Ánh nắng sớm mai dần xuất hiện nhiều hơn, Huễ Minh bước từ trong phòng tắm, dưới thân chỉ quấn một chiếc khăn trắng ở dưới để lộ thân trên cười tráng khoẻ mạnh. Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, mới đó mà 8 giờ rồi sao.
Nhanh chóng lựa một bộ đồ chỉnh chu, bàn tay với lấy chiếc điện thoại gõ một hàng số. Tiếng chuông đầu dây bên kia dần xuất hiện, rất nhanh cũng nhận được hồi âm.
"Em dậy rồi sao, chuẩn bị, tôi qua đón"
Chỉ một câu nói ngắn gọn rồi cúp máy, chỉnh lại một chút.
Còn ở bên này Linh Hoa, từ nãy đến giờ cô vẫn đang rất miệt mài in tài liệu, cho đến khi cuộc gọi vừa nãy mới khiến cô giật mình. Thời gian nhanh thật, mới đó là 8 giờ hơn. Ráng in nốt thêm sắp giấy này nữa cô sẽ vào chuẩn bị.
Bước ra cổng chào khu căn hộ, chiếc xe hạng sang đã đỗ từ lâu trước đó. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé phía xa, anh vội bước xuống đóng cửa tựa người vào xe.
Ánh mắt nhìn chăm chú về phía của Linh Hoa. Hôm nay nhìn cô rất nhẹ nhàng, thuần khiết, không còn là những bộ bồ công sở cầu kì nữa mà thay vào đó là sự năng động từ chiếc áo phông trắng cùng với quần jean.
"Nhìn gì?"
Nghe giọng nói của Linh Hoa, vô thức giật mình, vội trả lời cô.
"Em để tôi chờ hơi lâu đấy"Linh Hoa đánh nhẹ vào vai hắn một cái rồi trả lời.
"Chẳng phải anh đến sớm à? Sao giờ trách tôi?"
Huễ Minh cúi sát mặt về phía cô đổi giọng, cười nói..
"Rồi rồi, nào đừng giận, lên xe nhé"
Trên suốt chặng đường cả hai không ai nói gì với ai, không khí cứ trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Bất chợt hành động của Linh Hoa làm phá tan cái không khí im ắng. Cô lấy trong túi mình ra một hộp sữa, anh vừa liếc mắt nhìn sang đã phì cười lên tiếng.
"Bộ em đói lắm à"
Linh Hoa từ từ gỡ chiếc ống hút cắm vào miệng hộp vừa lên tiếng đáp trả lời cậu của nói của anh.
"Từ bé đến lớn có ai bảo rằng anh rất vô duyên không?"
Huễ Minh được một phen cười đắc ý trả lời.
"Không, ngoại trừ bây giờ em nói tôi mới biết đấy"
Linh Hoa hút hộp sữa rồi nhìn ra phía cửa kính, thầm nghĩ cái tên đang ngồi lái xe kia liệu hắn ta đứt dây thần kinh quê rồi sao. Không biết rằng các bác sĩ giỏi ở trong bệnh viện lớn khắp Thượng Hải này có nối lại được cho hắn không
nhi.
Căn biệt thự nằm hơi xa trung tâm thành phố một tý, Mình Nghi từ gian bếp xa sỉ của mình, tay cầm một chiếc khay đắt đỏ bên trên là món cháo hải sản cô đã cất công dậy sớm để chuẩn bị.
Tâm lý của Tuệ Minh được bác sĩ theo dõi có vẻ không có dấu hiệu tốt lên. Ông ta dặn cô rất nhiều điều cần chú ý. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải, trải qua cú sốc đó đứa em bé bỏng của cô làm sao có thể chịu đựng nổi chứ. Con bé như bây giờ đã đỡ phần nào rất nhiều rồi.
Từ từ đẩy cửa phòng Tuệ Minh, căn phòng được kéo kín rèm không một tia sáng nào có thể lọt qua.
Ánh sáng duy nhất được chiếu vào là từ cửa chính do chính tay cô vừa đẩy vào. Thân hình nhỏ bé đang nhốt lấy bản thân vào chiếc chăn mềm mại kia. Minh Nghi khẽ lên tiếng.
