Trương Liêm vừa cầm được thanh trường kiếm, trong tay thì chợt nghe có tiếng quát vang và một nhân ảnh màu lam bổ tới.
Theo bản năng chàng vội buông Nghĩa nhất hiệu tránh sang rồi vung tả chưởng nhằm nhân ảnh màu lam đánh ngược lên đồng thời trường kiếm phạt ngang một đường.
Nghĩa nhất hiệu rú lên một tiếng thảm thiết, chân phải của hắn bị chặt đứt tới đầu gối!
Tiếp đó lại vang lên tiếng chưởng kình tiếp nhau như sét, Trương Liêm bị luồng kình lực nghìn cân bức lùi một bước ngồi phịch xuống đất!
Tiếng nổ lôi động làm cho cả cây chu hoa thụ chao đảo, cành gãy lá rơi rào rào chẳng khác gì trong cơn bão.
Lam bào khách đang lơ lửng trên không phát chưởng cũng bị đẩy lên cao tới cả trượng mới đảo mình rơi xuống.
Trong số năm tên hắc y nhân thì Nghĩa cửu hiệu đã chết, Nghĩa nhất hiệu lại bị trọng thương, nhưng ba tên còn lại đồng thanh hét lên một tiếng cùng bổ tới Phật Vân trang chủ.
Trương Liêm vận công đứng lên được đưa mắt nhìn tới, thấy lam bào khách cũng đã đáp mình xuống đất.
Chàng không ngờ mình có thể tiếp được tên thủ hạ đắc lực này của Bạch hạc lệnh chủ một chưởng trong lòng rất cao hứng.
Chỉ cần thấy bọn hắc y nhân răm rắp nghe lệnh hắn như thế nào cũng đủ biết tên này thân phận không nhỏ.
Nhưng khi quay sang thấy ba tên hắc y nhân đang lao vào tấn công Phật Vân trang chủ, chàng Vô cùng kinh hãi không dám cùng lam bào khách quá chiêu nữa vội phóng sang ứng cứu nhằm ngay vào một tên hắc y nhân vung kiếm tấn công.
Tuy chàng chưa từng học qua kiếm pháp nhưng nhờ vào thân pháp tuyệt luân và xuất thủ thần tốc nên kiếm thế cũng rất lợi hại.
Cả ba tên hắc y nhân hoảng sợ lùi về đối phó.
Phật Vân trang chủ thấy Trương hiền điệt thân thủ cao cường như vậy trong long rất thán phục, tự nhiên hứng khởi hẳn lên.
Nhưng kiếm của Trương Liêm chưa hết một chiêu thì chợt thấy một ánh ngân quang từ trên không vút xuống.
"Choang!"
Thanh trường kiếm của Trương Liêm bị một vật gì sáng lóng lánh đập vào, chàng cảm thấy bàn tay phải tê dại tưởng chừng để rơi kiếm, khi định thần đã thấy lam bào khách dừng trước mặt tay cầm một chiếc ngân tiêu đài chừng hai thước.
Phật Vân trang chủ vừa trông thấy chiếc tiêu lập tức trong lòng rúng động, buột miệng hỏi, "Thần tiêu khách! Cả ngươi cũng chịu làm nanh vuốt của Bạch hạc lệnh chủ hay sao?"
Thần tiêu khách không trả lời Phật Vân trang chủ, chỉ khoát tay ra lệnh cho ba tên hắc y nhân, "Nghĩa tam hiệu! Các ngươi cứ việc bình tĩnh thu thập hai lão đầu kia, để ta đối phó với tên tiểu bối này!"
Trương Liêm chuyển trường kiếm sang tay trái, lùi tới bên Phật Vân trang chủ hùng dũng nói, "Ai không sợ chết thì cứ việc xông vào!
Thần tiêu khách phóng ánh mắt sắc như điện nhìn Trương Liêm, đanh giọng nói, "Tiểu tử! Ngươi có biết bổn tọa là ai không mà dám buông lời cuồng ngông như thế?"
Giả sử Trương Liêm biết Thần tiêu khách là nhân vật thế nào thì có thể chàng có phần nào kiêng ky. Nhưng đằng này mọi người mọi chuyện trong võ lâm chàng lại mù tịt chẳng biết chút gì.
Chàng chỉ thấy bọn trùm đầu bịt mặt này nhất định là thứ chẳng tử tế, lại là hung thủ tàn sát cả Tảo Diệp trang của mình lẫn Phật Vân sơn trang, nay tên đầu sỏ này lại ra lệnh thu thập Tất bá bá và xuất thủ diệt mình nữa. Bởi thế Trương Liêm trong lòng căm thù ngùn ngụt, chẳng cần biết thân phận lai lịch cũng bất kể hắn là nhân vật lợi hại thế nào, quyết dốc tận lực diệt cho được để bảo vệ hai lão nhân này và trừ họa cho Phật Vân sơn trang.
Nghe thế chàng chỉ cười thản nhiên nói, "Tất bá bá chẳng phải vừa gọi hắn là Thần tiêu khách đó sao? Theo tiểu khả thấy thì hắn nên đổi danh hiệu thành quỷ tiêu khách mới đúng!"
Thần tiêu khách chỉ hừ một tiếng, biết dùng võ mồm đấu với hạng tiểu bối này chỉ thiệt mà thôi, liền khoát tay ra lệnh cho ba tên bộ thuộc, "Hạ thủ di!"
Ba tên hắc y nhân đồng thanh dạ ran một tiếng rồi tay vung binh khí hăm hở xông vào Phật Vân trang chủ.
Nhậm Tiến Phương thấy tình thế nguy cấp liền gượng đứng lên nhằm tên đầu tiên phóng ra một chưởng.
Phật Vân trang chủ thấy không thể ngăn cản được lão bằng hữu nữa, múa Vân trận đao thành một bức tường đao ảnh ngũ sắc cản đường tiến của dịch nhân, miệng quát lớn, "Trương hiền điệt! Hãy mau hộ giá Nhậm thúc thúc đưa vào đại sảnh đi!"
Nhậm Tiến Phương kêu lên, "Lão ca coi ta là người thế nào vậy?"
Rồi không chờ bằng hữu phản ứng, lão nhảy một bước đến bên phải Phật Vân trang chủ, vung chưởng nhằm một hắc y nhân tên đang cố xông vào màn kiếm ảnh đánh sang.
Thực tình Nhậm Tiến Phương hành động như thế cũng hợp lý, mặc dù có thêm lão ta, Phật Vân trang chủ phải lo bảo vệ nên hành động gò bó hơn, nhưng nếu Nhậm Tiến Phương ngồi một mình ở gốc cây thì cả Vân trận đao lẫn Trương Liêm đều không yên tâm chiến đấu.
Phật Vân trang chủ vung đao chí mạng vừa đánh vừa lo bảo vệ bằng hữu, chợt thấy ánh ngân quang lóe lên ở phía bên tả mình.
Nguyên là Thần tiêu khách đang động thủ với Trương Liêm chợt phát một hư chiêu rồi nhảy qua định khống chế Nhậm Tiến Phương nhưng bị Trương Liêm nhận ra ý đồ nên nhảy theo, song phương lại tiếp tục giao thủ.
Mấy âm hưởng vang lên tiếp liền nhau, thanh kiếm của Trương Liêm không địch nổi uy lực của chiếc ngân tiêu, cả người lẫn kiếm bị đánh bật lùi.
Thần tiêu khách hừ một tiếng nói, "Chỉ dựa vào chút công lực thiển bạc của ngươi mà dám ngông cuồng động thủ với bổn tọa!"
Phật Vân trang chủ nghe câu đó biết rằng đối phương đã nhận ra Trương hiền điệt không biết kiếm thuật, trong lòng hết sức lo lắng.
Nhưng Trương Liêm là người tuyệt đỉnh thông minh nghe vậy chợt nẩy linh cơ cười nói, "Nhậm thúc thúc, tiểu điệt không biết kiếm thuật vậy trao kiếm cho thúc thúc sử dụng!"
Thần tiêu khách bị bất ngờ mới đứng ngẩn ra thì Trương Liêm đã ném trường kiếm sang cho Nhậm Tiến Phương.
Ðương nhiên một nhân vật thịnh danh như Thần tiêu khách mà dùng binh khí đấu với một tên tiểu bối tay không?
Hắn đành hậm hực nói, "Tiểu tử! Bổn tọa cũng sẽ bằng tay không giết ngươi!"
Trương Liêm lãnh đạm đáp, "Các hạ cứ tùy ý muốn thế nào cũng được!"
Dứt lời nhảy tới bưng nguyên một chậu hoa nguyên cả cây lẫn chậu nhằm Thần tiêu khách quét qua.
Tên này chẳng ngờ đối phương lại dùng chậu hoa làm binh khí, tuy với chiếc chậu cồng kềnh như vậy thì chẳng sát thương được ai nhưng trong chậu lẫn cả phân và bùn đất, nếu để bắn vào người thì chẳng ra thể thống gì.
Thần tiêu khách liền hét to một tiếng, vung ngân tiêu đánh vào giữa cành lá rậm rì!
Chỉ nghe choang một tiếng, chiếc chậu vỡ tan làm bùn đất bấn tung tóe.
Trương Liêm đã có ý định sẵn liền buông chậu chụp lấy cây hoa trồng trong đó lao vào đối thủ ném qua.
Cây hoa nhỏ yểu điệu chẳng có bao nhiêu uy lực, nhưng vốn nhiều lá, Trương Liêm lại dùng toàn lực phóng sang nên cũng phát gió rào rào.
Thần tiêu khách phải dùng cả tiêu lẫn chưởng mới làm cây hoa rơi xuống đất Nhưng Trương Liêm đã nhổ một cây hoa khác tiếp tục phóng ào sang!
Thần tiêu khách lại phải vung tiêu đối phó.
Trương Liêm thừa cơ được rảnh tay hướng sang ba tên hắc y nhân đang vây đánh Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương xuất liền hai chưởng.
