Sau khi nghe tất tần tật thì Huế Minh bỗng chốc như nắm được kèo trên. Thái độ có chút tự tin lên tiếng...
"Vậy có nghĩa là em đang nhờ tôi đóng giả là bạn trai của em hả"
"Lời đề nghị này từ em có chút kì lạ đó"
Anh đưa tay lên cằm bày ra vẻ suy tư nhưng thật ra trong lòng như bắn pháo
hoa ngày tết. Đưa mắt nhìn nhẹ về phía Linh Hoa rồi lên tiếng.
"Để tôi xem đã, em cũng biết mà, tôi cũng rất là bận bịu ở công ty"
"Vậy nên là....
Lúc này cô lên tiếng ngắt ngang lời của anh.
"Vậy thôi"
Khi nghe hai chữ này từ phía Linh Hoa anh vội vàng trả lời lại.
"Tôi đồng ý"
"Em cũng thay lời nhanh đấy"
"Không để tôi làm giá à"
Cô nhún vai nhẹ một cái rồi ngã người tựa vào ghế xe lên tiếng.
"Dù sao anh cũng là người có tuổi, giá được bao nhiêu một cân"
Vừa nghe lời này, đầu anh liền nhảy số, ý rằng cô ta đang bảo bản thân anh là ông chú già không ai ngó sao. Dù sao năm nay anh cũng chỉ mới ở đầu ba mươi thôi. Người ta thường bảo đàn ông ở tuổi này rất là phong độ, tuấn tú, quả nhiên con người của cô gái này thật chẳng biết chiêm ngưỡng vẻ đẹp thật thụ.
Trong cơn tự luyến của chính mình anh chợt giật mình bởi tiếng gọi của cô.
"Anh lo mà tập trung lái xe vào"
"Nên nhớ đây là nhờ giúp một thời gian, nên anh đừng có sinh ra viễn cảnh ảo tưởng của chính mình nữa"
Khuôn mặt có chút ấm ức nhưng đâu còn cách phản kháng lại chứ. Từ khi nào kẻ cao ngạo này lại biết cúi đầu trước một người vậy chứ.
Ở một phía khác, lão trương giám đốc truyền thông khi nãy có cuộc gặp với cô. Đang ngồi hưởng thụ người trợ lý trẻ mới đến làm việc ở văn phòng.
Sau khi xong chuyện ông ta thoả mãn, thay đổi chất giọng.
"Cũng tạm"
Rồi đuổi vội cô gái ấy ra ngoài tiếp tục làm việc, ông ta bây giờ chỉ đang đắm chìm vào việc sau này có cuộc hẹn riêng với Linh Hoa.
Nhớ về người phụ nữ ấy, thân hình gương mặt đều rất cuốn hút, gái trẻ đối với ông ta không gì là chưa thử. Nhưng người như Linh Hoa ông ta đánh giá cao hơn tất cả, vậy nên lúc nào ông ta cũng nghĩ về việc đó với cô.
Ngã lưng ra sau ghế, nhấc chiếc điện thoại đắt tiền của mình bấm một hàng số. Bên phía kia là những tiếng chuông dài liên hồi, mãi sau họ mới nhấc máy. Tiếng một người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh Trương, giờ này anh gọi em có việc gì vậy ạ"
Ông ta từ tốn đưa điếu thuốc đang ngút khói kéo một hơi thật dài lên tiếng.
"Cuối tuần, anh hẹn em đi ăn nhé"
"Sau lần đó anh nhớ cục cưng quá rồi"
Rồi ông ta cúp máy nhìn ra hướng cửa sổ xa xăm kia với dòng suy nghĩ.
"Có vẻ vụ này được lợi nhỉ
Khoé miệng cong lên một cách nham hiểm, kéo một hơi thuốc dài phả ra một làn khói nghi ngút.
"Người phụ nữ đẹp, một món ăn ngon"
"Thật đáng trông chờ"
Sau một khoảng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hẹn, Linh Hoa cũng đã chạy đến địa chỉ nhà hàng mà ông ta đã gửi.
Chậm rãi bước vào bên trong, ông ta đã ngồi với Mẫn Văn từ trước, trong một căn phòng Vip được đặt trước.
Vị lễ tân nhà hàng cung kính hướng dẫn cô vào phòng, khi sự xuất hiện của Linh Hoa xuất hiện.
Ả ta có chút biểu hiện lạ trên khuôn mặt, thần sắc có chút bất ngờ. Dáng vẻ uy nghiêm toát ra trong ánh mắt của Linh Hoa nhìn về phía Mẫn Văn.
"Anh Trương, chuyện này là sao"
Cô ta vội vã có chút hoảng sợ, lên tiếng gấp gáp hỏi ông ta.
Tên già đê tiện này chỉ thản nhiên đẩy ả ta ra xa rồi lên tiếng phản bác.
"Hậu quả việc cô nhờ tôi làm, đến rồi đây"
Cô ta bức xúc đứng dậy lớn giọng...
"Khốn nạn, chẳng phải tôi đã trả cho ông...
Lời nói lúc này có chút nghẹn lại, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô ta nắm chặt tay run lên từng hồi.
"Bình tĩnh"
"Tôi đến đây chỉ để nói chuyện với cô và không làm gì"
Chất giọng nhẹ nhàng không thiếu sự uy nghiêm của cô lên tiếng. Cô ta quay đôi mắt căm phẫn ấy nhìn về phía của cô lên tiếng trả lời.
