Trên mặt đất vẫn còn một đống linh thạch, nhưng đã biến thành tro tàn, phía trên còn một ít linh lực rời rạc, nhưng đại bộ phận linh thạch, đã bị nghiền nát thành tro bụi.
Đưa mắt liếc nhìn linh tinh trong tay tràn ngập linh lực, trong mắt Lâm Dịch cảm động. Thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, bỏ linh tinh vào trong giới chỉ, quay người đi ra ngoài.
Lúc này, Lan Kinh Vương hao phí nguyên khí để ngưng tụ một khỏa linh tinh cho Lâm Dịch, nhưng phải nghỉ ngơi đủ mười ngày, mới hoàn toàn khôi phục lại, Lâm Dịch cảm thấy cảm động, thực sự không biết mình nên làm mấy thứ gì đó cho Lan Kinh Vương.
Dù sao, hôm nay Lan Kinh Vương đã chiếm lấy lĩnh vực của Kim Bằng Vương, phạm vi to lớn, diện tích chừng mười tỷ km, nhưng tổ chức của yêu thú không giống như nhân loại, hàng năm nộp lên trên các loại linh dược quý hiếm, linh thạch các loại, toàn bộ sẽ có người quản lý, Lâm Dịch là nhị đại vương, cũng rãnh rỗi một ít.
Càng nghĩ, Lâm Dịch chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, chính là tìm kiếm linh tinh của linh mạch Thượng Cổ.
Nhưng mặc dù đây là bên trong linh mạch Thượng Cổ, thần thức của Lâm Dịch không cách nào rời khỏi thân thể, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhờ chiếc nhẫn dò xét giúp đỡ.
Nhắc tới chiếc nhẫn dò xét, cũng có chút tác dụng. Đáng tiếc, phạm vi quá nhỏ, muốn xâm nhập vào nền đất, bởi vì có linh thạch cản trở, cho nên Lâm Dịch chỉ có thể tìm kiếm được phạm vi sâu mấy km mà thôi...Chuyện này hắn làm là vô bổ.
Phải biết rằng, cái linh tinh này, bình thường đều ở sâu trong nền đất, một khối lớn như vậy, tùy tiện đào loạn, rất dễ dàng phá hư từ trường của linh mạch. Nếm thử một lần, sau khi biết rõ không có biện pháp, Lâm Dịch liền buông tha.
Nhưng hành vi của hắn trong mắt của Lan Kinh Vương. Tuy không có chút tác dụng gì, nhưng Lan Kinh Vương cũng lĩnh tình của Lâm Dịch.
Thời gian, cứ như vậy mà trôi qua chầm chậm, trong bát chi bất giác, đã trôi qua một năm.
- Huynh đệ, huynh đệ...Ha ha...
Lâm Dịch mới từ nhập định tỉnh lại, liền đi ra ngoài lại nghe được tiếng la cao hứng bừng bừng của Lan Kinh Vương. Lâm Dịch sững sờ một chút, liền thấy Lan Kinh Vương đã chạy vào động phủ của hắn.
Chỉ thấy thần sắc của Lan Kinh Vương cười ha hả, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng không thể ức chế nổi, nói:
- Nhanh. Nhanh. Đi theo ta. Đi theo ta!
Nói xong, Không thể chờ đợi được mà giữ chặt lấy áo bào của Lâm Dịch.
- Sao thế đại ca?
Lâm Dịch bị kéo mà không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi thăm.
- Linh tinh, linh tinh, ta tìm được linh tinh dưới linh mạch Thượng Cổ rồi...Ha ha ha ha...
Lan Kinh Vương cất tiếng cười to, sắc mặt hưng phấn tới đỏ bừng, vừa chạy vừa nói với Lâm Dịch.
- Cái gì? Tìm được?
Lâm Dịch cũng mở to mắt, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng, không thể chờ đợi được mà nói:
- Tại nơi nào?
- Ha ha, đi theo ta! Ha ha ha...
Lan Kinh Vương vô cùng vui mừng, cùng Lâm Dịch hai người đi ra một thông đạo khúc chiết uốn lượn. Phía trước có ánh sáng chói mắt.
- Đại vương và nhị đại vương tới!
Có yêu thú đi ra.
Khi đang nói chuyện, Lâm Dịch và Lan Kinh Vương, đã đi tới một nơi.
Chỉ thấy đây là một không gian vừa mới mở ra, chung quanh bùn đất còn rất mới, vách tường bốn phía của không gian này có đầy linh thạch chói sáng, diệu diệu sinh huy (*chiếu sáng). Mà yêu thú đứng ở chung quanh, trên vẻ mặt mang theo một tia hưng phấn không cách nào ức chế được.
