Đối với Tử Phát Song Tà trong truyền thuyết, quần chúng vây xem lập tức xôn xao một phen.
Hơn nữa, đây còn là một trận quyết đấu giữa Tuần Thú Sư.
Bốn phía không ngừng có người bị hấp dẫn mà đến.
- Đánh cược giữa ta và Triệu Phong, chính là danh hiệu Tuần Thú Tông Sư và danh ngạch thân phận Tuần Thú Sư trong cuộc tranh đoạt Thái Tử.
Lương Tang lải nhải một hồi, nói ra toàn bộ kế hoạch cướp đoạt vị trí trí của Triệu Phong.
Mặc dù hành vi này thoạt nhìn giống như là sợ hai bên không tuân thủ giao ước.
Nhưng thực chất, Lương Tang chẳng qua chỉ muốn hấp dẫn thêm nhiều người chú ý hơn mà thôi.
Danh hiệu Tuần Thú Tông Sư, danh ngạch tham gia tranh đoạt Thái Tử vị, hai đối tượng mấu chốt này, không phảinghi ngờ có thể tạo nên nghị luận rất lớn.
- Được, cuộc quyết đấu này thú vị lắm.
- Đặt cược quý giá như vậy, hai bên nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
- Nhanh, gọi bọn họ tới.
- Tuần Thú Tông Sư Lương Tang, có thể bắt đầu được chưa?
Triệu Phong có chút mất kiên nhẫn hỏi thăm, kẻ này bày ra dáng vẻ không khác gì đang lên đài biểu diễn.
- Được.
Thần sắc Lương Tang đột nhiên biến đổi, lấy xuống một cái túi Linh sủng.
Chỉ thấy, một đầu thằn lằn toàn thân tràn ngập lân giáp, dài đến mười trượng, đạp mạnh lên đất, trên đỉnh đầu có một cái sừng màu xanh trong suốt, lóe lên hào quang bóng bẩy khác thường.
Grào...
Đầu thằn lằn phát ra một trận gào thét, uy thế Vương Giả đỉnh phong khuếch tán ra, khiến cho đám người tu vi thấp kém, lập tức kinh hãi lạnh người, thiếu chút nữa trực tiếp ngồi xuống đất.
Hết thảy mọi người đều tự giác lui ra sau, trận chiến tiếp cận Vương Giả đỉnh phong, cho dù có khí tức số mệnh che chở, nhưng cũng không có người nào dám đến quá gần.
Đầu thằn lằn xanh biếc này tựa như một tòa núi nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt dã tính tàn nhẫn nhìn chằm chằm Triệu Phong.
- Đây chính là Tinh Giác Bích Tích, là một đầu trân thú mà lương mỗ thuần phục được trong đầm lầy tuyệt cảnh, cảnh giới Vương Giả đỉnh phong, có sức chiến đấu cấp bậc Đại Đế.
Lương Tang đắc ý giới thiệu, Tinh Giác Bích Tích này, bất kể là phòng ngự hay là công kích, đều là đỉnh cao, khiếm khuyết duy nhất chính là không đủ linh hoạt.
Tuần Thú Sư không chỉ thuần phục Yêu thú, mà còn phải khiến cho chúng khuất phục.
Đồng thời khiến cho Yêu thú nghe theo chỉ huy của mình mà chiến đấu.
Dùng trí tuệ của nhân loại, phát huy năng lực chiến đấu lớn nhất của Yêu thú.
- Con thằn lằn thật đặc biệt.
- Không hổ là trân thú, khí thế phi phàm.
- Nghe nói thằn lằn này cũng được xem là hậu duệ của Rồng, sức chiến đấu trong phần đông Yêu thú, tuyệt đối là đỉnh cao.
Triệu Phong nhàn nhạt liếc qua, loại Yêu thú như vậy, trong Không Gian Thần Huyễn, khắp nơi đều có.
Tay trái Triệu Phong vung lên.
Ô...ô...ô...n...g!
Một con ong mật cực nhỏ lớn chừng nắm tay, toàn thân lập lòe năm màu kỳ quang, trực tiếp bay ra.
Thể tích của nó rất nhỏ, so với Tinh Giác Bích Tích, quả thực quá chênh lệch.
- Thật đẹp, đây là Yêu thú gì?
- Khí tức thật yếu, là Vương Giả bình thường.
- Chênh lệch quá lớn so với Tinh Giác Bích Tích của Tang đại sư a.
Mọi người ở đây, nhất thời không nhận ra đây là sủng thú gì, tuy nhiên dáng vẻ của nó lại rất tinh xảo, màu sắc diễm lệ.