"Tôi và cô chúng ta không có gì để bàn với nhau"
"Vậy có nghĩa là em đang nhờ tôi đóng giả là bạn trai của em hả"
"Lời đề nghị này từ em có chút kì lạ đó"
Anh đưa tay lên cằm bày ra vẻ suy tư nhưng thật ra trong lòng như bắn pháo
hoa ngày tết. Đưa mắt nhìn nhẹ về phía Linh Hoa rồi lên tiếng.
"Để tôi xem đã, em cũng biết mà, tôi cũng rất là bận bịu ở công ty"
"Vậy nên là....
Lúc này cô lên tiếng ngắt ngang lời của anh.
"Vậy thôi"
Khi nghe hai chữ này từ phía Linh Hoa anh vội vàng trả lời lại.
"Tôi đồng ý"
"Em cũng thay lời nhanh đấy"
"Không để tôi làm giá à"
Cô nhún vai nhẹ một cái rồi ngã người tựa vào ghế xe lên tiếng.
"Dù sao anh cũng là người có tuổi, giá được bao nhiêu một cân"
Vừa nghe lời này, đầu anh liền nhảy số, ý rằng cô ta đang bảo bản thân anh là ông chú già không ai ngó sao. Dù sao năm nay anh cũng chỉ mới ở đầu ba mươi thôi. Người ta thường bảo đàn ông ở tuổi này rất là phong độ, tuấn tú, quả nhiên con người của cô gái này thật chẳng biết chiêm ngưỡng vẻ đẹp thật thụ.
Trong cơn tự luyến của chính mình anh chợt giật mình bởi tiếng gọi của cô.
"Anh lo mà tập trung lái xe vào"
"Nên nhớ đây là nhờ giúp một thời gian, nên anh đừng có sinh ra viễn cảnh ảo tưởng của chính mình nữa"
Khuôn mặt có chút ấm ức nhưng đâu còn cách phản kháng lại chứ. Từ khi nào kẻ cao ngạo này lại biết cúi đầu trước một người vậy chứ.
Ở một phía khác, lão trương giám đốc truyền thông khi nãy có cuộc gặp với cô. Đang ngồi hưởng thụ người trợ lý trẻ mới đến làm việc ở văn phòng.
Sau khi xong chuyện ông ta thoả mãn, thay đổi chất giọng.
"Cũng tạm"
Rồi đuổi vội cô gái ấy ra ngoài tiếp tục làm việc, ông ta bây giờ chỉ đang đắm chìm vào việc sau này có cuộc hẹn riêng với Linh Hoa.
Nhớ về người phụ nữ ấy, thân hình gương mặt đều rất cuốn hút, gái trẻ đối với ông ta không gì là chưa thử. Nhưng người như Linh Hoa ông ta đánh giá cao hơn tất cả, vậy nên lúc nào ông ta cũng nghĩ về việc đó với cô.
Ngã lưng ra sau ghế, nhấc chiếc điện thoại đắt tiền của mình bấm một hàng số. Bên phía kia là những tiếng chuông dài liên hồi, mãi sau họ mới nhấc máy. Tiếng một người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh Trương, giờ này anh gọi em có việc gì vậy ạ"
Ông ta từ tốn đưa điếu thuốc đang ngút khói kéo một hơi thật dài lên tiếng.
"Cuối tuần, anh hẹn em đi ăn nhé"
"Sau lần đó anh nhớ cục cưng quá rồi"
Rồi ông ta cúp máy nhìn ra hướng cửa sổ xa xăm kia với dòng suy nghĩ.
"Có vẻ vụ này được lợi nhỉ
Khoé miệng cong lên một cách nham hiểm, kéo một hơi thuốc dài phả ra một làn khói nghi ngút.
"Người phụ nữ đẹp, một món ăn ngon"
"Thật đáng trông chờ"
Sau một khoảng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hẹn, Linh Hoa cũng đã chạy đến địa chỉ nhà hàng mà ông ta đã gửi.
Chậm rãi bước vào bên trong, ông ta đã ngồi với Mẫn Văn từ trước, trong một căn phòng Vip được đặt trước.
Vị lễ tân nhà hàng cung kính hướng dẫn cô vào phòng, khi sự xuất hiện của Linh Hoa xuất hiện.
Ả ta có chút biểu hiện lạ trên khuôn mặt, thần sắc có chút bất ngờ. Dáng vẻ uy nghiêm toát ra trong ánh mắt của Linh Hoa nhìn về phía Mẫn Văn.
"Anh Trương, chuyện này là sao"
Cô ta vội vã có chút hoảng sợ, lên tiếng gấp gáp hỏi ông ta.
Tên già đê tiện này chỉ thản nhiên đẩy ả ta ra xa rồi lên tiếng phản bác.
"Hậu quả việc cô nhờ tôi làm, đến rồi đây"
Cô ta bức xúc đứng dậy lớn giọng...
"Khốn nạn, chẳng phải tôi đã trả cho ông...
Lời nói lúc này có chút nghẹn lại, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô ta nắm chặt tay run lên từng hồi.
"Bình tĩnh"
"Tôi đến đây chỉ để nói chuyện với cô và không làm gì"
Chất giọng nhẹ nhàng không thiếu sự uy nghiêm của cô lên tiếng. Cô ta quay đôi mắt căm phẫn ấy nhìn về phía của cô lên tiếng trả lời.
"Tôi và cô chúng ta không có gì để bàn với nhau"
/157
|