Triệu Khanh Khanh sửa sang lại y phục, ra khỏi phòng khép cửa lại rồi cũng đi sang phòng bên.
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ bận bạch y khoác thêm chiếc áo ngoài phơn phớt hồng đứng bên cửa chỉ tay vào phòng nói, "Mời vị thư thư và Trương công tử vào đi!"
Trương Liêm nhìn lướt qua căn phòng, thấy chỉ có một chiếc giường và hai chiếc trường kỷ đủ chiếm hết diện tích của căn phòng rồi, nên vẫn đứng ngoài cửa nói, "Tú Anh cô nương, xin hãy nói nhanh lệnh tiểu thư gặp chuyện gì vậy?
Tú Anh đáp, "Xin công tử cứ vào phòng rồi nói chuyện. Ðứng trước cửa đề người ta nhìn thấy thì còn ra gì?"
Trương Liêm nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu bước vào phòng.
Tú Anh mời Triệu Khanh Thanh ngồi xuống giường rồi dịch chiếc trường kỷ cho Trương Liêm, sau đó với tay khép cửa lại, ngập ngừng hỏi, "Có phải vị thư thư này... là phu nhân của Trương công tử?"
Triệu Khanh Khanh nhanh miệng, "Tiểu muội chỉ nên coi là thứ thiếp thôi, không dám đương hai tiếng phu nhân đâu!
Trương Liêm đưa mắt nhìn Triệu Khanh Khanh, không hiểu sao nàng phải thoái thác tự hạ mình như vậy, nhưng bản thân chàng lại không thể cải chính.
Tú Anh thở ra một hơi rồi nhìn sang Trương Liêm hỏi, "Trương công tử còn nhớ trước khi chia tay gia tiểu thư đã nói gì không?"
Trương Liêm không cần nghĩ ngợi trả lời ngay, "Ðương nhiên còn nhớ."
Tú Anh gật đầu nói, "Nhớ được là tốt. Nhưng gia tiểu thư đã bị bọn tặc cướp mất rồi!"
Trương Liêm gấp giọng, "Xin cô nương hãy kể lại tỉ mỉ sự việc để tại hạ tìm biện pháp giải cứu."
Trên mặt Tú Anh thoáng hiện nét cười đắc ý nhưng vì Trương Liêm ngồi dưới ghế lại nhìn ngang nên không nhận thấy.
Cô ta lại tiếp, "Trương công tử có biết vì sao gia tiểu thư bị cướp không?"
Trương Liêm ngập ngừng hỏi, "Vì sao?"
Tú Anh ỡm Ờ nói, "Là vì công tử đó!"
Trương Liêm hơi bực, nhíu mày hỏi, "Sao cô nương lại nói thế?"
"Tiểu tỳ nói thật mà! Vì gia tiểu thư luôn mong nhớ công tử nên nghe tin công tử đến Nhạc Châu... "
Trương Liêm ngắt tời, "Cô nương quá lời rồi! Tại hạ đã bao giờ hở ra lời nào tỏ ý mình gắn bó với Chương cô nương đâu?
Tú Anh nghiêm giọng nói, "Công tử còn nhớ lúc ở Học Giá đường bị say rượu không? Chính ra công tử không phải say rượu mà bị Mộc Lan cho uống nhầm phải thứ Hổ lang dược dành cho lão gia."
Trương Liêm có nghe nói đến Hổ lang dược là loại thuốc kích dục đến nỗi làm người ta mất cả thần tính, hốt hoảng kêu lên, "Cái gì? Hổ lang dược... "
Tú Anh nhẹ giọng, "Không sai! Vì thế mà đêm đó đến Thúy Vân Các công tử đã chiếm hữu gia tiểu thư... "
Trương Liêm nghĩ rằng Tú Anh đã không nói sai nên mặt đỏ bừng, lấm lét nhìn Triệu Khanh Khanh rồi cúi gằm mặt xuống:
Tú Anh lại tiếp, "Sau đó công tử nói gì khi nhận chiếc Uyên ương ngọc quyết làm của tin chắc vẫn còn nhớ... xin nguyện người còn vật còn, người chết vật mới để mất, đó chẳng phải là lời đính ước trăm năm ư? Tiếc rằng gia tiểu thu vừa nghe tin công tử đã tới Nhạc Châu sai người mang kiệu đến rước mình thì theo lời lên kiệu đi ngay, đến nỗi giữa đường bị cường dạo cướp đi, đến giờ còn chưa biết sinh tử tồn vong thế nào... Vậy mà công tử bây giờ lại đang tâm thoái thác trách nhiệm ư?"
Trương Liêm vội ngẩng lên nói, "Thôi được, quân tử dám làm dám chịu, tại hạ chẳng bao giờ thoái thác trách nhiệm, có lẽ sau này mọi việc sẽ được làm sáng tỏ thêm. Nhưng xin cô nương hãy cho biết Chương cô nương bị cướp thế nào?"
Tú Anh làm mặt lạnh nói, "Ai biết?"
Trương Liêm gấp giọng hỏi, "Tiểu thư cô nương cũng biết rõ rằng nếu tại hạ phái người đến đón rước thì phải mang theo tín vật chứ?"
Tú Anh ngoảnh mặt đi, lãnh đạm trả lời, "Ðó là vì gia tiểu thư quá si tình nên mới mắc lừa người ta! Nhưng bọn gian tặc lợi dụng danh nghĩa công tử, lừa gia tiểu thư ra khỏi Thúy Vân Các, trên giang hồ ai ai cũng biết, vậy thì công tử tính thế nào đây?"
Trương Liêm bị vị tiểu tỳ miệng mồm lanh lợi này nói đến đỏ mặt, ho khan nói, "Ta trước tiên lên Quân sơn tìm."
