Hàn Vạn hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra sát ý nói:
- Hắn xuất quan thì sao? Trừ phi hắn bây giờ lập tức xuất quan, nếu không, hắn có thể làm gì chứ? Giết ta? Hừ...Vậy thì phải xem hắn có bản lĩnh đó không.
Nói xong lời cuối cùng, trng giọng nói của Hàn Vạn mang theo chút khinh thường.
Bất quá hắn cũng có tư cách để nói thế, trong toàn bộ Cổ Thuật, thực lực của hắn và Lý Vân Diệc thật ra cũng chỉ sàn sàn nhau. Lúc trước Lý Vân sở dĩ có thể trở thành đại trưởng lão của Cổ Thuật, nguyên nhân rất lớn chính là do kết quả bỏ phiếu của phân hệ Cổ Thuật.
Phân hệ dù sao nhân số cũng rất nhiều, Bổn hệ Hàn gia mặc dù thực lực so với phân hệ thì mạnh hơn một chút, nhưng loại chuyện như bỏ phiếu này, phân hệ vẫn có chỗ chiếm ưu thế. Cho nên, Hàn Vạn một mực vẫn không chịu phục Lý Vân Diệc.
Người nọ lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, lập tức không nói thêm gì nữa.
Trong mắt Hàn Vạn lộ ra sát ý, chậm rãi nói:
- Ba ngày sau, chúng ta liền động thủ đi.
Thân hình bốn người chấn động, lập tức có chút khom người, lên tiếng đáp lại...
Thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua, nhưng Lâm Dịch lại không có chút cảm giác mỏi mệt, ngược lại tương đối hưng phấn.
Từ ngày hôm qua tới hôm nay, hắn lại tìm kiếm được bốn bản công pháp tương thích với thuộc tích của hắn. Trong đó một bản thối pháp, một bản quyền pháp, một bản đao pháp, một bản thân pháp! Bốn môn công pháp này, về mặt uy lực không chút nào thua kém Huyền Băng Trản. Bộ thân pháp gọi là Liên Vụ Phân Thân kia, cơ hồ khiến thực lực Lâm Dịch tăng lên mấy cấp bậc.
Bốn phân thân toàn bộ thực thể hóa thực lực tương đương với bản tổn, hợp lực lượng có thể điệp gia, cái này bưu hãn thế nào chứ? Không cần ta phải miêu tả nhiều phải không?
Đương nhiên, còn phải cần thời gian tu luyện nữa.
Bất quá thế thôi cũng đủ để khiến Lâm Dịch vô cùng hưng phấn rồi. Dù sao, hắn cũng sắp phải lên Thiên Vị giới rồi, thực lực mạnh hơn một phần, là một chuyện rất tốt.
Mà Thạch Tính trong ngày này cũng thu hoạch được tương đối khá. Trước kia hắn tu hành, nào có cơ hội tiếp xúc với Thượng Cổ công pháp ở trong điển tàng các như vậy? Phải biết rằng, những công pháp bình thường trong điển tàng các, đối với hắn cũng rất mạnh rồi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dịch dùng chiêu thứ ba của Huyền Băng Trảm đã có thể đóng băng ở tại ma thú giống lão thử ở bên trong Cực Trú Hàn Viên, đó là một loại lực lượng cường đại thế nào chứ? Có thể thấy được sự cường đại của bản thân Huyền Băng Trảm rồi? Nhưng bí tịch trong điển tàng tác, mặc dù đại bộ phận đều thấp hơn một cấp độ so với Huyền Băng Trảm, nhưng trên thực tế phóng ra bên ngoài, cũng là công pháp tương đối mạnh.
Lâm Dịch đã tìm thấy trong điển tàng các này phân thân thuật mà lần đó thấy được ở Vô Song hội. Bất quá uy lực của Phân Thân Thuật này lại xa xa không so được với thứ mà Lâm dịch mới lấy được. Nhưng chỉ riêng Phân Thân Thuật như vậy, trên đại lục cũng có thể khiến người kinh hãi, có thể thấy được sự bưu hãn của điển tàng các a
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thời gian ba ngày cứ vậy thoáng cái đã hết, mà Lâm Dịch, cũng đã thu hoạch được rất nhiều
Quý tinh bất quý đa, Lâm Dịch hiểu rất rõ ý của lời này, cho nên trong hai ngày sau, Lâm Dịch tổng cộng chỉ lấy được hai bản bí tịch. Trong đó một bộ đao pháp tất cả thuộc tính đều có thể tập. Bản còn lại, lại là bí tịch cực kỳ hiếm thấy, có thể nói trên đại lục cơ hồ không có người nghe nói qua, bí tịch tăng lên tu vị tinh thần.
