Nếu như không phát sinh chiến tranh giữa người với người thì cũng có chiến tranh giữa người và ma thú. Từ đó có thể nói, thành phố này thường xuyên bị ma thú tấn công, dân chúng cũng từ đó mà có được khí tức bưu hãn, càng không nói đến những binh sĩ xông ra trận giết ma thú.
Suy nghĩ một lúc, thân hình Lâm Dịch hơi nhoáng lên liền biến mất trong không trung. Đợi đến lần thứ hai xuất hiện thì hắn đã xuất hiện ở trong phủ thành chủ.
Thử nghĩ với tốc độ của Lâm Dịch, ngay cả một vị cường giả Đại Tinh Vị Cảnh thượng giai cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng, càng không nói đến những binh sĩ chỉ có thực lực chiến sĩ cấp bốn. Bọn họ tự nhiên không phát hiện ra điều gì.
Nhìn quanh một chút, bước chân Lâm Dịch không hề dừng lại, thẳng đến khi khoảng cách giữa hắn và hai vị cường giả Tinh Vị Cảnh gần nhất. Hắn đã áp chế lực lượng của mình, hai người này chỉ là cường giả Hạ Tinh Vị Cảnh hạ giai, tự nhiên không thể nào phát hiện ra hắn.
Chuyển qua một khu kiến trúc, trước mặt Lâm Dịch xuất hiện một cái sân rộng, trong sân không có một bóng người. Lâm Dịch dùng thân thức đảo qua, sau đó thân hình hắn hơi nhoáng lên đã biết mất không thấy đâu.
- Hàn thiếu gia, sao lần này người lại trở lại sớm như vậy? Ta nhớ không phải người vừa mới rời đi không lâu sao? Chẳng lẽ trong Cổ Thuật xảy ra chuyện gì?
Vừa mới đi tới của, chuẩn bị trực tiếp đi vào, Lâm Dịch nghe thấy vậy thì cước bộ dừng lại. Trên mặt hắn xuất hiện một tia tiếu ý. Vận khí thật không tồi, không ngờ lại gặp được một gã Cổ Thuật. Nơi này là địa bàn của Cổ Thuật, cho nên người của Cổ Thuật cũng không muốn người dân nơi đây bị ma thú tiêu diệt. Chắc chắn sẽ phát ra một hai tên trưởng lão tọa trấn. Điều này cũng không có gì kỳ quái.
Đối với một thế lực truyền thừa lớn như Cổ Thuật mà nói thì cường giả Trung Tinh Vị Cảnh trung giai cũng không có tư cách tiến vào hàng ngũ trưởng lão hạch tâm.
Trên tay Lâm Dịch xuất hiện một cái thủy thuật, không gian gợn sóng, Lâm Dịch biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, thần thức của hắn xâm nhập vào trong phòng nhìn trộm.
Trong phòng bài biện cực kỳ xa hoa, hành lang mái cong có vẽ tranh, trang sức thì tinh sảo hoa mỹ. Trong phòng có hai người đang ngồi đối diện với nhau nói chuyện.
Thanh âm vừa rồi có chút khàn khàn, hẳn là của người trung niên ngồi ở bên trái nói ra. Bộ dáng của người trung niên này rất bình thường, hắn mặc một bộ quần áo trắng, khí chất ôn hòa, biểu hiện bất phàm.
Mà ở bên phải là một gã thanh niên, thanh niên này có khuôn mặt tuấn lãng, anh tuấn phi phàm. Nhưng con ngươi hơi uốn lượn, mũi ưng, sắc mặt âm trầm. Một đôi mắt hẹp, dài sếch lên cũng mang theo vài phần kiêu căng. Trong lúc trung niên nhân kia nói thì nhãn thần có chút mị sắc. Hiển nhiền thân phận người thanh niên này không thấp.
Nghe người trung niên nhân, người thanh niên cười hắc hắc, đôi mắt xếch hiện lên một tia tham lam nói:
- Bí tịch của học viện Tông Phạm ở hành tỉnh Khắc Lâm bị mất hai bản. Phụ thân muốn nhân cơ hội này diệt trừ Lang Sa. Chỉ là may mà ta biết tin, đến đúng lúc thương lượng với phụ thân bức Lang lão đầu gả Lang Sa cho ta. Bằng không...hắc hắc...