Triệu khanh Khanh mày ngài nhíu lại nói, "Trước hết chớ vội lên Quân sơn, quan trọng nhất là điều tra xem bắt Hồng Lệ thư thư là ngươi nào, sau đó mới tính kế sách cứu người."
Trương Liêm nén tiếng thở dài nói, "Ta bấn loạn tâm can, nàng cùng Tú Anh cô nương nghị kế với nhau trước đi."
Triệu khanh Khanh cười nói, "Nôn nóng cũng không ích gì, thiếp muốn hỏi một câu. Phong Lôi bảo tiễn con xuất giá, cho bao nhiêu tháp tùng theo?"
Tú Anh đáp, "Nếu như bình thường tiễn giá, thì phái đi nhiều người, nhưng lần này hiến con cho lệnh sứ, cho nên khinh kiệu giản tiện, chỉ có bọn tiểu bốn người tháp tùng theo giá. Nếu tính luôn cả vị lệnh sứ đón dâu thì cả thảy sáu người."
Trương Liêm trong đầu chợt nghĩ một ý, liền hỏi, "Vậy vị lệnh sứ đón dâu đâu?"
Tú Anh nói, "Bị người cướp dâu giết chết rồi."
Trương Liêm ngớ người một lúc, lại nói, "Thế còn bốn vị cô nương các người thì sao?"
Tú Anh buột miệng nói, "Ðều ở đây."
Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Tiểu thư các người võ nghệ cao cường lại bị bắt đi, còn các người thì an nhiên trở về đây, sao lại kỳ quái thế?"
Tú Anh hừ một tiếng nói, "Người ta thả bọn người chẳng ra gì như tiểu tỳ đây, thì có gì đáng làm kỳ quái chứ?"
Triệu Khanh Khanh bật cười nói, "Tú Anh cô nương nói sai rồi, với những người thông minh tú huệ như cô nương thế này, cho dù được bọn chúng tha về thì cũng không bao giờ bỏ chạy cầu mạng, để mặc tiểu thư của mình ra sao thì ra..."
Vừa nói lên đó, hốt nhiên bên ngoài con đường nhỏ vang lên tiếng bước chân người, Tú Anh vội đứng lên suýt một tiếng cắt lời Triệu Khanh Khanh, nói, "Các người chờ mọi lát, tôi nghĩ nha đầu đó trở lại."
Nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, thuận tay khép kín cửa lại.
Triệu Khanh Khanh liếc mắt nhìn Trương Liêm một cái mỉm cười nói, "Nha đầu này lừa người ta, Hồng Lệ thư thu nhất định phát hiện chuyện đón dâu là giả, cố ý tương kế tựu kế giữa đường giết chết người. Rồi sai mấy nha đầu báo là bị cướp, rồi ngầm điều tra xem ai là chủ mưu chuyện này."
Trương Liêm a lên một tiếng nói, "May mà muội phá được cơ quan, nếu không ta có lẽ khó sống được..."
Triệu Khanh Khanh bật cười nói, "Mấy nha đầu này vì chủ mà chọc gan chàng, coi chừng kẻo nếm khổ đau đấy?"
Trương Liêm ngớ người hỏi, "Thế nào chứ?"
Triệu Khanh Khanh hai má ửng hồng nói, "Cô ta đã biết chuyện chàng với thiếp vừa rồi, hận chàng vong ân phụ nghĩa, cho nên cố làm cho chàng phát hoảng. Thực ra mà nói, Hồng Lệ thư thư cũng là một vị cô nương si tình. Có lẽ gian đồ biết cô ta nguyện xuất giá theo chàng, nên mới bày kế giả danh chàng đến đón dâu, mục đích bức cha mẹ cô ta chịu phép dưới tay chúng mà phá hoại kế hoạch của chàng. Hồng Lệ thư thư thì biết chàng giả Bạch hạc lệnh sứ, đương nhiên làm sao có thể đầu thân vào bẫy của tên lệnh sứ thật được?"
Trương Liêm gật đầu nói, "Nàng nói rất đúng, vậy Chương cô nương đi đâu?"
Triệu Khanh Khanh trầm ngâm một lát nói, "Khả năng đi Nhạc Châu."
Trương Liêm thốt lên một tiếng vẻ hơi ngạc nhiên nói, "Ðúng rồi, người đưa Bạch hạc lệnh khả năng là cô ta."
Chàng cứ nhớ mãi chuyện bị một người nhanh hơn một bước đưa Bạch hạc lệnh đến Phi Long trang, giờ mới nghĩ ra khả năng là Chương Hồng Lệ.
Triệu Khanh Khanh bất giác chau mày lại, ngưng mắt nhìn chàng hỏi, "Chàng làm sao lại nghĩ là cô ta?"
Trương Liêm cười nói, "Rất đơn giản. Cô ta trong lòng còn hận bọn hung đồ Quân sơn lừa mình, nên tặng cho chúng một con bạch hạc khiến chúng bấn loạn một phen."
Triệu khanh Khanh cười nói, "Lang quân nói rất đúng lý, xem ra không sai chút nào..."
Nói đến đó, nàng chợt ì một tiếng, nhìn ra cửa nói, "Nha đầu kia đi sao lâu quay lại thế?"
Trương Liêm cũng cảm thấy Tú Anh đi quá lâu, đứng dậy đẩy cửa nhìn ra ngoài đường đã vắng khách bộ hành, chau mày nói, "Chẳng lẽ để chúng ta ngồi mãi nơi đây, chúng chuồn hết rồi sao?"
Triệu Khanh Khanh cùng đứng lên nói, "Lang quân chờ đây một lát, thiếp ra ngoài xem thế nào."