Nhưng bản thân Yêu thú Tinh Giác Tích Bích lại mở mắt trừng trừng, toàn thân run rẩy.
Đối với Ngũ Độc Kỳ phong, nó không luôn cảm thấy kiêng kỵ đến từ bản năng.
- Đây là?
Ánh mắt Lương Tang cũng trở nên ngưng trọng, tập trung nhìn con ong mật nho nhỏ kia.
Nhưng tất cả đã chậm trễ rồi.
Ong ong…
Thân thể cực lớn của Tinh Giác Bích Tích, lúc này lại khiến hắn trở nên vướng víu, hành động chậm chạp, bị Ngũ Độc Kỳ Phong nhanh chóng đuổi theo, phong châm vừa đâm vào, lập tức tự bạo.
Ầm...
Sương mù tản đi, trên bụng Tinh Giác Bích Tích, đã xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, màu đen không ngừng trào ra.
Lương Tang nhìn mà kinh hãi, lập tức triệu hồi Tinh Giác Bích Tích, đem thuốc trị thương giải độc đắp lên miệng vết thương của nó.
May mà thể tích Tinh Giác Bích Tích khổng lồ, diện tích bị thương cũng không lớn.
Bằng không thì hắn đã hy sinh một đầu trân thú rồi.
Chẳng qua, Lương Tang không ngờ rằng trong tay Triệu Phong lại có Ngũ Độc Kỳ Phong, loại trân trùng Thượng Cổ có huyết mạch tiếp cận Thái Cổ này.
Khó trách Triệu Phong lại không hề sợ hãi chút nào.
Có được loại trân trùng Thượng Cổ này, Tuần Thú Sư căn bản không cần phải điều khiển làm gì.
Ngũ Độc Kỳ Phong trực tiếp tiến hành công kích tự sát, liền có thể giành được thắng lợi.
- Trên tay tiểu tử này, nhất định vẫn còn Ngũ Độc Kỳ Phong.
Lương Tang cắn chặt răng, trên mặt lộ vẻ ghen ghét.
Bầu không khí hiện trường trở nên hồi hộp, không ngờ con ong thoạt nhìn nhỏ bé lại có uy năng như thế.
Tinh Giác Bích Tích khí thế hung ác, lập tức mất đi năng lực chiến đấu.
- Triệu Phong, để ta xem ngươi còn bao nhiêu Ngũ Độc Kỳ Phong.
Trên mặt Lương Tang lộ vẻ đau lòng, lại lần nữa lấy xuống một cái túi đựng đồ.
Một đầu Cự Quy vô cùng nặng nề, rơi xuống Diễn Võ Trường.
Khoảnh khắc Cự Quy giáp xác trầm trọng, da thịt thô dày, thể tích khổng lồ xuất hiện, xung quanh lập tức xuất hiện một tầng nước, bao quanh chính mình.
Sắc mặt Triệu Phong thoáng trầm xuống, loại Yêu thú như vậy, quả thật vừa vặn khắc chế Ngũ Độc Kỳ Phong.
- Tiểu Tặc Miêu.
Meo ô…
Tiểu Tặc Miêu từ trong Mê Không Giới nhảy ra, lập tức lắc đầu tỏ vẻ bản thân là lá bài tẩy, không thể bại lộ quá nhiều được.
Hơn nữa, Tiểu Tặc Miêu còn cực lực đề cử tiểu đệ của mình, chính là Vân Tằm Tiên Điệp.
Triệu Phong im lặng, biểu hiện của con tặc miêu này, đã thuyết mình rằng mình thật sự không phải là một tên Tuần Thú Sư hợp cách.
- Đã như vậy thì hãy trực tiếp định thắng bại đi.
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, cho dù Tiểu Tặc Miêu có đánh bại con rùa đen này thì có lẽ Lương Tang vẫn còn có thể xuất ra đủ loại sủng thú khác để dây dưa với Triệu Phong.
Dù sao thì Triệu Phong cũng không phải là Tuần Thú Sư chuyên nghiệp, không mang theo nhiều sủng thú lắm.
- Ồ?
Trong lòng Lương Tang không khỏi kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không ổn, Triệu Phong nói như vậy là có ý gì?
Triệu Phong vung tay trái lên, một đầu tiểu trùng toàn thân bích ngọc trong suốt, xuất hiện trên không trung.
Ầm...
Toàn bộ Diễn Võ Trường, liền chìm trong áp lực, khí tức huyết mạch Thái Cổ khủng bố, khiến cho quần chúng vây xem cảm thấy tâm thần rung động mãnh liệt, lập tức lùi ra sau hơn mười trượng, sắc mặt trắng bệch, hô hấp ngưng trệ.