Lúc này Nhậm Tiến Phương có trường kiếm trong tay đã tự vệ được, thấy Trương Liêm tỏ rõ uy phong như vậy, một mình đấu với cường địch vẫn còn thời gian tương trợ mình thì lòng rất cảm phục, hướng sang Phật Vân trang chủ hỏi, "Lão ca, vị tiểu huynh đệ đó là ai vậy?"
Phật Vân trang chủ được Trương Liêm chi viện làm hai cao thủ phải lùi lại chống đỡ, cảm thấy lạc quan hơn nhiều, nghe hỏi liền đáp, "Ðó là Trương hiền điệt Trương Liêm, nhi tử của Thần kiếm thủ."
Nhậm Tiến Phượng gật gù nói, "Chẳng trách hùng đảm như vậy! "
Nhưng lão chợt nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, lấy làm kỳ quái hỏi, "Nhi tử của Thần kiếm thủ Trương dại hiệp tại sao không biết dùng kiếm?"
Phật Vân trang chủ đáp, "Tiểu huynh cũng không rõ. Bây giờ chúng ta trợ giúp Trương hiền điệt một tay!"
Nhậm Tiến Phương lập tức tán thành, "Phải! Già cũng phải có khí phách chứ! Ðừng để bọn tiểu bối coi thường mới được!
Nói rồi hào khí nổi lên, cả hai cùng hét to một tiếng tay đao tay kiếm xông vào nhằm ba tên hắc y nhân tấn công, khí thế Vô cùng ác liệt!
Ba tên kia không địch nôi, liên tục bị bức lùi.
Phía bên kia Trương Liêm lại bẻ thêm một cành chu hoa thụ lớn ra sức quật vào Thần tiêu khách khiến hắn phải ra sức múa ngân tiêu đánh lia lịa vào cành cây, chỉ một lúc còn cành lá trơ ra như chiếc gậy!
Ngay lúc ấy từ đâu phía hậu trang chợt có tiếng ngâm nga, "Khởi la đội lý truyền thần kiếm, tiêu địch thanh trung đọc cấm thư! "
Tới gần hơn thanh âm trở nên khàn khàn như muốn giả giọng, "Bổn tọa biết thế nào rồi cũng có thịnh hội hôm nay mà!"
Lời vừa dứt, một nhân ảnh đã xuất hiện lướt từ mái sảnh như làn gió nhẹ sà xuống hiện trường.
Người này thân vận y phục màu xám, vai khoác một tấm lụa hồng, tay cầm bảo kiếm lấp lánh hào quang, mặt cũng trùm khăn đen chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc hữu thần.
Bấy giờ cuộc chiến đã dồn sang gần tới tường viện.
Sự xuất hiện của người áo xám làm song phương lập tức dừng tay cùng chú mục nhìn sang, ai cũng lộ vẻ kinh dị.
Nhất là Phất Vãn Trang chủ, chỉ nhìn thân pháp và ánh mắt đủ biết đây là một cao thủ.
Nếu địch nhân có thêm viện binh thì cuộc chiến cũng khó khăn hơn, thảm kịch đã sờ sờ trước mắt.
ông cố trấn định hỏi, "Các hạ là ai?"
Người áo xám trả lời gọn, "Kẻ phục thù! "
Rồi chỉ kiếm sang phía Trương Liêm nói, "Vị tiểu ca này lùi lại đi, hãy nhường ta phục thù trước rồi sau đó lại đánh nhau cũng không muộn! "
Bọn hắc y nhân nghe câu đó đều kinh hãi.
Thế trận vừa rồi chúng rõ ràng là chiếm ưu thế, chỉ cần duy trì thêm khoảnh khắc, hai lão nhân chân lực sẽ suy giảm, nhất là Nhậm Tiến Phương đã bị trọng thương, sự bại vong là điều không tránh khỏi.
Còn Thần tiêu khách đấu với Trương Liêm, tuy tiểu tử này dùng quỷ kế có bức lùi Thần tiêu khách nhưng xét về công lực võ học đều kém hẳn Thần tiêu khách một bậc.
Nay có thêm người áo xám xuất hiện, chỉ câu đầu tiên đã nói rõ ý đồ, tình hình đối với chúng trở nên bất lợi.
Nếu đối phương bản lĩnh tầm thường thì đâu thể ngang nhiên chỉ kiếm thách chiến với vị đặc sứ của Bạch hạc lệnh chủ?
Phật Vân trang chủ tuy rất mừng vì có thêm người chi viện bất ngờ nhưng sợ người mới đến còn chưa biết địch nhân lợi hại thế nào nên hỏi một câu với thâm ý cảnh tỉnh cho đối phương, "Các hạ với Bạch hạc lệnh có thù oán gì hay sao?"
Người kia thản nhiên đáp, "Chẳng cần phải hỏi nhiều!"
Trương Liêm cầm cành cây lúc đó đã trụi hết lá cành còn trơ lại một đoạn ngắn như chiếc côn lùi lại nói, "Tại hạ tạm nhường cho các bạ phục cừu trước cũng được!"
Người áo xám gật đầu rồi chợt nói nhanh, "Các vị quyết đừng để bọn hung đồ này tẩu thoát! "
Thần tiêu khách sấn đến chỉ chiếc ngân tiêu vào mặt người áo xám lạnh giọng nói, "Các hạ trước tiên hãy báo danh hiệu ra xem có đủ tư cách nói những lời đó không?"
Người áo xám cười nhạt đáp, "Hừ! Ngày xưa ngươi là Thần tiêu khách, còn bây giờ là Bạch hạc nô, các hạ đã bao giờ báo danh hiệu chứ? Mau tiếp chiêu!"
Lời vừa dứt, kiếm đã phát chiêu.
Chỉ thấy ánh hào quang rợp mắt, cả trang viện như ngột thở vì kiếm khí, cũng chẳng nhận ra chiêu thức, không ai thấy rõ mũi kiếm nhằm vào đâu.
Bấy giờ trời đã hoàng hôn, trong phạm vi gần một trượng vuông chỉ thấy kiếm ánh loang loáng vạch lên hàng nghìn tia ngang dọc áp xuống đầu Thần tiêu khách.
Trương Liêm ngẩn người nhìn, chưa bao giờ chàng được chứng kiến một cảnh tượng hào hùng như thế.
Phật Vân trang chủ hình như nhận ra điều gì, cả mừng nói, "Lão huynh đệ đã tới rồi!"
Ba tên hắc y nhân giương mắt nhìn mà khí lạnh tâm hàn.
Thần tiêu khách thấy khí thế tấn công như vũ bão của đối phương thì trong lòng Vô cùng kinh hãi.
Hắn vung ngân tiêu phát ra những âm thanh réo rắt gắng gượng chống đỡ được năm sáu kiếm rồi bất ngờ chùng thấp người xuống tuồn khỏi vòng kiếm ảnh, quay người nhằm trang môn chạy biến!
"Ðịnh chạy ư?" người áo xám quát to rồi thu kiếm đuổi theo.
Phật Vân trang chủ ngây mặt nhìn theo, miệng lẩm bẩm, "Chính là vị đó, Thần Châu đệ nhất kiếm" ải! Chỉ tiếc rằng ngươi đến muộn một lúc!"
Trương Liêm kinh dị hỏi, "Bá bá nói gì?"
Ngay lúc đó, đột nhiên ba bóng đen cùng lao qua tường viện ra ngoài.
Hiển nhiên là ba tên hắc y nhân thấy thế nguy liền chạy trốn.
Trương Liêm quát to, "Các ngươi dám chạy sao?"
Chàng nhớ ngay đến lời dặn của vị kiếm khách áo xám, phản ứng Vô cùng thần tốc, không đợi phản ứng của Phật Vân trang chủ liền nhún mình nhảy qua tường viện truy theo, tay vung khúc côn bằng cành cây nhằm tên chạy sau cùng bổ xuống!
Tên này bị một côn bổ vào đầu không kịp kêu lên một tiếng óc não bắn tung tóe chết táng mệnh đương trường.
Trương Liêm vẫn không dừng lại lao tới chận đầu hai tên hắc y nhân còn sống sót quát lên, "Dừng lại!"
Tên Nghĩa tam hiệu chạy đầu tiên thấy chỉ có một mình Trương Liêm đuổi theo liền gào lên, "Ðánh! "
Dứt lời vung tay, từ ống tay áo một chum sáng màu vàng bay thẳng tới ngực Trương Liêm.
Biết đó là ám khí, chàng vội lướt người sang tránh đồng thời vung tay trái đánh ra một chưởng.
Lúc ấy Phật Vân trang chủ cũng vừa đến kịp sánh vai cùng Trương Liêm chặn đường rút của hai kẻ hung đồ.
Trương Liêm Vô cùng cao hứng, lại xuất chỉ nhằm tên Nghĩa tam hiệu điểm tới.
Tên này thấy thế khó địch lại không dám ham đánh vội quay mình chạy lui. Nhưng hắn chưa kịp tới tường viện đã thấy Nhậm Tiến Phương đứng chắn trước mặt vung trường kiếm sáng lòa chém ra.
Nguyên Nhậm Tiến Phương thấy Trương Liêm và Phật Vân trang chủ đã truy đuổi dịch nhân thì không chịu tụt hậu cũng hăm hở đuổi theo nhưng vì bị thương nên chậm mất một chút.
Vừa thấy tên Nghĩa tam hiệu chạy lui, Nhậm Tiến phương chẳng kể gì thương tích, vung kiếm chém ra.
Bấy giờ trời đã tối, người lại bị thương nên động tác không còn linh hoạt nữa nên Nghĩa tam hiệu nhảy sang bên tránh dược, hắn vung tay phát ra một chum ám khí trúng ngay vào khuỷu tay trái Nhậm Ti ấn Phương.
Lão lập tức thấy tay trái tê rần chỉ kịp kêu lên, "Hỏng rồi!"
Thì lập tức bị tên Nghĩa tam hiệu sấn vào chộp cứng cánh tay phải cầm kiếm, dúi về phía trước.
Nghĩa tam hiệu đắc ý nhìn Trương Liêm và Phật Vân trang chủ đang đuổi lại gần, cất lời đe dọa, "Các người có chịu dừng lại không?"
