- Chuẩn bị bắt đầu rồi!
Không biết là ai có chút khẩn trương nói một câu, tất cả mọi người lập tức ngưng thần đề phòng lên, thứ nhất là phòng ngừa người chung quanh đột nhiên đánh lén, thứ hai tự nhiên là muốn xông vào trước tiên khi đại môn mở ra.
Tâm tình của Bạch Tiếu Thiên lúc này cũng không khỏi có chút kích động, nhưng hắn miễn cưỡng áp chế xuống, hít sâu một hơi sau đó truyền âm nói với Lâm Dịch:
- Tiểu chút chít kia không có vấn đề gì chứ?
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Yên tâm đi, không có vấn đề:
Nói xong, không khỏi nhẹ nhàng sờ soạng chiếc nhẫn trên tay mình một chút.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Vì phòng ngừa Tiểu chút chít kia bị những người khác phát hiện từ đó sinh ra cảnh giác, Bạch Tiếu Thiên chỉ có thể để Lâm Dịch thử đưa nó vào trong không gian giới chỉ. Vốn trong không gian giới chỉ là không có biện pháp chứa vật sống, nhưng Tiểu chút chít bị băng phong, căn bản đã không có chút dấu hiệu tánh mạng nào nữa. Sau khi để vào không gian giới chỉ, thần thức Lâm Dịch tìm tòi, lại phát hiện nó rõ ràng trung thực an phận không cựa quậy nữa. Điều này cũng có nghĩa là Lâm Dịch căn bản không cần cách một đoạt thời gian lại dùng Băng Huyền đóng băng nó một chút, giảm bớt đi rất nhiều phiền toái. Hiện giờ mang nó theo, cũng càng yên tâm.
Không gian giới chỉ, cũng không phải thần thức có thể do thám được. Ngoại trừ chủ nhân ra, không ai có thể do thám biết được bên trong có gì.
Bạch Tiếu Thiên sau khi nghe vậy, lúc này mới dễ dàng một ít, trịnh trọng nói:
- Khi vào đến bên trong, không được hành động thiếu suy nghĩ. Những vật kia đều có thêm cấm chế rất lợi hại bảo hộ, trong lúc nhất thời bọn hắn cũng tuyệt đối không có cách nào đâu. Đợi đến sau khi cấm chế bị phá rồi, nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc.
Lâm Dịch cũng nghiêm túc, sau khi lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn trước mặt.
Sau khi cửa không gian truyền tống biến mất, đại môn kia cũng bắt đầu tản ra một tầng quang mang màu vàng trong suốt. Ngay từ đầu chỉ lốm đa lốm đốm, thời gian dần trôi qua, lại càng thêm dày đặc, đến cuối cùng, kim quang đại thịnh, khiến người khác không dám nhìn gần.
Ầm ầm...Mặt đất trải qua một hồi run rẩy, nương theo động tĩnh ầm ầm trầm thấp, đại môn trước mặt từ từ mở ra một khe hở. Kim quang bỗng nhiên càng tăng lên, tất cả mọi người không khỏi nheo mắt lại.
Trên mặt mọi người đều mang theo một vẻ khẩn trương, một tia chờ mong, càng có một tia tham lam nhìn phiến đại môn kia.
Thanh âm ầm ầm quá nặng, nhưng khe hở của phiến đại môn kia cũng càng lúc càng lớn. Lâm Dịch không khỏi bị ảnh hưởng mà trở nên khẩn trương. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, không biết bên trong sẽ là một loại tràng cảnh như thế nào?
Thời gian dần trôi qua, đại môn rốt cục mở ra một nửa, kim sắc quang mang bên trong, lại càng trở nên chói mắt. Mặc dù là cường giả Đại tinh vị thượng giai, cũng không khỏi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Không biết là ai có chút khẩn trương nói một câu, tất cả mọi người lập tức ngưng thần đề phòng lên, thứ nhất là phòng ngừa người chung quanh đột nhiên đánh lén, thứ hai tự nhiên là muốn xông vào trước tiên khi đại môn mở ra.
Tâm tình của Bạch Tiếu Thiên lúc này cũng không khỏi có chút kích động, nhưng hắn miễn cưỡng áp chế xuống, hít sâu một hơi sau đó truyền âm nói với Lâm Dịch:
- Tiểu chút chít kia không có vấn đề gì chứ?
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Yên tâm đi, không có vấn đề:
Nói xong, không khỏi nhẹ nhàng sờ soạng chiếc nhẫn trên tay mình một chút.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Vì phòng ngừa Tiểu chút chít kia bị những người khác phát hiện từ đó sinh ra cảnh giác, Bạch Tiếu Thiên chỉ có thể để Lâm Dịch thử đưa nó vào trong không gian giới chỉ. Vốn trong không gian giới chỉ là không có biện pháp chứa vật sống, nhưng Tiểu chút chít bị băng phong, căn bản đã không có chút dấu hiệu tánh mạng nào nữa. Sau khi để vào không gian giới chỉ, thần thức Lâm Dịch tìm tòi, lại phát hiện nó rõ ràng trung thực an phận không cựa quậy nữa. Điều này cũng có nghĩa là Lâm Dịch căn bản không cần cách một đoạt thời gian lại dùng Băng Huyền đóng băng nó một chút, giảm bớt đi rất nhiều phiền toái. Hiện giờ mang nó theo, cũng càng yên tâm.
Không gian giới chỉ, cũng không phải thần thức có thể do thám được. Ngoại trừ chủ nhân ra, không ai có thể do thám biết được bên trong có gì.
Bạch Tiếu Thiên sau khi nghe vậy, lúc này mới dễ dàng một ít, trịnh trọng nói:
- Khi vào đến bên trong, không được hành động thiếu suy nghĩ. Những vật kia đều có thêm cấm chế rất lợi hại bảo hộ, trong lúc nhất thời bọn hắn cũng tuyệt đối không có cách nào đâu. Đợi đến sau khi cấm chế bị phá rồi, nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc.
Lâm Dịch cũng nghiêm túc, sau khi lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn trước mặt.
Sau khi cửa không gian truyền tống biến mất, đại môn kia cũng bắt đầu tản ra một tầng quang mang màu vàng trong suốt. Ngay từ đầu chỉ lốm đa lốm đốm, thời gian dần trôi qua, lại càng thêm dày đặc, đến cuối cùng, kim quang đại thịnh, khiến người khác không dám nhìn gần.
Ầm ầm...Mặt đất trải qua một hồi run rẩy, nương theo động tĩnh ầm ầm trầm thấp, đại môn trước mặt từ từ mở ra một khe hở. Kim quang bỗng nhiên càng tăng lên, tất cả mọi người không khỏi nheo mắt lại.
Trên mặt mọi người đều mang theo một vẻ khẩn trương, một tia chờ mong, càng có một tia tham lam nhìn phiến đại môn kia.
Thanh âm ầm ầm quá nặng, nhưng khe hở của phiến đại môn kia cũng càng lúc càng lớn. Lâm Dịch không khỏi bị ảnh hưởng mà trở nên khẩn trương. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, không biết bên trong sẽ là một loại tràng cảnh như thế nào?
Thời gian dần trôi qua, đại môn rốt cục mở ra một nửa, kim sắc quang mang bên trong, lại càng trở nên chói mắt. Mặc dù là cường giả Đại tinh vị thượng giai, cũng không khỏi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.
/714
|