Chu Nhan

Chương 62

/147


Thân Đồ đại phu bị bóp đến lồi cả hai mắt, không thể nói chuyện, đao nhọn trong tay run rẩy, mấy lần cố gắng cắt đứt đôi tay nhỏ bé đang đột kích mình, nhưng làm thế nào cũng không được. Trong ánh mắt của ông ta tràn đầy khiếp đảm và sợ hãi, như thể làm nghề y suốt đời cũng chưa từng thấy qua tình cảnh như thế.

Từ thân thể đứa bé bị mở phanh, lộ ra một đứa trẻ người dầm dề máu, bỗng nhiên mở mắt, vươn tay, giữ yết hầu đại phu!

Bởi vì dự đoán đứa bé trốn trong bụng của Tô Ma kia có thể là một con quái vật, cho nên trước đó ông đã bố trí ngân châm, trong đó có một cây xuyên thẳng qua bụng Tô Ma, chuẩn xác ghim vào cái vị trí trái tim của khối thịt kia, ghim chặt đứa bé chỉ bằng một thước kia lại. Nhưng mà, cục thịt này nhìn qua tưởng đã chết, nhưng khi ông ta nhòm vào kiểm tra thì nó lại bất ngờ vươn tay ra!

Cánh tay máu nhỏ kia phá cơ thể bay ra, túm chặt lấy cục thịt ông ta đang giữ, sức mạnh lớn đến quỷ dị, Thân Đồ đại phu nói không ra lời, thậm chí ngay cả cầu cứu cũng không kịp. Trong giây lát, ông ta chỉ cảm thấy một vật lạnh như băng bay thẳng đến, thân thể nghiêng ngả, trước mắt đã hoàn toàn tối đen.

Thật là quỷ dị… Đây, đây là vật gì? Cái thứ ngay từ trong bụng mẹ đã bị nuốt chửng, vẫn luôn ở trong thân thể đứa bé này, đến tột cùng là vật gì?! Ngay từ lúc ban đầu, mình đã quá coi thường nó.

“Thân Đồ đại phu!” Chu Nhan la thất thanh, thẳng dựng lên.

Nhìn thấy Thân Đồ đại phu hai mắt trắng dã, đao nhọn trong tay đã rơi xuống mặt đất, nàng không kịp nghĩ, trở tay chụp xuống, hút Đại Khảm Đao chín vòng khuyên bay vào trong tay, hét lớn một tiếng, một bước lao nhanh về phía trước, quay về phía đôi tay nhỏ bé quỷ dị kia kiên quyết vung lên!

“Rắc” một tiếng, tiếng đao vang lên như cắt qua gỗ mục, không hề có cảm giác máu thịt.

Mặc dù ở dưới tình thế cấp bách, nhưng sức khống chế của nàng vẫn tốt vô cùng. Đao phong to lớn cắt đứt đôi tay nhỏ bé, nhưng không mảy may thương tổn tới Thân Đồ đại phu. Cũng ngay lúc đó, Tô Ma trên đất phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể chấn động, mười hai cây châm cắm vào thân thể nó đồng loạt bay ra!

Lão nhân lập tức tê liệt ngã về phía sau, vuốt yết hầu, hồng hộc thở. Chu Nhan gảy cánh tay khô gầy vẫn bóp chặt lấy cổ ông ta xuống, lại nghe Thân Đồ đại phu phát ra một tiếng kinh hô khản cổ, chuyển động thân thể, ra sức đánh về phía sau, bắt lấy đứa trẻ đang dầm dề máu tươi kia.

Cục thịt bị chém gãy tay chỉ lớn bằng bàn tay, máy thịt không rõ, lại còn đang giãy dụa, phát sinh tiếng kêu kỳ quái, giống như tiếng tu hú kêu đêm, làm người ta rợn cả tóc gáy, mặc dù không có hai tay, nhưng khi bị người ta nắm lên, nó đã đưa đầu ra, há mồm cắn vào tay của đại phu, gặm chặt không tha.

Đây… Đây là vật gì?! Chu Nhan nhìn đến trợn mắt há mồm.

“Mau!” Thân Đồ đại phu nhịn đau, hét lớn, “Chặt đứt đầu của nó đi!”

Chu Nhan nắm đao, nhìn đứa trẻ lơ lửng giữa không trung, cái đầu đang cắn chặt lấy đại phu, ngón tay nhịn không được hơi run. Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt do dự, mu bàn tay bị cắn của Thân Đồ đã bắt đầu biến sắc, có màu đen kỳ quái đang lan dần ra ngay miệng vết thương.