Nào ngờ, vừa ra khỏi cửa hốt nhiên thấy bóng người thoáng tới, chỉ thấy hai hán tử thân vận kình trang sóng vai nhau đi tới.
Triệu Khanh Khanh vừa nhìn nhận ra ngay chính là hai thiếu niên theo từ Nhạc Dương lâu, vội rụt chân trước lại.
Nhưng một trong hai tên đã nhìn thấy cười hắc hắc nói, "Tiểu khả chính đang tìm cô nương xin chút hương, cô nương chớ hoảng. Hắc hắc... "
Triệu Khanh Khanh đỏ mặt thét lớn, "Các ngươi là ai?"
Một tên sấn lên trước, nhe răng cười nham nhở nói, "Tiểu khả họ An, tên Quốc Trường, vi này Dương Quốc Thanh, người trong Nhạc Châu không ai không biết bọn tiểu khả."
Trương Liêm đột nhiên nhảy phắt ra, kéo Triệu Khanh Khanh lui sau lưng mình quát, "Nhị vị làm náo động trên Nhạc Dương lâu thì được, nhưng nên hỏi thăm xem nơi đây ai ở? Còn không nhanh quay gót về đi, e rằng chút nữa muổn về cũng không được! "
An Quốc Trường quay đầu nhìn Dương Quốc Thanh cười nói, "Vị tú tài này khẩu khí không nhỏ chút nào, có lẽ hoàng thân quốc thích gì chăng?"
Dương Quốc Thanh lắc đầu nói, "Nghe nói loại khách điếm hạng nhì như Bình An khanh điếm này, tối hôm qua có hai con bồ câu non đến đây và thêm một tên tiểu tử, làm gì có hoàng thân quốc thích!"
Vừa nói hai tên vừa tiến tới sát cửa, định thò đầu nhìn vào.
Trương Liêm giơ tay can lại nói, "Các ngươi không biết giữ lễ thực sao?"
An Quốc Trường mặt sạm lại nói, "Ngươi dụ đâu được nữ nhân này, nói nhanh!"
Trương Liêm nghe giọng hắn trịch thượng thì đã giận nhưng cố nén lại nói, "Ðây là tiện thê."
"ái thê của ngươi ư?"
Dương Quốc Thanh cười lên khùng khục nói, "Rành rành nữ nhân này là con chim xanh lên lầu Nhạc Dương, thế mà ngươi bảo là thê thiếp của ngươi? Hắc hắc..."
Triệu Khanh Khanh phẫn nộ nói, "Nhanh cút đi!"
Vương Quốc Thanh cười nham nhở, "Kỹ nữ xuất thân Cao Ðường viện mà cũng dám hỗn xược với lão gia ư!"
Triệu Khanh Khanh tức giận kêu lên, "Lang quân, đánh chúng cho thiếp!"
Trương Liêm xua tay nói, "Khanh muội cứ vào trong nghỉ, chớ để ý đến bọn người tốt này! "
Nói rồi, quay nhìn hai tên kia tiếp, "Nhị vị nghe rõ rồi chứ, giờ đã chịu đi hay chưa?"
An Quốc Trường hất hàm nói, "Khẩu khí khá lắm, nhanh báo tính danh ra?"
Trương Liêm mỉm cười nói, "Tại hạ họ Trương lên Liêm."
Hai tên vừa nghe Trương Liêm liền đồng loạt thoái lui.
An Quốc Trường mặt hơi đanh lại, gằn giọng nói, "Thì ra là tên giả lệnh sứ lừa con gái người ta thất tiết!"
Trương Liêm ánh mắt long lên đầy sát khí quát lớn, "Các hạ nói lời phải biết tôn trọng, tại hạ giả lệnh sứ mục đích chỉ là tra ác hộ đạo, giờ ngươi dám làm nhục nữ nhi người ta thì bỏ mạng ngay tại đây! "
An Quốc Trường cười nhạt nói, "Ngươi hoành hành một vùng Tam Giang thì được, nhưng đến Hồ Quảng này thì không xong đâu Có phải chính ngươi đưa giả Bạch hạc lệnh đến Phi Long trang không, nói nhanh!"
Trương Liêm nghi giả Bạch hạc lệnh xuất hiện ở Phi Long trang khả năng là Chương Hồng Lệ thực hiện, nhưng cũng có thể không phải cô ta, giờ nếu như ta không thừa nhận thì chúng còn bới tung Nhạc Châu này chủ tớ Chương Hồng Lệ khó có chỗ đặt chân, nghĩ thế liền ưỡn ngực khí khái nói, "Nói thế, hai vị là thủ hạ của Phi Long trang chủ Mạc Trấn Tương! "
An Quốc Trường nói, "Ta đang hỏi ngươi!"
Trương Liêm ung dung đáp, "Không sai, chính ta đưa Bạch hạc lệnh kia đến Phi Long trang. Nhưng ta cũng hỏi một câu, người nào trong quý trang giả mạo tại hạ đến Phong Lôi bảo lừa người?"
An Quốc Trường ngớ người nói, "Không có chuyện này."
"Hừ! Dám nói không có?"
Không phải là tiếng Trương Liêm, mà là tiếng người khác quát lớn, tiếp liền bốn bóng người thân vận kình trang từ hai bên bổ đường.
Trương Liêm ngưng mục nhìn nhận ra hai người đi trước là Tú Hoa và Tú Anh, hai người đi sau là hai thiếu nữ lạ mặt. Chàng thầm nghĩ không biết Tú Anh đi đâu cả buổi, giờ trở lại đã thay kình trang, có lẽ còn có nơi ở khác, bàn bạc xong mới quay trở lại chăng?
An Quốc Trường thấy bốn thiếu nữ thân vận kình trang nhảy ra, mặt không chút hoảng sợ, chậm rãi nói, "Ai huýt sáo đâu mà lũ bồ câu các người đến đông thế?"