"Chị biết em thức rồi, ăn chút gì đó lót bụng nhé"
"Hôm nay hải sản tươi lắm"
"Chị xin phép"
Minh Nghi từ từ bước vào bên trong, cẩn thận bật chiếc đèn phòng, ánh sáng đèn vừa được bật thì giọng nói đầy tức giận của Tuệ Minh đã vang vọng.
Là một người chị, trong tình huống như vậy cô vẫn luôn giữ cảm xúc bình tĩnh để trấn an đứa em gái kém may mắn của mình.
"Nào, ngoan"
Nhưng gác lại những lời nói đó là sự la hét quát nạt từ phía Tuệ Minh. Đến khi Minh Nghi không còn thể kiềm nén được nữa, cô có chút gắng giọng."Em có thôi đi không"
Giọng nói thay đổi đột ngột từ phía người chị khiến Tuệ Minh bất giác sợ hãi. Mình Nghi không còn muốn nhịn những lời trong lòng thêm được nữa, dùng hết tất cả để nói ra.
"Em nghĩ em bị như vậy chị đây hả hê lắm sao, mà em cứ kiểu chị là kẻ thù vậy"
"Còn nếu em cứ muốn ích kỷ ôm khư khư cái vết thương đó thì cứ đầy đoạ bản thân mình đi"
"Rồi cái tên kia hắn sẽ nhìn vào cái sự thê thảm của em rồi cười như một chiến tích lớn"
"Cứ tự mình suy nghĩ, lớn hết rồi"
Minh Nghi quay người bước vội ra bên ngoài, khi đi đến cửa cô lại chợt dừng lại. Miệng có hơi mấp máy lên tiếng.
"Yên tâm, có chị ở đây chị sẽ tìm mọi cách giúp em, đừng lo nữa"
Cô đóng vội cửa rời đi không nhìn lại, tiếng cạch phát ra Tuệ Minh từ trong chiếc chăn ló đầu nhìn về phía cửa. Những lời vừa nãy... khiến bản thân có chút bối rối.
Nhìn về phía tô cháo đang còn nghi ngút khói trên bàn với ánh mắt vô vàng sự suy nghĩ.
Nhanh chóng lựa một bộ đồ chỉnh chu, bàn tay với lấy chiếc điện thoại gõ một hàng số. Tiếng chuông đầu dây bên kia dần xuất hiện, rất nhanh cũng nhận được hồi âm.
"Em dậy rồi sao, chuẩn bị, tôi qua đón"
Chỉ một câu nói ngắn gọn rồi cúp máy, chỉnh lại một chút.
Còn ở bên này Linh Hoa, từ nãy đến giờ cô vẫn đang rất miệt mài in tài liệu, cho đến khi cuộc gọi vừa nãy mới khiến cô giật mình. Thời gian nhanh thật, mới đó là 8 giờ hơn. Ráng in nốt thêm sắp giấy này nữa cô sẽ vào chuẩn bị.
Bước ra cổng chào khu căn hộ, chiếc xe hạng sang đã đỗ từ lâu trước đó. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé phía xa, anh vội bước xuống đóng cửa tựa người vào xe.
Ánh mắt nhìn chăm chú về phía của Linh Hoa. Hôm nay nhìn cô rất nhẹ nhàng, thuần khiết, không còn là những bộ bồ công sở cầu kì nữa mà thay vào đó là sự năng động từ chiếc áo phông trắng cùng với quần jean.
"Nhìn gì?"
Nghe giọng nói của Linh Hoa, vô thức giật mình, vội trả lời cô.
"Em để tôi chờ hơi lâu đấy"Linh Hoa đánh nhẹ vào vai hắn một cái rồi trả lời.
"Chẳng phải anh đến sớm à? Sao giờ trách tôi?"
Huễ Minh cúi sát mặt về phía cô đổi giọng, cười nói..
"Rồi rồi, nào đừng giận, lên xe nhé"
Trên suốt chặng đường cả hai không ai nói gì với ai, không khí cứ trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Bất chợt hành động của Linh Hoa làm phá tan cái không khí im ắng. Cô lấy trong túi mình ra một hộp sữa, anh vừa liếc mắt nhìn sang đã phì cười lên tiếng.
