Giờ thì cô đã hiểu vì sao Minh Nghi con bạn cô nó lại như vậy. Chất giọng có chút gắng xuống.
"Tuệ Nghi, là chị Linh Hoa, không phải chị hai của em"Sau khi nghe giọng nói lạ con bé dần trở nên im ắng, không còn lớn giọng làm loạn nữa. Linh Hoa cũng từ từ bước lại gần phía giường, ngồi xuống bên cạnh. Vẫn giữ nguyên chất giọng ấy không thay đổi.
"Kéo chăn xuống"
"Chị xem"
Không có bất kì sự hồi đáp nào đến với cô, Linh Hoa vội hít một hơi thật sâu lên tiếng.
"Chị là người thiếu kiên nhẫn"
Cô định lên tiếng nói tiếp nhưng chiếc chăn dần có sự phản ứng nhẹ. Dần dần khuôn mặt nhợt nhạt của con bé xuất hiện trước cô. Không còn đủ kiên nhẫn nữa Linh Hoa dùng tay mình kéo mạnh chiếc chăn xuống. Hiện ra trước mắt cô là những vết thương vẫn còn đang ướt, nó vẫn chưa khô lại đóng mài. Lớn nhỏ có đủ, cơ thể nhỏ bé này rất giống với cô năm đó, dừng lại ở một khoảng khắc.
Linh Hoa cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để nó bộc phát ra quá nhiều.
"Rất giận chị Minh Nghi sao, cả hai đang có khuất mắt với nhau đúng chứ"
Đáp lại cô chỉ là vài cái gật đầu, Linh Hoa lúc này mới vội nói tiếp.
"Chị biết rằng không nên nhắc lại câu chuyện đó, nhưng chị muốn nghe em kể hết tất cả về đêm hôm đó"
"Như thế chị mới có thể nắm được tình hình sự việc mới bước vào cùng em rời khỏi cái sự đen tối ấy""Em hiểu ý chị chứ? Cứ suy nghĩ đi chị sẽ ngồi ở đây đợi"
Một khoảng thời gian yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng, lúc này con bé nhẹ nhàng lay lấy bàn tay của cô từng chữ một nói ra.
"Có phải rằng những vết thương này sẽ để sẹo và rất xấu phải không"
Linh Hoa khi bị hỏi về vấn đề này nhất thời chột dạ nhưng vẫn giữ bình tĩnh trấn an con bé.
"Không xấu, em có muốn xem những vết sẹo của chị chứ?"
Đấy, cứ như thế cả hai con người có những tổn thương mất mát lớn, cùng nhau nói chuyện, từng bước một Linh Hoa dần cũng thuần phục được tâm lý đang tổn thương của cô bé. Có lẽ tính khí này được xuất hiện khi bản thân chịu đựng một thứ gì đó quá mức. Bởi vì trước đây đã từng có một Linh Hoa giống Tuệ Nghi hiện tại, nên cô rất rõ về điều đấy.
Kết thúc câu nói, tiếng khóc nấc dần xuất hiện Linh Hoa vội vàng ôm lấy Tuệ Nghi trấn an cảm xúc giúp con bé tránh việc bị kích động.
"Ngoan nghe này, chị hiểu rồi, không sao cả"
"Có chị rồi, yên tâm"
12:06
"Ngoan, ăn chút gì đó"
"Khoẻ lên, phải cố gắng có sức khỏe mọi người rất lo cho em và luôn ở bên cạnh, không sao cả"
Tất cả những lời cô vừa nói, luôn là những câu nói mà rất nhiều năm về trước trong biến cố ấy cô thật sự muốn nghe. Nhưng tiếc rằng vốn dĩ cuộc sống của Linh Hoa không được may mắn đến như vậy.
Rời khỏi giường, bước ra cánh cửa đóng nhẹ chúng, dáng vẻ lo lắng đi qua đi
lại của Minh Nghi khiến cô càng thêm suy nghĩ hơn.
"Sao rồi, Linh Hoa"
"Con bé"
Cô gật đầu với nó...