Tú Hoa tức giận nói, "Huýt đến à? Nếu như không giả danh Trương công tử, thì ai thèm đến đất rắn rết này của các ngươi chứ?"
Dương Quốc Thanh nhìn bốn thiếu nữ một vòng quát, "Ngươi nói cho rõ một chút, ai giả danh ai?"
Tú Hoa nói, "Có phải Phi Long bang các ngươi phái Ngọc Quốc Lương đi không?"
Dương Quốc Thanh lắc đầu nói ngay, "Bổn bang không có người nào tên là Ngọc Quốc Lương, hắn đâu chứ?"
"Hắn à?"
Tú Hoa hừ một tiếng lạnh lùng buông gọn lỏn, "Chết!"
Dương Quốc Thanh giờ nghe mệt câu này không khỏi biến sắc thốt lên, "Chết ư? Sao lại chết?"
Tú Anh tiếp lời, "Hắn chết thế nào thì liên can gì đến các ngươi?"
Dương Quốc Thanh huých nhẹ tay vào hông An Quốc Trường, cười khan mấy tiếng nói, "Như đã là người của Phong Lôi bảo đến, nghĩ tình đồng đạo chúng ta về thôi."
Nói rồi chuyển ánh mắt nhìn Trương Liêm nói tiếp, "Các hạ đã giả lệnh sứ đưa Bạch hạc lệnh, có dám đi Phi Long trang một chuyến?"
Trương Liêm lãnh đạm nói, "Phi Long trang nếu đúng là sào huyệt của tên Bạch Hạc ma quân, Trương mỗ không đi cả mười lần cũng được. Còn nếu như không phải là sào huyệt của tên ma quân, thì dù mang kiệu đến rước Trương mỗ cũng không đi.
An Quốc Trường cười nhạt nói, "Chung quy là không dám."
Trương Liêm cười nói, "Lối khích tướng của các hạ không cao minh chút nào. Nhưng nghe các hạ nói, Trương mỗ mới nhớ đến một chuyện, nhờ các hạ trở về chuyển lời với trang chủ rằng, niệm tình lão ta dựng nghiệp gian khổ, hạn trong mười ngày phải giải tán hết hung đồ của Bạch Hạc môn trong quý trang, treo cao cờ trắng biểu thị cải tà quy chính. Nếu không qua ngày thứ mười một, Trương mỗ nhất định hưng sư vấn tội đến lúc ấy thì gạch ngói chẳng toàn!"
Ðám nữ nhân thấy chàng xuất đại ngôn dám công nhiên cảnh cáo một bang phái danh chấn giang hồ như Phi Long bang, ai nấy cũng hỉ hả trong lòng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Triệu Khanh Khanh mới gặp lại Trương Liêm, còn chưa biết chàng hơn một tháng qua nghiệp nghệ tăng tiến đến trình độ nào, ánh mắt cứ lưu chuyển nhìn chàng không ngớt.
Dương Quốc Thanh thoáng chút ngớ người, hốt nhiên cất tiếng cười lướt nói, "Các hạ chớ nên vỗ ngực xưng hùng trước đám nữ nhân này, đến lúc ấy hối hận không kịp. Trong mười ngày tới, nhỡ như ngươi bỏ đi biết tìm ngươi nơi nào chứ?"
Trương Liêm khảng khái đáp, "Trương mỗ sẽ không bao giờ đi."
Dương Quốc Thanh hừ một tiếng nói, "Chỉ bằng một câu này của ngươi mà đủ tin sao?"
Trương Liêm buông rõ từng tiếng, "Nhớ kỹ Trương Liêm ta là nhi tử Thần kiếm thủ!"
Dương Quốc Thanh cười nói, "Các hạ từng giả mạo lệnh sứ, ai dám bảo rằng không giả mạo nhi tử Thần kiếm thủ.
Ðại gia phải nắn gân ngươi xem thế nào mới nói được!"
Nói xong, hắn bước tới vung tay chộp một trảo vào trước ngực Trương Liêm.
Trương Liêm quát một tiếng, phất tay lên, chỉ thấy kình lực phát ra hất ngược cả người Dương Quốc Thanh về sau lộn mấy vòng trên đất như một quả bóng.
An Quốc Trường thấy thế hồn tiêu phách tán, vội chạy đến đỡ lấy người Dương Quốc Thanh lủi mất không nói thêm tiếng nào.
Triệu Khanh Khanh vui mừng cười lớn nói, "Không ngờ lang quân thần lực siêu nhân!"
"Nào thế!" Trương Liêm nói một câu khiêm tốn, nhìn lại thấy bốn thiếu vị nhân khép người một bên, liền nói, "Các người chớ nên đa lễ, nhanh nói xem tiểu thư các người ở đâu?"
Tú Hoa ngẩn người một chút mới nói, "Khải bẩm cô gia, tiểu thư đúng là bị bắt."
Trương Liêm nghiêm mặt nói, "Các ngươi không được lừa ta, nhìn mặt các ngươi không một ai có chút sầu khổ, biết ngay vừa rồi tiểu thư bảo các ngươi nói dối. Mộc Lan và Hoa Lan không có mặt ở đây, đủ biết chúng đi theo hầu bên cạnh tiểu thư. Nếu như thực sự bị bắt, các ngươi sao không nhanh trở về báo tin, mà từ Cửu Cung sơn chạy đến Nhạc Châu làm gì?"
Nghe chàng phân tích thấu tình thấu lý bốn nữ nhân liếc mắt nhìn nhau im lặng. Triệu Khanh Khanh không nhịn được bật cười lên, nói, "Tú Anh cô nương, phiền cô dẫn tôi đến gặp tiểu thư được chứ?"