Trương Liêm vốn có ý định bắt sống đối phương nào ngờ trái lại người của mình bị chúng tóm được, vội dừng lại nói, "Ngươi thả Nhậm thúc thúc ra, ta sẽ để các ngươi đi!"
Nghĩa tam hiệu cười nhạt nói, "Ðâu có chuyện dễ thế? Bây giờ chúng ta hãy bàn đến chuyên trao đổi thế nào cho sòng phẳng! "
Trương Liêm phát nộ hỏi, "Người có chịu thả không?"
Nhậm Tiến Phương bị đối phương giữ cứng cổ tay, còn bị Nghĩa tam hiệu chỉ kiếm vào hậu tâm, thiểu não nói, "Tiểu huynh đệ chẳng cần bận tâm đến lão hủ."
Tên Nghĩa tam hiệu, quát lên, "Ngươi muốn chết cũng không dễ dàng đâu! Cần phải nếm mùi vị của hóa huyết kim châm xem thế nào đã! "
Dứt lời xô Nhậm Tiến phương ngã giúi xuống rồi nhanh như chớp nhảy qua tường viện.
Nghe mấy tiếng hóa huyết kim châm, tuy không biết đó là thứ gì nhưng Trương Liêm đoán rằng phải là thứ ám khí lợi hại vội chạy tới đỡ lấy Nhậm Tiến Phương.
Bấy giờ Phật Vân trang chủ cũng đã thanh toán xong tên Nghĩa thập hiệu chạy đến, lo lắng hỏi, "Chẳng lẽ Nhậm lão đệ trúng phải hóa huyết kim châm thật?"
Nhậm Tiến Phương không nói câu nào nghiến chặt răng rồi bỗng vung kiếm phạt mạnh.
Chỉ thấy huyết quang lóe lên, cánh tay trái Nhậm Tiến Phương bị lão tự chém đứt lìa, máu tuôn xối xả.
Trương Liêm không liệu trước biến cố quá bất ngờ đó, kinh hãi kêu lên, "Nhậm thúc thúc!"
Chợt nghe Phật Vân trang chủ cất một tràng cười bi tráng nói, "Tính mạng còn chẳng tiếc, tiếc gì một cánh tay! "
Lời nói và hành động của vị Phật Vân trang chủ quả là xứng đáng một trang anh kiệt!
Vừa dứt câu, vị trang chủ đã đưa Vân trận đao kề vào cổ họng mình!
Trương Liêm hốt hoảng buông ngay vị Nhậm Tiến Phương lao tới vung chưởng đánh dạt thanh bảo đao trên tay phạt Vân Trang chủ, kêu lên, "Tất bá bá sao lại làm thế?"
Bị Trương Liêm đánh giạt thanh đao, phát Vân trang chủ không hành động được theo ý mình, cất giọng bi thương nói, "Sao hiền điệt không để ta tự tận? Bá bá đâu còn mặt mũi nào sống khi Vân Dương thập huynh đệ đều tuẫn tiết?"
Máu trên cánh tay vẫn tiếp tục tuôn ra, Nhậm Tiến Phương cố nhịn đau tiếp lời, "Không sai! Lão ca nên chết, huynh đệ càng nên chết! Chúng ta cùng nhau về gặp chín vị huynh đệ của Vân Dương thập kiệt càng hay!"
Lời Nhậm Tiến Phương chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, cứ xem tình cảnh thì hai lão nhân này quyết tìm cách tự tận.
Trương Liêm trong lòng rối bời không biết làm cách nào phân giải liền kêu lên, "Hai vị làm sao đều muốn chết cả vậy? Không nghĩ đến chuyện phục thù nữa hay sao?"
Phật Vân trang chủ tỉnh trí lại hướng sang Nhậm Tiến Phương nói, "Nhậm lão đệ không được chết!"
Từ vết thương ngay dưới vai trái Nhậm Tiến Phương máu vẫn phun ra nhưng lão dường như không để ý, mắt vẫn thản nhiên nhìn Phật Vân trang chủ chậm rãi nói, "Nhậm mỗ là kẻ phế nhân trong Vân Dương thập kiệt duy nhất còn sống sót, thế mà ta không thể chết, trái lại Tất lão ca là người ngoài thập kiệt lại có quyền chết để chôn chung huyệt là cớ làm sao?"
Phật Vân trang chủ lòng rất đau xót, nghe nói thế liền hiểu ra trách nhiệm của mình, thở dài nói, "Thôi được! Ðể tiểu huynh xem xét thương thế của lão đệ ngươi trước đã, mọi chuyện khác nói sau."
Nhậm Tiến Phương hào sảng đáp, "Chút thương thế này có gì đáng lưu tâm? Huynh đệ vẫn còn chịu được mà! Hơn nữa tấm thân tàn phế này có sống cũng chẳng được tích sự gì, chỉ thẹn với vị Trương tiểu ca này và đại hiệp vừa mới hiện thân truy đuổi tên ác ma Thần tiêu khách. Thế mà Tất lão ca lại nguội lòng nhụt chí, muốn chấm dứt sinh mệnh để trốn tránh việc phục thù!"
Phật Vân trang chủ liền vái dài nói, "Không dám! Không dám!" rồi nét mặt lộ vẻ hổ thẹn nói thêm, "Huynh đệ mới rồi đã quá hồ đồ, nghĩ đến việc nam phụ lão ấu của Phật Vân sơn trang chịu ơn sâu của Vân Dương thập kiệt đã khinh thân cứu giúp đến nỗi bỏ mình, đại ân đại đức đó dù thân này phải xẻ thành trăm mảnh cũng không báo đáp được một phần nhỏ."
Bấy giờ Trương Liêm đã phần nào yên tâm dìu Nhậm Tiến Phương ngồi tựa lựng vào tường viện nói, "Tất bá bá đừng thương tâm nữa. Dù sao thì chuyện cũng đã qua, chúng ta nên nghĩ cách phục thù, nhưng trước nhất bá bá hãy xem thương thế của thúc thúc để cứu trị rồi tìm chỗ an toàn để Nhậm thúc thúc dưỡng thương."
Phật Vân trang chủ đến gần xem kỹ vết thương chỗ cánh tay Nhậm Tiến thương bị đứt lìa gần tới vai, xuất thủ điểm vào mấy chỗ huyệt đạo cầm máu rồi lấy ra một lọ thuốc đắp vào, xé vạt áo băng lại.
Thấy sắc mặt Nhậm Tiến Phương xanh tái vì máu ra quá nhiều. Phật Vân trang chủ thương cảm than rằng, "Nếu không được Trương hiền điệt cảnh tỉnh, huynh đệ chẳng nói làm gì, ngay cả Nhậm lão đệ cũng chết lây!"
Chỉ trong vòng một canh giờ, Trương Liêm tận mắt thấy Phật Vân sơn trang hùng vĩ như thế mà bỗng chốc bị tàn phá, nay lại thêm vị cao thủ duy nhất trong Vân Dượng thập kiệt sống sót nhưng cũng mất hẳn một cánh tay, Phật Vân trang chủ bi thương muộn tự tận, tự nhiên lòng chàng thương cảm không biết ngần nào.
Chờ Phật Vân trang chủ băng vết thương cho Nhậm Tiến Phương xong, chàng nhẹ giọng nói, "Ðêm sương xuống lạnh, chúng ta nên đem Nhậm thúc thúc vào đại sảnh nghỉ ngơi."
Phật Vân trang chủ sực tỉnh, gật đầu đáp, "Nếu hiền điệt không nhắc thì ta quên mất. Hơn nữa địch nhân còn có thể quay lại chẳng thể không đề phòng."
Trương Liêm nghĩ thầm, "Ðó cũng là điều đáng suy nghĩ. Thần tiêu khách nói trắng chúng tính sai một nước cờ, hơn nữa hiện tại còn có tên trốn thoát. Bọn lâu la của Bạch hạc lệnh chủ đã nói rõ ý đồ tàn sát Phật Vân sơn trang này, khi biết Phật Vân trang chủ lọt lưới tất chúng không chịu cam tâm nhất định còn tập trung lực lượng quay trở lại."
Chợt nhớ đêm trước mình được vị hoàng y thiếu nữ Trang Au Hùng giấu lên chạc cây rất khó bị phát hiện liền nói, "Trong trang có lẽ khó tìm được nơi nào ẩn nấp kín đáo mà thoát khỏi sự sục sạo của địch nhân, chi bằng tìm mấy tấm phản buộc lên chạc cây rậm làm chỗ nghỉ, tiểu khả thấy như vậy an toàn hơn."
Phật Vân trang chủ tán thành ngay, "Ðó là chủ ý rất hay, chúng ta cứ thế mà tiến hành! Trong trang giường phản và khung cửa chẳng thiếu gì, hiền điệt xem cái nào dùng được thì cứ lấy. Ngoài ra sau đại sảnh có một thư phòng vẫn thường dùng làm. nơi nghỉ cho khách nhân. Trong đó có mấy tấm nệm hãy mang đến cho Nhậm thúc thúc nằm.
Nhưng Trường Liêm vẫn còn chưa yên tâm vì sợ Phật Vân trang chủ chưa thôi ý định tự vẫn, ngập ngừng nói, "Chỉ sợ bá bá... "
Mới nói nửa chừng, Trương Liêm sợ tỏ ra bất kính với hàng trưởng bối nên bỗng im bặt.
Phật Vân trang chủ chừng như đoán ra ý tưởng của chàng, cười nói, "Hiền điệt cứ yên tâm đi! Nếu sau này bá bá không giết đủ một trăm tên hung đồ đó dể trả thù cho Vân Dương thập kiệt thì có chết cũng không nhắm được mắt đâu!
Trương Liêm kinh dị hỏi, "Bá bá nói sẽ giết một trăm tên ư? Thuộc hạ của Bạch hạc lệnh chủ đâu có nhiều đến thế?"
Phật Vân trang chủ trầm ngâm nói, "Cứ xem bọn tặc nhân đó lấy số hiệu thay tên cũng đủ biết đông người đến thế nào, và âm mưu cũng chẳng tầm thường, chỉ sợ không phải vài trăm mà cả mấy nghìn tên cũng chưa biết chừng!"
