Chương 16.1 Con hứa sẽ không để An Quân ở lại trường
Lúc này, An Kiến Bang và An Kiến Dân đang lo lắng về đống đồ đạc ở hai chiếc xe.
Cẩm Đô tấc đất tấc vàng, giá nhà gần như vọt lên mấy chục ngàn một mét vuông, một tháng tiền thuê nhà cũng không dưới năm ngàn.
Nhưng An Kiến Bang và An Kiến Dân đều là những kẻ thất nghiệp, mặc dù mấy năm gần đây bọn họ kiếm được không ít từ chỗ Vệ Hàn Tước.
Nhưng bây giờ, bọn họ dọn ra khỏi biệt thự An gia, mọi chi phí sau này sẽ do bọn họ gánh vách.
Điều này khiến An Kiến Bang, An Kiến Dân và những người đã quen với cuộc sống được tiếp tế không thể chấp nhận được!
"Chú ba này, chúng ta thật sự phải ra ngoài thuê nhà sao? Chú nhìn xem giá phòng ở đây đi, căn nhà bé tí cũng hơn mấy chục vạn ... chúng ta sao có thể thuê được?!" An Kiến Bang nhíu mày hỏi, chỉ càn nghĩ tới việc phải trả tiền, ông ta liền cảm thấy giống như lóc từng miếng thịt trên người mình.
An Kiến Dân trầm mặt, nếu người anh ngu ngốc này không nói về chuyện sang tên bất động sản trước mặt Tước gia thì đã không có chuyện gì xảy ra.
Đúng là nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại!
"Được rồi, bây giờ thì có biện pháp gì nữa?! Em thấy bên kia có một căn nhà một tháng một ngàn tệ, chúng ta qua đó xem thử...”
Nhà thuê có giá một ngàn tệ một tháng đương nhiên có, nhưng nó chỉ là một tầng hầm, hơn nữa còn là tầng hầm thứ bốn.
Sau khi đám người An Kiến Bang xem thử một lượt, sắc mặt quả thật không tốt lắm.
Mà An Khả Nhân và An Khả Ái đang cãi nhau.
"Con không sống ở tầng hầm đó đâu, vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, thậm chí còn không có cửa sổ! Nếu bạn học của con biết con sống ở tầng hầm, bọn học sẽ cười nhạo con!" An Khả Nhân lắc cánh tay mẹ mình khóc lớn.
“Đúng vậy, con cũng không sống ở đó đâu, đánh chết cũng không ở!” An Khả Ái nằm lăn ra đất ăn vạ, hiển nhiên đang sợ sau này sẽ phải sống ở đây .
Địa vị của cô ta và An Khả Nhân trong lớp không hề thấp, bởi vì bọn họ sống trong một căn biệt thự lớn ...
“Được rồi, im đi!” An Kiến Dân tức giận gầm lên.
An Khả Nhân đang nằm lăn lộn trên đất bỗng im bặt, bọn họ không dám lên tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng nấc.
An Kiến Dân buồn bực nghĩ đến khung cảnh gia đình hòa thuận êm ấm trước đây, trước kia cả nhà bọn họ đều sống vui vẻ, ông ta có vợ hiền lành đảm đang, con cái ngoan ngoãn tài giỏi, bây giờ thì sao?
Con gái của ông ta học hỏi những cô gái quê mùa lăn lộn trên mặt đất? !
"Chú ba, chúng ta có nên gọi cho Tần thiếu không? Để cậu ta xếp chỗ ở cho chúng ta, chúng ta bị Tước gia đuổi gia đuổi ra ngoài, cậu ta cũng có một phần trách nhiệm ..." An Kiến Bang tức giận nói, hiển nhiên đã hối hận vì cung cấp tin tức cho Tần Mặc, nếu không lúc này ông ta vẫn đang ở trong biệt thự rộng lớn hơn 300 mét vuông!
Nơi có như bây giờ, ngay cả nơi ở cũng không có? !
An Kiến Dân mím môi, trong lòng có chút trống rỗng, ông ta không muốn An Kiến Bang làm chuyện thiếu suy nghĩ, ông ta biết nhân vật như Tần Mặc nhất định không dễ chọc vào, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ chết rất khó coi..
Nhưng mà...
Thấy An Kiến Dân nhíu mày, An Kiến Bang không khỏi lo lắng, ông ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau đó ấn nút gọi.
/1792
|