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ bận bạch y khoác thêm chiếc áo ngoài phơn phớt hồng đứng bên cửa chỉ tay vào phòng nói, "Mời vị thư thư và Trương công tử vào đi!"
Trương Liêm nhìn lướt qua căn phòng, thấy chỉ có một chiếc giường và hai chiếc trường kỷ đủ chiếm hết diện tích của căn phòng rồi, nên vẫn đứng ngoài cửa nói, "Tú Anh cô nương, xin hãy nói nhanh lệnh tiểu thư gặp chuyện gì vậy?
Tú Anh đáp, "Xin công tử cứ vào phòng rồi nói chuyện. Ðứng trước cửa đề người ta nhìn thấy thì còn ra gì?"
Trương Liêm nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu bước vào phòng.
Tú Anh mời Triệu Khanh Thanh ngồi xuống giường rồi dịch chiếc trường kỷ cho Trương Liêm, sau đó với tay khép cửa lại, ngập ngừng hỏi, "Có phải vị thư thư này... là phu nhân của Trương công tử?"
Triệu Khanh Khanh nhanh miệng, "Tiểu muội chỉ nên coi là thứ thiếp thôi, không dám đương hai tiếng phu nhân đâu!
Trương Liêm đưa mắt nhìn Triệu Khanh Khanh, không hiểu sao nàng phải thoái thác tự hạ mình như vậy, nhưng bản thân chàng lại không thể cải chính.
Tú Anh thở ra một hơi rồi nhìn sang Trương Liêm hỏi, "Trương công tử còn nhớ trước khi chia tay gia tiểu thư đã nói gì không?"
Trương Liêm không cần nghĩ ngợi trả lời ngay, "Ðương nhiên còn nhớ."
Tú Anh gật đầu nói, "Nhớ được là tốt. Nhưng gia tiểu thư đã bị bọn tặc cướp mất rồi!"
Trương Liêm gấp giọng, "Xin cô nương hãy kể lại tỉ mỉ sự việc để tại hạ tìm biện pháp giải cứu."
Trên mặt Tú Anh thoáng hiện nét cười đắc ý nhưng vì Trương Liêm ngồi dưới ghế lại nhìn ngang nên không nhận thấy.
Cô ta lại tiếp, "Trương công tử có biết vì sao gia tiểu thư bị cướp không?"
Trương Liêm ngập ngừng hỏi, "Vì sao?"
Tú Anh ỡm Ờ nói, "Là vì công tử đó!"
Trương Liêm hơi bực, nhíu mày hỏi, "Sao cô nương lại nói thế?"
"Tiểu tỳ nói thật mà! Vì gia tiểu thư luôn mong nhớ công tử nên nghe tin công tử đến Nhạc Châu... "
Trương Liêm ngắt tời, "Cô nương quá lời rồi! Tại hạ đã bao giờ hở ra lời nào tỏ ý mình gắn bó với Chương cô nương đâu?
Tú Anh nghiêm giọng nói, "Công tử còn nhớ lúc ở Học Giá đường bị say rượu không? Chính ra công tử không phải say rượu mà bị Mộc Lan cho uống nhầm phải thứ Hổ lang dược dành cho lão gia."
Trương Liêm có nghe nói đến Hổ lang dược là loại thuốc kích dục đến nỗi làm người ta mất cả thần tính, hốt hoảng kêu lên, "Cái gì? Hổ lang dược... "
Tú Anh nhẹ giọng, "Không sai! Vì thế mà đêm đó đến Thúy Vân Các công tử đã chiếm hữu gia tiểu thư... "
Trương Liêm nghĩ rằng Tú Anh đã không nói sai nên mặt đỏ bừng, lấm lét nhìn Triệu Khanh Khanh rồi cúi gằm mặt xuống:
Tú Anh lại tiếp, "Sau đó công tử nói gì khi nhận chiếc Uyên ương ngọc quyết làm của tin chắc vẫn còn nhớ... xin nguyện người còn vật còn, người chết vật mới để mất, đó chẳng phải là lời đính ước trăm năm ư? Tiếc rằng gia tiểu thu vừa nghe tin công tử đã tới Nhạc Châu sai người mang kiệu đến rước mình thì theo lời lên kiệu đi ngay, đến nỗi giữa đường bị cường dạo cướp đi, đến giờ còn chưa biết sinh tử tồn vong thế nào... Vậy mà công tử bây giờ lại đang tâm thoái thác trách nhiệm ư?"
Trương Liêm vội ngẩng lên nói, "Thôi được, quân tử dám làm dám chịu, tại hạ chẳng bao giờ thoái thác trách nhiệm, có lẽ sau này mọi việc sẽ được làm sáng tỏ thêm. Nhưng xin cô nương hãy cho biết Chương cô nương bị cướp thế nào?"
Tú Anh làm mặt lạnh nói, "Ai biết?"
Trương Liêm gấp giọng hỏi, "Tiểu thư cô nương cũng biết rõ rằng nếu tại hạ phái người đến đón rước thì phải mang theo tín vật chứ?"
Tú Anh ngoảnh mặt đi, lãnh đạm trả lời, "Ðó là vì gia tiểu thư quá si tình nên mới mắc lừa người ta! Nhưng bọn gian tặc lợi dụng danh nghĩa công tử, lừa gia tiểu thư ra khỏi Thúy Vân Các, trên giang hồ ai ai cũng biết, vậy thì công tử tính thế nào đây?"
Trương Liêm bị vị tiểu tỳ miệng mồm lanh lợi này nói đến đỏ mặt, ho khan nói, "Ta trước tiên lên Quân sơn tìm."