"Bộ em đói lắm à"
Linh Hoa từ từ gỡ chiếc ống hút cắm vào miệng hộp vừa lên tiếng đáp trả lời cậu của nói của anh.
"Từ bé đến lớn có ai bảo rằng anh rất vô duyên không?"
Huễ Minh được một phen cười đắc ý trả lời.
"Không, ngoại trừ bây giờ em nói tôi mới biết đấy"
Linh Hoa hút hộp sữa rồi nhìn ra phía cửa kính, thầm nghĩ cái tên đang ngồi lái xe kia liệu hắn ta đứt dây thần kinh quê rồi sao. Không biết rằng các bác sĩ giỏi ở trong bệnh viện lớn khắp Thượng Hải này có nối lại được cho hắn không
nhi.
Căn biệt thự nằm hơi xa trung tâm thành phố một tý, Mình Nghi từ gian bếp xa sỉ của mình, tay cầm một chiếc khay đắt đỏ bên trên là món cháo hải sản cô đã cất công dậy sớm để chuẩn bị.
Tâm lý của Tuệ Minh được bác sĩ theo dõi có vẻ không có dấu hiệu tốt lên. Ông ta dặn cô rất nhiều điều cần chú ý. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải, trải qua cú sốc đó đứa em bé bỏng của cô làm sao có thể chịu đựng nổi chứ. Con bé như bây giờ đã đỡ phần nào rất nhiều rồi.
Từ từ đẩy cửa phòng Tuệ Minh, căn phòng được kéo kín rèm không một tia sáng nào có thể lọt qua.
Ánh sáng duy nhất được chiếu vào là từ cửa chính do chính tay cô vừa đẩy vào. Thân hình nhỏ bé đang nhốt lấy bản thân vào chiếc chăn mềm mại kia. Minh Nghi khẽ lên tiếng.
"Chị biết em thức rồi, ăn chút gì đó lót bụng nhé"
"Hôm nay hải sản tươi lắm"
"Chị xin phép"
Minh Nghi từ từ bước vào bên trong, cẩn thận bật chiếc đèn phòng, ánh sáng đèn vừa được bật thì giọng nói đầy tức giận của Tuệ Minh đã vang vọng.
Là một người chị, trong tình huống như vậy cô vẫn luôn giữ cảm xúc bình tĩnh để trấn an đứa em gái kém may mắn của mình.
"Nào, ngoan"
Nhưng gác lại những lời nói đó là sự la hét quát nạt từ phía Tuệ Minh. Đến khi Minh Nghi không còn thể kiềm nén được nữa, cô có chút gắng giọng."Em có thôi đi không"
Giọng nói thay đổi đột ngột từ phía người chị khiến Tuệ Minh bất giác sợ hãi. Mình Nghi không còn muốn nhịn những lời trong lòng thêm được nữa, dùng hết tất cả để nói ra.
"Em nghĩ em bị như vậy chị đây hả hê lắm sao, mà em cứ kiểu chị là kẻ thù vậy"
"Còn nếu em cứ muốn ích kỷ ôm khư khư cái vết thương đó thì cứ đầy đoạ bản thân mình đi"
"Rồi cái tên kia hắn sẽ nhìn vào cái sự thê thảm của em rồi cười như một chiến tích lớn"
"Cứ tự mình suy nghĩ, lớn hết rồi"
Minh Nghi quay người bước vội ra bên ngoài, khi đi đến cửa cô lại chợt dừng lại. Miệng có hơi mấp máy lên tiếng.
"Yên tâm, có chị ở đây chị sẽ tìm mọi cách giúp em, đừng lo nữa"
Cô đóng vội cửa rời đi không nhìn lại, tiếng cạch phát ra Tuệ Minh từ trong chiếc chăn ló đầu nhìn về phía cửa. Những lời vừa nãy... khiến bản thân có chút bối rối.
Nhìn về phía tô cháo đang còn nghi ngút khói trên bàn với ánh mắt vô vàng sự suy nghĩ.
/157
|