Chú, Mạng Chú Lại Thiếu Tôi

Chương 15: Chú, tay chú lớn quá.

/2310


Chương 15: Chú, tay chú lớn quá.

Tô Khả Khả mềm mại ngọt ngào: “Bởi vì đường lên khó khăn, cháu chỉ muốn giúp chú giảm bớt lộ trình thôi.”

Tần Mặc Sâm nhịn không nhếch khóe miệng lên: “Cô quên lời tôi nói rồi, tôi muốn đến chào hỏi sư phụ cô.”

“A, cái này, thật ngại quá, trong lúc nhắn tin với chú thì sư phụ ngủ rồi, nên chuyện chú muốn đến chưa kịp nói cho ông ấy, kết quả sáng nay lúc dậy thì sư phụ đã đi xa lắc rồi.”

Tô Khả Khả nhăn khuôn mặt nhỏ lại.

Nhưng rất nhanh liền giãn mặt ra, cười khanh khách nói: “Chuyện tôi muốn đi học đã nói với sư phụ rồi, sư phụ ủng hộ tôi lắm. Sư phụ còn tính ra hôm nay có khách quý, sau đó tôi nghĩ, khách quý chẳng phải là chú sao?”

“Vậy thì hôm sau tôi lại đến chào hỏi ông ấy vậy.” Tần Mặc Sâm nói, tiện tay xách bao khăn trải bàn sau lưng Tô Khả Khả lên.

Tô Khả Khả vội vàng ấn lại đống dây cột tay nải trên lưng: “ Không cần đâu chú, không nặng, tôi tự đi được.”

Tần Mặc Sâm nhíu mày: “Thế này mà còn bảo không nặng? Nhóc con buông tay.”

“A” Tô Khả Khả buông móng nhỏ, môi nhỏ cong lên ngọt ngào nói: “Cảm ơn chú.”

Tần Mặc Sâm cởi dây đeo tay nải rồi cột lên lưng của mình, không hỏi gì thêm cả.

Khóe miệng của trợ lý Ngô ở bên cạnh co rút lại.

Có phải anh ấy đang sống trong thời hiện đại không vậy? Sao lại được thấy cái tay nải đời xa xưa thế này?

Đứa trẻ đáng yêu này nghèo đến độ không mua được balo luôn sao?

Tần Mặc Sâm cột xong tay nải, vẫn không nói gì, bàn tay nhỏ bèn chủ động nắm lấy tay anh.

Người đàn ông hơi sững lại, chỉ trong nháy mắt bàn tay nhỏ đã lén lút chiếm đóng.

“Chú, tay chú to quá, tôi nắm không hết được.” Tô Khả Khả nhìn tay người đàn ông.

Sau một giây ngơ ngẩn, Tần Mặc Sâm nắm lấy bàn tay chủ động chui vào kia đặt vào lòng bàn tay mình.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm vào một cái, vuốt thịt nhỏ của Tô Khả Khả chỉ để lộ ra ngón tay nhỏ xíu.

Sao có thể…mềm như vậy?

Tần Mặc Sâm không dám dùng lực, chỉ sợ bản thân lỡ bóp chặt sẽ nghiền vụn bàn tay kia thành nước mất.

“Chú, chú nắm tay tôi chặt vào, đường ở đây khá hẹp, tôi dìu chú xuống núi.” Tô Khả Khả nghiêm túc dặn dò.

“Phụt” Trợ lý Ngô không nhịn được cười nữa, bèn che miệng trộm cười.

Tần Mặc Sâm nhàn nhạt liếc trợ lý Ngô một cái, trợ lý Ngô lập tức thu lại ý cười.

“Vậy làm phiền rồi.” Tầm Mặc Sâm nói với cô bé.

“ Đừng khách sáo, đây là điều phải làm. Chú là cố chủ của tôi mà, nhận tiền thì phải làm cho tốt.”

Tần Mặc Sâm nhìn cô hỏi: “Vậy với tất cả cố chủ cô đều để tâm như vậy sao?”

Tô Khả Khả lập tức cười hì hì: “Dĩ nhiên không phải rồi, bởi vì chú được xem như cố chủ chân chính đầu tiên của tôi, những người trước đều qua sư phụ giới thiệu cho, không tính. Hơn nữa theo như nhãn duyên (vừa nhìn đã yêu mến) mà nghề chúng tôi nghiên cứu, thì tôi thấy chú lần đầu đã có thiện cảm rồi.”

Tần Mặc Sâm nghe xong, khóe môi gợi lên một đường cong nhỏ, đôi mắt bên dưới kính màu trà cũng hiện ra ý cười lấp lánh như sao, chỉ là ý cười ấy rất nhanh liền trầm xuống lại nơi đáy mắt.

“Chú, chú có thể trả trước tiền một ngày được không? Tôi không mang theo đồ dùng sinh hoạt, tính đến nhà chú xem tình hình thế nào rồi đi mua.” Tô Khả Khả nghiêng đầu nhìn về người đàn ông.

“Cái này cứ giao cho trợ lý Ngô đặt mua.”

“Vâng” Tô Khả Khả thỏa hiệp, nói thầm “Thật ra tôi thích tự mình mua hơn, nhưng không thể rời khỏi chú, thế nên vậy cũng được.”

Tần Mặc Sâm im lặng một lúc, nói: “Cuối tuần có thời gian, tôi có thể dẫn cô đi mua.”

Tứ gia ơi, anh quên mất cuối tuần này phải tham gia đại tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Từ lão gia rồi à?


/2310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status