Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi lắc đầu cười cười. La Á cũng không lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng hôm nay cũng đã lập gia đình, hài tử cũng đã có. Vậy mà bản thân mình lại chưa có gì. Thực khó có thể tưởng tượng được, với tính cách tùy tiện của La Á, có thể làm phụ thân được không nữa.
Nghĩ đến đây, tốc độ của Lâm Dịch ngày càng nhanh.
Bằng hữu của Lâm Dịch cũng không nhiều. Nếu quả thật muốn tính toán thì chỉ có La Á và Ám Tương cùng với Trương Tạp, tổng cộng chỉ có ba người ma thôi.
Trên thực tế, Lâm Dịch mới tử Cổ Năng chạy ra liền nghĩ đến việc muốn đi qua nơi ở của đám La Á. Nhưng bản thân lại vì lo lắng sẽ liên lụy đến La Á, dù sao lúc trước Cổ Năng có thể vẫn còn đuổi giết hắn. Lâm Dịch có lý do tin rằng tuy Cổ Năng không thể nào đi khắp nơi tìm mình nhưng lại có thể cho người đi giám thị tất cả bằng hữu của mình. Chính vì thế Lâm Dịch mới không tùy tiện hành động.
Ngày hôm nay, người có thể tạo thành uy hiếp đối với mình đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sau này sẽ không còn ai dám đến tìm mình gây phiền phức.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi nghĩ tới một màn kia khi mình lần cuối cùng tiến vào Cổ Năng. Trong nội tâm không khỏi thở dài. Sửa sang lại tâm tình một chút, tốc độ của Lâm Dịch trực tiếp tăng lên, bay về phía Ô Mộc thị, nơi đám người La Á đang sống.
- n! Không tệ!
Một thanh niên anh tuấn, thanh tú chắp tay phía sau nhìn đám thiếu nhiên đứng chỉnh tề trên bãi tập. Phía sau lưng thanh niên có hai gã nam tử cũng nhìn về phía bãi tập.
Trên bãi tập rộng lớn, lúc này có rất nhiều thiếu niên đang đứng xếp hàng. Những thiếu niên này, tuổi tác không quá mười ba mười bốn. Người nhỏ nhất cũng tám chín tuổi. Bọn hắn cố gắng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của mình trở nên nghiêm túc một ít. Nhưng biểu lộ nghiêm túc của những gương mặt non nớt này lại khiến cho người xem buồn cười. Đám thiếu niên tinh thần phấn chẫn ưỡn ngực nhìn về phía trước.
Thanh niên anh tuấn thấy biểu hiện của đám thiếu niên như vậy thì rất thỏa mãn, hắn gật đầu rồi quay lại nhìn về phía hai người đứng ở sau lưng nói:
- Lũ tiểu gia hỏa lần này xác thực không tồi. Hai vị phó môn chủ đã hao tâm tổn trí rồi.
- Môn chủ nói quá lời. Đây chính là việc mà chúng ta nên làm.
Một người lâm tức khom người, vừa cười vừa nói.
Thanh niên anh tuấn gật đầu, sau đó nhìn về phía bên trái chỉ về phía một tiểu hài đồng, cười hỏi:
- Hạ nhi có biểu hiện như thế nào?
Tên còn lại nghe vậy cười nói:
- Tiểu thiếu gia biểu hiện rất xuất sắc. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng có thể đuổi kịp tiến độ của những hài tử mười hai tuổi. Thiên tư bất phàm.
Thanh niên anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười, gật gật đầu, nhưng trong miệng lại nói:
- Vậy là tốt rồi. n, hiện tại có thể bắt đầu tuyển chọn...Vô luận như thế nào cũng nhất định phải nghiêm khắc tuyển chọn đúng tiêu chuẩn. Tuyệt đối không được câu nệ, thiên vị! Kể cả Hạ nhi cũng như vậy.
Hai người đồng thời khom người, lúc này thanh niên anh tuấn mới thỏa mãn gật đầu.
Đột nhiên thanh niên anh tuấn nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn chung quanh nói:
- Đúng rồi, các ngươi có nhìn thấy Tương Tương ở đâu không?
Hai người nhìn nhau, người đứng bên trái bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay thành chủ phu nhân từ sáng sớm đã tới tìm phu nhân, nói là các phu nhân muốn cử hành tụ hội ở trong nội thành. Cho nên đã lôi kéo phu nhân đi mua quần áo. Cũng không biết có phải là đi thành chủ phủ hay không.
Thanh niên anh tuấn hơi sững sờ. Lúc này mới than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Tốt! Chỗ này giao cho các ngươi.
Hai người đồng thanh khom người lĩnh mệnh. Thanh niên anh tuấn quay người rời khổi quảng trường. Chỉ trong chốc lát, trong thao trường liền vang lên từng đợt thanh âm cố gắng truyền ra xa.
- Phụ thân! Phụ thân...
Thanh niên anh tuấn vừa mới đi tới trước của phòng, sau lưng liền vang lên hai tiếng kêu. Thanh niên anh tuấn không khỏi quay đầu lại nhìn. Chạy tới là một nữ hài nhi hai mươi tuổi, nữ hài này có đôi mắt rất to, trên người mặc một bộ quần áo bó sát người. Nhìn qua nàng tựa hồ vừa mới vận động xong, hai má thoáng ửng đỏ, càng làm tăng thêm nét kiều diễm.