Đây quả thật là một phát hiện khiến người ta hưng phấn. Cũng không biết là đặt quyền bí tịch hơi mỏng, nhiều nhất không qua mười trang giấy này trong một bìa sách rất không bắt mắt. Nếu như không phải Lâm Dịch thận trọng, tìm được quyển sách kia thì chỉ sợ cũng không có khả năng tim được nó rồi.
Việc này khiến Lâm Dịch kích động vạn phần. Dù sao, tu hành tinh thần lực trên đại lục, một mực đều do những người có dị năng dùng hết phương pháp đều ngưng kết. Có môn công pháp này rồi, cũng có nghĩa là sau này hắn tu hành tinh thần lực cũng nhẹ nhõm giống như ngồi xuống tu tập năng lượng rồi.
Mà chỗ tốt của tinh thần lực, cũng không cần phải nhiều lời chứ? Tác dụng của thần thức, sự cường đại, thậm chí sự nắm chắc năng lượng trong chiến đấu, tốc độ sử dụng dị năng, lớn nhỏ và cường độ của lĩnh vực. Có thể nói, đây chính là thứ tốt nhất.
Cái này khiến Lâm Dịch cả ngày khóe miệng đều không khép lại được, thậm chí ở trước mặt Thạch Tính cũng thế, việc này khiến Thạch Tính không hiểu làm sao cả.
Mà thu hoạch của Thạch Tính mấy ngày này cũng không thể nói là nhỏ. Dù sao, cấp độ trước kia hắn tiếp xúc, cũng không lợi hại như bí tịch trong điển tàng các. Không chút khoa trương mà nói, cho hắn thêm thời gian tu hành vài năm, thực lực sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lâm Dịch lại lần nữa quét mắt nhìn gian phòng, sau khi xác định được mình gần như đã tìm khắp phòng, lúc này mới hít sâu một hơi, nói với Thạch Tính ở bên cạnh:
- Ta đi ra ngoài trước.
Thạch Tính đang xem sách nghe vậy sững sờ, lập tức nói:
- À? Ah, tốt thiếu gia, ta lập tức tới ngay.
Nói xong, lưu luyến để quyển sách trên tay xuống, định đi ra ngoài cùng với Lâm Dịch. Nhưng Lâm Dịch lại bước về phía cửa, vừa đi vừa nói:
- Không cần, ngươi lưu lại đi.
Thạch Tính không khỏi sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt liền lộ ra thần sắc cảm kích nói:
- Cám ơn thiếu gia!
Mà Lâm Dịch, đã mở cửa đi ra ngoài. Thạch Tính thấy bóng lưng Lâm Dịch đã biến mất ở cửa ra vào, không khỏi âm thầm thầm nghĩ, thiếu gia này tuy rằng kiêu căng một chút, tự đại một chút, nhưng bản thân tựa hồ cũng không xấu...Ít nhất, hắn đối với người bên cạnh rất tốt.
Thạch Tính không biết, vị thiếu gia này cũng không phải là thiếu gia trước kia nữa. Thiếu gia trước kia chính là gia hỏa mà ngay cả nữ nhân đã triền miên với mình ba bốn ngày cũng có thể nhẫn tâm sát hại. Hắn có thể đối với người bên cạnh không tệ? Mà Lâm Dịch hôm nay tuy rằng đóng vai Hàn Thế, phát huy tính cách kiêu căng, tự đại, nhát gan của hắn một cách vô cùng tinh tế. Nhưng hắn dù sao cũng là Lâm Dịch. Khi có khả năng, Lâm Dịch vẫn là một người phi thường không tệ. Đặc biệt là nếu có thể tiện tay giúp người một chút thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên mới khiến Thạch Tính cho rằng như vậy.
Nghĩ tới đây, Thạch Tính lại nhanh chóng trở lại vị trí ban nãy. Hàn Thế đã rời đi, hắn không biết mình có thể ở lại đây bao lâu nữa, hắn chỉ có thể nhanh chóng đi tìm bí tịch thích hợp với mình để mạnh mẽ ghi nhớ thôi. Nếu không, về sau hắn còn cơ hội tiến vào điển tàng các nữa hay không, cũng khó mà nói trước được.
Trong khi Thạch Tính đang cố gắng ghi nhớ, Lâm Dịch ra khỏi điển tàng các. Người trông coi bên ngoài đã thay đổi, nhưng vẫn là hai gã trưởng lão đại tinh vị.