Người Trung niên nhất thời lộ ra một tia kinh hãi nói:
- Phong Vân Thư Các bị mất trộm sao? Thêm cả tiểu Lang Sa nữa...là bên trong đó còn có ba người trấn thủ! Vậy mà vẫn bị mất trộm sao?
Thanh niên khinh thường nói:
- Ba người thì làm sao? Nếu như ta nguyện ý thì có thể ra vào Phong Vân Thư Các như chốn không người.
Sắc mặt người trung niên lộ ra một tia cổ quái, nhưng ngay lập tức biến mất. Biểu hiện cũng cười ha ha nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy...Hàn thiếu gia chính là con trai lớn của trưởng lão. Nếu luận tốc độ mà nói, chỉ sợ ngay cả cưởng giả Trung Tinh Vị Cảnh thượng giai cũng không phải là đối thủ của Hàn thiếu gia.
Người thanh niên cười ngạo nghễ, vô cùng đắc ý.
Nhưng mà trên thực tế thì trong lòng người trung niên cũng âm thầm khinh bỉ. Lang Sa tu hành không đến năm mươi năm nhưng cũng đã là cường giả Hạ Tinh Vị Cảnh thượng giai, so với ngươi còn cao hơn một bậc. Nếu không phải Lang gia là phân hệ thì Hàn thiếu gia ngươi ngay cả tư cách xách giày cũng không có.
Nghĩ đến đây, người trung niên cũng thầm than nhẹ, hắn tiếc hận thay Lang Sa. Lang Sa là một người con gái có nét đẹp thuần khiết, có thể nói ở Cổ Thuật, trong trăm vạn năm qua là thiên tài xuất sắc nhất. Nhưng nàng đầu thai sai chỗ rồi, lại là con cháu của phân hệ.
Trong Cổ Thuật, bề ngoài nhìn như yên bình nhưng trên thực chất thì chia bè kết phái. Nếu như đại trưởng lão Lý Vân không có bị thường thì có thể miễn cưỡng ngăn chặn cuộc đấu tranh ngần giữa dòng chính là phân hệ. Nhưng lúc này đây, đại trưởng lão từ ngày bị thương đến giờ đều một mực bế quan. Toàn bộ Cổ Thuật đều nằm dưới sự lãnh đạo của nhị trưởng lão Hàn Vạn. Hàn Vạn sớm lo lắng Lang Sa sẽ ảnh hưởng đến địa vị của dòng chính, hắn đã sớm muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng. Chính vì thế mà mới có chuyện Phong Vân Thư Các bị mất trộm.
Nghĩ đến đây, nam tử trung niên kia không khỏi than khẽ. Lang Sa là một thiên chi kiều nữ, bởi vì gia tộc phân loại mà hiện nay phải chịu ủy khuất trước mặt một tên phế vật được đại trưởng lão mạnh mẽ đề thăng tu vi lên Tinh Vị Cảnh. Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Mà ở bên ngoài nghe trộm, Lâm Dịch cũng phải ngạc nhiên. Chẳng lẽ bởi vì lần trước mình lấy trộm đạo thư mà khiến cho Lang Sa lâm vào hiểm địa.
Từ lúc tiến vào trong Phong Vân Thư Các, Lâm Dịch đã suy đoán quan hệ giữ dòng chính và phân hệ trong Cổ Thuật, hẳn là rất loạn. Tuy rằng không có biết được nam tử trung niên kia đang oán thầm nhưng có thể đại khái đoán biết được một chút từ người thanh niên kia. Trong lòng hắn tự nhiên có chút kinh ngạc.
Lúc này nam tử trung niên lại hỏi tiếp:
- Đúng rồi! Lần này mất trộm là hai bản bí tịch gì?
Người thanh niên kia tựa hộ đối với nam tử trung niên không có cảnh giác, lập tức phất tay nói:
- Tựa hồ như là Cửu Chuyển cái gì thân và Huyền Băng Trảm. Cái này ta cũng không lưu ý. Mà trong Phong Vân Thư Các cũng chỉ lưu lại vài công pháp dính đầy bụi bặm không đáng tiền mà thôi. Không cần phải lưu ý.