Trong mắt Cự Quy tràn ngập rung động, huyết mạch trong cơ thể lập tức run rẩy sợ hãi, nhìn về phía tiểu trùng kia với vẻ không thể tin nổi.
Vân Tằm Tiên Điệp bỗng nhiên mở ra đôi mắt trong suốt như bảo thạch, nhìn chằm chằm Cự Quy.
Grào...
Cự Quy lập tức sợ hãi tru lên, sau đó trực tiếp rụt đầu vào trong mai, toàn bộ mai rùa không ngừng run rẩy, chấn vang đại địa.
Tuần Thú Sư Lương Tang ngây ngẩn há miệng:
- Thái Cổ Vạn Tộc Bảng… Vân Tằm Tiên Điệp.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của đầu Vân Tằm Tiên Điệp này, đã đạt tới cấp độ Đại Đế.
Nhưng nó là chủng tộc huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, thực lực thật sự, thậm chí còn có thể tạo thành ảnh hưởng đối với Thánh Chủ.
Mà hết thảy trân thú ngoài thời đại Thái Cổ, ở trước mặt nó, đều sẽ trực tiếp bị áp chế một cảnh giới.
Nói cách khác, trân thú Vương Giả đỉnh phong trong tay hắn, ở trước mặt nó, chẳng khác gì cấp bậc Vương Giả sơ kỳ.
Trừ phi Lương Tang có thể xuất ra trân thú cấp bậc Thánh Chủ, như vậy mới có thể chống đỡ được với Vân Tằm Tiên Điệp.
Lương Tang thu hồi Cự Quy, lúc nhìn Triệu Phong, thần sắc tràn ngập ghen ghét và không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Bất kể Lương Tang xuất ra sủng thú gì, cũng đều không có khả năng thắng lợi.
Thậm chí, sủng thú trong tay hắn, cũng không dám nhìn thẳng Vân Tằm Tiên Điệp.
Vì sao trong tay Triệu Phong lại có Trân trùng Thượng Cổ Ngũ Độc Kỳ Phong? Tại sao ngay cả chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng mà hắn cũng có?
Hết thảy những chuyện này, đều quá không công bằng.
Thế nhưng, Lương Tang lại không nghĩ rằng, cho dù hắn gặp phải chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, hắn cũng không có đủ năng lực để thuần phục nó.
- Tại hạ, nhận thua.
Vụt...
Thấy Lương Tang nhận thua, Triệu Phong liền trực tiếp thu hồi Vân Tằm Tiên Điệp.
Tất cả những người vây xem ở đây, đều bị áp chế trong khí tức Thánh Chủ, thậm chí còn không thấy rõ sủng thú trong tay Triệu Phong, mà trận chiến kịch liệt giữa sủng thú trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Trận quyết đấu này, nhanh chóng kết thúc, với kết cục Lương Tang thua.
Lương Tang nhảy ra khỏi Diễn Võ Trường, bất kể thể diện, đi theo Thành chủ Thiên Trì thành, trực tiếp rời đi.
Lúc này, Tề quản gia lập tức đi lên, tươi cười nghênh tiếp:
- Không hổ là Triệu công tử, kỹ xảo thuần thú đã vượt qua cấp bậc Tông Sư rồi.
Tề quản gia có chút chột dạ, vừa rồi lúc Lương Tang bái phỏng, thật ra hắn đã có thể tránh cho hai người xảy ra xung đột.
Nhưng hắn cũng muốn kiến thức thủ đoạn của Triệu Phong, bởi vậy mới không ngăn cản.
Bây giờ, hắn đã được nhìn thấy.
Có thể đem chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng ra sử dụng, thủ đoạn và năng lực của hắn làm sao có thể kém được.
- Hay, đặc sắc lắm.
Bỗng nhiên, một thanh âm cởi mở truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ Diễn Võ Trường.
Chỉ thấy một nam tử khôi ngô, trên người mặc Long văn hoàng bào, nhanh chóng đi đến, quanh người chập chờn lực lượng số mệnh, bên cạnh là một thanh niên mặc áo lụa trắng đi kèm.
- Tứ điện hạ.
- Tứ hoàng tử.
Một vài thành viên Hoàng tộc đang vây xem lập tức hành lễ, hộ vệ nô bộc trực tiếp quỳ một gối xuống, toàn bộ Diễn Võ Trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Triệu Phong thầm cả kinh.