Triệu khanh Khanh mày ngài nhíu lại nói, "Trước hết chớ vội lên Quân sơn, quan trọng nhất là điều tra xem bắt Hồng Lệ thư thư là ngươi nào, sau đó mới tính kế sách cứu người."
Trương Liêm nén tiếng thở dài nói, "Ta bấn loạn tâm can, nàng cùng Tú Anh cô nương nghị kế với nhau trước đi."
Triệu khanh Khanh cười nói, "Nôn nóng cũng không ích gì, thiếp muốn hỏi một câu. Phong Lôi bảo tiễn con xuất giá, cho bao nhiêu tháp tùng theo?"
Tú Anh đáp, "Nếu như bình thường tiễn giá, thì phái đi nhiều người, nhưng lần này hiến con cho lệnh sứ, cho nên khinh kiệu giản tiện, chỉ có bọn tiểu bốn người tháp tùng theo giá. Nếu tính luôn cả vị lệnh sứ đón dâu thì cả thảy sáu người."
Trương Liêm trong đầu chợt nghĩ một ý, liền hỏi, "Vậy vị lệnh sứ đón dâu đâu?"
Tú Anh nói, "Bị người cướp dâu giết chết rồi."
Trương Liêm ngớ người một lúc, lại nói, "Thế còn bốn vị cô nương các người thì sao?"
Tú Anh buột miệng nói, "Ðều ở đây."
Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Tiểu thư các người võ nghệ cao cường lại bị bắt đi, còn các người thì an nhiên trở về đây, sao lại kỳ quái thế?"
Tú Anh hừ một tiếng nói, "Người ta thả bọn người chẳng ra gì như tiểu tỳ đây, thì có gì đáng làm kỳ quái chứ?"
Triệu Khanh Khanh bật cười nói, "Tú Anh cô nương nói sai rồi, với những người thông minh tú huệ như cô nương thế này, cho dù được bọn chúng tha về thì cũng không bao giờ bỏ chạy cầu mạng, để mặc tiểu thư của mình ra sao thì ra..."
Vừa nói lên đó, hốt nhiên bên ngoài con đường nhỏ vang lên tiếng bước chân người, Tú Anh vội đứng lên suýt một tiếng cắt lời Triệu Khanh Khanh, nói, "Các người chờ mọi lát, tôi nghĩ nha đầu đó trở lại."
Nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, thuận tay khép kín cửa lại.
Triệu Khanh Khanh liếc mắt nhìn Trương Liêm một cái mỉm cười nói, "Nha đầu này lừa người ta, Hồng Lệ thư thu nhất định phát hiện chuyện đón dâu là giả, cố ý tương kế tựu kế giữa đường giết chết người. Rồi sai mấy nha đầu báo là bị cướp, rồi ngầm điều tra xem ai là chủ mưu chuyện này."
Trương Liêm a lên một tiếng nói, "May mà muội phá được cơ quan, nếu không ta có lẽ khó sống được..."
Triệu Khanh Khanh bật cười nói, "Mấy nha đầu này vì chủ mà chọc gan chàng, coi chừng kẻo nếm khổ đau đấy?"
Trương Liêm ngớ người hỏi, "Thế nào chứ?"
Triệu Khanh Khanh hai má ửng hồng nói, "Cô ta đã biết chuyện chàng với thiếp vừa rồi, hận chàng vong ân phụ nghĩa, cho nên cố làm cho chàng phát hoảng. Thực ra mà nói, Hồng Lệ thư thư cũng là một vị cô nương si tình. Có lẽ gian đồ biết cô ta nguyện xuất giá theo chàng, nên mới bày kế giả danh chàng đến đón dâu, mục đích bức cha mẹ cô ta chịu phép dưới tay chúng mà phá hoại kế hoạch của chàng. Hồng Lệ thư thư thì biết chàng giả Bạch hạc lệnh sứ, đương nhiên làm sao có thể đầu thân vào bẫy của tên lệnh sứ thật được?"
Trương Liêm gật đầu nói, "Nàng nói rất đúng, vậy Chương cô nương đi đâu?"
Triệu Khanh Khanh trầm ngâm một lát nói, "Khả năng đi Nhạc Châu."
Trương Liêm thốt lên một tiếng vẻ hơi ngạc nhiên nói, "Ðúng rồi, người đưa Bạch hạc lệnh khả năng là cô ta."
Chàng cứ nhớ mãi chuyện bị một người nhanh hơn một bước đưa Bạch hạc lệnh đến Phi Long trang, giờ mới nghĩ ra khả năng là Chương Hồng Lệ.
Triệu Khanh Khanh bất giác chau mày lại, ngưng mắt nhìn chàng hỏi, "Chàng làm sao lại nghĩ là cô ta?"
Trương Liêm cười nói, "Rất đơn giản. Cô ta trong lòng còn hận bọn hung đồ Quân sơn lừa mình, nên tặng cho chúng một con bạch hạc khiến chúng bấn loạn một phen."
Triệu khanh Khanh cười nói, "Lang quân nói rất đúng lý, xem ra không sai chút nào..."
Nói đến đó, nàng chợt ì một tiếng, nhìn ra cửa nói, "Nha đầu kia đi sao lâu quay lại thế?"
Trương Liêm cũng cảm thấy Tú Anh đi quá lâu, đứng dậy đẩy cửa nhìn ra ngoài đường đã vắng khách bộ hành, chau mày nói, "Chẳng lẽ để chúng ta ngồi mãi nơi đây, chúng chuồn hết rồi sao?"
Triệu Khanh Khanh cùng đứng lên nói, "Lang quân chờ đây một lát, thiếp ra ngoài xem thế nào."
Nào ngờ, vừa ra khỏi cửa hốt nhiên thấy bóng người thoáng tới, chỉ thấy hai hán tử thân vận kình trang sóng vai nhau đi tới.