Đứng ở ngoài cửa nghe trộm, Lâm Dịch nhất thời cười khổ. Quả nhiên chính là do mình.
Chỉ vừa nghe thanh niên kia nói trong Phong Vân Thư Các có lưu lại chút công pháp dính đầy bụi bặm mà con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Hắn vốn tưởng rằng Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm đã là công pháp rất cường hãn rồi, không nghĩ tới trong mắt người thanh niên này cư nhiên chỉ là công pháp rẻ tiền mà thôi. Nói như vậy trong Cổ Thuật hẳn là có công pháp so với hai bản công pháp kia cường đại hơn.
Trong lòng Lâm Dịch không khỏi có chút chờ mong. Dù sao thì hắn chỉ còn hơn một năm thôi là sẽ đặt chân vào Thiên Vị Giới, một nơi hoàn toàn xa lạ. Có thể tăng thêm vài phần thực lực là tốt nhất.
Nhưng nam tử trung niên nghe được lời nói của thanh niên kia, thiếu chút nữa mắng hắn.
Nhưng biểu hiện bên ngoài chỉ có thể cười theo ha ha, rồi nói thiếu gia anh minh. Thực tế trong lòng hắn đã sớm mắng chửi rồi.
Trong Phong Vân Thư Các tuy không có cất giấu công pháp có uy lực mạnh nhưng ở trong đó đều là những công pháp tinh túy được tuyển chọn ở trong Cổ Thuật ra. Tuy chỉ là một bộ phận nhỏ nhưng uy lực tuyệt đối không thể con thường. Hàn thiếu gia này không học vấn, không nghề nghiệp, căn bản không biết cái chó má gì cả. Lại còn muốn làm bộ dáng ta đây biết rất nhiều thứ. Nam tử trung niên thật sự muốn đánh cho hắn một trận tơi bời.
Chỉ là thương cảm thay cho Lâm Dịch, hắn đã tin lời thanh niên kia nói, còn cho rằng hai bộ công pháp mình trộm được chỉ là công pháp rẻ tiền mà thôi. Bản thân càng mong ngóng chuyến đi đến Cổ Thuật lần này.
- Đúng rồi thiếu gia, người lúc nào thì xuất phát đây?
Nam tử trung niên lần thứ hai hỏi.
Suy nghĩ một lúc, thân hình Lâm Dịch hơi nhoáng lên liền biến mất trong không trung. Đợi đến lần thứ hai xuất hiện thì hắn đã xuất hiện ở trong phủ thành chủ.
Thử nghĩ với tốc độ của Lâm Dịch, ngay cả một vị cường giả Đại Tinh Vị Cảnh thượng giai cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng, càng không nói đến những binh sĩ chỉ có thực lực chiến sĩ cấp bốn. Bọn họ tự nhiên không phát hiện ra điều gì.
Nhìn quanh một chút, bước chân Lâm Dịch không hề dừng lại, thẳng đến khi khoảng cách giữa hắn và hai vị cường giả Tinh Vị Cảnh gần nhất. Hắn đã áp chế lực lượng của mình, hai người này chỉ là cường giả Hạ Tinh Vị Cảnh hạ giai, tự nhiên không thể nào phát hiện ra hắn.
Chuyển qua một khu kiến trúc, trước mặt Lâm Dịch xuất hiện một cái sân rộng, trong sân không có một bóng người. Lâm Dịch dùng thân thức đảo qua, sau đó thân hình hắn hơi nhoáng lên đã biết mất không thấy đâu.
- Hàn thiếu gia, sao lần này người lại trở lại sớm như vậy? Ta nhớ không phải người vừa mới rời đi không lâu sao? Chẳng lẽ trong Cổ Thuật xảy ra chuyện gì?
Vừa mới đi tới của, chuẩn bị trực tiếp đi vào, Lâm Dịch nghe thấy vậy thì cước bộ dừng lại. Trên mặt hắn xuất hiện một tia tiếu ý. Vận khí thật không tồi, không ngờ lại gặp được một gã Cổ Thuật. Nơi này là địa bàn của Cổ Thuật, cho nên người của Cổ Thuật cũng không muốn người dân nơi đây bị ma thú tiêu diệt. Chắc chắn sẽ phát ra một hai tên trưởng lão tọa trấn. Điều này cũng không có gì kỳ quái.