Trong tình báo, thực lực chỉnh thể của Tứ hoàng tử đứng thứ nhất, thực lực cá nhân cũng mạnh nhất.
- Triệu Phong, đã lâu không gặp.
Bên cạnh Tứ hoàng tử, Gia Cát Vân mỉm cười, nhẹ giọng hỏi thăm.
- Gia Cát Vân?
Xem ra Gia Cát Vân thuộc Thiên Huyền Cung đứng sau lưng Tứ hoàng tử rồi.
Gia Cát Vân là Gia Cát sư huynh, lúc ở trong Không Gian Thần Huyễn, thân phận là quân sư, chủ đạo đoàn đội Thiên Huyền Cung, địa vị gần bằng Hiên Viên Văn.
Đại Càn Vương triều chỉ có hai đại thế lực Tứ Tinh là Thiên Huyền Cung và Thái Hoàng Điện.
Mà Thái Hoàng Điện vốn là người tổ chức tranh đoạt Thái Tử vị, bởi vậy sẽ không tham dự vào đó.
- Ta vẫn thường xuyên nghe Gia Cát hiền đệ và Tân Vô Ngân nhắc đến chuyện của ngươi, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khiến ta mở rộng tầm mắt a.
Tứ hoàng tử nhìn về phía Triệu Phong, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.
- Quá khen, Tứ hoàng tử cũng rất uy vũ bất phàm.
Mắt trái Triệu Phong chớp động, cảnh giới của Tứ hoàng tử gần như đã đạt đến cấp độ Chuẩn Thánh Chủ, tùy thời có thể đột phá Thánh Chủ, mà chiến lực chính thức của hắn, e rằng đã sánh ngang Thánh Chủ rồi.
So với những hoàng tử còn lại, quả thật là mạnh hơn rất nhiều lần.
- Ở chỗ ta vừa vặn trống một danh ngạch Tuần Thú Sư, không biết Triệu Phong huynh đệ có nguyện ý hiệp trợ ta không?
Ánh mắt của Tứ hoàng tử đầy vẻ chân thành, nhìn về phía Triệu Phong.
Bên ngoài Diễn Võ Trường hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp gần như đình chỉ.
Thân là hoàng tử có thực lực nhất trong cuộc tranh đoạt Thái Tử, danh ngạch trong tay hắn có vô số cường giả tranh đoạt, làm sao có thể có chỗ trống được.
Có thể được Tứ hoàng tử đích thân mời chào, ban cho danh ngạch, đây là vinh hạnh đặc biệt như thế nào?
Tất cả mọi người đều vô cùng ao ước đối với đãi ngộ của Triệu Phong.
Lương Tang vừa mới rời đi không xa, liền trực tiếp có tâm tình muốn đập đầu chết.
Hắn không ngờ rằng trận chiến của mình và Triệu Phong, lại bị Tứ hoàng tử nhìn thấy.
Hắn cảm thấy, màn đùa giỡn của mình và Triệu Phong ở Diễn Võ Trường, đã khiến cho Triệu Phong bị Tứ hoàng tử nhìn trúng.
Hiện nay, Tứ hoàng tử còn trực tiếp đưa ra lời mời.
Loại chuyện này, cho dù là nằm mơ hắn cũng muốn.
Bên cạnh Triệu Phong, hô hấp của Tề quản gia trở nên dồn dập, trong lòng cũng cực kỳ hối hận, nhưng không dám mở miệng.
E rằng là bất kỳ kẻ nào cũng không thể cự tuyệt được hấp dẫn như vậy, thực lực chỉnh thể của Tứ hoàng tử xếp thứ nhất, là hoàng tử có khả năng đoạt được Thái Tử vị nhất.
Một khi hoàng tử đoạt được Thái Tử vị, những thành viên trợ giúp hoàng tử, sẽ nhận được toàn bộ phong thưởng, ban cho lãnh thổ, đạt được số mệnh Vương triều khổng lồ, thậm chí ngày sau tiến vào Thái Hoàng Điện cũng không phải là vấn đề.
- Thật không phải, ta đã là thành viên của Cửu hoàng tử rồi.
Triệu Phong cười cười, trực tiếp cự tuyệt.
Hắn không xem trọng tước vị phong thưởng và số mệnh Vương triều lắm.
Chỉ cần không để Thập Tam hoàng tử leo lên ngôi vị Thái Tử, thì mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn.
Mặt khác, Triệu Phong cũng sẽ không làm chuyện phản bội bằng hữu.
Hít…
Hô hấp của mọi người ở đây, đều trở nên dồn dập.
