Chung Cực Truyền Thừa

Chương 442: Tử Trúc

/714


Lâm Dịch lên tiếng, hai người liền tiến vào căn nhà gỗ của Khương Vân.

Bài trí trong căn nhà gỗ này so với gian nhà gỗ của Lâm Dịch cũng không khác lắm. Bốn vách tường trong phòng khách cũng treo một ít cây đèn năng lượng, toàn bộ phòng ốc đều sáng ngời vô cùng.

Khương Vân mời Lâm Dịch một tiếng, sau đó liền ngồi xuống ở trước bàn. Ngân mang hiện lên trong tay, một thanh dao găm xinh xắn xuất hiện. Chỉ thấy trước tiên Khương Vân chặt cây trúc dài chừng hơn một mét chỉ còn hơn nửa mét. Trúc tiết (đốt trúc) căn trúc tía này cũng thật dài, cây trúc nửa mét này, lại có ba trúc tiết.

Sau đó tay phải cầm dao, cực kỳ nhẹ nhàng khoét trên thân trúc vài lỗ nhỏ, vừa vặn đủ để đầu ngón tay ngăn kín. Lại lấy một trúc màng bên trong căn trúc tía bị cắt đứt, phủ kín tại trên lỗ hổng thứ hai. Một cây sáo, cứ như vậy hình thành.

Làm xong những cái này, Khương Vân vốn để ngang trước người, liền đưa lên trước mặt, bờ môi dán sát vào một lỗ nhỏ, sau khi nhẹ hít một vài hơi, một hồi tiêng sáo du dương lập tức vang lên.

Khương Vân thổi khúc nhạc Lâm Dịch chưa từng nghe nói qua, làn điệu cực kỳ ưu mỹ, thanh âm khi trầm lúc bổng, hiển thị rõ vẻ đẹp tĩnh mịch. Lúc kết thúc, Lâm Dịch nghe đến nhập thần, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, Lâm Dịch không khỏi vỗ tay, nói:

- Tốt, tốt! Sáo nghệ sư huynh, quả nhiên không giống bình thường a!

Khương Vân nghe vậy, thoáng ngượng ngùng cười cười, lập tức đưa cây sáo trong tay cho Lâm Dịch, nói:

- Chuẩn âm coi như không tệ.

Lâm Dịch cười hắc hắc, tiếp lấy.

Sờ lên trúc tía này, cảm giác như là đụng chạm lên một loại kim thạch, rất là ôn hòa thoải mái. Trong mắt Lâm Dịch không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, nói:

- Sư huynh, căn trúc tía này...

Khương Vân lại biết rõ Lâm Dịch muốn hỏi gì, cười nói:

- Tử Trúc đã có thể được xưng là có thể chế tạo ra vũ khí linh phẩm, tính chất tự nhiên không thể quá mềm yếu rồi. Trong mười phút sau khi chặt đứt từ gốc thì còn có thể phá hư, nhưng sau mười phút lại trở nên vô cùng cứng rắn. Mặc dù Tử Trúc này không đến mười vạn năm, nhưng binh khí tương phẩm thượng giai bình thường, cũng là không thể gây thương tổn nó.

Lâm Dịch lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn kỹ cây sáo màu tím trong tay, âm thầm khiếp sợ trong lòng. Một cây trúc nhỏ như vậy, rõ ràng có thể ngăn cản được binh khí cấp bậc như Băng Huyền?

Khương Vân thấy hắn tựa hồ có chút không quá tin tưởng, lập tức cười nói:

- Sư đệ không phải có một thanh binh khí tương phẩm thượng giai sao? Lấy ra thử một lần thì sẽ biết gnay.

- Có thể sao?

Lâm Dịch lập tức ngẩng đầu nhìn Khương Vận, Hắn thật sự là muốn thử một chút.

- Đương nhiên.

Khương Vân mỉm cười, bộ dạng như là đã tính trước.

Lâm Dịch lập tức không hề do dự, ngân mang lóe lên trên tay, độ ấm gian phòng lập tức giảm xuống, băng hàn lam mang lập tức xuất hiện trên tay Lâm Dịch.

