Thư Bác và Lạp Cổ Kỳ nhìn nhau, trên mặt toát ra dáng tươi cười vui mừng.
Kế tiếp, chính là thỉnh an các trưởng bối, Lâm Dịch dẫn theo Thủy Linh Lung và Thư Mộng, đi tới trước mặt một loạt người đang ngồi ở chính diện đài cao.
Thứ nhất, tự nhiên là hai người Lâm Cường và Vân Băng. Hai người ngồi ngay ngắn bên trái đài cao, vẻ mặt tràn ngập tươi cười nhìn nhi tử của mình cùng với hai nàng dâu xinh đẹp như hoa, vẻ mặt ngượng ngùng, thần sắc một mảnh sung sướng.
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi thỉnh an hai người.
Lâm Dịch hơi khom người, nói xong hai chân gập lại, quỳ rạp trước mặt hai người.
Thủy Linh Lung và Thư Mộng tuy rằng đầy mặt ngượng ngùng, nhưng mà thần sắc lại là một mảnh ngọt ngào và hạnh phúc. Theo sát phía sau Lâm Dịch, hai người ầm một tiếng:
- Công công, bà bà, con dâu Thư Mộng (Thủy Linh Lung) thỉnh an nhị lão. Chúc lão thân lão thân khỏe mạnh, vạn thọ vô cương.
Nói rồi, cũng dịu dàng quỳ xuống.
Lâm Cường và Vân Băng tự nhiên là trên mặt đều nở hoa, liền đứng dậy, nang hai nàng dâu dậy, trong miệng nói:
- Hài tử ngoan, hài tử ngoan...
Lâm Dịch lại bị lạnh nhạt một bên, không ai hỏi thăm.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung vẻ mặt đỏ ửng bị nâng dậy, Lâm Dịch lúc này mới cười khổ đứng lên. Lâm Cường và Vân Băng mỗi người lấy ra một cái vòng tay hình thức rất khác biệt đưa cho hai nữ nhân. Lâm Cường cười nói:
- Vòng tay này vốn là Dịch nhi cùng nàng dâu của hắn mỗi người một cái, nhưng hôm nay liền cho các con. Hi vọng các ngươi sau này có thể vui vẻ sống bên nhau, hạnh phúc tràn đầy.
- Cảm ơn công công (bà bà).
Thư Mộng và Thủy Linh Lung nhận lấy vòng tay, mặt như hoa đào, dịu dàng bái tạ.
Lâm Cường và Vân Băng gật đầu, cười ngồi trở lại. Còn ba người Lâm Dịch lại đi hướng bên phải, người đầu tiên là Thư Bác.
Trên mặt Thư Bác cũng là mang theo dáng tươi cười vui mừng, nhìn ba người đi về phía mình.
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thỉnh an ngài.
Lâm Dịch đi tới trước mặt Thư Bác, quỳ xuống. Hai nữa nhân đi theo phía sau hắn tự nhiên cũng quỳ xuống. Bất quá Thư Mộng nói một câu:
- Phụ thân, nữ nhi thỉnh an người.
Thủy Linh Lung lại không nói gì.
Thư Bác cười ha ha đứng dậy:
- Hài tử ngoan, hài tử ngoan,...Đều đứng lên đi!
Mà hắn cũng đem Thủy Linh Lung nâng dậy, cười nhìn nàng nói:
- Ngươi và Mộng nhi tỷ muội tương xứng, lại cùng một chồng, cũng coi như nữ nhi của ta.
Thủy Linh Lung cảm động dị thường. Một lúc lâu sau thanh âm run rẩy nói:
- Cha.
- Ha ha...thông minh...
Thư Bác lòng đầy vui sướng, cười ra, lập tức nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Dịch nhi, hôm nay lão phu đem hai nữ nhi giao cho con. Nếu ngày sau con dám phụ các nàng, trên dưới Thư gia đều không tha cho con.
Lâm Dịch cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm đi. Con yêu các nàng còn không kịp, sao lại phụ các nàng được?
- Ha ha...tốt...tốt...
Thư Bác cười ha ha.
- Cha...
Thư Mộng đi tới trước người Thư Bác, hốc mắt nhất thời hồng lên.
Thư Bác nhìn nữ nhi kiều diễm trước mặt, cảm khái gật đầu, vuốt vuốt đầu nàng, lẩm bẩm nói:
- Nếu là mẫu thân con còn sống, nàng nhất định sẽ rất hài lòng.
- Cha...
Nước mắt nhất thời từ trong mắt Thư Mộng chảy ra. Hốc mắt Thư Bác cũng có chút ướt át, nhưng lập tức cũng quay đầu lại, hít sâu một hơi cười nói:
- Nha đầu ngốc, sau này trở thành thê tử người ta cũng không thể buông thả, biết không?
- Vâng...
Thư Mộng lao vào trong lòng Thư Bác, lớn tiếng khóc ra. Thư Bác cười trấn an nàng. Sau đó mới đưa nàng từ trong lòng kéo ra, nói:
- Được, còn phải thỉnh an người nhà của Linh Lung nữa.
Thư Mộng lưu luyến rời khỏi Thư Bác ôm ấp, sau đó đi tới bên cạnh Lâm Dịch. Lâm Dịch cười kéo tay nàng, Thư Mộng quay đầu thấy dáng tươi cười nhu hòa trên mặt Lâm Dịch, tâm tình bi thương nhất thời giảm hơn phân nửa. Chỉnh lý tâm tình một chút, sau đó, mỉm cười với Lâm Dịch. Ba người lúc này mới đi tới trước mặt Lạp Cổ Kỳ. Bạn đang đọc truyện tại
Kế tiếp, chính là thỉnh an các trưởng bối, Lâm Dịch dẫn theo Thủy Linh Lung và Thư Mộng, đi tới trước mặt một loạt người đang ngồi ở chính diện đài cao.