Nàng không dám nghĩ nữa, cắn răng nhấc đao lên, “phập” một cái chém xuống dưới!

Đao phong như điện quét qua, chém vào không khí. Nàng nghe được tiếng lưỡi đao chặt đứt vật gì, cổ tay lại bỗng nhiên chấn động, có một sức mạnh kỳ quái kéo tới, đánh vào lưỡi đao của nàng! Quay đầu nhìn lại, đứa bé kia vẫn cắn chặt Thân Đồ đại phu, cái cổ hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có hai chân là đứt ngang đầu gối.

Khoảnh khắc kia, Chu Nhan nhịn không được la thất thanh!

Đúng vậy, trong chớp mắt vừa rồi, đứa bé quỷ dị kia đã dùng chân đá văng đao của nàng! Điều… Điều này sao có thể? Không thể tin nổi!

“Chặt… Chặt đứt đầu của nó! Nhanh!” Thân Đồ đại phu kiệt lực hô to, nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, âm thanh đã nhanh chóng suy nhược đi, “Nó… Nó muốn ký sinh ở trên người ta!”

Chu Nhan cấp tốc phục hồi lại tinh thần, không do dự nữa, cắn răng một cái, hai tay cầm đao, giữ thẳng, vung ngang chém roẹt một cái.

Khoảnh khắc kia, như thể biết không thể tránh được nữa, vật kia đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng một cái.

Cái nhìn kia, làm lòng nàng bỗng nhiên nổi lên cảm giác khó chịu kỳ lạ, giống như một cánh tay lạnh như băng bỗng nhiên đè xuống gáy, đao phong giống như chém vào bùn lầy, nàng kìm lòng không đặng hơi khựng lại, nhưng mà trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, vì trong khoảng khắc thất thần nàng cảm nhận được một chuyện vô cùng kinh ngạc: Vật này mang theo tà khí cực kỳ mãnh liệt, quỷ dị hơn bất cứ yêu vật nào nàng từng biết cho đến nay!

Khi nàng chém một đao xuống, đứa bé đứt cả chân lẫn tay đột nhiên buông miệng đang cắn chặt Thân Đồ đại phu ra, “bịch” một tiếng rơi xuống mặt đất, Chu Nhan chém vào hư không, không thu thế được, thiếu chút nữa thì làm Thân Đồ đại phu bị thương.

“Mau! Mau!” Nhưng mà, ông giã đã thoát khỏi nguy hiểm vẫn cứ tái mét mặt mày như cũ, chỉ vào phía sau của nàng, yếu ớt địa hô to, “Ngăn cản nó!”

Chu Nhan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cục thịt lại nhảy tới chỗ thân thể Tô Ma một lần nữa, đang cố gắng chui vào! Trong lòng nàng biết không ổn, lập tức quay đầu lại, đao phong chỉ xuống, hất cái cục thịt kia lên, gắng ném rơi xuống một bên!

Cục thịt không có tay chân phát ra tiếng câu chói tai, nhúc nhích trên mặt đất, như thể muốn giãy dụa đến cùng, kiệt lực thoát khỏi chốn khó khăn ngập đầu này. Nhưng mà Chu Nhan đâu chịu để tai họa này chạy thoát? Một bước đi lên, chém cục thịt ra làm hai nửa.

Tiếng kêu quỷ quái kia hơi dừng lại, nàng không dám thở dốc, cấp tốc quơ đao như điên rồi, chém loạn xạ vào cục thịt kia. Cũng trong nháy mắt, Tô Ma trên đất bỗng nhiên gồng người một cái, trong cổ họng phát ra tiếng yếu ớt như sắp chết, không còn động đậy nữa.

“…” Chu Nhan vừa chậm lại một chút, thấy tình cảnh bên này, lại không khỏi ngây dại. Tô Ma nằm trên nền đất hoang, toàn thân bỗng nhiên ào ào máu chảy: Hai tay, hai chân, cái cổ… Nhìn qua, vị trí vết thương, tình huống vết thương, quả thực giống hệt với cục thịt kia.

“Chuyện gì thế này?” Nàng kinh ngạc há hốc miệng, kéo Thân Đồ đại phu trên mặt đất lên, chỉ vào Tô Ma đang hấp hối, “Tại sao trên người nó… bỗng nhiên chảy máu?”

Thân Đồ đại phu đang dùng đao nhọn cắt cổ tay phải của mình, chặt bỏ cục máu đen đi, nghe được câu hỏi của nàng, nhìn thoáng qua Tô Ma trên mặt đất đã biến thành huyết nhân, thần sắc cũng bình tĩnh: “Không có việc gì, đây là “hiện tượng sinh đôi” mà thôi… Trước đó ta đã chặn tâm mạch của đứa bé này, sẽ không mất mạng đâu.”

