Chung Cực Truyền Thừa

Chương 355: Dị năng phản hồi

/714


Người thứ nhất là một gã thanh niên có bộ dáng nho nhã tuấn mỹ. Trên khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt vui vẻ, đang nhìn về phía Lạp Cổ Kỳ. Thế nhưng một cỗ uy áp tràn từ người thanh niên ra ngoài...trong lòng Lạp Cổ Kỳ không khỏi khẩn trương...Người thanh niên này ít nhất cũng là cường giả Đại tinh vị, bởi vì chỉ có cường giả Đại tinh vị thì mới xuất hiện uy áp nhàn nhạt như thế...

Mà đứng ở phía sau người thanh niên lạ lẫm này là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Trên khuôn mặt tinh xảo không có chút khuyết điểm, đôi mắt trong như nước mùa thu mang theo dáng vẻ tươi cười nhu hòa. Lạp Cổ Kỳ cảm giác mặc dù nữ tử đó đang cười thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lưu trên người thanh niên kia một chút. Hiển nhiên nam tử đi theo có quan hệ không hề tầm thường. Hơn nữa, Lạp Cổ Kỳ cũng không nhìn thấy thực lực của nàng.

Ánh mắt lại chuyển, di dời vào người thứ ba.

Khi thấy người thứ ba, ánh mắt Lạp Cổ Kỳ không khỏi có chút ngốc trệ...dung mạo vô cùng thanh tú, một mái tóc đen dài rũ xuống, thân thể thon dài mà cao ráo...Ngoại trừ một mái tóc dài không nói, mặt khác quả thật giống Lâm Dịch như đúc.

Thế nhưng, Lạp Cổ Kỳ cũng không dám tùy tiện nhận quen biết...đơn giản là trên người người thanh niên này cũng tỏa ra uy áp nhàn nhạt...Lạp Cổ Kỳ cảm giác được người thanh niên rất giống Lâm Dịch cũng là cường giả ngoài cảnh giới Đại tinh vị.

Lạp Cổ Kỳ ngây ngốc trong chốc lát mới kịp phản ứng lại. Hắn hơi khom người nói:

- Không biết ba vị đại nhân đột nhiên tới học viện Dị Năng...là có chuyện gì muốn làm?

Đám người đến tự nhiên mà một nhà ba người Lâm Cường. Người thanh niên đứng đầu tiến chính là Lâm Cường, ở bên cạnh hắn, tự nhiên là Vân Băng. Mà người cuối cùng tiến vào chính là Lâm Dịch.

Lâm Cường hoàn lễ lại nói:

- Hiệu trưởng không cần khách khí...

Lạp Cổ Kỳ thoáng sững sờ...đừng nói hắn có địa vị cực cao tại Học viện Dị Năng, thế nhưng trên thực tế chỉ luẩn quẩn trong cảnh giới tinh vị. Thân phận thực sự của hắn không hề quá cao. Trong cả đám cánh giới tinh vị, một vòng tròn luẩn quẩn đó cũng chỉ có thể xem như tiêu chuẩn trung bình khá.

Mà ở trong vòng luẩn quẩn của cảnh giới tinh vị, tất cả đều coi trọng người có thực lực. Nếu như thực lực không đủ thì người khác căn bản sẽ không thèm để mắt tới ngươi. Hiện giờ cường giả Đại tinh vị ở trước mặt lại khách khách khí khí với hắn như thế, thật ra khiến cho hắn có chút giật mình.

Lâm Dịch ở bên cạnh buồn bực...Lạp Cổ Kỳ rõ ràng đã nhìn hắn cả buổi, thậm chú hắn thấy ánh mắt Lạp Cổ Kỳ lộ vẻ kinh ngạc. Thật không nghĩ tới hắn còn không nhận ra chính mình sao?

Lâm Dịch bất đắc dĩ đành gọi một tiếng:

- Hiệu trưởng. Là ta.

Thân thể Lạp Cổ Kỳ run lên, hắn không tin tưởng nhìn về phía Lâm Dịch...thanh âm quen thuộc này khiến cho Lạp Cổ Kỳ lập tức thốt lên kinh ngạc:

- Lâm Dịch? Ngươi là Lâm Dịch?

Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ nói:

- Hiệu trưởng đại nhân...ngài cũng không khỏi quá dễ quên đi? Mới bất quả bảy năm thời gian không thấy mà thôi...rõ ràng ngài cũng không nhận ra ta...

Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn kinh ngạc nhìn Lâm Cường. Trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi...hắn thế nào cũng không tưởng tượng được, thiếu niên ly khai bảy năm trước bất quá mới chỉ có cảnh giới Hạ tinh vị hạ giai, bảy năm sau lại đạt được tới trình độ Đại tinh vị? Điều này, sao có thể?

Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn ngốc trệ, Lâm Dịch cười hắc hắc...biểu tình của Lạp Cổ Kỳ nằm trong dự kiến của hắn. Sợ rằng không một ai nghĩ ra, chính mình bảy năm trước vãn chỉ là Hạ tinh vị hạ giai. Bảy năm sau lại có thể tiến bộ khoa trương như thế?

Trên thực tế, nếu như bảy năm trước nói cho hắn biết rằng bảy năm sau hắn có thể đại tới Đại tinh vị. Chỉ sợ ngay cả hắn cũng không hề tin tưởng...suy nghĩ một chút, trước đây Lạp Cổ Kỳ chỉ tùy tiện lộ ra một tia uy áp khiến toàn thân Lâm Dịch không cách nào nhúc nhích, trong lòng vô cùng rung động. Mà hiện giờ vị trí của hai người tựa hồ hoàn toàn thay đổi...thậm chí hắn còn phải tận lực không phát tán ra khí thế vẫn khiến cho Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn kinh hãi.

Mãi lâu về sau, Lạp Cổ Kỳ mới hồi phục lại. Lúc này hắn mới nhớ tới còn những người khác, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, hiếu kỳ hỏi:

- Lâm Dịch. Hai vị này có phải...

Lâm Dịch cười cười nói:

- Đây là cha ta, Lâm Cường.

Lâm Cường mỉm cười gật đầu đối với Lạp Cổ Kỳ, nói:

- Hiệu trưởng, ngươi khỏe. Trước đây Dịch nhi thường xuyên nhắc tới ngươi...Cảm ơn những năm tháng gần đây ngươi chiếu cố Dịch nhi.

Lạp Cổ Kỳ lại lần nữa kinh hãi...thật không ngờ vị cường giả Đại tinh vị trước mặt lại là phụ thân Lâm Dịch. Biểu hiện của hắn ra bên ngoài cũng không dám lãnh đạm, khách khí nói:

- Đại nhân khách khí rồi, Lâm Dịch là đệ tử của trường ta, đồng thời còn là một người rất có thiên phú. Mọi chuyện ta làm đều là bình thường.

Lâm Cường cười cười không nói gì thêm. Lâm Dịch tiếp tục giới thiệu:

- Vị này chính mà mẫu thân của ta, Vân Băng.

- Vân Băng bái kiến hiệu trưởng.

Vân Băng cũng hơi chút khom người đối với Lạp Cổ Kỳ, nhẹ nhàng hô lên. Bạn đang đọc truyện tại

/714

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status