Triệu Phong không ngờ lại cự tuyệt.
Hơn nữa, đây còn là một trận quyết đấu giữa Tuần Thú Sư.
Bốn phía không ngừng có người bị hấp dẫn mà đến.
- Đánh cược giữa ta và Triệu Phong, chính là danh hiệu Tuần Thú Tông Sư và danh ngạch thân phận Tuần Thú Sư trong cuộc tranh đoạt Thái Tử.
Lương Tang lải nhải một hồi, nói ra toàn bộ kế hoạch cướp đoạt vị trí trí của Triệu Phong.
Mặc dù hành vi này thoạt nhìn giống như là sợ hai bên không tuân thủ giao ước.
Nhưng thực chất, Lương Tang chẳng qua chỉ muốn hấp dẫn thêm nhiều người chú ý hơn mà thôi.
Danh hiệu Tuần Thú Tông Sư, danh ngạch tham gia tranh đoạt Thái Tử vị, hai đối tượng mấu chốt này, không phảinghi ngờ có thể tạo nên nghị luận rất lớn.
- Được, cuộc quyết đấu này thú vị lắm.
- Đặt cược quý giá như vậy, hai bên nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
- Nhanh, gọi bọn họ tới.
- Tuần Thú Tông Sư Lương Tang, có thể bắt đầu được chưa?
Triệu Phong có chút mất kiên nhẫn hỏi thăm, kẻ này bày ra dáng vẻ không khác gì đang lên đài biểu diễn.
- Được.
Thần sắc Lương Tang đột nhiên biến đổi, lấy xuống một cái túi Linh sủng.
Chỉ thấy, một đầu thằn lằn toàn thân tràn ngập lân giáp, dài đến mười trượng, đạp mạnh lên đất, trên đỉnh đầu có một cái sừng màu xanh trong suốt, lóe lên hào quang bóng bẩy khác thường.
Grào...
Đầu thằn lằn phát ra một trận gào thét, uy thế Vương Giả đỉnh phong khuếch tán ra, khiến cho đám người tu vi thấp kém, lập tức kinh hãi lạnh người, thiếu chút nữa trực tiếp ngồi xuống đất.
Hết thảy mọi người đều tự giác lui ra sau, trận chiến tiếp cận Vương Giả đỉnh phong, cho dù có khí tức số mệnh che chở, nhưng cũng không có người nào dám đến quá gần.
Đầu thằn lằn xanh biếc này tựa như một tòa núi nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt dã tính tàn nhẫn nhìn chằm chằm Triệu Phong.
- Đây chính là Tinh Giác Bích Tích, là một đầu trân thú mà lương mỗ thuần phục được trong đầm lầy tuyệt cảnh, cảnh giới Vương Giả đỉnh phong, có sức chiến đấu cấp bậc Đại Đế.
Lương Tang đắc ý giới thiệu, Tinh Giác Bích Tích này, bất kể là phòng ngự hay là công kích, đều là đỉnh cao, khiếm khuyết duy nhất chính là không đủ linh hoạt.
Tuần Thú Sư không chỉ thuần phục Yêu thú, mà còn phải khiến cho chúng khuất phục.
Đồng thời khiến cho Yêu thú nghe theo chỉ huy của mình mà chiến đấu.
Dùng trí tuệ của nhân loại, phát huy năng lực chiến đấu lớn nhất của Yêu thú.
- Con thằn lằn thật đặc biệt.
- Không hổ là trân thú, khí thế phi phàm.
- Nghe nói thằn lằn này cũng được xem là hậu duệ của Rồng, sức chiến đấu trong phần đông Yêu thú, tuyệt đối là đỉnh cao.
Triệu Phong nhàn nhạt liếc qua, loại Yêu thú như vậy, trong Không Gian Thần Huyễn, khắp nơi đều có.
Tay trái Triệu Phong vung lên.
Ô...ô...ô...n...g!
Một con ong mật cực nhỏ lớn chừng nắm tay, toàn thân lập lòe năm màu kỳ quang, trực tiếp bay ra.
Thể tích của nó rất nhỏ, so với Tinh Giác Bích Tích, quả thực quá chênh lệch.
- Thật đẹp, đây là Yêu thú gì?
- Khí tức thật yếu, là Vương Giả bình thường.
- Chênh lệch quá lớn so với Tinh Giác Bích Tích của Tang đại sư a.
Mọi người ở đây, nhất thời không nhận ra đây là sủng thú gì, tuy nhiên dáng vẻ của nó lại rất tinh xảo, màu sắc diễm lệ.