Trương Liêm nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Tiểu điệt đi lấy các thứ đã!"
Nói rồi hối hả chạy vài trang, sau khi chọn vài tấm phản, chàng theo lời dặn của Phật Vân trang chủ đến thư phòng phía sau sảnh để lấy nệm, vì Nhậm Tiến Phương đang bị trọng thương rất cần đến nệm để nghỉ ngơi.
Mới vào thư phòng, Trương Liêm thấy phông màn đều bị cuốn lại thành một đống.
Thư phòng trang trí khá cầu kỳ, trên tường ngoài những bức tranh phong cảnh còn có mấy bức chân dung.
Trong lòng thầm khen vị Phật Vân trang chủ trang nhã, chợt ánh mắt chàng bắt gặp bên dưới một bức tranh Lão hổ hạ sơn có mấy hàng chữ nét mực còn mới liền đến gần chăm chú đọc.
"Thử địa tòng kim bất khó cư.
Thành hồ xã thử mãn khâu hư.
Khởi la dội lý truyền thần kiếm, Tiêu tịch thanh trung độc cấm thư.
Tà nguyệt phong cao nhân ảnh thiểu.
Khinh chu giang hoạt thủy lưu tù.
Tương phùng mạc vấn chân danh tính.
Ngũ thập niên laiChúc Cẩm Ðồ! "
"Quái lạ! Thật là quái lạ!"
vì thấy nét bút như còn mới, hơn nữa là người từ nhỏ vốn mê thi phú Trương Liêm đọc lại một lần nữa.
Nguyên đó là một bài thơ!
Phải nhận rằng bài thơ rất hay, cũng có sơn thủy phong nguyệt nhưng chỉ cần đọc qua cũng thấy trong thơ có hàm ý, lại rất phù hợp vời hoàn cảnh hiện tại, nhất là mấy chữ quê cũ hóa hư Vô, gấm thêu truyền thần kiếm, và đặc biệt là câu cuối, xin chỉ lưu tâm Chức cẩm đồ.
Trong lòng đầy băn khoăn, Trương Liêm chợt thấy trên bàn có một nghiên mực mới mài và quản bút còn chưa ráo mực, rõ ràng bài thơ mới được đề cách đây không lâu.
Nghĩ ngợi một hồi, Trương Liêm chẳng nghĩ ra điều gì chỉ nhớ được bài thơ rồi thấy rằng bây giờ không phải lúc giải câu đố bí hiểm đó liền cuộn lấy hai tấm nệm và hai chiếc gối định mang di.
Nhưng vừa lật một chiếc gối lên, Trương Liêm chợt thấy bên dưới có một pho sách nhỏ ngoài bìa viết ba chữ Phục cừu nhân.
Chàng ngây mặt nhìn cuốn sách, lẩm bẩm, "Phục cừu nhân, vị kiếm sĩ áo xám vừa hiện thân đuổi Thần tiêu khách chẳng phải cũng tự xưng là kẻ phục thù? Như vậy rất có thể cả cuốn sách này và bài thơ trên tường đều do vị đó lưu lại, nhưng có ẩn ý gì không?"
Trương Liêm đứng ngẩn ra một lúc, mắt hết nhìn pho sách lại nhìn lên bài thơ đề trên tường.
Nét bút còn mới, ở Phật Vân sơn trang hiện tại ngoài vị trang chủ và Nhậm Tiến Phương ra chẳng còn ai khác.
Hơn nưa trên bìa sách ghi rõ ba chữ Phục cừu nhân, và vị kiếm sĩ áo xám vừa đuổi Thần tiêu khách cũng xưng mình là Kẻ phục cừu.
Trương Liêm chợt nhớ lại hình như Phật Vân trang chủ đã nhìn ra vị kiếm sĩ áo xám đó chính là Thần Châu đệ nhất kiếm Trương Hành Vũ, phụ thân chàng.
Trương Liêm liền bỏ nệm và gối xuống mở pho sách ra xem, thấy trong sách vẽ mười hai người tay cầm trường kiếm theo các tư thế khác nhau, ở trang cuối cùng vẫn là bài thơ mà chàng vừa đọc được trên bức tranh lão hổ trên tường, ngoài ra còn viết tới ba mươi sáu chữ Mật.
Hiển nhiên là một pho kiếm phổ.
Xem lướt qua xong, Trương Liêm gấp sách lại nghĩ thầm, "Phục Cừu Nhân đã tới thư phòng này, nhưng có đúng là phụ thân không? Nếu đúng thì tại sao không lộ diện gặp mình? Vì sao phải bịt kín mặt, giọng nói cũng không giống?
Và chủ yếu là phụ thân lưu lại kiếm phổ với mục đích gì?
Trong lòng đầy hoài nghi, nhưng Trương Liêm không thể tìm ra lời giải đành cất kỹ pho kiếm phổ vào người, còn với tay lấy luôn cả bức tranh Lão hổ hạ sơn có để bài thơ nhét vào tay áo.
Trên bàn có một bình rượn, Trương Liêm cuốn tuôn vào trong đống nệm gối khệ nệ ôm đi.
Ra đến đại sảnh, chàng lấy thêm hai tấm phản rồi mới ra ngoài tường viện.
Phất Vấn Trang chủ và Nhậm Tiến Phương vẫn ngồi Ớ chân tường, Trương Liêm tìm một cây tùng lớn cách trang môn không xa mang các thứ vừa lấy về làm thành một cái giá tương đối bằng phẳng và chắc chắn trên chạc cây cách mặt đất chừng hơn một trượng trong đám lá rất kín đáo.
Chàng vừa làm xong thì Phật Vân trang chủ cũng vừa dìu Nhậm Tiến Phương đến.
Sắp xếp cho Nhậm Tiến Phương nghỉ ngơi xong, Trương Liêm liền hỏi Phật Vân trang chủ, "Có phải bá bá nói rằng vị kiếm sĩ bận áo xám khoác tấm vải đỏ đuổi theo Thần tiêu khách là gia phụ không?"
Phật Vân trang chủ đáp, "Nếu không phải lệnh tôn thì còn ai có kiếm pháp tuyệt luân như thế?"
Trương Liêm hồ nghi nói, "Nhưng tiểu điệt nghe thanh âm không giống."
Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Hiền điệt còn chưa biết, trong võ lâm chẳng những người ta giỏi việc cải trang đổi dạng mà còn có thể dùng dược vật để thay đổi âm thanh."
"Nhưng bút tích cũng không giống mà."
"Hiền điệt nói gì?" Phật Vân trang chủ ngạc nhiên hỏi, "Ngươi thấy ông ấy lưu lại bút tích ở đâu?"
Trương Liêm lấy từ tay áo ra bức họa Lão hổ hạ sơn chỉ vào tám câu thơ mới đề rồi kể lại chuyện mình phát hiện thấy những gì trong thư phòng, cả chuyện pho kiếm phổ cũng không hề giấu giếm.
Phật Vân trang chủ kinh dị nói, "Pho kiếm phổ thì bá bá không cần xem, và có đọc cũng không hiểu. Nhưng theo lời hiền điệt thì lệnh tôn đã tới đây từ trước, nhưng không biết vì sao lại ẩn thân không gặp ta? Vì sao ông ấy chờ đến bước cuối cùng khi người của Phật Vân sơn trang và Vân Dương thập kiệt gần như bị tuyệt diệt mới xuất thủ?"
Trương Liêm còn chưa dám khẳng định người áo xám đó là phụ thân mình, nhưng nghe Phật Vân trang chủ có ý trách móc như vậy, chàng cũng cố thanh minh một câu, "Tiểu điệt cho rằng người đó đến sau khi Vân Dương thập kiệt đã thương vong, hoặc không biết rõ địch nhân lại có thế lực hùng hậu như vậy."
Phật Vân trang chủ trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói, "Hiền điệt nói vậy cũng có lý. Tặc nhân Thần tiêu khách nói rằng chúng đã đi sai nước cờ, chắc còn có hung đồ ẩn phục mà không ra lệnh tham gia tấn công, biết đâu lệnh tôn lo đối phó với bọn này. Cho dù thế nào đi nữa, nếu không được lệnh tôn hai lần đến tệ trang giải cứu thì chỉ e bây giờ chẳng còn ai sống sót!"
Trương Liêm lại hỏi, "Thần tiêu khách và bá bá có cừu hận gì hay sao?"
Phật Vân trang chủ ngẩn ra một lát rồi mới lắc đầu đáp, "Thần tiêu khách thịnh danh rất sớm, với chiếc ngân tiêu từ hai mươi năm trước đã tung hoành suốt một dải Hoàng Hà. Tuy vậy bá bá chỉ mới nghe danh chứ chưa từng thấy y giao thủ, Trương Liêm càng ngạc nhiên, hỏi tiếp, "Vậy Lý Chi Bổn có oán thù gì?"
Phật Vân trang chủ thớ dài đáp, "Chẳng những Vô thù Vô oán mà bá bá với sư phụ hắn là Gia Cát Thiên Hành từng giao bảo với nhau, không ít lần hàn huyên khá tâm đắc."
Trương Liêm nhíu mày vẻ mặt đầy kinh dị nói, "Nếu Lý Chi Bổn là truyền nhân của vị Gia Cát Thiên Hành thì làm sao hắn lại tỏ ra thù hận với bá bá như thế?"
Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Bá bá cũng không hiểu ra sao nữa. Cũng có thể vì Gia Cát Thiên Hành đã thành người thiên cổ từ lâu, có thể sư môn cũng thay đổi."
Trương Liêm trầm ngâm một lúc mới nói, "Như vậy những người đến tàn sát Phật Vân sơn trang chẳng có cừu hận gì với bá bá, hơn nữa trong số bọn hung đồ này có hai nhân vật hữu danh, binh khí lại khác thường rất dễ nhận ra. Hay Bạch hạc lệnh chủ cho người đóng giả để vu oan giá họa?"
"Không có khả năng! Hai thứ ngân tiêu và Thập tam tiết ngô công đều là bảo vật không thể giả mạo, cho dù Bạch hạc lệnh chủ có sát nhân cướp vật cũng không thể tìm được ai có bản lĩnh sử dụng các binh khí này linh diệu như chủ nhân của nó được."
