nóng không lạnh, lại thêm bề ngoài khiến cô có quá nhiều đào hoa, cô có rất ít cơ hội kết giao bạn bè. Lúc này Trình Thiền Thiền tới tìm cô, khẳng định là có chuyện gì đó.
Quả nhiên, câu tiếp theo Trình Thiền Thiền nói: Cuối tháng này tôi muốn kết hôn, mời rất nhiều bạn học cấp ba, cậu có thời gian tới không?
Chu Hạ: ...
Cô đang cân nhắc trong lòng làm sao cự tuyệt, bả vai liền bị vỗ một cái.
Quay đầu lại, một cô gái có khuôn mặt tròn giơ điện thoại di động mỉm cười nhìn cô: Này!
Giọng nói của cô gái trong điện thoại và lúc ở bên ngoài có thay đổi, Chu Hạ không có biểu cảm gì, cô cúp máy lại, Đã lâu không gặp.
Trình Thiền Thiền dường như không có cảm giác xấu hổ giữa hai người, hai tay khoanh trước ngực, cười nói: Vừa mới nhìn thấy cậu cũng không dám nhận, mấy ngày trước tìm được số điện thoại của cậu giờ có chỗ hữu dụng, thật trùng hợp!
Chu Hạ âm thầm may mắn, may mà vừa rồi không nói ra lý do đại loại như Bây giờ tôi không còn ở thành phố B .
Thật là trùng hợp.
Chúng ta tìm chỗ nào uống trà tâm sự đi.
Chu Hạ bị Trình Thiền Thiền làm như thân quen có chút kinh ngạc, quan hệ của bọn họ căn bản không có chủ đề chung để nói, Trình Thiền Thiền như vậy cũng chỉ muốn một phần tiền mừng của cô.
Không thể trách Chu Hạ nghĩ thế, cô bây giờ vẫn nhớ rõ Trình Thiền Thiền cũng bởi vì khi đó Trình Thiền Thiền chính là người nhiệt tình kể chuyện Bát Quái của cô nhất.
Cô không thích những người miệng lưỡi sau lưng người khác.
Vì không muốn làm cục diện lúng túng hơn, Chu Hạ mỉm cười rút cánh tay bị Trình Thiền Thiền kéo lấy, Một chút nữa tôi còn có việc nên không đi được. Hôn lễ của cậu tổ chức ở đâu, đến lúc đó tôi sẽ tới tham dự.
Trình Thiền Thiền đảo mắt một vòng, sau đó cười ra tiếng, vừa cười vừa lấy tập giấy ghi chú ra viết rồi đưa cho Chu Hạ: Đây, ngày 30 tháng 6 lúc sáu giờ tối, tại Tứ Quý Phủ. Sau khi Chu Hạ nhận tờ giấy, cô ta lại ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, Thiếp mời không mang trên người, đến lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho cậu.
Chu Hạ không vạch trần cô ta, cất giấy ghi chú vào trong túi xách, Được rồi, vậy tôi đi trước.
Được được được, cậu có việc cứ đi, bái bai.
Trình Thiền Thiền nhìn Chu Hạ đi xa, ý cười trên mặt chợt tắt.
Cô ta bĩu môi, cũng không hiểu Chu Hạ có chỗ nào xinh đẹp, những người đàn ông kia đều hỏi cô ta Chu Hạ có tới không, hỏi xong bày ra tư thế nếu Chu Hạ không tới thì bọn họ cũng không rảnh tới.
Trình Thiền Thiền xoay người nhìn chân mình, lại nhớ đến chân Chu Hạ, cô ta bực bội liếc mắt, nửa tháng này nhất định phải giảm béo.
Đêm nay Đường Tốn lên máy bay, trước một tiếng Chu Hạ đã tới sân bay, sau khi chờ Đường Tốn xuống thì bọn họ cùng đi ăn cơm.
Trong đại sảnh đông ghịt người, Chu Hạ đứng chờ năm phút liền nhìn thấy Đường Tốn.
Ở đây!
Đường Tốn đưa vali cho trợ lý Trần, bước tới ôm eo Chu Hạ, đầu ngón tay cong cong, sau đó tổng kết: Gầy.
Đã gần nửa tháng không gặp, có thể không gầy sao? Chu Hạ phồng má: Nhớ anh.
Đường Tốn dùng một tay vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác vừa vặn, Đường Tốn lại vuốt vuốt.
Chu Hạ gầy chỗ nào cũng không gầy mặt, nhưng lúc cô béo nhất cũng vẫn như vậy.
Nịnh hót. Em muốn ăn gì?
Chu Hạ bị anh ôm đi, Ăn lẩu đi. Mùa hè ăn lẩu rất hợp.
Đường Tốn liếc cô một cái, nói: Mùa đông em cũng nói như vậy.
Vậy chỉ có thể nói nồi lẩu hợp với một năm bốn mùa.
Đường Tốn nghiêm túc gật đầu: Em nói rất có lý.
Trợ lý Trần đẩy hai vali hành lý, nét mặt uất ức, một người độc thân như anh ta đã làm sai cái gì mà bị ngược thế này?
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, Đường tổng và Chu tiểu thư thật đẹp đôi, đã bao nhiêu tuổi rồi, ở cùng một chỗ lại giống mấy thanh niên mười mấy tuổi, anh anh em em nhưng không khiến người ta buồn nôn.
Nghĩ lại còn phải đúng thời điểm gặp gỡ.
Yêu đương khiến người ta ngây thơ, yêu đương khiến người ta trẻ lại.
...
Ăn lẩu xong, Chu Hạ về nhà liền bước vào phòng tắm.
Tắm được một nửa, Đườn Tốn mở cửa đi vào.
Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, Chu Hạ khua tay vào nước nóng: Sao vậy?
Đường Tốn nói: Đi vệ sinh.
Chu Hạ nhất thời nghẹn lời, cả căn hộ có ba phòng vệ sinh, anh ngược lại rất tốt, hết lần này tới lần khác đều chọn lúc cô tắm đi vệ sinh.
Hơn nữa có người nào đi vệ sinh lại cởi hết sạch quần áo không?
Hơn mười ngày không gặp, Chu Hạ cảm thấy dáng người Đường Tốn hình như đẹp hơn. Trước đây, cơ bụng phải để ý mới thấy, nhưng bây giờ cách một màn sương mờ, Chu Hạ vẫn thấy được đường cong lồi lõm cùng cơ bắp hiện lên.
Cô liếm liếm bờ môi, đóng vòi hoa sen đi tới bên cạnh anh, chọc chọc khối cơ trên bụng, Trở nên cứng ngắc.
Đường Tốn không tự chủ được ưỡn ngực, trong lòng mừng thầm, nhiều ngày chống đẩy như vậy không phải vô ích -- anh nhớ lúc trước Chu Hạ khen Nhạc Tri cũng để lộ biểu cảm hoa si.
Nam nữ trưởng thành, trần trụi đối diện, không cần nói nhiều, hai người liền quấn quýt lấy nhau.
/50
|