Nhưng bản thân Yêu thú Tinh Giác Tích Bích lại mở mắt trừng trừng, toàn thân run rẩy.
Đối với Ngũ Độc Kỳ phong, nó không luôn cảm thấy kiêng kỵ đến từ bản năng.
- Đây là?
Ánh mắt Lương Tang cũng trở nên ngưng trọng, tập trung nhìn con ong mật nho nhỏ kia.
Nhưng tất cả đã chậm trễ rồi.
Ong ong…
Thân thể cực lớn của Tinh Giác Bích Tích, lúc này lại khiến hắn trở nên vướng víu, hành động chậm chạp, bị Ngũ Độc Kỳ Phong nhanh chóng đuổi theo, phong châm vừa đâm vào, lập tức tự bạo.
Ầm...
Sương mù tản đi, trên bụng Tinh Giác Bích Tích, đã xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, màu đen không ngừng trào ra.
Lương Tang nhìn mà kinh hãi, lập tức triệu hồi Tinh Giác Bích Tích, đem thuốc trị thương giải độc đắp lên miệng vết thương của nó.
May mà thể tích Tinh Giác Bích Tích khổng lồ, diện tích bị thương cũng không lớn.
Bằng không thì hắn đã hy sinh một đầu trân thú rồi.
Chẳng qua, Lương Tang không ngờ rằng trong tay Triệu Phong lại có Ngũ Độc Kỳ Phong, loại trân trùng Thượng Cổ có huyết mạch tiếp cận Thái Cổ này.
Khó trách Triệu Phong lại không hề sợ hãi chút nào.
Có được loại trân trùng Thượng Cổ này, Tuần Thú Sư căn bản không cần phải điều khiển làm gì.
Ngũ Độc Kỳ Phong trực tiếp tiến hành công kích tự sát, liền có thể giành được thắng lợi.
- Trên tay tiểu tử này, nhất định vẫn còn Ngũ Độc Kỳ Phong.
Lương Tang cắn chặt răng, trên mặt lộ vẻ ghen ghét.
Bầu không khí hiện trường trở nên hồi hộp, không ngờ con ong thoạt nhìn nhỏ bé lại có uy năng như thế.
Tinh Giác Bích Tích khí thế hung ác, lập tức mất đi năng lực chiến đấu.
- Triệu Phong, để ta xem ngươi còn bao nhiêu Ngũ Độc Kỳ Phong.
Trên mặt Lương Tang lộ vẻ đau lòng, lại lần nữa lấy xuống một cái túi đựng đồ.
Một đầu Cự Quy vô cùng nặng nề, rơi xuống Diễn Võ Trường.
Khoảnh khắc Cự Quy giáp xác trầm trọng, da thịt thô dày, thể tích khổng lồ xuất hiện, xung quanh lập tức xuất hiện một tầng nước, bao quanh chính mình.
Sắc mặt Triệu Phong thoáng trầm xuống, loại Yêu thú như vậy, quả thật vừa vặn khắc chế Ngũ Độc Kỳ Phong.
- Tiểu Tặc Miêu.
Meo ô…
Tiểu Tặc Miêu từ trong Mê Không Giới nhảy ra, lập tức lắc đầu tỏ vẻ bản thân là lá bài tẩy, không thể bại lộ quá nhiều được.
Hơn nữa, Tiểu Tặc Miêu còn cực lực đề cử tiểu đệ của mình, chính là Vân Tằm Tiên Điệp.
Triệu Phong im lặng, biểu hiện của con tặc miêu này, đã thuyết mình rằng mình thật sự không phải là một tên Tuần Thú Sư hợp cách.
- Đã như vậy thì hãy trực tiếp định thắng bại đi.
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, cho dù Tiểu Tặc Miêu có đánh bại con rùa đen này thì có lẽ Lương Tang vẫn còn có thể xuất ra đủ loại sủng thú khác để dây dưa với Triệu Phong.
Dù sao thì Triệu Phong cũng không phải là Tuần Thú Sư chuyên nghiệp, không mang theo nhiều sủng thú lắm.
- Ồ?
Trong lòng Lương Tang không khỏi kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không ổn, Triệu Phong nói như vậy là có ý gì?
Triệu Phong vung tay trái lên, một đầu tiểu trùng toàn thân bích ngọc trong suốt, xuất hiện trên không trung.
Ầm...
Toàn bộ Diễn Võ Trường, liền chìm trong áp lực, khí tức huyết mạch Thái Cổ khủng bố, khiến cho quần chúng vây xem cảm thấy tâm thần rung động mãnh liệt, lập tức lùi ra sau hơn mười trượng, sắc mặt trắng bệch, hô hấp ngưng trệ.
