Rời khỏi cơ quan, cô chạy xe ra khá xa trung tâm thành phố. Chắc cũng hơn một tiếng cô mới có thể đến nơi. Dừng lại là ngôi nhà không mấy khang trang.
Nó có chút cũ kĩ, cô xuống xe từ từ bước vào. Chào đón cô là một người đàn ông nhìn có vẻ khá hiền lành.
“Thật ngại quá, lại để cô từ trên đó chạy về đây”
“Đoạn đường cũng khá xa, tôi thật không biết phải làm sao nữa”
Khi vừa nhìn thấy ngôi nhà cô cũng đã hiểu một phần nào về hoàn cảnh. Tiếp đó là một người phụ nữ bà ấy không thể nói chuyện được chỉ giao tiếp thông qua cử chỉ tay.
Ông ấy mời cô ngồi cẩn thận rót một cốc nước nhẹ nhàng đặt lên bàn. Bắt đầu kể về sự việc mà mình muốn thưa kiện.
Ông ấy kể rằng đứa con gái duy nhất của mình bị bạo lực trong trường học tới mức trở thành người thực vật suốt đời.
Cô bé có thành tích học tập rất xuất sắc nên được cấp học bổng toàn phần cho đến khi học hết đại học. Nhưng chuyển vào trường mới môi trường mới bạn bè mới khiến con bé không thể hoà nhập được.
Nên dường như không thể tiếp xúc với ai trong lớp. Thành tích học tập luôn đứng top trong lớp. Có thể vì việc đó mà mọi người sinh ra đố kị. Nhưng ông ta cũng vô cùng đảm bảo với Linh Hoa rằng con bé rất ngoan rất hiểu chuyện.
Mặc dù ông ấy biết chuyện hầu toà mất rất nhiều chi phí. Tiền viện của bé con cũng vừa mới lo xong. Ông ta nhìn cô thật thà lên tiếng.
“Nó sẽ khoảng bao nhiêu, chúng tôi muốn tìm đủ mọi cách để lấy lại công bằng cho đứa con gái tội nghiệp”
“Cả một tương lai giang dở đang còn nằm phía trước”
Người mẹ bên cạnh có vẻ như rất muốn ra hiệu cho cô nói lên những nỗi lòng của bà ấy. Dáng vẻ thật thà của ông ta khiến cô không thể cầm lòng được trước hoàn cảnh như vậy.
“Tôi muốn gặp con bé”
Từ nãy đến giờ đây là câu đầu tiên mà cô lên tiếng nói với hai người bọn họ. Ông ta cũng nhanh chóng dắt cô vào bên trong phòng. Chiếc rèm cũ kĩ che ánh nắng chiếu vào chiếc giường xưa.
Đập vào mắt cô là dáng vẻ nhỏ bé nằm im bất động trên giường. Tay chân có vô số vết bầm tím, bỏng. Nhìn thật xót xa. Cô ngồi xuống cạnh chạm vào từng vết thương của cô bé có chút suy nghĩ.
Liệu đây là những thứ mà đám bạn học cùng trang lứa đã đối xử lên thân xác bé nhỏ này sao. Liệu có quá tàn nhẫn không.
Cô ra ngoài để cho bé con nghỉ ngơi, lúc này người ba lại lên tiếng nói tiếp. Ông ta bảo rằng gia đình họ rất có điều kiện. Nhà trường cũng như các thầy cô giáo học sinh đều được mua chuộc. Bọn họ có quăng cho gia đình một sấp tiền để không hé răng chuyện này. Tránh ảnh hưởng đến đứa con gái của họ. Nhưng rồi họ sợ tương lai con họ thì ai sẽ xót thay cho tương lai của đứa con của ông ấy.
Cuối cùng cô cũng quyết định sẽ giải quyết vụ này giúp ông ấy. Mẹ cô bé ấy cứ liên tục cúi đầu như muốn nói rất nhiều lời cảm ơn đến cô. Ông ta như không thể cầm lòng được nhưng vẫn ráng tỏ ra không sao. Ông ta đi đến rút ra một chiếc túi vải nhỏ khá cũ kĩ trong đó có một cục tiền.
Cô nhìn sơ qua đã biết rằng tuy nó không nhiều nhưng đó là tất cả tài sản mà gia đình họ có được.
Ông ta mang nó về phía cô vội nhét vào tay cô liên tục nói.
“Nếu có thiếu cô cứ nói tôi tôi nhất định sẽ trả đủ”
“Chỉ mong lấy lại được công bằng cho đứa con gái của mình là đủ”
Cô nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn rồi khẽ lên tiếng.
“Số tiền này cả gia đình cứ giữ lấy, coi như vụ kiện này đã được trả đủ”
“Nếu có ngại thì chỉ cần nghĩ đây là điền mà tôi đưa để gia đình chăm lo cho con bé”
“Còn mọi thứ còn lại, tôi sẽ lo”
Từ trước đến giờ đây không phải vụ kiện đầu tiên mà cô không nhận bất kì đồng nào từ bên muốn kiện. Khi nhìn vào những hoàn cảnh đó cô lại cảm giác có chút đồng cảm. Nếu giúp được thì sẽ giúp trong khả năng của bản thân cô.
Sau khi trò chuyện xong, cô cần lấy một số thứ giấy tờ cần thiết rồi cũng nhanh chóng quay trở về. Còn dealine ở cơ quan mà cấp trên vừa gửi mail cho cô nữa đây. Chào tạm biệt bọn họ cô lên xe khởi động máy rời đi.
Hai vợ chồng vẫn cứ nhìn theo chiếc xe của cô không rời mắt. Thầm nghĩ, có vẻ lần này, bọn họ có thể đòi lại công bằng cho đứa con gái nhỏ bé rồi.