Đối với một thế lực truyền thừa lớn như Cổ Thuật mà nói thì cường giả Trung Tinh Vị Cảnh trung giai cũng không có tư cách tiến vào hàng ngũ trưởng lão hạch tâm.
Trên tay Lâm Dịch xuất hiện một cái thủy thuật, không gian gợn sóng, Lâm Dịch biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, thần thức của hắn xâm nhập vào trong phòng nhìn trộm.
Trong phòng bài biện cực kỳ xa hoa, hành lang mái cong có vẽ tranh, trang sức thì tinh sảo hoa mỹ. Trong phòng có hai người đang ngồi đối diện với nhau nói chuyện.
Thanh âm vừa rồi có chút khàn khàn, hẳn là của người trung niên ngồi ở bên trái nói ra. Bộ dáng của người trung niên này rất bình thường, hắn mặc một bộ quần áo trắng, khí chất ôn hòa, biểu hiện bất phàm.
Mà ở bên phải là một gã thanh niên, thanh niên này có khuôn mặt tuấn lãng, anh tuấn phi phàm. Nhưng con ngươi hơi uốn lượn, mũi ưng, sắc mặt âm trầm. Một đôi mắt hẹp, dài sếch lên cũng mang theo vài phần kiêu căng. Trong lúc trung niên nhân kia nói thì nhãn thần có chút mị sắc. Hiển nhiền thân phận người thanh niên này không thấp.
Nghe người trung niên nhân, người thanh niên cười hắc hắc, đôi mắt xếch hiện lên một tia tham lam nói:
- Bí tịch của học viện Tông Phạm ở hành tỉnh Khắc Lâm bị mất hai bản. Phụ thân muốn nhân cơ hội này diệt trừ Lang Sa. Chỉ là may mà ta biết tin, đến đúng lúc thương lượng với phụ thân bức Lang lão đầu gả Lang Sa cho ta. Bằng không...hắc hắc...
Người Trung niên nhất thời lộ ra một tia kinh hãi nói:
- Phong Vân Thư Các bị mất trộm sao? Thêm cả tiểu Lang Sa nữa...là bên trong đó còn có ba người trấn thủ! Vậy mà vẫn bị mất trộm sao?
Thanh niên khinh thường nói:
- Ba người thì làm sao? Nếu như ta nguyện ý thì có thể ra vào Phong Vân Thư Các như chốn không người.
Sắc mặt người trung niên lộ ra một tia cổ quái, nhưng ngay lập tức biến mất. Biểu hiện cũng cười ha ha nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy...Hàn thiếu gia chính là con trai lớn của trưởng lão. Nếu luận tốc độ mà nói, chỉ sợ ngay cả cưởng giả Trung Tinh Vị Cảnh thượng giai cũng không phải là đối thủ của Hàn thiếu gia.
Người thanh niên cười ngạo nghễ, vô cùng đắc ý.
Nhưng mà trên thực tế thì trong lòng người trung niên cũng âm thầm khinh bỉ. Lang Sa tu hành không đến năm mươi năm nhưng cũng đã là cường giả Hạ Tinh Vị Cảnh thượng giai, so với ngươi còn cao hơn một bậc. Nếu không phải Lang gia là phân hệ thì Hàn thiếu gia ngươi ngay cả tư cách xách giày cũng không có.
Nghĩ đến đây, người trung niên cũng thầm than nhẹ, hắn tiếc hận thay Lang Sa. Lang Sa là một người con gái có nét đẹp thuần khiết, có thể nói ở Cổ Thuật, trong trăm vạn năm qua là thiên tài xuất sắc nhất. Nhưng nàng đầu thai sai chỗ rồi, lại là con cháu của phân hệ.
Trong Cổ Thuật, bề ngoài nhìn như yên bình nhưng trên thực chất thì chia bè kết phái. Nếu như đại trưởng lão Lý Vân không có bị thường thì có thể miễn cưỡng ngăn chặn cuộc đấu tranh ngần giữa dòng chính là phân hệ. Nhưng lúc này đây, đại trưởng lão từ ngày bị thương đến giờ đều một mực bế quan. Toàn bộ Cổ Thuật đều nằm dưới sự lãnh đạo của nhị trưởng lão Hàn Vạn. Hàn Vạn sớm lo lắng Lang Sa sẽ ảnh hưởng đến địa vị của dòng chính, hắn đã sớm muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng. Chính vì thế mà mới có chuyện Phong Vân Thư Các bị mất trộm.