Thứ nhất, tự nhiên là hai người Lâm Cường và Vân Băng. Hai người ngồi ngay ngắn bên trái đài cao, vẻ mặt tràn ngập tươi cười nhìn nhi tử của mình cùng với hai nàng dâu xinh đẹp như hoa, vẻ mặt ngượng ngùng, thần sắc một mảnh sung sướng.
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi thỉnh an hai người.
Lâm Dịch hơi khom người, nói xong hai chân gập lại, quỳ rạp trước mặt hai người.
Thủy Linh Lung và Thư Mộng tuy rằng đầy mặt ngượng ngùng, nhưng mà thần sắc lại là một mảnh ngọt ngào và hạnh phúc. Theo sát phía sau Lâm Dịch, hai người ầm một tiếng:
- Công công, bà bà, con dâu Thư Mộng (Thủy Linh Lung) thỉnh an nhị lão. Chúc lão thân lão thân khỏe mạnh, vạn thọ vô cương.
Nói rồi, cũng dịu dàng quỳ xuống.
Lâm Cường và Vân Băng tự nhiên là trên mặt đều nở hoa, liền đứng dậy, nang hai nàng dâu dậy, trong miệng nói:
- Hài tử ngoan, hài tử ngoan...
Lâm Dịch lại bị lạnh nhạt một bên, không ai hỏi thăm.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung vẻ mặt đỏ ửng bị nâng dậy, Lâm Dịch lúc này mới cười khổ đứng lên. Lâm Cường và Vân Băng mỗi người lấy ra một cái vòng tay hình thức rất khác biệt đưa cho hai nữ nhân. Lâm Cường cười nói:
- Vòng tay này vốn là Dịch nhi cùng nàng dâu của hắn mỗi người một cái, nhưng hôm nay liền cho các con. Hi vọng các ngươi sau này có thể vui vẻ sống bên nhau, hạnh phúc tràn đầy.
- Cảm ơn công công (bà bà).
Thư Mộng và Thủy Linh Lung nhận lấy vòng tay, mặt như hoa đào, dịu dàng bái tạ.
Lâm Cường và Vân Băng gật đầu, cười ngồi trở lại. Còn ba người Lâm Dịch lại đi hướng bên phải, người đầu tiên là Thư Bác.
Trên mặt Thư Bác cũng là mang theo dáng tươi cười vui mừng, nhìn ba người đi về phía mình.
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thỉnh an ngài.
Lâm Dịch đi tới trước mặt Thư Bác, quỳ xuống. Hai nữa nhân đi theo phía sau hắn tự nhiên cũng quỳ xuống. Bất quá Thư Mộng nói một câu:
- Phụ thân, nữ nhi thỉnh an người.
Thủy Linh Lung lại không nói gì.
Thư Bác cười ha ha đứng dậy:
- Hài tử ngoan, hài tử ngoan,...Đều đứng lên đi!
Mà hắn cũng đem Thủy Linh Lung nâng dậy, cười nhìn nàng nói:
- Ngươi và Mộng nhi tỷ muội tương xứng, lại cùng một chồng, cũng coi như nữ nhi của ta.
Thủy Linh Lung cảm động dị thường. Một lúc lâu sau thanh âm run rẩy nói:
- Cha.
- Ha ha...thông minh...
Thư Bác lòng đầy vui sướng, cười ra, lập tức nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Dịch nhi, hôm nay lão phu đem hai nữ nhi giao cho con. Nếu ngày sau con dám phụ các nàng, trên dưới Thư gia đều không tha cho con.
Lâm Dịch cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm đi. Con yêu các nàng còn không kịp, sao lại phụ các nàng được?
- Ha ha...tốt...tốt...
Thư Bác cười ha ha.
- Cha...
Thư Mộng đi tới trước người Thư Bác, hốc mắt nhất thời hồng lên.
Thư Bác nhìn nữ nhi kiều diễm trước mặt, cảm khái gật đầu, vuốt vuốt đầu nàng, lẩm bẩm nói:
- Nếu là mẫu thân con còn sống, nàng nhất định sẽ rất hài lòng.
- Cha...
Nước mắt nhất thời từ trong mắt Thư Mộng chảy ra. Hốc mắt Thư Bác cũng có chút ướt át, nhưng lập tức cũng quay đầu lại, hít sâu một hơi cười nói:
- Nha đầu ngốc, sau này trở thành thê tử người ta cũng không thể buông thả, biết không?
- Vâng...
Thư Mộng lao vào trong lòng Thư Bác, lớn tiếng khóc ra. Thư Bác cười trấn an nàng. Sau đó mới đưa nàng từ trong lòng kéo ra, nói:
- Được, còn phải thỉnh an người nhà của Linh Lung nữa.
Thư Mộng lưu luyến rời khỏi Thư Bác ôm ấp, sau đó đi tới bên cạnh Lâm Dịch. Lâm Dịch cười kéo tay nàng, Thư Mộng quay đầu thấy dáng tươi cười nhu hòa trên mặt Lâm Dịch, tâm tình bi thương nhất thời giảm hơn phân nửa. Chỉnh lý tâm tình một chút, sau đó, mỉm cười với Lâm Dịch. Ba người lúc này mới đi tới trước mặt Lạp Cổ Kỳ. Bạn đang đọc truyện tại
/714
|