Nó có chút cũ kĩ, cô xuống xe từ từ bước vào. Chào đón cô là một người đàn ông nhìn có vẻ khá hiền lành.
“Thật ngại quá, lại để cô từ trên đó chạy về đây”
“Đoạn đường cũng khá xa, tôi thật không biết phải làm sao nữa”
Khi vừa nhìn thấy ngôi nhà cô cũng đã hiểu một phần nào về hoàn cảnh. Tiếp đó là một người phụ nữ bà ấy không thể nói chuyện được chỉ giao tiếp thông qua cử chỉ tay.
Ông ấy mời cô ngồi cẩn thận rót một cốc nước nhẹ nhàng đặt lên bàn. Bắt đầu kể về sự việc mà mình muốn thưa kiện.
Ông ấy kể rằng đứa con gái duy nhất của mình bị bạo lực trong trường học tới mức trở thành người thực vật suốt đời.
Cô bé có thành tích học tập rất xuất sắc nên được cấp học bổng toàn phần cho đến khi học hết đại học. Nhưng chuyển vào trường mới môi trường mới bạn bè mới khiến con bé không thể hoà nhập được.
Nên dường như không thể tiếp xúc với ai trong lớp. Thành tích học tập luôn đứng top trong lớp. Có thể vì việc đó mà mọi người sinh ra đố kị. Nhưng ông ta cũng vô cùng đảm bảo với Linh Hoa rằng con bé rất ngoan rất hiểu chuyện.
Mặc dù ông ấy biết chuyện hầu toà mất rất nhiều chi phí. Tiền viện của bé con cũng vừa mới lo xong. Ông ta nhìn cô thật thà lên tiếng.
“Nó sẽ khoảng bao nhiêu, chúng tôi muốn tìm đủ mọi cách để lấy lại công bằng cho đứa con gái tội nghiệp”
“Cả một tương lai giang dở đang còn nằm phía trước”
Người mẹ bên cạnh có vẻ như rất muốn ra hiệu cho cô nói lên những nỗi lòng của bà ấy. Dáng vẻ thật thà của ông ta khiến cô không thể cầm lòng được trước hoàn cảnh như vậy.
“Tôi muốn gặp con bé”
Từ nãy đến giờ đây là câu đầu tiên mà cô lên tiếng nói với hai người bọn họ. Ông ta cũng nhanh chóng dắt cô vào bên trong phòng. Chiếc rèm cũ kĩ che ánh nắng chiếu vào chiếc giường xưa.
Đập vào mắt cô là dáng vẻ nhỏ bé nằm im bất động trên giường. Tay chân có vô số vết bầm tím, bỏng. Nhìn thật xót xa. Cô ngồi xuống cạnh chạm vào từng vết thương của cô bé có chút suy nghĩ.
Liệu đây là những thứ mà đám bạn học cùng trang lứa đã đối xử lên thân xác bé nhỏ này sao. Liệu có quá tàn nhẫn không.
Cô ra ngoài để cho bé con nghỉ ngơi, lúc này người ba lại lên tiếng nói tiếp. Ông ta bảo rằng gia đình họ rất có điều kiện. Nhà trường cũng như các thầy cô giáo học sinh đều được mua chuộc. Bọn họ có quăng cho gia đình một sấp tiền để không hé răng chuyện này. Tránh ảnh hưởng đến đứa con gái của họ. Nhưng rồi họ sợ tương lai con họ thì ai sẽ xót thay cho tương lai của đứa con của ông ấy.
Cuối cùng cô cũng quyết định sẽ giải quyết vụ này giúp ông ấy. Mẹ cô bé ấy cứ liên tục cúi đầu như muốn nói rất nhiều lời cảm ơn đến cô. Ông ta như không thể cầm lòng được nhưng vẫn ráng tỏ ra không sao. Ông ta đi đến rút ra một chiếc túi vải nhỏ khá cũ kĩ trong đó có một cục tiền.
Cô nhìn sơ qua đã biết rằng tuy nó không nhiều nhưng đó là tất cả tài sản mà gia đình họ có được.
Ông ta mang nó về phía cô vội nhét vào tay cô liên tục nói.
“Nếu có thiếu cô cứ nói tôi tôi nhất định sẽ trả đủ”
“Chỉ mong lấy lại được công bằng cho đứa con gái của mình là đủ”
Cô nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn rồi khẽ lên tiếng.
“Số tiền này cả gia đình cứ giữ lấy, coi như vụ kiện này đã được trả đủ”
“Nếu có ngại thì chỉ cần nghĩ đây là điền mà tôi đưa để gia đình chăm lo cho con bé”
“Còn mọi thứ còn lại, tôi sẽ lo”
Từ trước đến giờ đây không phải vụ kiện đầu tiên mà cô không nhận bất kì đồng nào từ bên muốn kiện. Khi nhìn vào những hoàn cảnh đó cô lại cảm giác có chút đồng cảm. Nếu giúp được thì sẽ giúp trong khả năng của bản thân cô.
Sau khi trò chuyện xong, cô cần lấy một số thứ giấy tờ cần thiết rồi cũng nhanh chóng quay trở về. Còn dealine ở cơ quan mà cấp trên vừa gửi mail cho cô nữa đây. Chào tạm biệt bọn họ cô lên xe khởi động máy rời đi.
Hai vợ chồng vẫn cứ nhìn theo chiếc xe của cô không rời mắt. Thầm nghĩ, có vẻ lần này, bọn họ có thể đòi lại công bằng cho đứa con gái nhỏ bé rồi.
/157
|