Chu Nhan ngẩn người: “Cái gì gọi là hiện tượng sinh đôi?”

“Chính là giữa nó và huynh đệ sinh đôi của nó, sẽ tồn tại một loại cảm ứng kỳ lạ… Ờ…” Thân Đồ đại phu chỉ chỉ cục thịt trên mặt đất, thở hổn hển, “Mỗi một đao cô chém lên cục thịt kia, thì cũng sẽ rơi vào người đứa bé.”

Nàng run lên một cái, nhìn thoáng qua Tô Ma, không dám tưởng tượng vừa rồi đứa bé này đã phải nhận bao nhiêu thống khổ. Phía ngoài chiến tranh vẫn còn tiếp tục, tiếng kêu như nước thủy triều, nhưng mà trong nháy mắt đó, nàng đương nhiên không kịp suy nghĩ về Uyên nữa, chỉ là đi tới, bé đứa bé đang hấp hối dưới đất lên, dựa cái đầu nhỏ của nó vào ngực mình, luôn miệng nói: “Đừng sợ… Không sao không sao!”

Tô Ma hôn mê phảng phất cảm thấy nàng chạm đến, nhưng chỉ là sợ hãi co rúm lại, mơ hồ hô một tiếng: “Đừng giết ta… Tỷ tỷ… Đừng giết ta!”

Viền mắt nàng không khỏi nóng lên: Giữa cơn đau sắp chết, đứa bé này lại tưởng nàng muốn giết nó? Trong tầm mắt sau cùng của đứa bé, nhất định là thấy khuôn mặt vặn vẹo của nàng đi?

“Ông đã ổn chưa?” Chu Nhan nhìn thoáng qua Thân Đồ đại phu, nhịn không được giục, “Mau cho nó uống thuốc đi! Ông mà chưa khỏe thì để ta làm cho, nói cho ta biết thuốc ở nơi nào?”

Thân Đồ đại phu nhìn nàng một cái, nói: “Ngay trên người cô đó.”

“Cái gì?” Nàng không khỏi sửng sốt một chút, “Ở trên người ta?”

Thân Đồ đại phu rút con dao ở cổ tay mình ra, lau sạch máu đen, dùng vải rách băng bó qua loa một chút, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải Chỉ Uyên đã cho cô một cái vòng ngọc cổ hay không?”

“Hả?” Chu Nhan giật mình, bật thốt lên, “Làm sao ông biết?”

“Ta đương nhiên biết rồi, chính là Chỉ đại nhân trước khi lên đường chính miệng nói cho ta biết mà” Thân Đồ đại phu đảo mắt, tức giận nói, “Không có thứ đó thì ta làm sao dám nhận cái ca khó đỡ này”.

Nàng giật mình: “Huynh ấy… Huynh ấy bảo ông đến tìm ta?”

“Đúng vậy” Thân Đồ đại phu băng bó kỹ tay của mình, đi tới, đưa tay ra, “Đưa ta.”

Chu Nhan rụt về sau theo bản năng, che lại vòng cổ, lắc đầu, “Tại… Tại sao lại lấy vòng ngọc này? Đây là Uyên tặng ta mà!”

“Cô còn muốn cứu mạng nó nữa không hả?” Thân Đồ đại phu cũng không nhịn được, hét lớn, “Đừng lắm lời nữa! Mau đưa cho ta! Còn lằng nhằng, đứa bé này sẽ toi mạng đó”.

Nàng bị Thân Đồ đại phu quát cho run một cái, cắn răng, lấy vòng ngọc cổ kia ra, giao cho Thân Đồ đại phu: “Cầm lấy!” Ngập ngừng một chút, nàng nhìn thoáng qua Tô Ma trên đất, trừng mắt: “Mau cứu nó đi! Nếu không cứu được, ta sẽ bắt ông chôn cùng!”.

Thân Đồ đại phu cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, cầm khối long huyết cổ ngọc, dùng lực trong tay một chút, không ngờ lại tạo thành mấy mảnh nhỏ!

“Hả?!” Không đợi Chu Nhan kinh hô lên, thì khối cổ ngọc kia đã vỡ vụn, bên trong có luồng đỏ chuyển động, giống như máu bị phong ấn, đột ngột ngưng kết, rơi xuống! Thân Đồ đại phu cúi người, lật cổ tay, trực tiếp nhỏ máu vào vùng bụng bị mổ của đứa bé.