Theo bản năng chàng vội buông Nghĩa nhất hiệu tránh sang rồi vung tả chưởng nhằm nhân ảnh màu lam đánh ngược lên đồng thời trường kiếm phạt ngang một đường.
Nghĩa nhất hiệu rú lên một tiếng thảm thiết, chân phải của hắn bị chặt đứt tới đầu gối!
Tiếp đó lại vang lên tiếng chưởng kình tiếp nhau như sét, Trương Liêm bị luồng kình lực nghìn cân bức lùi một bước ngồi phịch xuống đất!
Tiếng nổ lôi động làm cho cả cây chu hoa thụ chao đảo, cành gãy lá rơi rào rào chẳng khác gì trong cơn bão.
Lam bào khách đang lơ lửng trên không phát chưởng cũng bị đẩy lên cao tới cả trượng mới đảo mình rơi xuống.
Trong số năm tên hắc y nhân thì Nghĩa cửu hiệu đã chết, Nghĩa nhất hiệu lại bị trọng thương, nhưng ba tên còn lại đồng thanh hét lên một tiếng cùng bổ tới Phật Vân trang chủ.
Trương Liêm vận công đứng lên được đưa mắt nhìn tới, thấy lam bào khách cũng đã đáp mình xuống đất.
Chàng không ngờ mình có thể tiếp được tên thủ hạ đắc lực này của Bạch hạc lệnh chủ một chưởng trong lòng rất cao hứng.
Chỉ cần thấy bọn hắc y nhân răm rắp nghe lệnh hắn như thế nào cũng đủ biết tên này thân phận không nhỏ.
Nhưng khi quay sang thấy ba tên hắc y nhân đang lao vào tấn công Phật Vân trang chủ, chàng Vô cùng kinh hãi không dám cùng lam bào khách quá chiêu nữa vội phóng sang ứng cứu nhằm ngay vào một tên hắc y nhân vung kiếm tấn công.
Tuy chàng chưa từng học qua kiếm pháp nhưng nhờ vào thân pháp tuyệt luân và xuất thủ thần tốc nên kiếm thế cũng rất lợi hại.
Cả ba tên hắc y nhân hoảng sợ lùi về đối phó.
Phật Vân trang chủ thấy Trương hiền điệt thân thủ cao cường như vậy trong long rất thán phục, tự nhiên hứng khởi hẳn lên.
Nhưng kiếm của Trương Liêm chưa hết một chiêu thì chợt thấy một ánh ngân quang từ trên không vút xuống.
"Choang!"
Thanh trường kiếm của Trương Liêm bị một vật gì sáng lóng lánh đập vào, chàng cảm thấy bàn tay phải tê dại tưởng chừng để rơi kiếm, khi định thần đã thấy lam bào khách dừng trước mặt tay cầm một chiếc ngân tiêu đài chừng hai thước.
Phật Vân trang chủ vừa trông thấy chiếc tiêu lập tức trong lòng rúng động, buột miệng hỏi, "Thần tiêu khách! Cả ngươi cũng chịu làm nanh vuốt của Bạch hạc lệnh chủ hay sao?"
Thần tiêu khách không trả lời Phật Vân trang chủ, chỉ khoát tay ra lệnh cho ba tên hắc y nhân, "Nghĩa tam hiệu! Các ngươi cứ việc bình tĩnh thu thập hai lão đầu kia, để ta đối phó với tên tiểu bối này!"
Trương Liêm chuyển trường kiếm sang tay trái, lùi tới bên Phật Vân trang chủ hùng dũng nói, "Ai không sợ chết thì cứ việc xông vào!
Thần tiêu khách phóng ánh mắt sắc như điện nhìn Trương Liêm, đanh giọng nói, "Tiểu tử! Ngươi có biết bổn tọa là ai không mà dám buông lời cuồng ngông như thế?"
Giả sử Trương Liêm biết Thần tiêu khách là nhân vật thế nào thì có thể chàng có phần nào kiêng ky. Nhưng đằng này mọi người mọi chuyện trong võ lâm chàng lại mù tịt chẳng biết chút gì.
Chàng chỉ thấy bọn trùm đầu bịt mặt này nhất định là thứ chẳng tử tế, lại là hung thủ tàn sát cả Tảo Diệp trang của mình lẫn Phật Vân sơn trang, nay tên đầu sỏ này lại ra lệnh thu thập Tất bá bá và xuất thủ diệt mình nữa. Bởi thế Trương Liêm trong lòng căm thù ngùn ngụt, chẳng cần biết thân phận lai lịch cũng bất kể hắn là nhân vật lợi hại thế nào, quyết dốc tận lực diệt cho được để bảo vệ hai lão nhân này và trừ họa cho Phật Vân sơn trang.
Nghe thế chàng chỉ cười thản nhiên nói, "Tất bá bá chẳng phải vừa gọi hắn là Thần tiêu khách đó sao? Theo tiểu khả thấy thì hắn nên đổi danh hiệu thành quỷ tiêu khách mới đúng!"
Thần tiêu khách chỉ hừ một tiếng, biết dùng võ mồm đấu với hạng tiểu bối này chỉ thiệt mà thôi, liền khoát tay ra lệnh cho ba tên bộ thuộc, "Hạ thủ di!"
Ba tên hắc y nhân đồng thanh dạ ran một tiếng rồi tay vung binh khí hăm hở xông vào Phật Vân trang chủ.
Nhậm Tiến Phương thấy tình thế nguy cấp liền gượng đứng lên nhằm tên đầu tiên phóng ra một chưởng.
Phật Vân trang chủ thấy không thể ngăn cản được lão bằng hữu nữa, múa Vân trận đao thành một bức tường đao ảnh ngũ sắc cản đường tiến của dịch nhân, miệng quát lớn, "Trương hiền điệt! Hãy mau hộ giá Nhậm thúc thúc đưa vào đại sảnh đi!"
Nhậm Tiến Phương kêu lên, "Lão ca coi ta là người thế nào vậy?"
Rồi không chờ bằng hữu phản ứng, lão nhảy một bước đến bên phải Phật Vân trang chủ, vung chưởng nhằm một hắc y nhân tên đang cố xông vào màn kiếm ảnh đánh sang.
Thực tình Nhậm Tiến Phương hành động như thế cũng hợp lý, mặc dù có thêm lão ta, Phật Vân trang chủ phải lo bảo vệ nên hành động gò bó hơn, nhưng nếu Nhậm Tiến Phương ngồi một mình ở gốc cây thì cả Vân trận đao lẫn Trương Liêm đều không yên tâm chiến đấu.
Phật Vân trang chủ vung đao chí mạng vừa đánh vừa lo bảo vệ bằng hữu, chợt thấy ánh ngân quang lóe lên ở phía bên tả mình.
Nguyên là Thần tiêu khách đang động thủ với Trương Liêm chợt phát một hư chiêu rồi nhảy qua định khống chế Nhậm Tiến Phương nhưng bị Trương Liêm nhận ra ý đồ nên nhảy theo, song phương lại tiếp tục giao thủ.
Mấy âm hưởng vang lên tiếp liền nhau, thanh kiếm của Trương Liêm không địch nổi uy lực của chiếc ngân tiêu, cả người lẫn kiếm bị đánh bật lùi.
Thần tiêu khách hừ một tiếng nói, "Chỉ dựa vào chút công lực thiển bạc của ngươi mà dám ngông cuồng động thủ với bổn tọa!"
Phật Vân trang chủ nghe câu đó biết rằng đối phương đã nhận ra Trương hiền điệt không biết kiếm thuật, trong lòng hết sức lo lắng.
Nhưng Trương Liêm là người tuyệt đỉnh thông minh nghe vậy chợt nẩy linh cơ cười nói, "Nhậm thúc thúc, tiểu điệt không biết kiếm thuật vậy trao kiếm cho thúc thúc sử dụng!"
Thần tiêu khách bị bất ngờ mới đứng ngẩn ra thì Trương Liêm đã ném trường kiếm sang cho Nhậm Tiến Phương.
Ðương nhiên một nhân vật thịnh danh như Thần tiêu khách mà dùng binh khí đấu với một tên tiểu bối tay không?
Hắn đành hậm hực nói, "Tiểu tử! Bổn tọa cũng sẽ bằng tay không giết ngươi!"
Trương Liêm lãnh đạm đáp, "Các hạ cứ tùy ý muốn thế nào cũng được!"
Dứt lời nhảy tới bưng nguyên một chậu hoa nguyên cả cây lẫn chậu nhằm Thần tiêu khách quét qua.
Tên này chẳng ngờ đối phương lại dùng chậu hoa làm binh khí, tuy với chiếc chậu cồng kềnh như vậy thì chẳng sát thương được ai nhưng trong chậu lẫn cả phân và bùn đất, nếu để bắn vào người thì chẳng ra thể thống gì.
Thần tiêu khách liền hét to một tiếng, vung ngân tiêu đánh vào giữa cành lá rậm rì!
Chỉ nghe choang một tiếng, chiếc chậu vỡ tan làm bùn đất bấn tung tóe.
Trương Liêm đã có ý định sẵn liền buông chậu chụp lấy cây hoa trồng trong đó lao vào đối thủ ném qua.
Cây hoa nhỏ yểu điệu chẳng có bao nhiêu uy lực, nhưng vốn nhiều lá, Trương Liêm lại dùng toàn lực phóng sang nên cũng phát gió rào rào.
Thần tiêu khách phải dùng cả tiêu lẫn chưởng mới làm cây hoa rơi xuống đất Nhưng Trương Liêm đã nhổ một cây hoa khác tiếp tục phóng ào sang!
Thần tiêu khách lại phải vung tiêu đối phó.
Trương Liêm thừa cơ được rảnh tay hướng sang ba tên hắc y nhân đang vây đánh Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương xuất liền hai chưởng.
Lúc này Nhậm Tiến Phương có trường kiếm trong tay đã tự vệ được, thấy Trương Liêm tỏ rõ uy phong như vậy, một mình đấu với cường địch vẫn còn thời gian tương trợ mình thì lòng rất cảm phục, hướng sang Phật Vân trang chủ hỏi, "Lão ca, vị tiểu huynh đệ đó là ai vậy?"