"Được rồi đừng lo, bảo người cho con bé ăn và uống thuốc đi"
"Mày cũng đừng lo quá, chuyện gì cũng sẽ ổn thôi"
Minh Nghi bất ngờ ôm lấy cô, giọng nói có chút rưng rưng như sắp khóc vậy.
"Cảm ơn mày, thật sự cảm ơn vì nếu không có mày thật sự không biết phải làm sao nữa"
Đối diện trước cái ôm bất ngờ này cô cũng chỉ vuốt nhẹ tóc nó trấn an.
[...............]
Đi xuống lại phòng đón khách, cô ngồi vào chiếc ghế sofa đắt đỏ. Lúc này Minh Nghi như nhớ ra điều gì đó liền vội đứng dậy đi mất. Vài phút sau nó xuất hiện với một tệp giấy tờ hoá đơn từ bệnh viện.
"Đây, tao nghĩ mày cần những thứ này đúng không"
Linh Hoa cầm sấp hồ sơ ấy nhìn và đọc nó, đôi mắt dừng lại ở hàng chữ "tổn thương vùng phần mềm nghiêm trọng". Cô cố gắng đọc hết phần còn lại vừa đọc vừa không thể tin được tất cả những thứ này là sự thật.
Nếu đã vậy, bản thân cô cũng coi như là đã may mắn hơn Tuệ Nghi rất nhiều rồi nhỉ. Sau khi đọc tất cả, cô nắm chặt bàn tay của mình, tên đó nhất định cô phải cho hắn biết thế nào là luật pháp.
Suốt bao năm ấy, hắn ta sống ngoài chiếc còng sắt, ăn uống rửng mỡ lại đi làm hại con gái nhà người ta, tội này thật sự không thể nào bỏ qua được.
Cô vẫn còn nhớ rất kĩ buổi phiên toà năm ấy, người luật sư ấy, ông ta đã nhìn thẳng vào mắt của cô nở một nụ cười thách thức. Cái nụ cười mà cả đời này cô không giờ quên được. Không được phép quên! Nhất định!
"Tuệ Nghi, là chị Linh Hoa, không phải chị hai của em"Sau khi nghe giọng nói lạ con bé dần trở nên im ắng, không còn lớn giọng làm loạn nữa. Linh Hoa cũng từ từ bước lại gần phía giường, ngồi xuống bên cạnh. Vẫn giữ nguyên chất giọng ấy không thay đổi.
"Kéo chăn xuống"
"Chị xem"
Không có bất kì sự hồi đáp nào đến với cô, Linh Hoa vội hít một hơi thật sâu lên tiếng.
"Chị là người thiếu kiên nhẫn"
Cô định lên tiếng nói tiếp nhưng chiếc chăn dần có sự phản ứng nhẹ. Dần dần khuôn mặt nhợt nhạt của con bé xuất hiện trước cô. Không còn đủ kiên nhẫn nữa Linh Hoa dùng tay mình kéo mạnh chiếc chăn xuống. Hiện ra trước mắt cô là những vết thương vẫn còn đang ướt, nó vẫn chưa khô lại đóng mài. Lớn nhỏ có đủ, cơ thể nhỏ bé này rất giống với cô năm đó, dừng lại ở một khoảng khắc.
Linh Hoa cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để nó bộc phát ra quá nhiều.
"Rất giận chị Minh Nghi sao, cả hai đang có khuất mắt với nhau đúng chứ"
Đáp lại cô chỉ là vài cái gật đầu, Linh Hoa lúc này mới vội nói tiếp.
"Chị biết rằng không nên nhắc lại câu chuyện đó, nhưng chị muốn nghe em kể hết tất cả về đêm hôm đó"
"Như thế chị mới có thể nắm được tình hình sự việc mới bước vào cùng em rời khỏi cái sự đen tối ấy""Em hiểu ý chị chứ? Cứ suy nghĩ đi chị sẽ ngồi ở đây đợi"
Một khoảng thời gian yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng, lúc này con bé nhẹ nhàng lay lấy bàn tay của cô từng chữ một nói ra.