Nữ hài chạy đến bên cạnh thanh niên anh tuấn, khoác tay hắn làm nũng nói:
- Phụ thân! Nghe nói mẫu thân hôm nay đi tham gia tụ hội. Người nói với mẫu thân cho con đi cùng với có được không.
Nghĩ đến đây, tốc độ của Lâm Dịch ngày càng nhanh.
Bằng hữu của Lâm Dịch cũng không nhiều. Nếu quả thật muốn tính toán thì chỉ có La Á và Ám Tương cùng với Trương Tạp, tổng cộng chỉ có ba người ma thôi.
Trên thực tế, Lâm Dịch mới tử Cổ Năng chạy ra liền nghĩ đến việc muốn đi qua nơi ở của đám La Á. Nhưng bản thân lại vì lo lắng sẽ liên lụy đến La Á, dù sao lúc trước Cổ Năng có thể vẫn còn đuổi giết hắn. Lâm Dịch có lý do tin rằng tuy Cổ Năng không thể nào đi khắp nơi tìm mình nhưng lại có thể cho người đi giám thị tất cả bằng hữu của mình. Chính vì thế Lâm Dịch mới không tùy tiện hành động.
Ngày hôm nay, người có thể tạo thành uy hiếp đối với mình đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sau này sẽ không còn ai dám đến tìm mình gây phiền phức.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi nghĩ tới một màn kia khi mình lần cuối cùng tiến vào Cổ Năng. Trong nội tâm không khỏi thở dài. Sửa sang lại tâm tình một chút, tốc độ của Lâm Dịch trực tiếp tăng lên, bay về phía Ô Mộc thị, nơi đám người La Á đang sống.
- n! Không tệ!
Một thanh niên anh tuấn, thanh tú chắp tay phía sau nhìn đám thiếu nhiên đứng chỉnh tề trên bãi tập. Phía sau lưng thanh niên có hai gã nam tử cũng nhìn về phía bãi tập.
Trên bãi tập rộng lớn, lúc này có rất nhiều thiếu niên đang đứng xếp hàng. Những thiếu niên này, tuổi tác không quá mười ba mười bốn. Người nhỏ nhất cũng tám chín tuổi. Bọn hắn cố gắng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của mình trở nên nghiêm túc một ít. Nhưng biểu lộ nghiêm túc của những gương mặt non nớt này lại khiến cho người xem buồn cười. Đám thiếu niên tinh thần phấn chẫn ưỡn ngực nhìn về phía trước.
Thanh niên anh tuấn thấy biểu hiện của đám thiếu niên như vậy thì rất thỏa mãn, hắn gật đầu rồi quay lại nhìn về phía hai người đứng ở sau lưng nói:
- Lũ tiểu gia hỏa lần này xác thực không tồi. Hai vị phó môn chủ đã hao tâm tổn trí rồi.
- Môn chủ nói quá lời. Đây chính là việc mà chúng ta nên làm.
Một người lâm tức khom người, vừa cười vừa nói.
Thanh niên anh tuấn gật đầu, sau đó nhìn về phía bên trái chỉ về phía một tiểu hài đồng, cười hỏi:
- Hạ nhi có biểu hiện như thế nào?
Tên còn lại nghe vậy cười nói:
- Tiểu thiếu gia biểu hiện rất xuất sắc. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng có thể đuổi kịp tiến độ của những hài tử mười hai tuổi. Thiên tư bất phàm.
Thanh niên anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười, gật gật đầu, nhưng trong miệng lại nói:
- Vậy là tốt rồi. n, hiện tại có thể bắt đầu tuyển chọn...Vô luận như thế nào cũng nhất định phải nghiêm khắc tuyển chọn đúng tiêu chuẩn. Tuyệt đối không được câu nệ, thiên vị! Kể cả Hạ nhi cũng như vậy.
Hai người đồng thời khom người, lúc này thanh niên anh tuấn mới thỏa mãn gật đầu.
Đột nhiên thanh niên anh tuấn nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn chung quanh nói:
- Đúng rồi, các ngươi có nhìn thấy Tương Tương ở đâu không?
Hai người nhìn nhau, người đứng bên trái bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay thành chủ phu nhân từ sáng sớm đã tới tìm phu nhân, nói là các phu nhân muốn cử hành tụ hội ở trong nội thành. Cho nên đã lôi kéo phu nhân đi mua quần áo. Cũng không biết có phải là đi thành chủ phủ hay không.
Thanh niên anh tuấn hơi sững sờ. Lúc này mới than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Tốt! Chỗ này giao cho các ngươi.
Hai người đồng thanh khom người lĩnh mệnh. Thanh niên anh tuấn quay người rời khổi quảng trường. Chỉ trong chốc lát, trong thao trường liền vang lên từng đợt thanh âm cố gắng truyền ra xa.
- Phụ thân! Phụ thân...
Thanh niên anh tuấn vừa mới đi tới trước của phòng, sau lưng liền vang lên hai tiếng kêu. Thanh niên anh tuấn không khỏi quay đầu lại nhìn. Chạy tới là một nữ hài nhi hai mươi tuổi, nữ hài này có đôi mắt rất to, trên người mặc một bộ quần áo bó sát người. Nhìn qua nàng tựa hồ vừa mới vận động xong, hai má thoáng ửng đỏ, càng làm tăng thêm nét kiều diễm.
Nữ hài chạy đến bên cạnh thanh niên anh tuấn, khoác tay hắn làm nũng nói:
- Phụ thân! Nghe nói mẫu thân hôm nay đi tham gia tụ hội. Người nói với mẫu thân cho con đi cùng với có được không.
/714
|