Phật Vân trang chủ được Trương Liêm chi viện làm hai cao thủ phải lùi lại chống đỡ, cảm thấy lạc quan hơn nhiều, nghe hỏi liền đáp, "Ðó là Trương hiền điệt Trương Liêm, nhi tử của Thần kiếm thủ."
Nhậm Tiến Phượng gật gù nói, "Chẳng trách hùng đảm như vậy! "
Nhưng lão chợt nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, lấy làm kỳ quái hỏi, "Nhi tử của Thần kiếm thủ Trương dại hiệp tại sao không biết dùng kiếm?"
Phật Vân trang chủ đáp, "Tiểu huynh cũng không rõ. Bây giờ chúng ta trợ giúp Trương hiền điệt một tay!"
Nhậm Tiến Phương lập tức tán thành, "Phải! Già cũng phải có khí phách chứ! Ðừng để bọn tiểu bối coi thường mới được!
Nói rồi hào khí nổi lên, cả hai cùng hét to một tiếng tay đao tay kiếm xông vào nhằm ba tên hắc y nhân tấn công, khí thế Vô cùng ác liệt!
Ba tên kia không địch nôi, liên tục bị bức lùi.
Phía bên kia Trương Liêm lại bẻ thêm một cành chu hoa thụ lớn ra sức quật vào Thần tiêu khách khiến hắn phải ra sức múa ngân tiêu đánh lia lịa vào cành cây, chỉ một lúc còn cành lá trơ ra như chiếc gậy!
Ngay lúc ấy từ đâu phía hậu trang chợt có tiếng ngâm nga, "Khởi la đội lý truyền thần kiếm, tiêu địch thanh trung đọc cấm thư! "
Tới gần hơn thanh âm trở nên khàn khàn như muốn giả giọng, "Bổn tọa biết thế nào rồi cũng có thịnh hội hôm nay mà!"
Lời vừa dứt, một nhân ảnh đã xuất hiện lướt từ mái sảnh như làn gió nhẹ sà xuống hiện trường.
Người này thân vận y phục màu xám, vai khoác một tấm lụa hồng, tay cầm bảo kiếm lấp lánh hào quang, mặt cũng trùm khăn đen chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc hữu thần.
Bấy giờ cuộc chiến đã dồn sang gần tới tường viện.
Sự xuất hiện của người áo xám làm song phương lập tức dừng tay cùng chú mục nhìn sang, ai cũng lộ vẻ kinh dị.
Nhất là Phất Vãn Trang chủ, chỉ nhìn thân pháp và ánh mắt đủ biết đây là một cao thủ.
Nếu địch nhân có thêm viện binh thì cuộc chiến cũng khó khăn hơn, thảm kịch đã sờ sờ trước mắt.
ông cố trấn định hỏi, "Các hạ là ai?"
Người áo xám trả lời gọn, "Kẻ phục thù! "
Rồi chỉ kiếm sang phía Trương Liêm nói, "Vị tiểu ca này lùi lại đi, hãy nhường ta phục thù trước rồi sau đó lại đánh nhau cũng không muộn! "
Bọn hắc y nhân nghe câu đó đều kinh hãi.
Thế trận vừa rồi chúng rõ ràng là chiếm ưu thế, chỉ cần duy trì thêm khoảnh khắc, hai lão nhân chân lực sẽ suy giảm, nhất là Nhậm Tiến Phương đã bị trọng thương, sự bại vong là điều không tránh khỏi.
Còn Thần tiêu khách đấu với Trương Liêm, tuy tiểu tử này dùng quỷ kế có bức lùi Thần tiêu khách nhưng xét về công lực võ học đều kém hẳn Thần tiêu khách một bậc.
Nay có thêm người áo xám xuất hiện, chỉ câu đầu tiên đã nói rõ ý đồ, tình hình đối với chúng trở nên bất lợi.
Nếu đối phương bản lĩnh tầm thường thì đâu thể ngang nhiên chỉ kiếm thách chiến với vị đặc sứ của Bạch hạc lệnh chủ?
Phật Vân trang chủ tuy rất mừng vì có thêm người chi viện bất ngờ nhưng sợ người mới đến còn chưa biết địch nhân lợi hại thế nào nên hỏi một câu với thâm ý cảnh tỉnh cho đối phương, "Các hạ với Bạch hạc lệnh có thù oán gì hay sao?"
Người kia thản nhiên đáp, "Chẳng cần phải hỏi nhiều!"
Trương Liêm cầm cành cây lúc đó đã trụi hết lá cành còn trơ lại một đoạn ngắn như chiếc côn lùi lại nói, "Tại hạ tạm nhường cho các bạ phục cừu trước cũng được!"
Người áo xám gật đầu rồi chợt nói nhanh, "Các vị quyết đừng để bọn hung đồ này tẩu thoát! "
Thần tiêu khách sấn đến chỉ chiếc ngân tiêu vào mặt người áo xám lạnh giọng nói, "Các hạ trước tiên hãy báo danh hiệu ra xem có đủ tư cách nói những lời đó không?"
Người áo xám cười nhạt đáp, "Hừ! Ngày xưa ngươi là Thần tiêu khách, còn bây giờ là Bạch hạc nô, các hạ đã bao giờ báo danh hiệu chứ? Mau tiếp chiêu!"
Lời vừa dứt, kiếm đã phát chiêu.
Chỉ thấy ánh hào quang rợp mắt, cả trang viện như ngột thở vì kiếm khí, cũng chẳng nhận ra chiêu thức, không ai thấy rõ mũi kiếm nhằm vào đâu.
Bấy giờ trời đã hoàng hôn, trong phạm vi gần một trượng vuông chỉ thấy kiếm ánh loang loáng vạch lên hàng nghìn tia ngang dọc áp xuống đầu Thần tiêu khách.
Trương Liêm ngẩn người nhìn, chưa bao giờ chàng được chứng kiến một cảnh tượng hào hùng như thế.
Phật Vân trang chủ hình như nhận ra điều gì, cả mừng nói, "Lão huynh đệ đã tới rồi!"
Ba tên hắc y nhân giương mắt nhìn mà khí lạnh tâm hàn.
Thần tiêu khách thấy khí thế tấn công như vũ bão của đối phương thì trong lòng Vô cùng kinh hãi.
Hắn vung ngân tiêu phát ra những âm thanh réo rắt gắng gượng chống đỡ được năm sáu kiếm rồi bất ngờ chùng thấp người xuống tuồn khỏi vòng kiếm ảnh, quay người nhằm trang môn chạy biến!
"Ðịnh chạy ư?" người áo xám quát to rồi thu kiếm đuổi theo.
Phật Vân trang chủ ngây mặt nhìn theo, miệng lẩm bẩm, "Chính là vị đó, Thần Châu đệ nhất kiếm" ải! Chỉ tiếc rằng ngươi đến muộn một lúc!"
Trương Liêm kinh dị hỏi, "Bá bá nói gì?"
Ngay lúc đó, đột nhiên ba bóng đen cùng lao qua tường viện ra ngoài.
Hiển nhiên là ba tên hắc y nhân thấy thế nguy liền chạy trốn.
Trương Liêm quát to, "Các ngươi dám chạy sao?"
Chàng nhớ ngay đến lời dặn của vị kiếm khách áo xám, phản ứng Vô cùng thần tốc, không đợi phản ứng của Phật Vân trang chủ liền nhún mình nhảy qua tường viện truy theo, tay vung khúc côn bằng cành cây nhằm tên chạy sau cùng bổ xuống!
Tên này bị một côn bổ vào đầu không kịp kêu lên một tiếng óc não bắn tung tóe chết táng mệnh đương trường.
Trương Liêm vẫn không dừng lại lao tới chận đầu hai tên hắc y nhân còn sống sót quát lên, "Dừng lại!"
Tên Nghĩa tam hiệu chạy đầu tiên thấy chỉ có một mình Trương Liêm đuổi theo liền gào lên, "Ðánh! "
Dứt lời vung tay, từ ống tay áo một chum sáng màu vàng bay thẳng tới ngực Trương Liêm.
Biết đó là ám khí, chàng vội lướt người sang tránh đồng thời vung tay trái đánh ra một chưởng.
Lúc ấy Phật Vân trang chủ cũng vừa đến kịp sánh vai cùng Trương Liêm chặn đường rút của hai kẻ hung đồ.
Trương Liêm Vô cùng cao hứng, lại xuất chỉ nhằm tên Nghĩa tam hiệu điểm tới.
Tên này thấy thế khó địch lại không dám ham đánh vội quay mình chạy lui. Nhưng hắn chưa kịp tới tường viện đã thấy Nhậm Tiến Phương đứng chắn trước mặt vung trường kiếm sáng lòa chém ra.
Nguyên Nhậm Tiến Phương thấy Trương Liêm và Phật Vân trang chủ đã truy đuổi dịch nhân thì không chịu tụt hậu cũng hăm hở đuổi theo nhưng vì bị thương nên chậm mất một chút.
Vừa thấy tên Nghĩa tam hiệu chạy lui, Nhậm Tiến phương chẳng kể gì thương tích, vung kiếm chém ra.
Bấy giờ trời đã tối, người lại bị thương nên động tác không còn linh hoạt nữa nên Nghĩa tam hiệu nhảy sang bên tránh dược, hắn vung tay phát ra một chum ám khí trúng ngay vào khuỷu tay trái Nhậm Ti ấn Phương.
Lão lập tức thấy tay trái tê rần chỉ kịp kêu lên, "Hỏng rồi!"
Thì lập tức bị tên Nghĩa tam hiệu sấn vào chộp cứng cánh tay phải cầm kiếm, dúi về phía trước.
Nghĩa tam hiệu đắc ý nhìn Trương Liêm và Phật Vân trang chủ đang đuổi lại gần, cất lời đe dọa, "Các người có chịu dừng lại không?"
Trương Liêm vốn có ý định bắt sống đối phương nào ngờ trái lại người của mình bị chúng tóm được, vội dừng lại nói, "Ngươi thả Nhậm thúc thúc ra, ta sẽ để các ngươi đi!"