"Có phải rằng những vết thương này sẽ để sẹo và rất xấu phải không"
Linh Hoa khi bị hỏi về vấn đề này nhất thời chột dạ nhưng vẫn giữ bình tĩnh trấn an con bé.
"Không xấu, em có muốn xem những vết sẹo của chị chứ?"
Đấy, cứ như thế cả hai con người có những tổn thương mất mát lớn, cùng nhau nói chuyện, từng bước một Linh Hoa dần cũng thuần phục được tâm lý đang tổn thương của cô bé. Có lẽ tính khí này được xuất hiện khi bản thân chịu đựng một thứ gì đó quá mức. Bởi vì trước đây đã từng có một Linh Hoa giống Tuệ Nghi hiện tại, nên cô rất rõ về điều đấy.
Kết thúc câu nói, tiếng khóc nấc dần xuất hiện Linh Hoa vội vàng ôm lấy Tuệ Nghi trấn an cảm xúc giúp con bé tránh việc bị kích động.
"Ngoan nghe này, chị hiểu rồi, không sao cả"
"Có chị rồi, yên tâm"
12:06
"Ngoan, ăn chút gì đó"
"Khoẻ lên, phải cố gắng có sức khỏe mọi người rất lo cho em và luôn ở bên cạnh, không sao cả"
Tất cả những lời cô vừa nói, luôn là những câu nói mà rất nhiều năm về trước trong biến cố ấy cô thật sự muốn nghe. Nhưng tiếc rằng vốn dĩ cuộc sống của Linh Hoa không được may mắn đến như vậy.
Rời khỏi giường, bước ra cánh cửa đóng nhẹ chúng, dáng vẻ lo lắng đi qua đi
lại của Minh Nghi khiến cô càng thêm suy nghĩ hơn.
"Sao rồi, Linh Hoa"
"Con bé"
Cô gật đầu với nó...
"Được rồi đừng lo, bảo người cho con bé ăn và uống thuốc đi"
"Mày cũng đừng lo quá, chuyện gì cũng sẽ ổn thôi"
Minh Nghi bất ngờ ôm lấy cô, giọng nói có chút rưng rưng như sắp khóc vậy.
"Cảm ơn mày, thật sự cảm ơn vì nếu không có mày thật sự không biết phải làm sao nữa"
Đối diện trước cái ôm bất ngờ này cô cũng chỉ vuốt nhẹ tóc nó trấn an.
[...............]
Đi xuống lại phòng đón khách, cô ngồi vào chiếc ghế sofa đắt đỏ. Lúc này Minh Nghi như nhớ ra điều gì đó liền vội đứng dậy đi mất. Vài phút sau nó xuất hiện với một tệp giấy tờ hoá đơn từ bệnh viện.
"Đây, tao nghĩ mày cần những thứ này đúng không"
Linh Hoa cầm sấp hồ sơ ấy nhìn và đọc nó, đôi mắt dừng lại ở hàng chữ "tổn thương vùng phần mềm nghiêm trọng". Cô cố gắng đọc hết phần còn lại vừa đọc vừa không thể tin được tất cả những thứ này là sự thật.
Nếu đã vậy, bản thân cô cũng coi như là đã may mắn hơn Tuệ Nghi rất nhiều rồi nhỉ. Sau khi đọc tất cả, cô nắm chặt bàn tay của mình, tên đó nhất định cô phải cho hắn biết thế nào là luật pháp.
Suốt bao năm ấy, hắn ta sống ngoài chiếc còng sắt, ăn uống rửng mỡ lại đi làm hại con gái nhà người ta, tội này thật sự không thể nào bỏ qua được.
Cô vẫn còn nhớ rất kĩ buổi phiên toà năm ấy, người luật sư ấy, ông ta đã nhìn thẳng vào mắt của cô nở một nụ cười thách thức. Cái nụ cười mà cả đời này cô không giờ quên được. Không được phép quên! Nhất định!
/157
|