Hắn một tay cầm đao, một tay cầm trúc, hai tay lập tức mãnh liệt giao hội một cái.

Đinh!

Một tiếng nổ thanh thúy đến cực điểm vang lên. Lâm Dịch lập tức nhìn chăm chú lên trên thân Tử Trúc. Chỉ thấy nơi Băng Huyền công kích, vẫn trơn nhẵn y nguyên như lúc đầu, thậm chí một dấu vết cũng không có. Lúc này Lâm Dịch mới lộ ra thần sắc thán phục sợ hãi.

Khương Vân thấy thế cười ha ha, nói:

- Như thế nào? Ta không lừa ngươi chứ?

Lâm Dịch lập tức sợ hãi thán phục mà nói:

- Tử Trúc này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một mảnh trúc như vây, rõ ràng có thể chống đỡ được Băng Huyền. Quả thực quá thần kỳ.

Khương Vân nghe vậy lại cười ha ha, nói:

- Cái này thì tính là gì? Tử Trúc này cũng chỉ có thể xem như trung thượng bên trong các loại trúc mà thôi. Trong Thiên Giới còn có loại Tử Trúc thần kỳ hơn hẳn nó. Nghe nói có một loại thần trúc tên là Tử Tiêu Thanh Vân, so với nó, binh khí thần khí cũng phải chịu nhường ba phần!

- Có thể so sánh với thần khí?

Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn.

Khương Vân nhẹ gật đầu, nói:

- Đây vẫn chỉ là một loại trúc. Mà trong Thiên Giới cũng không thiếu thiên tài địa bảo có thể so với Tử Tiêu Thanh Vân trúc.

Lâm Dịch nghe xong những lời này, lại sợ hãi thán phục Thiên Giới thần kỳ một lần nữa.

Nhưng sau một hồi sợ hãi, lại nghĩ tới các loại chí bảo như Tử Tiêu Thanh Vân trúc này tuy thần kỳ, nhưng lại không chút quan hệ với mình. Nhưng phương pháp tu hành tinh thần lực kia, hiện giờ Lâm Dịch không thể chờ đợi được muốn bắt đầu tu hành, dựa theo lời Khương Vân nói, Thiên Giới này cũng là một nơi mạnh được yếu thua. Có được một thân thực lực, so với bảo vật gì thì cũng đều tốt hơn rất nhiều.

Lúc này Lâm Dịch mới nói:

- Sư huynh, không bằng bây giờ ngươi dạy ta phương pháp thổi sáo đi.

Khương Vân nghe vậy nhẹ gật đầu, lập tức lấy ra một cây sáo Tử Trúc khác đặt ngang trước ngực, bắt đầu giảng giải cho Lâm Dịch.

Một phen giảng giải này, dùng trọn vẹn một buổi tối. Lúc ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào nhà gỗ, Khương Vân mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức cười nói:

- Bất tri bất giác, một buổi tối đã trôi qua. Sư đệ quả nhiên thông minh hơn người, chỉ dùng một buổi tối đã hoàn toàn học xong phương pháp thổi sáo cơ bản. Ngày sau chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được rồi.

Lâm Dịch nghe vậy cười hắc hắc, nói:

- Là sư huynh dạy bảo có phương pháp.

Khương Vân nghe vậy cười cười, lập tức đứng lên nói:

- Sáng sớm mỗi ngày là lúc tốt nhất để tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết, sao sư đệ không vào trong Tử Trúc Lâm tu hành một phen?

Lâm Dịch gật đầu, đứng lên nói:

- Sư huynh nói phải, Lâm Dịch cáo từ.

Khương Vân gật đầu cười, Lâm Dịch liền từ trong phòng đi ra ngoài.