Trong mắt Cự Quy tràn ngập rung động, huyết mạch trong cơ thể lập tức run rẩy sợ hãi, nhìn về phía tiểu trùng kia với vẻ không thể tin nổi.
Vân Tằm Tiên Điệp bỗng nhiên mở ra đôi mắt trong suốt như bảo thạch, nhìn chằm chằm Cự Quy.
Grào...
Cự Quy lập tức sợ hãi tru lên, sau đó trực tiếp rụt đầu vào trong mai, toàn bộ mai rùa không ngừng run rẩy, chấn vang đại địa.
Tuần Thú Sư Lương Tang ngây ngẩn há miệng:
- Thái Cổ Vạn Tộc Bảng… Vân Tằm Tiên Điệp.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của đầu Vân Tằm Tiên Điệp này, đã đạt tới cấp độ Đại Đế.
Nhưng nó là chủng tộc huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, thực lực thật sự, thậm chí còn có thể tạo thành ảnh hưởng đối với Thánh Chủ.
Mà hết thảy trân thú ngoài thời đại Thái Cổ, ở trước mặt nó, đều sẽ trực tiếp bị áp chế một cảnh giới.
Nói cách khác, trân thú Vương Giả đỉnh phong trong tay hắn, ở trước mặt nó, chẳng khác gì cấp bậc Vương Giả sơ kỳ.
Trừ phi Lương Tang có thể xuất ra trân thú cấp bậc Thánh Chủ, như vậy mới có thể chống đỡ được với Vân Tằm Tiên Điệp.
Lương Tang thu hồi Cự Quy, lúc nhìn Triệu Phong, thần sắc tràn ngập ghen ghét và không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Bất kể Lương Tang xuất ra sủng thú gì, cũng đều không có khả năng thắng lợi.
Thậm chí, sủng thú trong tay hắn, cũng không dám nhìn thẳng Vân Tằm Tiên Điệp.
Vì sao trong tay Triệu Phong lại có Trân trùng Thượng Cổ Ngũ Độc Kỳ Phong? Tại sao ngay cả chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng mà hắn cũng có?
Hết thảy những chuyện này, đều quá không công bằng.
Thế nhưng, Lương Tang lại không nghĩ rằng, cho dù hắn gặp phải chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, hắn cũng không có đủ năng lực để thuần phục nó.
- Tại hạ, nhận thua.
Vụt...
Thấy Lương Tang nhận thua, Triệu Phong liền trực tiếp thu hồi Vân Tằm Tiên Điệp.
Tất cả những người vây xem ở đây, đều bị áp chế trong khí tức Thánh Chủ, thậm chí còn không thấy rõ sủng thú trong tay Triệu Phong, mà trận chiến kịch liệt giữa sủng thú trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Trận quyết đấu này, nhanh chóng kết thúc, với kết cục Lương Tang thua.
Lương Tang nhảy ra khỏi Diễn Võ Trường, bất kể thể diện, đi theo Thành chủ Thiên Trì thành, trực tiếp rời đi.
Lúc này, Tề quản gia lập tức đi lên, tươi cười nghênh tiếp:
- Không hổ là Triệu công tử, kỹ xảo thuần thú đã vượt qua cấp bậc Tông Sư rồi.
Tề quản gia có chút chột dạ, vừa rồi lúc Lương Tang bái phỏng, thật ra hắn đã có thể tránh cho hai người xảy ra xung đột.
Nhưng hắn cũng muốn kiến thức thủ đoạn của Triệu Phong, bởi vậy mới không ngăn cản.
Bây giờ, hắn đã được nhìn thấy.
Có thể đem chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng ra sử dụng, thủ đoạn và năng lực của hắn làm sao có thể kém được.
- Hay, đặc sắc lắm.
Bỗng nhiên, một thanh âm cởi mở truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ Diễn Võ Trường.
Chỉ thấy một nam tử khôi ngô, trên người mặc Long văn hoàng bào, nhanh chóng đi đến, quanh người chập chờn lực lượng số mệnh, bên cạnh là một thanh niên mặc áo lụa trắng đi kèm.
- Tứ điện hạ.
- Tứ hoàng tử.
Một vài thành viên Hoàng tộc đang vây xem lập tức hành lễ, hộ vệ nô bộc trực tiếp quỳ một gối xuống, toàn bộ Diễn Võ Trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Triệu Phong thầm cả kinh.
