Tuyết bay như lông ngỗng trên bầu trời, bao phủ trọn thành Tân Nhất ở bên trong.
Mà thành Tân Nhất, coi như là một thành thị khá lớn trong hành tỉnh Y La. Hai bên đều là gỗ thông treo đầy tuyết trắng. Mà phòng ở trong đó, phần lớn là nhà trệt. Không khí tại đây rét lạnh, hơi một tí là có dòng nước lạnh tập kích qua. Phòng ốc càng cao, độ ấm lại càng thấp. Dù sao, không sợ rét lạnh, cũng chỉ là một số ít võ giả mà thôi. Đại bộ phận đều là người bình thường.
Lâm Dịch chỉ mặc một kiện y phục vải bố thô sơ, nhưng hôm nay hắn đã đạt tới Đại tinh vị sơ giai, sớm đã đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm. Người khắp nơi trên đường đều ăn mặc kín mít, che phủ cực kỳ chặt chẽ, mỗi lần đi ngang qua người Lâm Dịch, đều kinh ngạc liếc nhìn hắn. Bất quá cũng may, cũng không chỉ có một người Lâm Dịch. Người hơi có chút thực lực, đều đủ để kháng cự giá lạnh như vậy. Cho nên, những người đi đường cũng chỉ là kinh ngạc nhìn Lâm Dịch thân thể đơn bạc. Người thực sự có được lực lượng cường đại, cũng sẽ không cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này Lâm Dịch lại có chút buồn rầu. Làm thế nào để tìm kiếm Huyện Phượng Y kia bây giờ?
- Hành tỉnh Y La to lớn như thế, nếu tìm một chỗ mà nói. Không nói sẽ có bỏ sót, dù không bỏ sót, chỉ sợ cũng phải tốn hao vài chục năm, thậm chí trăm năm a. Nhưng mình căn bản không có nhiều thời gian như vậy, mình chỉ có một năm. Mà trong khu vưc rộng lớn này, làm thế nào để tìm bây giờ?
Lâm Dịch buồn rầu, cứ đi vô định như vậy trên đường phố.
Không khí lạnh lẽo, đối với Lâm Dịch mà nói, lại chỉ là có chút mát lạnh. Ánh mặt trời chiếu lên tuyết trắng, làm cả không gian đều lộ ra cực kỳ sáng sủa. Hành tỉnh Khắc Lâm ở phía nam, tuy rằng cũng có tuyết rơi, nhưng so với tuyết phương bắc, lại nhỏ hơn rất nhiều.
Suy nghĩ thật lâu, nhưng cũng không có một phương pháp xử lý nào. Lâm Dịch nhìn chung quanh một chút, sau đó tùy ý tìm một quán rượu đi vào. Nghe nói địa phương như vậy là chỗ tìm hiểu tình báo tốt nhất, Lâm Dịch quyết định thử một chút.
Tiến vào quán rượu, thân thể không khỏi cảm thấy ấm ấp. Đại sảnh cũng không tính là rộng lớn, bày ra hơn hai mươi bàn lớn. Trên mỗi bàn lớn đều tản ra nhiệt khí đằng đằng. Lúc nói chuyện lớn tiếng, bạch khí và nhiệt khí rót thành một mảnh, lộ ra phi thường náo nhiệt.
Lão bản rất nhiệt tình, chạy ra đón chào. Nhìn quán rượu như vậy, phần lớn người xuất nhập đều là có chút thực lực, cho nên tuy rằng Lâm Dịch ăn mặc có chút đơn bạc, nhưng lão bảo cũng không lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
Ngôi tửu lâu này rõ ràng là một quán rượu nhỏ. Một lão bản, hai cái bồi bàn. Dưới sự dẫn dắt của một gã bồi bàn, Lâm Dịch ngồi xuống một vị trí nơi ngóc ngách, chọn vài món ăn, sau đó mới hướng về bồi bàn kia, cười hỏi:
- Ta muốn nghe một chỗ, không biết ngươi đã nghe nói qua chưa.
Vừa nghe Lâm Dịch nói như vậy, bồi bàn kia lập tức cười nói:
- Khách nhân cứ hỏi.
- Ngươi có từng nghe nói qua một địa phương có tên là huyện Phượng Y chưa?
Lâm Dịch trực tiếp hỏi.
- Huyện Phượng Y?
Bồi bàn kia ngẩn người, lập tức lắc đầu nói:
- Xin lỗi khách nhân, ta chưa nghe nói qua.
