Cửa nẻo ngăn nắp, hoàn cảnh thanh tĩnh. Đẩy cửa vào, lập tức một mùi hương hoa thoang thoảng bay tới...Quanh tiểu viện có mấy bồn hoa nhỏ, trong bồn hoa trồng hoa gì thì Lâm Dịch không biết. Hương thơm, đúng là theo những đóa hoa đó phát ra.
Lưu Dương giao cho Lâm Dịch một chuỗi chìa khóa sau cười nói:
- Đặc quyền thứ nhất của quán quân - có được một cái sân tuyệt đối độc lập. Hiện tại, giao cho ngươi.
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn:
- Người nói...Đệ tử một mình ở một chỗ lớn như vậy sao?
Lưu Dương mở trừng hai mắt cười nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy quá tịch mịch. Cũng là có thể tìm người ở cùng. Đây là tiểu viện của ngươi, tuy trên danh nghĩa thuộc về học viện, nhưng ngươi có được hết thảy quyền lợi đối với cái sân này. Kể cả quyết định ở cùng ai bên trong học viện cũng không thể can thiệp...Đương nhiên, tạm thời chỉ giới hạn là bạn cùng giới.
- Ách...
Lâm Dịch ngạc nhiên.
- Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi. Hoàn cảnh chỗ này tương đối khá.
Lưu Dương cười cười, liền lui ra khỏi cửa.
Lưu Dương đi rồi, Lâm Dịch còn sửng sốt nửa ngày. Sau đó bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Đem cửa tiểu viện mở ra.
Đập vào mắt là một cái phòng khách cực kỳ rộng rãi...Bàn trà, cái ghế, cái bàn đầy đủ mọi thứ. Thậm chí tại trên vách tường, nên treo nhiều tranh chữ cực đẹp làm cho người ta thưởng thức.
Ngẩn người, Lâm Dịch đi vào một phòng nhỏ bên cạnh.
Tấm ván gỗ được chế từ Kim Hương Mộc tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt. Trê giường chăn gối cũng đã được thu xếp ổn thỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/714
|