Chung Cực Truyền Thừa

Chương 219: Thư Mộng lui tới

/714


Dù sao thì Lâm Dịch cũng là một thanh niên huyết khí phương cương, hoặc nói là thiếu niên sẽ thích hợp hơn một chút, đối với tình yêu nam nữ, cũng một mực xếp vào giai đoạn ngây thơ, tiếp xúc thân mật cùng với nữ hài nhi, cũng chỉ là ôm nhau mà thôi, hơn nữa mấy lần ôm Thư Mộng, đều là dưới tình huống cảm xúc Thư Mộng chấn động, hôm nay Thư Mộng dẫn Lâm Dịch đến một địa phương tràn ngập tình cảm mập mờ như vậy, tự nhiên khiến Lâm Dịch trống rỗng phương diện này cảm thấy hô hấp có chút khẩn trương rồi.

Nhưng mà chuyện trong lòng Thư Mộng hiển nhiên không phải như Lâm Dịch quá mức như Lâm Dịch tưởng tượng, trực tiếp đi tới một góc không có người, mới xoay người qua, nhìn về phía Lâm Dịch.

- Mộng nhi, đây là...

Lâm Dịch có chút khẩn trương, đồng thời lại có một tia chờ mong, vào tuổi này của hắn, chính là tuổi có hứng thú với nữ hài nhi lớn nhất, đối với Thủy Linh Lung, mặc dù hắn có cảm giác, nhưng dù sao cũng không cách nào vượt qua được thân phận của hai người, cho nên căn bản không sinh ra ý niệm gì, nhưng đối với Thư Mộng...

Lâm Dịch không khỏi chăm chú đánh giá Thư Mộng, không thể không nói, Thư Mộng thật là một mỹ nữ phi thường khó thấy được, trên gương mặt tinh xảo như ngọc khảm một đôi mắt to cực kỳ sáng chói, dưới sống mũi xinh xắn mà rất thanh tú, là một đôi môi anh đào có đường cong hoàn mỹ, thân cao một mét bảy mấy, đứng gần tới mũi Lâm Dịch, dáng người có lồi có lõm, tỏa ra lực hấp dẫn khiến ánh mắt người khó mà dời đi chỗ khác được.

Càng khó có được chính là cỗ u tĩnh không màng danh lợi kia, khí chất giống như là vô cốc linh u, lực hấp dẫn có thể thu hút tất cả người khác phái, một cô gái như vậy, vô luận là ở địa phương nào, đều là tiêu điểm tập trung ánh mắt, trong lúc nhất thời, Lâm Dịch nhìn nàng có chút ngây dại.

- Lâm Dịch, Lâm Dịch.

Mãi đến khi Thư Mộng liên tục gọi vài tiếng, Lâm Dịch mới phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, có chút co quắp.

- A, ta, cái kia, Mộng nhi, ngươi gọi ta đến đây là có chuyện gì a?

Thư Mộng đang có tâm sự trong lòng, cũng không có chú ý tới ánh mắt si ngốc vừa rồi của Lâm Dịch, nghe Lâm Dịch hỏi như vậy, khuôn mặt có chút ửng đỏ một lúc, sau đó mở miệng nói:

- Ta muốn nói cho ngươi một chuyện, ngươi phải cẩn thận Bố Lan Đặc.

Thư Mộng vừa nói ra, biểu lộ Lâm Dịch có chút sửng sốt, không khỏi lặp lại một lần:

- Bố Lan Đặc?

Thư Mộng trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói:

- Đúng vây, là Bố Lan Đặc.

Nói đến Bố Lan Đặc, phần tình cảm khác thường trong lòng Lâm Dịch cũng hoàn toàn biến mất, không khỏi nhíu mày nghi hoặc, hỏi:

- Hắn biết nàng sao?

Thư Mộng nghe vậy, hơi do dự một chút, những vẫn quyết định nói ra toàn bộ cho Lâm Dịch, lập tức hít sâu một hơi, nói:

- Đúng vậy, ta có biết hắn, lại nói tiếp, thậm chí hắn còn là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta.

- Vị hôn phu?

Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt ra nhìn, lời Thư Mộng nói thật sự giống như một đạo sấm sét, khiến toàn bộ tư duy của hắn hoàn toàn nổ thành trống rỗng, hắn đưa ánh mắt không dám tin nhìn Thư Mộng, biểu lộ hoàn toàn ngốc trệ.

Thư Mộng nhìn thấy biểu lộ của Lâm Dịch, không khỏi có chút lo lắng mà nói:

- Ngươi hãy nghe ta nói, chuyện không phải như ngươi nghĩ.