- Nha, cám ơn.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Lâm Dịch vẫn nhịn không được hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức gật đầu cười, bồi bàn kia liền rời đi. Mà lông mày Lâm Dịch lại nhíu lại.
Hành tỉnh Y La to lớn như thế, tìm kiếm một thị trấn nhỏ bên trong một phiến thổ địa lớn như vậy, thật sự giống như là mò kim đáy biển. Có thể nghĩ độ khó to lớn như thế nào.
- Lúc trước phụ thân nói, không khỏi quá mức không rõ ràng a? Tìm kiếm như vậy, cũng không biết tìm đến khi nào...
Lâm Dịch nghĩ đến, không khỏi có chút oán trách. Nhưng lại không có chút biện pháp nào.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh. Lâm Dịch vừa ăn lại vừa nghe khách nhân chung quanh nói chuyện bên tai, nhưng đáng tiếc là cũng không có tin tức gì có giá trị.
Ăn uống một hồi, Lâm Dịch quyết định đi đến thư quán để tìm một ít địa đồ hành tỉnh Y La. Tuy hy vọng có lẽ không lớn, nhưng bất kể nói như thế nào, so với tìm kiếm chẳng có mục đích thì tốt hơn nhiều. Lập tức đứng dậy tính tiền, rời khỏi quán rượu.
Sau khi hỏi thăm lão bản về trị trí thư quán, Lâm Dịch liền xuất phát đi về hướng đó.
Trên đường đi, liên tục hỏi thăm không ít người, rốt cuộc hơn mười phút sau, đã tìm được thư quán gần nhất.
Thành Tân Nhất rất lớn, diện tích cả tòa thành thị cộng lại chỉ sợ chừng trên dưới một trăm kilomet vuông, cho nên đồ thư quán cũng lớn hơn, mà chỗ Lâm Dịch đi hiện giờ, chỉ là một tiệm sách mà thôi.
Đồ thư quán cũng không lớn. Giống như đại bộ phận các phòng chung quanh, đồ thư quán là một gian nhà trệt chiếm diện tích khá lớn. Cạnh cửa cũng không cao lớn, nhưng lại có vẻ rất rắn chắc. Mội khối bảng hiệu dài treo trên bên trái cửa, trên đó viết ba chữ to Đồ Thư Quán. Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn, liền cất bước đi vào.
Mà thành Tân Nhất, coi như là một thành thị khá lớn trong hành tỉnh Y La. Hai bên đều là gỗ thông treo đầy tuyết trắng. Mà phòng ở trong đó, phần lớn là nhà trệt. Không khí tại đây rét lạnh, hơi một tí là có dòng nước lạnh tập kích qua. Phòng ốc càng cao, độ ấm lại càng thấp. Dù sao, không sợ rét lạnh, cũng chỉ là một số ít võ giả mà thôi. Đại bộ phận đều là người bình thường.
Lâm Dịch chỉ mặc một kiện y phục vải bố thô sơ, nhưng hôm nay hắn đã đạt tới Đại tinh vị sơ giai, sớm đã đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm. Người khắp nơi trên đường đều ăn mặc kín mít, che phủ cực kỳ chặt chẽ, mỗi lần đi ngang qua người Lâm Dịch, đều kinh ngạc liếc nhìn hắn. Bất quá cũng may, cũng không chỉ có một người Lâm Dịch. Người hơi có chút thực lực, đều đủ để kháng cự giá lạnh như vậy. Cho nên, những người đi đường cũng chỉ là kinh ngạc nhìn Lâm Dịch thân thể đơn bạc. Người thực sự có được lực lượng cường đại, cũng sẽ không cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này Lâm Dịch lại có chút buồn rầu. Làm thế nào để tìm kiếm Huyện Phượng Y kia bây giờ?
- Hành tỉnh Y La to lớn như thế, nếu tìm một chỗ mà nói. Không nói sẽ có bỏ sót, dù không bỏ sót, chỉ sợ cũng phải tốn hao vài chục năm, thậm chí trăm năm a. Nhưng mình căn bản không có nhiều thời gian như vậy, mình chỉ có một năm. Mà trong khu vưc rộng lớn này, làm thế nào để tìm bây giờ?
Lâm Dịch buồn rầu, cứ đi vô định như vậy trên đường phố.
Không khí lạnh lẽo, đối với Lâm Dịch mà nói, lại chỉ là có chút mát lạnh. Ánh mặt trời chiếu lên tuyết trắng, làm cả không gian đều lộ ra cực kỳ sáng sủa. Hành tỉnh Khắc Lâm ở phía nam, tuy rằng cũng có tuyết rơi, nhưng so với tuyết phương bắc, lại nhỏ hơn rất nhiều.
