Chu Hạ về phòng, cô lấy tay gối đầu, trong bóng tôi nhìn đường nét trên mặt Đường Tốn.
Cô phải cắn ngón tay mới có thể khống chế tiếng cười.
Nụ cười của Chu Hạ bỗng nhiên cứng lại, vui sướng qua đi bối rối lại bao vây trái tim cô.
Nếu Đường Tốn còn nhớ cô, vậy có phải trước kia cũng biết những lời đồn đại không hay về cô?
Nghĩ như vậy, cơ thể cảm thấy hơi lạnh, Chu Hạ cuộn người một chỗ, một loạt suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu.
Đường Tốn có tin vào những lời đồn trước kia không? Đường Tốn khẳng định không tin?
Đường Tốn không tin tưởng nhưng liệu anh có ngần ngại không?
Chu Hạ biết rõ cho dù Đường Tốn có tin tưởng hay không, mọi thứ hiện tại đều sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ cần cô thích Đường Tốn, anh cũng thích cô thì cuộc sống vẫn sẽ thoải mái.
Nhưng cô vẫn không kiềm chế được miên man suy nghĩ.
Chu Hạ cảm thấy mình sống rất thoải mái tự tin, nhưng ngay bây giờ, cô mới phát hiện, thích một người, cô cũng sẽ tự ti.
Cô không thích trở thành người như vậy --- sợ hãi cô không tốt trong mắt Đường Tốn.
Đường Tốn chờ một lúc vẫn không thấy Chu Hạ vòng tay qua ôm mình, lúc anh nghe thấy tiếng xoay người, anh mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng thon gầy của Chu Hạ.
Xảy ra chuyện gì rồi? Đường Tốn nhíu lông mày.
Mà Chu Hạ đưa lưng về phía Đường Tốn, toàn thân lạnh lẽo, nhịp tim đập dồn dập như trống đánh.
Gần đây tâm trạng của Chu Hạ không biết là tốt hay xấu, thái độ của cô đối với Đường Tốn hoàn toàn giống như trước, nhưng Đường Tốn vẫn nhìn ra điểm không thích hợp.
Anh không hỏi rõ, trước khi ra ngoài hôn lên trán cô một cái: Hôm nay ra ngoài dạo phố, mua một ít đồ nhé.
Chu Hạ hỏi anh: Mua cái gì anh?
Mua cái gì em thích, em mua những món em cảm thấy anh sẽ thích.
Chu Hạ thuận thế tiến tới, cô sửa lại cà vạt cho Đường Tốn: Biết rồi.
Chờ Đường Tốn ra ngoài, Chu Hạ rất nghe lời đi thay quần áo, dự định dạo phố mua ít đồ.
Khi nào có áp lực, mua sắm sẽ tốt hơn.
Đi dạo hai tiếng, trên tay Chu Hạ nặng hơn nhưng bước chân lại nhẹ nhàng hơn.
Tâm trạng của cô rất tốt, bước vào một cửa hàng bánh ngọt, muốn mua một phần bánh gato dâu và một cốc soda, đợi khi đồ được mang lên, cô gọi cho Tiêu Thần Thần một cuộc điện thoại.
Xin chào, Hạ Hạ.
Giọng nói của Tiêu Thần Thần luôn tràn đầy sức sống, Chu Hạ quấy ly thủy tinh, nước bên trong chuyển động, Thần Thần, lần trước cậu nói trong ví tiền của Đường Tốn có ảnh chụp chung, cậu phát hiện ra lúc nào?
Cậu thấy rồi à? Là hai, ba năm trước tôi nhìn thấy, chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ không nhớ rõ lắm. Nói xong cô ấy không quên phỉ nhổ, Đường Tốn đúng là cái đồ muội tao, cậu ta vô cùng kín tiếng, mấy người bọn tôi cùng nhau lớn lên, cậu ta là người ít nói và nhàm chán nhất.
Tôi biết. Chu Hạ nở nụ cười, Thần Thần, tôi hỏi cậu câu này được không?
Ừm, cậu hỏi đi.
Lúc học cấp ba cậu có nghe qua một chút chuyện không hay về tôi không?
Tiêu Thần Thần trầm mặc, Chuyện không hay? Không có, tôi chỉ nghe nói cậu xinh đẹp đến mức nam sinh theo đuổi cậu xếp thành một con đường ha ha ha!
Tiếng cười của cô ấy có chút tinh quái đánh tan tâm trạng lo lắng của Chu Hạ, cô chân thành nói một câu: Cảm ơn cậu.
Đừng khách sáo! Tiêu Thần Thần nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: Chu Hạ, cậu rất tốt. Cậu nghĩ xem, ngay cả cái đồ muội tao như Đường Tốn cậu còn thu phục được, cái này phải tài giỏi cỡ nào chứ. Cho nên đừng quá để ý người khác nói cái gì, để bản thân thoải mái là được.