Triệu Khanh Khanh vừa nhìn nhận ra ngay chính là hai thiếu niên theo từ Nhạc Dương lâu, vội rụt chân trước lại.
Nhưng một trong hai tên đã nhìn thấy cười hắc hắc nói, "Tiểu khả chính đang tìm cô nương xin chút hương, cô nương chớ hoảng. Hắc hắc... "
Triệu Khanh Khanh đỏ mặt thét lớn, "Các ngươi là ai?"
Một tên sấn lên trước, nhe răng cười nham nhở nói, "Tiểu khả họ An, tên Quốc Trường, vi này Dương Quốc Thanh, người trong Nhạc Châu không ai không biết bọn tiểu khả."
Trương Liêm đột nhiên nhảy phắt ra, kéo Triệu Khanh Khanh lui sau lưng mình quát, "Nhị vị làm náo động trên Nhạc Dương lâu thì được, nhưng nên hỏi thăm xem nơi đây ai ở? Còn không nhanh quay gót về đi, e rằng chút nữa muổn về cũng không được! "
An Quốc Trường quay đầu nhìn Dương Quốc Thanh cười nói, "Vị tú tài này khẩu khí không nhỏ chút nào, có lẽ hoàng thân quốc thích gì chăng?"
Dương Quốc Thanh lắc đầu nói, "Nghe nói loại khách điếm hạng nhì như Bình An khanh điếm này, tối hôm qua có hai con bồ câu non đến đây và thêm một tên tiểu tử, làm gì có hoàng thân quốc thích!"
Vừa nói hai tên vừa tiến tới sát cửa, định thò đầu nhìn vào.
Trương Liêm giơ tay can lại nói, "Các ngươi không biết giữ lễ thực sao?"
An Quốc Trường mặt sạm lại nói, "Ngươi dụ đâu được nữ nhân này, nói nhanh!"
Trương Liêm nghe giọng hắn trịch thượng thì đã giận nhưng cố nén lại nói, "Ðây là tiện thê."
"ái thê của ngươi ư?"
Dương Quốc Thanh cười lên khùng khục nói, "Rành rành nữ nhân này là con chim xanh lên lầu Nhạc Dương, thế mà ngươi bảo là thê thiếp của ngươi? Hắc hắc..."
Triệu Khanh Khanh phẫn nộ nói, "Nhanh cút đi!"
Vương Quốc Thanh cười nham nhở, "Kỹ nữ xuất thân Cao Ðường viện mà cũng dám hỗn xược với lão gia ư!"
Triệu Khanh Khanh tức giận kêu lên, "Lang quân, đánh chúng cho thiếp!"
Trương Liêm xua tay nói, "Khanh muội cứ vào trong nghỉ, chớ để ý đến bọn người tốt này! "
Nói rồi, quay nhìn hai tên kia tiếp, "Nhị vị nghe rõ rồi chứ, giờ đã chịu đi hay chưa?"
An Quốc Trường hất hàm nói, "Khẩu khí khá lắm, nhanh báo tính danh ra?"
Trương Liêm mỉm cười nói, "Tại hạ họ Trương lên Liêm."
Hai tên vừa nghe Trương Liêm liền đồng loạt thoái lui.
An Quốc Trường mặt hơi đanh lại, gằn giọng nói, "Thì ra là tên giả lệnh sứ lừa con gái người ta thất tiết!"
Trương Liêm ánh mắt long lên đầy sát khí quát lớn, "Các hạ nói lời phải biết tôn trọng, tại hạ giả lệnh sứ mục đích chỉ là tra ác hộ đạo, giờ ngươi dám làm nhục nữ nhi người ta thì bỏ mạng ngay tại đây! "
An Quốc Trường cười nhạt nói, "Ngươi hoành hành một vùng Tam Giang thì được, nhưng đến Hồ Quảng này thì không xong đâu Có phải chính ngươi đưa giả Bạch hạc lệnh đến Phi Long trang không, nói nhanh!"
Trương Liêm nghi giả Bạch hạc lệnh xuất hiện ở Phi Long trang khả năng là Chương Hồng Lệ thực hiện, nhưng cũng có thể không phải cô ta, giờ nếu như ta không thừa nhận thì chúng còn bới tung Nhạc Châu này chủ tớ Chương Hồng Lệ khó có chỗ đặt chân, nghĩ thế liền ưỡn ngực khí khái nói, "Nói thế, hai vị là thủ hạ của Phi Long trang chủ Mạc Trấn Tương! "
An Quốc Trường nói, "Ta đang hỏi ngươi!"
Trương Liêm ung dung đáp, "Không sai, chính ta đưa Bạch hạc lệnh kia đến Phi Long trang. Nhưng ta cũng hỏi một câu, người nào trong quý trang giả mạo tại hạ đến Phong Lôi bảo lừa người?"
An Quốc Trường ngớ người nói, "Không có chuyện này."
"Hừ! Dám nói không có?"
Không phải là tiếng Trương Liêm, mà là tiếng người khác quát lớn, tiếp liền bốn bóng người thân vận kình trang từ hai bên bổ đường.
Trương Liêm ngưng mục nhìn nhận ra hai người đi trước là Tú Hoa và Tú Anh, hai người đi sau là hai thiếu nữ lạ mặt. Chàng thầm nghĩ không biết Tú Anh đi đâu cả buổi, giờ trở lại đã thay kình trang, có lẽ còn có nơi ở khác, bàn bạc xong mới quay trở lại chăng?
An Quốc Trường thấy bốn thiếu nữ thân vận kình trang nhảy ra, mặt không chút hoảng sợ, chậm rãi nói, "Ai huýt sáo đâu mà lũ bồ câu các người đến đông thế?"