Nghĩa tam hiệu cười nhạt nói, "Ðâu có chuyện dễ thế? Bây giờ chúng ta hãy bàn đến chuyên trao đổi thế nào cho sòng phẳng! "
Trương Liêm phát nộ hỏi, "Người có chịu thả không?"
Nhậm Tiến Phương bị đối phương giữ cứng cổ tay, còn bị Nghĩa tam hiệu chỉ kiếm vào hậu tâm, thiểu não nói, "Tiểu huynh đệ chẳng cần bận tâm đến lão hủ."
Tên Nghĩa tam hiệu, quát lên, "Ngươi muốn chết cũng không dễ dàng đâu! Cần phải nếm mùi vị của hóa huyết kim châm xem thế nào đã! "
Dứt lời xô Nhậm Tiến phương ngã giúi xuống rồi nhanh như chớp nhảy qua tường viện.
Nghe mấy tiếng hóa huyết kim châm, tuy không biết đó là thứ gì nhưng Trương Liêm đoán rằng phải là thứ ám khí lợi hại vội chạy tới đỡ lấy Nhậm Tiến Phương.
Bấy giờ Phật Vân trang chủ cũng đã thanh toán xong tên Nghĩa thập hiệu chạy đến, lo lắng hỏi, "Chẳng lẽ Nhậm lão đệ trúng phải hóa huyết kim châm thật?"
Nhậm Tiến Phương không nói câu nào nghiến chặt răng rồi bỗng vung kiếm phạt mạnh.
Chỉ thấy huyết quang lóe lên, cánh tay trái Nhậm Tiến Phương bị lão tự chém đứt lìa, máu tuôn xối xả.
Trương Liêm không liệu trước biến cố quá bất ngờ đó, kinh hãi kêu lên, "Nhậm thúc thúc!"
Chợt nghe Phật Vân trang chủ cất một tràng cười bi tráng nói, "Tính mạng còn chẳng tiếc, tiếc gì một cánh tay! "
Lời nói và hành động của vị Phật Vân trang chủ quả là xứng đáng một trang anh kiệt!
Vừa dứt câu, vị trang chủ đã đưa Vân trận đao kề vào cổ họng mình!
Trương Liêm hốt hoảng buông ngay vị Nhậm Tiến Phương lao tới vung chưởng đánh dạt thanh bảo đao trên tay phạt Vân Trang chủ, kêu lên, "Tất bá bá sao lại làm thế?"
Bị Trương Liêm đánh giạt thanh đao, phát Vân trang chủ không hành động được theo ý mình, cất giọng bi thương nói, "Sao hiền điệt không để ta tự tận? Bá bá đâu còn mặt mũi nào sống khi Vân Dương thập huynh đệ đều tuẫn tiết?"
Máu trên cánh tay vẫn tiếp tục tuôn ra, Nhậm Tiến Phương cố nhịn đau tiếp lời, "Không sai! Lão ca nên chết, huynh đệ càng nên chết! Chúng ta cùng nhau về gặp chín vị huynh đệ của Vân Dương thập kiệt càng hay!"
Lời Nhậm Tiến Phương chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, cứ xem tình cảnh thì hai lão nhân này quyết tìm cách tự tận.
Trương Liêm trong lòng rối bời không biết làm cách nào phân giải liền kêu lên, "Hai vị làm sao đều muốn chết cả vậy? Không nghĩ đến chuyện phục thù nữa hay sao?"
Phật Vân trang chủ tỉnh trí lại hướng sang Nhậm Tiến Phương nói, "Nhậm lão đệ không được chết!"
Từ vết thương ngay dưới vai trái Nhậm Tiến Phương máu vẫn phun ra nhưng lão dường như không để ý, mắt vẫn thản nhiên nhìn Phật Vân trang chủ chậm rãi nói, "Nhậm mỗ là kẻ phế nhân trong Vân Dương thập kiệt duy nhất còn sống sót, thế mà ta không thể chết, trái lại Tất lão ca là người ngoài thập kiệt lại có quyền chết để chôn chung huyệt là cớ làm sao?"
Phật Vân trang chủ lòng rất đau xót, nghe nói thế liền hiểu ra trách nhiệm của mình, thở dài nói, "Thôi được! Ðể tiểu huynh xem xét thương thế của lão đệ ngươi trước đã, mọi chuyện khác nói sau."
Nhậm Tiến Phương hào sảng đáp, "Chút thương thế này có gì đáng lưu tâm? Huynh đệ vẫn còn chịu được mà! Hơn nữa tấm thân tàn phế này có sống cũng chẳng được tích sự gì, chỉ thẹn với vị Trương tiểu ca này và đại hiệp vừa mới hiện thân truy đuổi tên ác ma Thần tiêu khách. Thế mà Tất lão ca lại nguội lòng nhụt chí, muốn chấm dứt sinh mệnh để trốn tránh việc phục thù!"
Phật Vân trang chủ liền vái dài nói, "Không dám! Không dám!" rồi nét mặt lộ vẻ hổ thẹn nói thêm, "Huynh đệ mới rồi đã quá hồ đồ, nghĩ đến việc nam phụ lão ấu của Phật Vân sơn trang chịu ơn sâu của Vân Dương thập kiệt đã khinh thân cứu giúp đến nỗi bỏ mình, đại ân đại đức đó dù thân này phải xẻ thành trăm mảnh cũng không báo đáp được một phần nhỏ."
Bấy giờ Trương Liêm đã phần nào yên tâm dìu Nhậm Tiến Phương ngồi tựa lựng vào tường viện nói, "Tất bá bá đừng thương tâm nữa. Dù sao thì chuyện cũng đã qua, chúng ta nên nghĩ cách phục thù, nhưng trước nhất bá bá hãy xem thương thế của thúc thúc để cứu trị rồi tìm chỗ an toàn để Nhậm thúc thúc dưỡng thương."
Phật Vân trang chủ đến gần xem kỹ vết thương chỗ cánh tay Nhậm Tiến thương bị đứt lìa gần tới vai, xuất thủ điểm vào mấy chỗ huyệt đạo cầm máu rồi lấy ra một lọ thuốc đắp vào, xé vạt áo băng lại.
Thấy sắc mặt Nhậm Tiến Phương xanh tái vì máu ra quá nhiều. Phật Vân trang chủ thương cảm than rằng, "Nếu không được Trương hiền điệt cảnh tỉnh, huynh đệ chẳng nói làm gì, ngay cả Nhậm lão đệ cũng chết lây!"
Chỉ trong vòng một canh giờ, Trương Liêm tận mắt thấy Phật Vân sơn trang hùng vĩ như thế mà bỗng chốc bị tàn phá, nay lại thêm vị cao thủ duy nhất trong Vân Dượng thập kiệt sống sót nhưng cũng mất hẳn một cánh tay, Phật Vân trang chủ bi thương muộn tự tận, tự nhiên lòng chàng thương cảm không biết ngần nào.
Chờ Phật Vân trang chủ băng vết thương cho Nhậm Tiến Phương xong, chàng nhẹ giọng nói, "Ðêm sương xuống lạnh, chúng ta nên đem Nhậm thúc thúc vào đại sảnh nghỉ ngơi."
Phật Vân trang chủ sực tỉnh, gật đầu đáp, "Nếu hiền điệt không nhắc thì ta quên mất. Hơn nữa địch nhân còn có thể quay lại chẳng thể không đề phòng."
Trương Liêm nghĩ thầm, "Ðó cũng là điều đáng suy nghĩ. Thần tiêu khách nói trắng chúng tính sai một nước cờ, hơn nữa hiện tại còn có tên trốn thoát. Bọn lâu la của Bạch hạc lệnh chủ đã nói rõ ý đồ tàn sát Phật Vân sơn trang này, khi biết Phật Vân trang chủ lọt lưới tất chúng không chịu cam tâm nhất định còn tập trung lực lượng quay trở lại."
Chợt nhớ đêm trước mình được vị hoàng y thiếu nữ Trang Au Hùng giấu lên chạc cây rất khó bị phát hiện liền nói, "Trong trang có lẽ khó tìm được nơi nào ẩn nấp kín đáo mà thoát khỏi sự sục sạo của địch nhân, chi bằng tìm mấy tấm phản buộc lên chạc cây rậm làm chỗ nghỉ, tiểu khả thấy như vậy an toàn hơn."
Phật Vân trang chủ tán thành ngay, "Ðó là chủ ý rất hay, chúng ta cứ thế mà tiến hành! Trong trang giường phản và khung cửa chẳng thiếu gì, hiền điệt xem cái nào dùng được thì cứ lấy. Ngoài ra sau đại sảnh có một thư phòng vẫn thường dùng làm. nơi nghỉ cho khách nhân. Trong đó có mấy tấm nệm hãy mang đến cho Nhậm thúc thúc nằm.
Nhưng Trường Liêm vẫn còn chưa yên tâm vì sợ Phật Vân trang chủ chưa thôi ý định tự vẫn, ngập ngừng nói, "Chỉ sợ bá bá... "
Mới nói nửa chừng, Trương Liêm sợ tỏ ra bất kính với hàng trưởng bối nên bỗng im bặt.
Phật Vân trang chủ chừng như đoán ra ý tưởng của chàng, cười nói, "Hiền điệt cứ yên tâm đi! Nếu sau này bá bá không giết đủ một trăm tên hung đồ đó dể trả thù cho Vân Dương thập kiệt thì có chết cũng không nhắm được mắt đâu!
Trương Liêm kinh dị hỏi, "Bá bá nói sẽ giết một trăm tên ư? Thuộc hạ của Bạch hạc lệnh chủ đâu có nhiều đến thế?"
Phật Vân trang chủ trầm ngâm nói, "Cứ xem bọn tặc nhân đó lấy số hiệu thay tên cũng đủ biết đông người đến thế nào, và âm mưu cũng chẳng tầm thường, chỉ sợ không phải vài trăm mà cả mấy nghìn tên cũng chưa biết chừng!"
Trương Liêm nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Tiểu điệt đi lấy các thứ đã!"