Suy nghĩ thật lâu, nhưng cũng không có một phương pháp xử lý nào. Lâm Dịch nhìn chung quanh một chút, sau đó tùy ý tìm một quán rượu đi vào. Nghe nói địa phương như vậy là chỗ tìm hiểu tình báo tốt nhất, Lâm Dịch quyết định thử một chút.
Tiến vào quán rượu, thân thể không khỏi cảm thấy ấm ấp. Đại sảnh cũng không tính là rộng lớn, bày ra hơn hai mươi bàn lớn. Trên mỗi bàn lớn đều tản ra nhiệt khí đằng đằng. Lúc nói chuyện lớn tiếng, bạch khí và nhiệt khí rót thành một mảnh, lộ ra phi thường náo nhiệt.
Lão bản rất nhiệt tình, chạy ra đón chào. Nhìn quán rượu như vậy, phần lớn người xuất nhập đều là có chút thực lực, cho nên tuy rằng Lâm Dịch ăn mặc có chút đơn bạc, nhưng lão bảo cũng không lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
Ngôi tửu lâu này rõ ràng là một quán rượu nhỏ. Một lão bản, hai cái bồi bàn. Dưới sự dẫn dắt của một gã bồi bàn, Lâm Dịch ngồi xuống một vị trí nơi ngóc ngách, chọn vài món ăn, sau đó mới hướng về bồi bàn kia, cười hỏi:
- Ta muốn nghe một chỗ, không biết ngươi đã nghe nói qua chưa.
Vừa nghe Lâm Dịch nói như vậy, bồi bàn kia lập tức cười nói:
- Khách nhân cứ hỏi.
- Ngươi có từng nghe nói qua một địa phương có tên là huyện Phượng Y chưa?
Lâm Dịch trực tiếp hỏi.
- Huyện Phượng Y?
Bồi bàn kia ngẩn người, lập tức lắc đầu nói:
- Xin lỗi khách nhân, ta chưa nghe nói qua.
- Nha, cám ơn.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Lâm Dịch vẫn nhịn không được hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức gật đầu cười, bồi bàn kia liền rời đi. Mà lông mày Lâm Dịch lại nhíu lại.
Hành tỉnh Y La to lớn như thế, tìm kiếm một thị trấn nhỏ bên trong một phiến thổ địa lớn như vậy, thật sự giống như là mò kim đáy biển. Có thể nghĩ độ khó to lớn như thế nào.
- Lúc trước phụ thân nói, không khỏi quá mức không rõ ràng a? Tìm kiếm như vậy, cũng không biết tìm đến khi nào...
Lâm Dịch nghĩ đến, không khỏi có chút oán trách. Nhưng lại không có chút biện pháp nào.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh. Lâm Dịch vừa ăn lại vừa nghe khách nhân chung quanh nói chuyện bên tai, nhưng đáng tiếc là cũng không có tin tức gì có giá trị.
Ăn uống một hồi, Lâm Dịch quyết định đi đến thư quán để tìm một ít địa đồ hành tỉnh Y La. Tuy hy vọng có lẽ không lớn, nhưng bất kể nói như thế nào, so với tìm kiếm chẳng có mục đích thì tốt hơn nhiều. Lập tức đứng dậy tính tiền, rời khỏi quán rượu.
Sau khi hỏi thăm lão bản về trị trí thư quán, Lâm Dịch liền xuất phát đi về hướng đó.
Trên đường đi, liên tục hỏi thăm không ít người, rốt cuộc hơn mười phút sau, đã tìm được thư quán gần nhất.
Thành Tân Nhất rất lớn, diện tích cả tòa thành thị cộng lại chỉ sợ chừng trên dưới một trăm kilomet vuông, cho nên đồ thư quán cũng lớn hơn, mà chỗ Lâm Dịch đi hiện giờ, chỉ là một tiệm sách mà thôi.
Đồ thư quán cũng không lớn. Giống như đại bộ phận các phòng chung quanh, đồ thư quán là một gian nhà trệt chiếm diện tích khá lớn. Cạnh cửa cũng không cao lớn, nhưng lại có vẻ rất rắn chắc. Mội khối bảng hiệu dài treo trên bên trái cửa, trên đó viết ba chữ to Đồ Thư Quán. Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn, liền cất bước đi vào.
/714
|