Khoảnh khắc ấy, huyết nhục giao hòa, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng dựng thẳng.

Luồng ánh sáng kia kỳ lạ như vậy, tựa như nước xoáy ầm ầm nở rộ, khuếch tán ở giữa không trung, biến thành một con giao long lượn qua lượn lại như tuần tra!

“Trời ạ!” Chu Nhan kìm lòng không đặng bật thốt lên, ngẩng đầu, “Đây… Đây là long thần trong vực sâu Thương Ngô mà! Năm ta mười ba tuổi… đã từng thấy nó!”

Giống như nghe được lời của nàng, giao long trong hư không hơi cúi đầu, quay về phía nàng gật một cái, như thể thăm hỏi xa xôi.

“Tiểu cô nương như hỏa diễm… Chúng ta lại gặp mặt.” Giữa mô hồ, có một âm thanh vang lên ở đáy lòng nàng, hùng hồn sâu xa, dường như từ sâu dưới vực sâu Thương Ngô truyền đến, “Năm năm trôi qua… Đến ngày hôm nay, mới là ngày tinh tú tương phùng…”

Long thần từ giữa không trung cúi người, nhìn nàng bằng đôi mắt to như bánh xe. Chu Nhan theo bản năng vươn tay, nhưng lại xuyên qua thân thể Long thần.

“Chỉ là một huyễn ảnh thôi sao?” Khoảnh khắc kia, Chu Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, Long thần thật sự, đã bị Tinh Tôn Đế phong ấn dưới vực sâu Thương Ngô vào bảy nghìn năm trước rồi, sức mạnh phong ấn kia cường đại cỡ nào, đời đời kiếp kiếp không ai có thể giải khai, làm sao Long thần có thể thoát được?

“Long thần… Long thần!” Từ chiến hỏa xa xa truyền đến tiếng la kinh hỉ, “Nhìn đi! Long thần xuất hiện rồi! Nó đến phù hộ Hải quốc! Chúng ta được cứu rồi!”

Đó là tiếng hò reo của chiến sĩ Phục Quốc Quân đang bị vây khốn, suy yếu lại phấn chấn, phảng phất người giữa tuyệt cảnh nhìn thấy rạng đông, một lần nữa lấy lại ý chí chiến đấu. Ở trong đó, có tiếng của Uyên không? Chu Nhan chỉ nghe nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực, hận không thể lập tức chạy như bay, nhưng mà thấy Tô Ma nằm dưới đất, lại không thể lập tức rời đi được.

“Long thần… Thật sự là Long thần này!” Thân Đồ đại phu ngẩng đầu nhìn luồng ánh sáng biến ảo giữa hư không, trong mắt cũng toát ra vẻ kích động: “Khi nó cảm ứng được huyết mạch hiệu triệu, sẽ toát ra sức mạnh vô biên!”

Nàng không khỏi ngạc nhiên: “Cái… cái gì hiệu triệu?”

Thân Đồ đại phu không nói lời nào, chỉ bế Tô Ma từ dưới đất lên, giơ cao về phía huyễn ảnh Long thần, phảng phất như tế hiến. Chỉ trong một chớp mắt, giống như cảm giác được cái gì, luồng ánh sáng xoay quanh chiến trường bỗng nhiên gào thét lao tới! Không khác gì sấm sét, “xoẹt” một cái từ trên cao chiếu xuống, trực tiếp chui vào bờ lưng trần trụi của đứa bé!

Tô Ma đang hôn mê bỗng nhiên run một cái, trong miệng phát ra tiếng hô khẽ, khoảnh khắc kia, cả người đứa bé phảng phất như bị sét đánh, trong ngoài thông suốt, giống như thủy tinh! Luồng ánh sáng kia ở trong thân thể của nó lưu chuyển thật nhanh, giống như con thoi, giữa thân thể đã bị tàn phá này, lập tức khôi phục lại toàn bộ vết thương trí mạng, hoàn toàn không còn chút máu nào chảy ra.

Chu Nhan chỉ nhìn đến trợn mắt há mồm, nói không nên lời.

Khi vết thương cuối cùng biến mất, luồng ánh sáng kia dừng lại giữa lưng của Tô Ma, lập tức ngưng tụ, sau đó trở nên lờ mờ. Khi tất cả đều tiêu thất, trên mặt đất chỉ còn một đứa bé hôn mê, da thịt tái nhợt phía sau vẫn còn một ít dấu đen, còn lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Luồng ánh sáng kia, hoàn toàn tắt ngấm.

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status