Nghĩ đến đây, nam tử trung niên kia không khỏi than khẽ. Lang Sa là một thiên chi kiều nữ, bởi vì gia tộc phân loại mà hiện nay phải chịu ủy khuất trước mặt một tên phế vật được đại trưởng lão mạnh mẽ đề thăng tu vi lên Tinh Vị Cảnh. Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Mà ở bên ngoài nghe trộm, Lâm Dịch cũng phải ngạc nhiên. Chẳng lẽ bởi vì lần trước mình lấy trộm đạo thư mà khiến cho Lang Sa lâm vào hiểm địa.
Từ lúc tiến vào trong Phong Vân Thư Các, Lâm Dịch đã suy đoán quan hệ giữ dòng chính và phân hệ trong Cổ Thuật, hẳn là rất loạn. Tuy rằng không có biết được nam tử trung niên kia đang oán thầm nhưng có thể đại khái đoán biết được một chút từ người thanh niên kia. Trong lòng hắn tự nhiên có chút kinh ngạc.
Lúc này nam tử trung niên lại hỏi tiếp:
- Đúng rồi! Lần này mất trộm là hai bản bí tịch gì?
Người thanh niên kia tựa hộ đối với nam tử trung niên không có cảnh giác, lập tức phất tay nói:
- Tựa hồ như là Cửu Chuyển cái gì thân và Huyền Băng Trảm. Cái này ta cũng không lưu ý. Mà trong Phong Vân Thư Các cũng chỉ lưu lại vài công pháp dính đầy bụi bặm không đáng tiền mà thôi. Không cần phải lưu ý.
Đứng ở ngoài cửa nghe trộm, Lâm Dịch nhất thời cười khổ. Quả nhiên chính là do mình.
Chỉ vừa nghe thanh niên kia nói trong Phong Vân Thư Các có lưu lại chút công pháp dính đầy bụi bặm mà con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Hắn vốn tưởng rằng Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm đã là công pháp rất cường hãn rồi, không nghĩ tới trong mắt người thanh niên này cư nhiên chỉ là công pháp rẻ tiền mà thôi. Nói như vậy trong Cổ Thuật hẳn là có công pháp so với hai bản công pháp kia cường đại hơn.
Trong lòng Lâm Dịch không khỏi có chút chờ mong. Dù sao thì hắn chỉ còn hơn một năm thôi là sẽ đặt chân vào Thiên Vị Giới, một nơi hoàn toàn xa lạ. Có thể tăng thêm vài phần thực lực là tốt nhất.
Nhưng nam tử trung niên nghe được lời nói của thanh niên kia, thiếu chút nữa mắng hắn.
Nhưng biểu hiện bên ngoài chỉ có thể cười theo ha ha, rồi nói thiếu gia anh minh. Thực tế trong lòng hắn đã sớm mắng chửi rồi.
Trong Phong Vân Thư Các tuy không có cất giấu công pháp có uy lực mạnh nhưng ở trong đó đều là những công pháp tinh túy được tuyển chọn ở trong Cổ Thuật ra. Tuy chỉ là một bộ phận nhỏ nhưng uy lực tuyệt đối không thể con thường. Hàn thiếu gia này không học vấn, không nghề nghiệp, căn bản không biết cái chó má gì cả. Lại còn muốn làm bộ dáng ta đây biết rất nhiều thứ. Nam tử trung niên thật sự muốn đánh cho hắn một trận tơi bời.
Chỉ là thương cảm thay cho Lâm Dịch, hắn đã tin lời thanh niên kia nói, còn cho rằng hai bộ công pháp mình trộm được chỉ là công pháp rẻ tiền mà thôi. Bản thân càng mong ngóng chuyến đi đến Cổ Thuật lần này.
- Đúng rồi thiếu gia, người lúc nào thì xuất phát đây?
Nam tử trung niên lần thứ hai hỏi.
/714
|