Chu Hạ không còn quấy cốc nước, cô nói: Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu, Thần Thần.
Bên kia, sau khi Tiêu Thần Thần kết thúc trò chuyện, tìm số điện thoại của Đường Tốn rồi gọi ra ngoài.
Từ cửa hàng bánh ngọt ra, đúng lúc đèn xanh, Chu Hạ chầm chậm đi qua đường, ai ngờ lại gặp được người quen .
Chu Hạ!
Chu Hạ theo tiếng gọi nhìn sang, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhận ra người gọi cô là ai.
Lâm Thời Quang, cùng một người phụ nữ.
Chính xác mà nói, cho dù đưa lưng về phía Chu Hạ, cô vẫn có thể nhìn ra sự căng thẳng của người phụ nữa này.
Xin chào. Chu Hạ nói.
Lời nói còn chưa dứt, người phụ nữ kia liền run rẩy lợi hại hơn.
Cô đi dạo phố à?
Chu Hạ nghĩ tới Lâm Thời Quang là khách quen trong quán cà phê, cô gật đầu, nhẫn lại nói: Chắc anh còn có việc, tôi không quấy rầy nữa.
Lúc cô sắp sang đường còn mơ hồ nghe thấy âm thanh tranh chấp của Lâm Thời Quang cùng người phụ nữ kia.
Lâm Thời Quang giữ chặt cánh tay người phụ nữ, giống như sợ cô ta chạy đi, anh ta xông tới trước mặt Chu Hạ miễn cưỡng cười cười, Được, vậy lần sau gặp lại.
Ừm.
Chu Hạ xoay người bước vào cửa hàng phía trước, cảm giác phía sau có ánh mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm mình, cô quay lại nhìn, đúng là người phụ nữ kia đang nhìn cô.
Cô không còn gì để nói, cho dù lại coi cô là tình địch giả tưởng, cô cũng không để trong lòng, không thèm bận tâm đẩy cửa xoay bước vào.
Chu Hạ không biết, sau khi cô đi, người phụ nữ thì thào gọi tên của cô: Chu Hạ?
Chị, chị biết...
Lâm Thời Quang nói một nửa rồi thôi.
Anh ta biết vì sao mình cảm thấy Chu Hạ quen mắt rồi.
Cô phải cắn ngón tay mới có thể khống chế tiếng cười.
Nụ cười của Chu Hạ bỗng nhiên cứng lại, vui sướng qua đi bối rối lại bao vây trái tim cô.
Nếu Đường Tốn còn nhớ cô, vậy có phải trước kia cũng biết những lời đồn đại không hay về cô?
Nghĩ như vậy, cơ thể cảm thấy hơi lạnh, Chu Hạ cuộn người một chỗ, một loạt suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu.
Đường Tốn có tin vào những lời đồn trước kia không? Đường Tốn khẳng định không tin?
Đường Tốn không tin tưởng nhưng liệu anh có ngần ngại không?
Chu Hạ biết rõ cho dù Đường Tốn có tin tưởng hay không, mọi thứ hiện tại đều sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ cần cô thích Đường Tốn, anh cũng thích cô thì cuộc sống vẫn sẽ thoải mái.
Nhưng cô vẫn không kiềm chế được miên man suy nghĩ.
Chu Hạ cảm thấy mình sống rất thoải mái tự tin, nhưng ngay bây giờ, cô mới phát hiện, thích một người, cô cũng sẽ tự ti.
Cô không thích trở thành người như vậy --- sợ hãi cô không tốt trong mắt Đường Tốn.
Đường Tốn chờ một lúc vẫn không thấy Chu Hạ vòng tay qua ôm mình, lúc anh nghe thấy tiếng xoay người, anh mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng thon gầy của Chu Hạ.
Xảy ra chuyện gì rồi? Đường Tốn nhíu lông mày.
Mà Chu Hạ đưa lưng về phía Đường Tốn, toàn thân lạnh lẽo, nhịp tim đập dồn dập như trống đánh.
Gần đây tâm trạng của Chu Hạ không biết là tốt hay xấu, thái độ của cô đối với Đường Tốn hoàn toàn giống như trước, nhưng Đường Tốn vẫn nhìn ra điểm không thích hợp.
Anh không hỏi rõ, trước khi ra ngoài hôn lên trán cô một cái: Hôm nay ra ngoài dạo phố, mua một ít đồ nhé.
Chu Hạ hỏi anh: Mua cái gì anh?
Mua cái gì em thích, em mua những món em cảm thấy anh sẽ thích.