Nói rồi hối hả chạy vài trang, sau khi chọn vài tấm phản, chàng theo lời dặn của Phật Vân trang chủ đến thư phòng phía sau sảnh để lấy nệm, vì Nhậm Tiến Phương đang bị trọng thương rất cần đến nệm để nghỉ ngơi.
Mới vào thư phòng, Trương Liêm thấy phông màn đều bị cuốn lại thành một đống.
Thư phòng trang trí khá cầu kỳ, trên tường ngoài những bức tranh phong cảnh còn có mấy bức chân dung.
Trong lòng thầm khen vị Phật Vân trang chủ trang nhã, chợt ánh mắt chàng bắt gặp bên dưới một bức tranh Lão hổ hạ sơn có mấy hàng chữ nét mực còn mới liền đến gần chăm chú đọc.
"Thử địa tòng kim bất khó cư.
Thành hồ xã thử mãn khâu hư.
Khởi la dội lý truyền thần kiếm, Tiêu tịch thanh trung độc cấm thư.
Tà nguyệt phong cao nhân ảnh thiểu.
Khinh chu giang hoạt thủy lưu tù.
Tương phùng mạc vấn chân danh tính.
Ngũ thập niên laiChúc Cẩm Ðồ! "
"Quái lạ! Thật là quái lạ!"
vì thấy nét bút như còn mới, hơn nữa là người từ nhỏ vốn mê thi phú Trương Liêm đọc lại một lần nữa.
Nguyên đó là một bài thơ!
Phải nhận rằng bài thơ rất hay, cũng có sơn thủy phong nguyệt nhưng chỉ cần đọc qua cũng thấy trong thơ có hàm ý, lại rất phù hợp vời hoàn cảnh hiện tại, nhất là mấy chữ quê cũ hóa hư Vô, gấm thêu truyền thần kiếm, và đặc biệt là câu cuối, xin chỉ lưu tâm Chức cẩm đồ.
Trong lòng đầy băn khoăn, Trương Liêm chợt thấy trên bàn có một nghiên mực mới mài và quản bút còn chưa ráo mực, rõ ràng bài thơ mới được đề cách đây không lâu.
Nghĩ ngợi một hồi, Trương Liêm chẳng nghĩ ra điều gì chỉ nhớ được bài thơ rồi thấy rằng bây giờ không phải lúc giải câu đố bí hiểm đó liền cuộn lấy hai tấm nệm và hai chiếc gối định mang di.
Nhưng vừa lật một chiếc gối lên, Trương Liêm chợt thấy bên dưới có một pho sách nhỏ ngoài bìa viết ba chữ Phục cừu nhân.
Chàng ngây mặt nhìn cuốn sách, lẩm bẩm, "Phục cừu nhân, vị kiếm sĩ áo xám vừa hiện thân đuổi Thần tiêu khách chẳng phải cũng tự xưng là kẻ phục thù? Như vậy rất có thể cả cuốn sách này và bài thơ trên tường đều do vị đó lưu lại, nhưng có ẩn ý gì không?"
Trương Liêm đứng ngẩn ra một lúc, mắt hết nhìn pho sách lại nhìn lên bài thơ đề trên tường.
Nét bút còn mới, ở Phật Vân sơn trang hiện tại ngoài vị trang chủ và Nhậm Tiến Phương ra chẳng còn ai khác.
Hơn nưa trên bìa sách ghi rõ ba chữ Phục cừu nhân, và vị kiếm sĩ áo xám vừa đuổi Thần tiêu khách cũng xưng mình là Kẻ phục cừu.
Trương Liêm chợt nhớ lại hình như Phật Vân trang chủ đã nhìn ra vị kiếm sĩ áo xám đó chính là Thần Châu đệ nhất kiếm Trương Hành Vũ, phụ thân chàng.
Trương Liêm liền bỏ nệm và gối xuống mở pho sách ra xem, thấy trong sách vẽ mười hai người tay cầm trường kiếm theo các tư thế khác nhau, ở trang cuối cùng vẫn là bài thơ mà chàng vừa đọc được trên bức tranh lão hổ trên tường, ngoài ra còn viết tới ba mươi sáu chữ Mật.
Hiển nhiên là một pho kiếm phổ.
Xem lướt qua xong, Trương Liêm gấp sách lại nghĩ thầm, "Phục Cừu Nhân đã tới thư phòng này, nhưng có đúng là phụ thân không? Nếu đúng thì tại sao không lộ diện gặp mình? Vì sao phải bịt kín mặt, giọng nói cũng không giống?
Và chủ yếu là phụ thân lưu lại kiếm phổ với mục đích gì?
Trong lòng đầy hoài nghi, nhưng Trương Liêm không thể tìm ra lời giải đành cất kỹ pho kiếm phổ vào người, còn với tay lấy luôn cả bức tranh Lão hổ hạ sơn có để bài thơ nhét vào tay áo.
Trên bàn có một bình rượn, Trương Liêm cuốn tuôn vào trong đống nệm gối khệ nệ ôm đi.
Ra đến đại sảnh, chàng lấy thêm hai tấm phản rồi mới ra ngoài tường viện.
Phất Vấn Trang chủ và Nhậm Tiến Phương vẫn ngồi Ớ chân tường, Trương Liêm tìm một cây tùng lớn cách trang môn không xa mang các thứ vừa lấy về làm thành một cái giá tương đối bằng phẳng và chắc chắn trên chạc cây cách mặt đất chừng hơn một trượng trong đám lá rất kín đáo.
Chàng vừa làm xong thì Phật Vân trang chủ cũng vừa dìu Nhậm Tiến Phương đến.
Sắp xếp cho Nhậm Tiến Phương nghỉ ngơi xong, Trương Liêm liền hỏi Phật Vân trang chủ, "Có phải bá bá nói rằng vị kiếm sĩ bận áo xám khoác tấm vải đỏ đuổi theo Thần tiêu khách là gia phụ không?"
Phật Vân trang chủ đáp, "Nếu không phải lệnh tôn thì còn ai có kiếm pháp tuyệt luân như thế?"
Trương Liêm hồ nghi nói, "Nhưng tiểu điệt nghe thanh âm không giống."
Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Hiền điệt còn chưa biết, trong võ lâm chẳng những người ta giỏi việc cải trang đổi dạng mà còn có thể dùng dược vật để thay đổi âm thanh."
"Nhưng bút tích cũng không giống mà."
"Hiền điệt nói gì?" Phật Vân trang chủ ngạc nhiên hỏi, "Ngươi thấy ông ấy lưu lại bút tích ở đâu?"
Trương Liêm lấy từ tay áo ra bức họa Lão hổ hạ sơn chỉ vào tám câu thơ mới đề rồi kể lại chuyện mình phát hiện thấy những gì trong thư phòng, cả chuyện pho kiếm phổ cũng không hề giấu giếm.
Phật Vân trang chủ kinh dị nói, "Pho kiếm phổ thì bá bá không cần xem, và có đọc cũng không hiểu. Nhưng theo lời hiền điệt thì lệnh tôn đã tới đây từ trước, nhưng không biết vì sao lại ẩn thân không gặp ta? Vì sao ông ấy chờ đến bước cuối cùng khi người của Phật Vân sơn trang và Vân Dương thập kiệt gần như bị tuyệt diệt mới xuất thủ?"
Trương Liêm còn chưa dám khẳng định người áo xám đó là phụ thân mình, nhưng nghe Phật Vân trang chủ có ý trách móc như vậy, chàng cũng cố thanh minh một câu, "Tiểu điệt cho rằng người đó đến sau khi Vân Dương thập kiệt đã thương vong, hoặc không biết rõ địch nhân lại có thế lực hùng hậu như vậy."
Phật Vân trang chủ trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói, "Hiền điệt nói vậy cũng có lý. Tặc nhân Thần tiêu khách nói rằng chúng đã đi sai nước cờ, chắc còn có hung đồ ẩn phục mà không ra lệnh tham gia tấn công, biết đâu lệnh tôn lo đối phó với bọn này. Cho dù thế nào đi nữa, nếu không được lệnh tôn hai lần đến tệ trang giải cứu thì chỉ e bây giờ chẳng còn ai sống sót!"
Trương Liêm lại hỏi, "Thần tiêu khách và bá bá có cừu hận gì hay sao?"
Phật Vân trang chủ ngẩn ra một lát rồi mới lắc đầu đáp, "Thần tiêu khách thịnh danh rất sớm, với chiếc ngân tiêu từ hai mươi năm trước đã tung hoành suốt một dải Hoàng Hà. Tuy vậy bá bá chỉ mới nghe danh chứ chưa từng thấy y giao thủ, Trương Liêm càng ngạc nhiên, hỏi tiếp, "Vậy Lý Chi Bổn có oán thù gì?"
Phật Vân trang chủ thớ dài đáp, "Chẳng những Vô thù Vô oán mà bá bá với sư phụ hắn là Gia Cát Thiên Hành từng giao bảo với nhau, không ít lần hàn huyên khá tâm đắc."
Trương Liêm nhíu mày vẻ mặt đầy kinh dị nói, "Nếu Lý Chi Bổn là truyền nhân của vị Gia Cát Thiên Hành thì làm sao hắn lại tỏ ra thù hận với bá bá như thế?"
Phật Vân trang chủ lắc đầu, "Bá bá cũng không hiểu ra sao nữa. Cũng có thể vì Gia Cát Thiên Hành đã thành người thiên cổ từ lâu, có thể sư môn cũng thay đổi."
Trương Liêm trầm ngâm một lúc mới nói, "Như vậy những người đến tàn sát Phật Vân sơn trang chẳng có cừu hận gì với bá bá, hơn nữa trong số bọn hung đồ này có hai nhân vật hữu danh, binh khí lại khác thường rất dễ nhận ra. Hay Bạch hạc lệnh chủ cho người đóng giả để vu oan giá họa?"
"Không có khả năng! Hai thứ ngân tiêu và Thập tam tiết ngô công đều là bảo vật không thể giả mạo, cho dù Bạch hạc lệnh chủ có sát nhân cướp vật cũng không thể tìm được ai có bản lĩnh sử dụng các binh khí này linh diệu như chủ nhân của nó được."
/49
|