Một buổi tối này, Lâm Dịch thu hoạch rất nhiều. Ban đầu, lúc ở đại lục Bạch Đế, lúc học sáo, Lâm Dịch đều là tự học, căn bản không biết cách điều khiển cơ bản nhất, phương thức hô hấp, các loại phương thứ khác, còn cho là mình không có thiên phú học sáo. Mà động tác sai lầm, thổi một khúc nối liền cũng là một vấn đề, lại càng không cần phải nói đến cái gì tâm thần hợp nhất, khiến tinh thần lực dung hợp vào khúc sáo. Mà sau khi nghe Khương Vân dạy bảo một phen, Lâm Dịch mới bừng tỉnh đại ngộ. Một buổi tối này, tuy rằng còn không đạt được cái gọi là tinh thần hợp nhất, khiến tinh thần lực dung hợp vào nhạc khúc. Nhưng thực sự có thể thổi ra một thủ khúc rồi. Cái này khiến Khương Vân cảm thán thiên phú cực kỳ cao của Lâm Dịch một lần nữa.

Rời khỏi nhà gỗ của Khương Vân, Lâm Dịch đi thẳng tới Tử Trúc Lâm, ngân mang hiện lên trong tay, sau đó căn Tử Trúc kia cũng biến mất vô hình. Ánh mắt tìm tòi mọi nơi, lúc tìm được một chỗ có chút khô ráo, liền xếp bằng ngồi xuống. Thầm nghĩ ngày hôm qua vận hành chu thiên thứ mười hai đã không chịu nổi, Chỉ hi vọng hôm nay có thể vận chuyển nhiều hơn một vòng.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không chần chừ nữa. Tâm thần trầm xuống, bắt đầu tu hành.

Thời gian dần trôi đến giữa trưa. Bất tri bất giác, Lâm Dịch đã nhập định trọn vẹn một buổi sáng.

Đột nhiên, hai mắt một mực đóng chặt thình lình mở ra, một đạo thanh sắc quang mang sáng ngời đến cực điểm từ trong mắt Lâm Dịch bắn ra, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Lúc này Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, thở ra thật dài.

Trên mặt Lâm Dịch mang theo vẻ vui mừng, một trận vận hành hôm nay, rõ ràng trọn vẹn vận hành chu thiên đến vòng thứ hai mươi bốn mới tới cực hạn của mình. So với thành tích vận hành chu thiên ngay từ đầu của mình thì tốt hơn nhiều lắm.

- Xem ra, không lâu sau là có thể tiến vào tầng thứ hai rồi.

Lâm Dịch âm thầm nghĩ trong nội tâm, lập tức đứng lên, bước về hướng gian phòng của mình.

Tiến vào nhà gỗ, lại liếc mắt nhìn thấy bốn miếng trái cây màu tím và một trang giấy được đặt trên mặt bàn, lông mày Lâm Dịch nhíu lại, liền đi tới cầm tờ giấy lên, thấy trên tờ giấy một hàng chữ như rồng bay phượng múa.

- Sư đệ, đây là lương thực ngày hôm nay. Ngu huynh dùng quả này đã mấy vạn năm, diệu dụng tuyệt không kém, liền tặng cho sư đệ dùng a. Sau khi tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì phục dụng những quả này, hiệu quả càng lớn.

- Huynh...

Trong nội tâm Lâm Dịch lập tức nổi lên một cỗ cảm động. Khương Vân này cùng mình không thân chẳng quen, nhưng lại đối đãi với mình rất chân thành, đích xác là một người rất đáng kết giao.

Sau một hồi cảm động, lúc này Lâm Dịch mới cầm lấy bốn miếng trái cây thuần túy màu tím trên bàn lên.

Trái cây này nhỏ cực kỳ, ước chừng chỉ như ngón cái. Toàn thân màu tím, nhìn bên ngoài rất vừa ý. Một hồi mùi thơm ngọt ngào không ngán từ trong trái cây phát ra.

Lâm Dịch cho một quả vào miệng, nước bọt hơi dính đến, trái cây kia lập tức hóa thành một đạo chất lỏng điềm mật ngọt ngào mát lạnh, theo yết hầu mà xuống. Tại phần bụng, một cỗ linh khí mát lạnh lập tức bay lên, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, Lâm Dịch không khỏi thoải mái hít sâu một hơi.

Ngân mang lập tức lóe lên trong tay, trái cây cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/714

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status