Trong tình báo, thực lực chỉnh thể của Tứ hoàng tử đứng thứ nhất, thực lực cá nhân cũng mạnh nhất.
- Triệu Phong, đã lâu không gặp.
Bên cạnh Tứ hoàng tử, Gia Cát Vân mỉm cười, nhẹ giọng hỏi thăm.
- Gia Cát Vân?
Xem ra Gia Cát Vân thuộc Thiên Huyền Cung đứng sau lưng Tứ hoàng tử rồi.
Gia Cát Vân là Gia Cát sư huynh, lúc ở trong Không Gian Thần Huyễn, thân phận là quân sư, chủ đạo đoàn đội Thiên Huyền Cung, địa vị gần bằng Hiên Viên Văn.
Đại Càn Vương triều chỉ có hai đại thế lực Tứ Tinh là Thiên Huyền Cung và Thái Hoàng Điện.
Mà Thái Hoàng Điện vốn là người tổ chức tranh đoạt Thái Tử vị, bởi vậy sẽ không tham dự vào đó.
- Ta vẫn thường xuyên nghe Gia Cát hiền đệ và Tân Vô Ngân nhắc đến chuyện của ngươi, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khiến ta mở rộng tầm mắt a.
Tứ hoàng tử nhìn về phía Triệu Phong, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.
- Quá khen, Tứ hoàng tử cũng rất uy vũ bất phàm.
Mắt trái Triệu Phong chớp động, cảnh giới của Tứ hoàng tử gần như đã đạt đến cấp độ Chuẩn Thánh Chủ, tùy thời có thể đột phá Thánh Chủ, mà chiến lực chính thức của hắn, e rằng đã sánh ngang Thánh Chủ rồi.
So với những hoàng tử còn lại, quả thật là mạnh hơn rất nhiều lần.
- Ở chỗ ta vừa vặn trống một danh ngạch Tuần Thú Sư, không biết Triệu Phong huynh đệ có nguyện ý hiệp trợ ta không?
Ánh mắt của Tứ hoàng tử đầy vẻ chân thành, nhìn về phía Triệu Phong.
Bên ngoài Diễn Võ Trường hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp gần như đình chỉ.
Thân là hoàng tử có thực lực nhất trong cuộc tranh đoạt Thái Tử, danh ngạch trong tay hắn có vô số cường giả tranh đoạt, làm sao có thể có chỗ trống được.
Có thể được Tứ hoàng tử đích thân mời chào, ban cho danh ngạch, đây là vinh hạnh đặc biệt như thế nào?
Tất cả mọi người đều vô cùng ao ước đối với đãi ngộ của Triệu Phong.
Lương Tang vừa mới rời đi không xa, liền trực tiếp có tâm tình muốn đập đầu chết.
Hắn không ngờ rằng trận chiến của mình và Triệu Phong, lại bị Tứ hoàng tử nhìn thấy.
Hắn cảm thấy, màn đùa giỡn của mình và Triệu Phong ở Diễn Võ Trường, đã khiến cho Triệu Phong bị Tứ hoàng tử nhìn trúng.
Hiện nay, Tứ hoàng tử còn trực tiếp đưa ra lời mời.
Loại chuyện này, cho dù là nằm mơ hắn cũng muốn.
Bên cạnh Triệu Phong, hô hấp của Tề quản gia trở nên dồn dập, trong lòng cũng cực kỳ hối hận, nhưng không dám mở miệng.
E rằng là bất kỳ kẻ nào cũng không thể cự tuyệt được hấp dẫn như vậy, thực lực chỉnh thể của Tứ hoàng tử xếp thứ nhất, là hoàng tử có khả năng đoạt được Thái Tử vị nhất.
Một khi hoàng tử đoạt được Thái Tử vị, những thành viên trợ giúp hoàng tử, sẽ nhận được toàn bộ phong thưởng, ban cho lãnh thổ, đạt được số mệnh Vương triều khổng lồ, thậm chí ngày sau tiến vào Thái Hoàng Điện cũng không phải là vấn đề.
- Thật không phải, ta đã là thành viên của Cửu hoàng tử rồi.
Triệu Phong cười cười, trực tiếp cự tuyệt.
Hắn không xem trọng tước vị phong thưởng và số mệnh Vương triều lắm.
Chỉ cần không để Thập Tam hoàng tử leo lên ngôi vị Thái Tử, thì mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn.
Mặt khác, Triệu Phong cũng sẽ không làm chuyện phản bội bằng hữu.
Hít…
Hô hấp của mọi người ở đây, đều trở nên dồn dập.
Triệu Phong không ngờ lại cự tuyệt.
/1585
|