Chu Hạ thuận thế tiến tới, cô sửa lại cà vạt cho Đường Tốn: Biết rồi.
Chờ Đường Tốn ra ngoài, Chu Hạ rất nghe lời đi thay quần áo, dự định dạo phố mua ít đồ.
Khi nào có áp lực, mua sắm sẽ tốt hơn.
Đi dạo hai tiếng, trên tay Chu Hạ nặng hơn nhưng bước chân lại nhẹ nhàng hơn.
Tâm trạng của cô rất tốt, bước vào một cửa hàng bánh ngọt, muốn mua một phần bánh gato dâu và một cốc soda, đợi khi đồ được mang lên, cô gọi cho Tiêu Thần Thần một cuộc điện thoại.
Xin chào, Hạ Hạ.
Giọng nói của Tiêu Thần Thần luôn tràn đầy sức sống, Chu Hạ quấy ly thủy tinh, nước bên trong chuyển động, Thần Thần, lần trước cậu nói trong ví tiền của Đường Tốn có ảnh chụp chung, cậu phát hiện ra lúc nào?
Cậu thấy rồi à? Là hai, ba năm trước tôi nhìn thấy, chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ không nhớ rõ lắm. Nói xong cô ấy không quên phỉ nhổ, Đường Tốn đúng là cái đồ muội tao, cậu ta vô cùng kín tiếng, mấy người bọn tôi cùng nhau lớn lên, cậu ta là người ít nói và nhàm chán nhất.
Tôi biết. Chu Hạ nở nụ cười, Thần Thần, tôi hỏi cậu câu này được không?
Ừm, cậu hỏi đi.
Lúc học cấp ba cậu có nghe qua một chút chuyện không hay về tôi không?
Tiêu Thần Thần trầm mặc, Chuyện không hay? Không có, tôi chỉ nghe nói cậu xinh đẹp đến mức nam sinh theo đuổi cậu xếp thành một con đường ha ha ha!
Tiếng cười của cô ấy có chút tinh quái đánh tan tâm trạng lo lắng của Chu Hạ, cô chân thành nói một câu: Cảm ơn cậu.
Đừng khách sáo! Tiêu Thần Thần nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: Chu Hạ, cậu rất tốt. Cậu nghĩ xem, ngay cả cái đồ muội tao như Đường Tốn cậu còn thu phục được, cái này phải tài giỏi cỡ nào chứ. Cho nên đừng quá để ý người khác nói cái gì, để bản thân thoải mái là được.
Chu Hạ không còn quấy cốc nước, cô nói: Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu, Thần Thần.
Bên kia, sau khi Tiêu Thần Thần kết thúc trò chuyện, tìm số điện thoại của Đường Tốn rồi gọi ra ngoài.
Từ cửa hàng bánh ngọt ra, đúng lúc đèn xanh, Chu Hạ chầm chậm đi qua đường, ai ngờ lại gặp được người quen .
Chu Hạ!
Chu Hạ theo tiếng gọi nhìn sang, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhận ra người gọi cô là ai.
Lâm Thời Quang, cùng một người phụ nữ.
Chính xác mà nói, cho dù đưa lưng về phía Chu Hạ, cô vẫn có thể nhìn ra sự căng thẳng của người phụ nữa này.
Xin chào. Chu Hạ nói.
Lời nói còn chưa dứt, người phụ nữ kia liền run rẩy lợi hại hơn.
Cô đi dạo phố à?
Chu Hạ nghĩ tới Lâm Thời Quang là khách quen trong quán cà phê, cô gật đầu, nhẫn lại nói: Chắc anh còn có việc, tôi không quấy rầy nữa.
Lúc cô sắp sang đường còn mơ hồ nghe thấy âm thanh tranh chấp của Lâm Thời Quang cùng người phụ nữ kia.
Lâm Thời Quang giữ chặt cánh tay người phụ nữ, giống như sợ cô ta chạy đi, anh ta xông tới trước mặt Chu Hạ miễn cưỡng cười cười, Được, vậy lần sau gặp lại.
Ừm.
Chu Hạ xoay người bước vào cửa hàng phía trước, cảm giác phía sau có ánh mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm mình, cô quay lại nhìn, đúng là người phụ nữ kia đang nhìn cô.
Cô không còn gì để nói, cho dù lại coi cô là tình địch giả tưởng, cô cũng không để trong lòng, không thèm bận tâm đẩy cửa xoay bước vào.
Chu Hạ không biết, sau khi cô đi, người phụ nữ thì thào gọi tên của cô: Chu Hạ?
Chị, chị biết...
Lâm Thời Quang nói một nửa rồi thôi.
Anh ta biết vì sao mình cảm thấy Chu Hạ quen mắt rồi.
/50
|