Tú Hoa tức giận nói, "Huýt đến à? Nếu như không giả danh Trương công tử, thì ai thèm đến đất rắn rết này của các ngươi chứ?"
Dương Quốc Thanh nhìn bốn thiếu nữ một vòng quát, "Ngươi nói cho rõ một chút, ai giả danh ai?"
Tú Hoa nói, "Có phải Phi Long bang các ngươi phái Ngọc Quốc Lương đi không?"
Dương Quốc Thanh lắc đầu nói ngay, "Bổn bang không có người nào tên là Ngọc Quốc Lương, hắn đâu chứ?"
"Hắn à?"
Tú Hoa hừ một tiếng lạnh lùng buông gọn lỏn, "Chết!"
Dương Quốc Thanh giờ nghe mệt câu này không khỏi biến sắc thốt lên, "Chết ư? Sao lại chết?"
Tú Anh tiếp lời, "Hắn chết thế nào thì liên can gì đến các ngươi?"
Dương Quốc Thanh huých nhẹ tay vào hông An Quốc Trường, cười khan mấy tiếng nói, "Như đã là người của Phong Lôi bảo đến, nghĩ tình đồng đạo chúng ta về thôi."
Nói rồi chuyển ánh mắt nhìn Trương Liêm nói tiếp, "Các hạ đã giả lệnh sứ đưa Bạch hạc lệnh, có dám đi Phi Long trang một chuyến?"
Trương Liêm lãnh đạm nói, "Phi Long trang nếu đúng là sào huyệt của tên Bạch Hạc ma quân, Trương mỗ không đi cả mười lần cũng được. Còn nếu như không phải là sào huyệt của tên ma quân, thì dù mang kiệu đến rước Trương mỗ cũng không đi.
An Quốc Trường cười nhạt nói, "Chung quy là không dám."
Trương Liêm cười nói, "Lối khích tướng của các hạ không cao minh chút nào. Nhưng nghe các hạ nói, Trương mỗ mới nhớ đến một chuyện, nhờ các hạ trở về chuyển lời với trang chủ rằng, niệm tình lão ta dựng nghiệp gian khổ, hạn trong mười ngày phải giải tán hết hung đồ của Bạch Hạc môn trong quý trang, treo cao cờ trắng biểu thị cải tà quy chính. Nếu không qua ngày thứ mười một, Trương mỗ nhất định hưng sư vấn tội đến lúc ấy thì gạch ngói chẳng toàn!"
Ðám nữ nhân thấy chàng xuất đại ngôn dám công nhiên cảnh cáo một bang phái danh chấn giang hồ như Phi Long bang, ai nấy cũng hỉ hả trong lòng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Triệu Khanh Khanh mới gặp lại Trương Liêm, còn chưa biết chàng hơn một tháng qua nghiệp nghệ tăng tiến đến trình độ nào, ánh mắt cứ lưu chuyển nhìn chàng không ngớt.
Dương Quốc Thanh thoáng chút ngớ người, hốt nhiên cất tiếng cười lướt nói, "Các hạ chớ nên vỗ ngực xưng hùng trước đám nữ nhân này, đến lúc ấy hối hận không kịp. Trong mười ngày tới, nhỡ như ngươi bỏ đi biết tìm ngươi nơi nào chứ?"
Trương Liêm khảng khái đáp, "Trương mỗ sẽ không bao giờ đi."
Dương Quốc Thanh hừ một tiếng nói, "Chỉ bằng một câu này của ngươi mà đủ tin sao?"
Trương Liêm buông rõ từng tiếng, "Nhớ kỹ Trương Liêm ta là nhi tử Thần kiếm thủ!"
Dương Quốc Thanh cười nói, "Các hạ từng giả mạo lệnh sứ, ai dám bảo rằng không giả mạo nhi tử Thần kiếm thủ.
Ðại gia phải nắn gân ngươi xem thế nào mới nói được!"
Nói xong, hắn bước tới vung tay chộp một trảo vào trước ngực Trương Liêm.
Trương Liêm quát một tiếng, phất tay lên, chỉ thấy kình lực phát ra hất ngược cả người Dương Quốc Thanh về sau lộn mấy vòng trên đất như một quả bóng.
An Quốc Trường thấy thế hồn tiêu phách tán, vội chạy đến đỡ lấy người Dương Quốc Thanh lủi mất không nói thêm tiếng nào.
Triệu Khanh Khanh vui mừng cười lớn nói, "Không ngờ lang quân thần lực siêu nhân!"
"Nào thế!" Trương Liêm nói một câu khiêm tốn, nhìn lại thấy bốn thiếu vị nhân khép người một bên, liền nói, "Các người chớ nên đa lễ, nhanh nói xem tiểu thư các người ở đâu?"
Tú Hoa ngẩn người một chút mới nói, "Khải bẩm cô gia, tiểu thư đúng là bị bắt."
Trương Liêm nghiêm mặt nói, "Các ngươi không được lừa ta, nhìn mặt các ngươi không một ai có chút sầu khổ, biết ngay vừa rồi tiểu thư bảo các ngươi nói dối. Mộc Lan và Hoa Lan không có mặt ở đây, đủ biết chúng đi theo hầu bên cạnh tiểu thư. Nếu như thực sự bị bắt, các ngươi sao không nhanh trở về báo tin, mà từ Cửu Cung sơn chạy đến Nhạc Châu làm gì?"
Nghe chàng phân tích thấu tình thấu lý bốn nữ nhân liếc mắt nhìn nhau im lặng. Triệu Khanh Khanh không nhịn được bật cười lên, nói, "Tú Anh cô nương, phiền cô dẫn tôi đến gặp tiểu thư được chứ?"
/49
|