Bọn Lang Đầu đi một vòng, ở trung tâm nơi này, có một cái hố cực lớn, cả cái hố không biết sâu bao nhiêu. Bạn đang đọc truyện tại
Đưa mắt liếc nhìn linh tinh trong tay tràn ngập linh lực, trong mắt Lâm Dịch cảm động. Thật lâu sau, mới hít sâu một hơi, bỏ linh tinh vào trong giới chỉ, quay người đi ra ngoài.
Lúc này, Lan Kinh Vương hao phí nguyên khí để ngưng tụ một khỏa linh tinh cho Lâm Dịch, nhưng phải nghỉ ngơi đủ mười ngày, mới hoàn toàn khôi phục lại, Lâm Dịch cảm thấy cảm động, thực sự không biết mình nên làm mấy thứ gì đó cho Lan Kinh Vương.
Dù sao, hôm nay Lan Kinh Vương đã chiếm lấy lĩnh vực của Kim Bằng Vương, phạm vi to lớn, diện tích chừng mười tỷ km, nhưng tổ chức của yêu thú không giống như nhân loại, hàng năm nộp lên trên các loại linh dược quý hiếm, linh thạch các loại, toàn bộ sẽ có người quản lý, Lâm Dịch là nhị đại vương, cũng rãnh rỗi một ít.
Càng nghĩ, Lâm Dịch chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, chính là tìm kiếm linh tinh của linh mạch Thượng Cổ.
Nhưng mặc dù đây là bên trong linh mạch Thượng Cổ, thần thức của Lâm Dịch không cách nào rời khỏi thân thể, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhờ chiếc nhẫn dò xét giúp đỡ.
Nhắc tới chiếc nhẫn dò xét, cũng có chút tác dụng. Đáng tiếc, phạm vi quá nhỏ, muốn xâm nhập vào nền đất, bởi vì có linh thạch cản trở, cho nên Lâm Dịch chỉ có thể tìm kiếm được phạm vi sâu mấy km mà thôi...Chuyện này hắn làm là vô bổ.
Phải biết rằng, cái linh tinh này, bình thường đều ở sâu trong nền đất, một khối lớn như vậy, tùy tiện đào loạn, rất dễ dàng phá hư từ trường của linh mạch. Nếm thử một lần, sau khi biết rõ không có biện pháp, Lâm Dịch liền buông tha.
Nhưng hành vi của hắn trong mắt của Lan Kinh Vương. Tuy không có chút tác dụng gì, nhưng Lan Kinh Vương cũng lĩnh tình của Lâm Dịch.
Thời gian, cứ như vậy mà trôi qua chầm chậm, trong bát chi bất giác, đã trôi qua một năm.
- Huynh đệ, huynh đệ...Ha ha...
Lâm Dịch mới từ nhập định tỉnh lại, liền đi ra ngoài lại nghe được tiếng la cao hứng bừng bừng của Lan Kinh Vương. Lâm Dịch sững sờ một chút, liền thấy Lan Kinh Vương đã chạy vào động phủ của hắn.
Chỉ thấy thần sắc của Lan Kinh Vương cười ha hả, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng không thể ức chế nổi, nói:
- Nhanh. Nhanh. Đi theo ta. Đi theo ta!
Nói xong, Không thể chờ đợi được mà giữ chặt lấy áo bào của Lâm Dịch.
- Sao thế đại ca?
Lâm Dịch bị kéo mà không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi thăm.
- Linh tinh, linh tinh, ta tìm được linh tinh dưới linh mạch Thượng Cổ rồi...Ha ha ha ha...
Lan Kinh Vương cất tiếng cười to, sắc mặt hưng phấn tới đỏ bừng, vừa chạy vừa nói với Lâm Dịch.
- Cái gì? Tìm được?
Lâm Dịch cũng mở to mắt, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng, không thể chờ đợi được mà nói:
- Tại nơi nào?
- Ha ha, đi theo ta! Ha ha ha...
Lan Kinh Vương vô cùng vui mừng, cùng Lâm Dịch hai người đi ra một thông đạo khúc chiết uốn lượn. Phía trước có ánh sáng chói mắt.
- Đại vương và nhị đại vương tới!
Có yêu thú đi ra.
Khi đang nói chuyện, Lâm Dịch và Lan Kinh Vương, đã đi tới một nơi.
Chỉ thấy đây là một không gian vừa mới mở ra, chung quanh bùn đất còn rất mới, vách tường bốn phía của không gian này có đầy linh thạch chói sáng, diệu diệu sinh huy (*chiếu sáng). Mà yêu thú đứng ở chung quanh, trên vẻ mặt mang theo một tia hưng phấn không cách nào ức chế được.
Bọn Lang Đầu đi một vòng, ở trung tâm nơi này, có một cái hố cực lớn, cả cái hố không biết sâu bao nhiêu. Bạn đang đọc truyện tại
/714
|