Lâm Dịch ngơ ngác nhìn Thư Mộng, lời của nàng hiển nhiên không lọt vào tai hắn, mãi cho đến khi Thư Mông liên tục kêu hắn vài lần, hắn mới lấy lại tinh thần, thấy vẻ lo lắng trong mắt Thư Mộng, hắn cưỡng chế chua xót trong lòng, hít sâu một hơi.

- Tốt, ta nghe ngươi nói, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Lâm Dịch nghiêm trọng, lộ ra biểu tình vội vàng.

Sau khi thấy biểu hiện của Lâm Dịch, Thư Mộng có chút thở dài, nàng sợ nhất chính là Lâm Dịch căn bản không nghe nàng giải thích mà rời đi, không hề nghi ngờ gì, ngay từ nhỏ nàng đã thật sự yêu Lâm Dịch, nếu như Lâm Dịch thật sự không muốn nghe nàng giải thích mà rời đi thì nàng không biết mình phải làm sao.

Cũng may, trong nội tâm của Lâm Dịch cuối cùng vẫn có vị trí chân chính dành cho nàng, cho nên, sau khi khi hít sâu một hơi, Thư Mộng mở miệng nói ra:

- Lại nói tiếp, chính là hơn trăm năm trước.

Lập tức, Thư Mộng liền bắt đầu kể lại.

Nguyên lai, dòng họ Bố Lan Đặc là An Đệ Tư, mà gia tộc An Đệ Tư và Thư Gia đều là một trong những gia tộc tương đối mạnh tại ba tỉnh vùng phía nam, có thể nói là thế giao, mà phụ thân Bố Lan Đặc và phụ thân Thư Mộng là hảo hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc còn rất nhỏ, hai người cũng đã nói đùa, nếu tương lai sinh ra một nam một nữ thì sẽ cho chúng kết thành vợ chồng, quan hệ giữa hai gia tộc coi như không tệ, mà lúc ấy, thông hôn giữa các gia tộc cũng là chuyện thường xảy ra, trên thực tế, hai gia tộc lớn như Thư gia và gia tộc An Đệ Tư, thông hôn lẫn nhau tầm đó là phi thường bình thường, đây đều là chuyện trưởng bối hai gia tộc cam tâm tình nguyện.

Về sau, phụ thân Thư Mộng vùi đầu vào tu hành, mà phụ thân Bố Lan Đặc lúc trẻ cũng đã kết hôn, sớm sinh ra Bố Lan Đặc, đây cũng là nguyên nhân Bố Lan Đặc lớn hơn Thư Mộng bảy mươi mấy tuổi.

Bất quá, bảy mươi mấy tuổi, đối với người có tính mệnh ba trăm năm tại Bạch đế đại lục thì hiển nhiên chênh lệch cũng không quá lớn, huống hồ Bố Lan Đặc còn trở thành Thánh Giai.

Trên thực tế, trên Thư Mộng còn có vài ca ca, những ca ca kia đều lớn hơn Thư Mộng không ít tuổi.

Và Thư Mộng, trên thực tế chỉ là kết quả sau một lần cha nàng say rượu mất đi lý trí, chính như bi kịch thường xuyên xuất hiện trong đại đa số hào phú gia, mẫu thân Thư Mộng chỉ là một tỳ nữ tại Thư gia, thân phận nàng như vậy, tự nhiên không cách nào được các trưởng bối ngoan cố tại Thư gia tán thành, danh môn thường phi thường chú trọng danh tiết, vốn ý tứ của các trưởng bối Thư gia là muốn từ nay về sau, mẹ của Thư Mộng biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng cuối cùng, phụ thân Thư Mộng cũng không phải là người tuyệt tình, thân phận lúc đó của hắn là thứ tử tộc trưởng gia tộc, nhưng vì thiên tư phi phàm nên rất được các trưởng bối Thư gia coi trọng, dưới sự cầu khẩn đau khổ của hắn, Thư Mộng và mẹ của nàng, cộng thêm một lão bộc bị đưa ra khỏi mấy tỷ kilomet tới trấn Hi Mạn, về nguyên nhân trong đó, Thư Mộng cũng không phải thập phần tinh tường.

Nhưng sau khi mẫu thân Thư Mộng mang thai nàng, thân thể càng ngày càng kém, cuối cùng, sau khi sinh hạ Thư Mộng không lâu, đã rời khỏi thế gian, hưởng thọ ba mươi bảy tuổi.

Cứ như vậy, Thư Mộng và lão bộc nọ sinh sống tại trấn Hi Mạn hơn mời năm, nhưng mỗi một năm, phụ thân Thư Mộng đều đi thăm nàng, nhưng lại rất vội vàng, trong ấn tượng lúc nhỏ của Thư Mộng, ấn tượng đối với phụ thân là vô cùng mơ hồ, tựa hồ lúc giữa năm hắn mới đi thăm nàng một lần, mà mỗi một lần chỉ ở lại ba bốn ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/714

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status