- Hai vị trưởng lão tốt. Bạn đang đọc truyện tại
- Hắn xuất quan thì sao? Trừ phi hắn bây giờ lập tức xuất quan, nếu không, hắn có thể làm gì chứ? Giết ta? Hừ...Vậy thì phải xem hắn có bản lĩnh đó không.
Nói xong lời cuối cùng, trng giọng nói của Hàn Vạn mang theo chút khinh thường.
Bất quá hắn cũng có tư cách để nói thế, trong toàn bộ Cổ Thuật, thực lực của hắn và Lý Vân Diệc thật ra cũng chỉ sàn sàn nhau. Lúc trước Lý Vân sở dĩ có thể trở thành đại trưởng lão của Cổ Thuật, nguyên nhân rất lớn chính là do kết quả bỏ phiếu của phân hệ Cổ Thuật.
Phân hệ dù sao nhân số cũng rất nhiều, Bổn hệ Hàn gia mặc dù thực lực so với phân hệ thì mạnh hơn một chút, nhưng loại chuyện như bỏ phiếu này, phân hệ vẫn có chỗ chiếm ưu thế. Cho nên, Hàn Vạn một mực vẫn không chịu phục Lý Vân Diệc.
Người nọ lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, lập tức không nói thêm gì nữa.
Trong mắt Hàn Vạn lộ ra sát ý, chậm rãi nói:
- Ba ngày sau, chúng ta liền động thủ đi.
Thân hình bốn người chấn động, lập tức có chút khom người, lên tiếng đáp lại...
Thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua, nhưng Lâm Dịch lại không có chút cảm giác mỏi mệt, ngược lại tương đối hưng phấn.
Từ ngày hôm qua tới hôm nay, hắn lại tìm kiếm được bốn bản công pháp tương thích với thuộc tích của hắn. Trong đó một bản thối pháp, một bản quyền pháp, một bản đao pháp, một bản thân pháp! Bốn môn công pháp này, về mặt uy lực không chút nào thua kém Huyền Băng Trản. Bộ thân pháp gọi là Liên Vụ Phân Thân kia, cơ hồ khiến thực lực Lâm Dịch tăng lên mấy cấp bậc.
Bốn phân thân toàn bộ thực thể hóa thực lực tương đương với bản tổn, hợp lực lượng có thể điệp gia, cái này bưu hãn thế nào chứ? Không cần ta phải miêu tả nhiều phải không?
Đương nhiên, còn phải cần thời gian tu luyện nữa.
Bất quá thế thôi cũng đủ để khiến Lâm Dịch vô cùng hưng phấn rồi. Dù sao, hắn cũng sắp phải lên Thiên Vị giới rồi, thực lực mạnh hơn một phần, là một chuyện rất tốt.
Mà Thạch Tính trong ngày này cũng thu hoạch được tương đối khá. Trước kia hắn tu hành, nào có cơ hội tiếp xúc với Thượng Cổ công pháp ở trong điển tàng các như vậy? Phải biết rằng, những công pháp bình thường trong điển tàng các, đối với hắn cũng rất mạnh rồi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dịch dùng chiêu thứ ba của Huyền Băng Trảm đã có thể đóng băng ở tại ma thú giống lão thử ở bên trong Cực Trú Hàn Viên, đó là một loại lực lượng cường đại thế nào chứ? Có thể thấy được sự cường đại của bản thân Huyền Băng Trảm rồi? Nhưng bí tịch trong điển tàng tác, mặc dù đại bộ phận đều thấp hơn một cấp độ so với Huyền Băng Trảm, nhưng trên thực tế phóng ra bên ngoài, cũng là công pháp tương đối mạnh.
Lâm Dịch đã tìm thấy trong điển tàng các này phân thân thuật mà lần đó thấy được ở Vô Song hội. Bất quá uy lực của Phân Thân Thuật này lại xa xa không so được với thứ mà Lâm dịch mới lấy được. Nhưng chỉ riêng Phân Thân Thuật như vậy, trên đại lục cũng có thể khiến người kinh hãi, có thể thấy được sự bưu hãn của điển tàng các a
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thời gian ba ngày cứ vậy thoáng cái đã hết, mà Lâm Dịch, cũng đã thu hoạch được rất nhiều
Quý tinh bất quý đa, Lâm Dịch hiểu rất rõ ý của lời này, cho nên trong hai ngày sau, Lâm Dịch tổng cộng chỉ lấy được hai bản bí tịch. Trong đó một bộ đao pháp tất cả thuộc tính đều có thể tập. Bản còn lại, lại là bí tịch cực kỳ hiếm thấy, có thể nói trên đại lục cơ hồ không có người nghe nói qua, bí tịch tăng lên tu vị tinh thần.
Đây quả thật là một phát hiện khiến người ta hưng phấn. Cũng không biết là đặt quyền bí tịch hơi mỏng, nhiều nhất không qua mười trang giấy này trong một bìa sách rất không bắt mắt. Nếu như không phải Lâm Dịch thận trọng, tìm được quyển sách kia thì chỉ sợ cũng không có khả năng tim được nó rồi.
Việc này khiến Lâm Dịch kích động vạn phần. Dù sao, tu hành tinh thần lực trên đại lục, một mực đều do những người có dị năng dùng hết phương pháp đều ngưng kết. Có môn công pháp này rồi, cũng có nghĩa là sau này hắn tu hành tinh thần lực cũng nhẹ nhõm giống như ngồi xuống tu tập năng lượng rồi.
Mà chỗ tốt của tinh thần lực, cũng không cần phải nhiều lời chứ? Tác dụng của thần thức, sự cường đại, thậm chí sự nắm chắc năng lượng trong chiến đấu, tốc độ sử dụng dị năng, lớn nhỏ và cường độ của lĩnh vực. Có thể nói, đây chính là thứ tốt nhất.
Cái này khiến Lâm Dịch cả ngày khóe miệng đều không khép lại được, thậm chí ở trước mặt Thạch Tính cũng thế, việc này khiến Thạch Tính không hiểu làm sao cả.
Mà thu hoạch của Thạch Tính mấy ngày này cũng không thể nói là nhỏ. Dù sao, cấp độ trước kia hắn tiếp xúc, cũng không lợi hại như bí tịch trong điển tàng các. Không chút khoa trương mà nói, cho hắn thêm thời gian tu hành vài năm, thực lực sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lâm Dịch lại lần nữa quét mắt nhìn gian phòng, sau khi xác định được mình gần như đã tìm khắp phòng, lúc này mới hít sâu một hơi, nói với Thạch Tính ở bên cạnh:
- Ta đi ra ngoài trước.
Thạch Tính đang xem sách nghe vậy sững sờ, lập tức nói:
- À? Ah, tốt thiếu gia, ta lập tức tới ngay.
Nói xong, lưu luyến để quyển sách trên tay xuống, định đi ra ngoài cùng với Lâm Dịch. Nhưng Lâm Dịch lại bước về phía cửa, vừa đi vừa nói:
- Không cần, ngươi lưu lại đi.
Thạch Tính không khỏi sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt liền lộ ra thần sắc cảm kích nói:
- Cám ơn thiếu gia!
Mà Lâm Dịch, đã mở cửa đi ra ngoài. Thạch Tính thấy bóng lưng Lâm Dịch đã biến mất ở cửa ra vào, không khỏi âm thầm thầm nghĩ, thiếu gia này tuy rằng kiêu căng một chút, tự đại một chút, nhưng bản thân tựa hồ cũng không xấu...Ít nhất, hắn đối với người bên cạnh rất tốt.
Thạch Tính không biết, vị thiếu gia này cũng không phải là thiếu gia trước kia nữa. Thiếu gia trước kia chính là gia hỏa mà ngay cả nữ nhân đã triền miên với mình ba bốn ngày cũng có thể nhẫn tâm sát hại. Hắn có thể đối với người bên cạnh không tệ? Mà Lâm Dịch hôm nay tuy rằng đóng vai Hàn Thế, phát huy tính cách kiêu căng, tự đại, nhát gan của hắn một cách vô cùng tinh tế. Nhưng hắn dù sao cũng là Lâm Dịch. Khi có khả năng, Lâm Dịch vẫn là một người phi thường không tệ. Đặc biệt là nếu có thể tiện tay giúp người một chút thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên mới khiến Thạch Tính cho rằng như vậy.
Nghĩ tới đây, Thạch Tính lại nhanh chóng trở lại vị trí ban nãy. Hàn Thế đã rời đi, hắn không biết mình có thể ở lại đây bao lâu nữa, hắn chỉ có thể nhanh chóng đi tìm bí tịch thích hợp với mình để mạnh mẽ ghi nhớ thôi. Nếu không, về sau hắn còn cơ hội tiến vào điển tàng các nữa hay không, cũng khó mà nói trước được.
Trong khi Thạch Tính đang cố gắng ghi nhớ, Lâm Dịch ra khỏi điển tàng các. Người trông coi bên ngoài đã thay đổi, nhưng vẫn là hai gã trưởng lão đại tinh vị.
- Hai vị trưởng lão tốt. Bạn đang đọc truyện tại
/714
|