Lâm Phỉ lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, thể hiện ra tư thái vô cùng xinh đẹp của nàng.
- Đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy mặt trời nha.
Lâm Phỉ vừa cười vừa nói.
Hổ Thần Cư tuy rằng lúc nào cũng sáng ngời, nhưng trên thực tế lại không có ánh mặt trời.
Lâm Dịch nghe vậy vẫn không khỏi dâng lên một cổ cảm giác áy náy...Lâm Phỉ từ khi theo hắn phảng phất đã biến thành đồ chơi của hắn. Lúc không có chuyện gì lại để trong Hổ Thần Cư, khi nghĩ tới, lại tiến vào gặp mặt nàng. Dù thế nào cũng giống như một công cụ phát tiết cả.
Nhưng bản thân Lâm Dịch cũng chỉ muốn bảo vệ nàng cho tốt thôi...Không hơn.
Khẽ thở dài một tiếng, giờ Lâm Dịch cũng không có biện pháp nào cả. Tuy rằng hắn đã là cường giả Hư Thần Cảnh, nhưng dù sao cũng không phải vô địch. Cường giả ở Thiên Giới rất nhiều, hung hiểm cũng rất nhiều, đôi khi bảo vệ được mình đã là vấn đề rồi chứ đừng nói đến bảo vệ Lâm Phỉ.
Hổ Thần Cư, mới là chỗ an toàn nhất.
- Đợi trở lại Đông Nam Thiên, sau khi tiếp cả Mộng nhi và Linh Lung lên Thiên Giới, chúng ta liền cùng nhau đi bốn phía Thiên Giới, lãnh hội phong thổ ở Thiên Giới một chút.
Lâm Dịch nhẹ nhàng ôm eo thon của Lâm Phỉ, cười nhẹ nói.
Con mắt Lâm Phỉ cười tạo thành hình trăng lưỡi liềm. Khẽ gật đầu, tùy ý Lâm Dịch ôm eo mình, đầu rất tự nhiên dán bên bờ vai Lâm Dịch, nhất thời lại không nói gì cả.
Đối với Lâm Phỉ mà nói, chỉ cần có Lâm Dịch là đủ rồi. Cho dù là ở chỗ nào, chỉ cần có Lâm Dịch, đó chính là Thiên Đường của nàng.
Nữ nhân là động vật dễ dàng thỏa mãn nhất trên đời này, chỉ cần có người âu yếm, các nàng sẽ không quan tâm đến thứ gì khác nữa. Có người nói, nữ nhân, trời sinh chính là vì yêu mà sinh.
Lâm Dịch không biết những lời này có đúng không, nhưng ít nhất Lâm Phỉ chính là nữ nhân như vậy.
Hai tình cảm một lát, Lâm Dịch mới cười nói:
- Đi thôi, đoạn đường sau này còn 5 6 ức km nữa đấy. Bạn đang đọc truyện tại
- Đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy mặt trời nha.
Lâm Phỉ vừa cười vừa nói.
Hổ Thần Cư tuy rằng lúc nào cũng sáng ngời, nhưng trên thực tế lại không có ánh mặt trời.
Lâm Dịch nghe vậy vẫn không khỏi dâng lên một cổ cảm giác áy náy...Lâm Phỉ từ khi theo hắn phảng phất đã biến thành đồ chơi của hắn. Lúc không có chuyện gì lại để trong Hổ Thần Cư, khi nghĩ tới, lại tiến vào gặp mặt nàng. Dù thế nào cũng giống như một công cụ phát tiết cả.
Nhưng bản thân Lâm Dịch cũng chỉ muốn bảo vệ nàng cho tốt thôi...Không hơn.
Khẽ thở dài một tiếng, giờ Lâm Dịch cũng không có biện pháp nào cả. Tuy rằng hắn đã là cường giả Hư Thần Cảnh, nhưng dù sao cũng không phải vô địch. Cường giả ở Thiên Giới rất nhiều, hung hiểm cũng rất nhiều, đôi khi bảo vệ được mình đã là vấn đề rồi chứ đừng nói đến bảo vệ Lâm Phỉ.
Hổ Thần Cư, mới là chỗ an toàn nhất.
- Đợi trở lại Đông Nam Thiên, sau khi tiếp cả Mộng nhi và Linh Lung lên Thiên Giới, chúng ta liền cùng nhau đi bốn phía Thiên Giới, lãnh hội phong thổ ở Thiên Giới một chút.
Lâm Dịch nhẹ nhàng ôm eo thon của Lâm Phỉ, cười nhẹ nói.
Con mắt Lâm Phỉ cười tạo thành hình trăng lưỡi liềm. Khẽ gật đầu, tùy ý Lâm Dịch ôm eo mình, đầu rất tự nhiên dán bên bờ vai Lâm Dịch, nhất thời lại không nói gì cả.
Đối với Lâm Phỉ mà nói, chỉ cần có Lâm Dịch là đủ rồi. Cho dù là ở chỗ nào, chỉ cần có Lâm Dịch, đó chính là Thiên Đường của nàng.
Nữ nhân là động vật dễ dàng thỏa mãn nhất trên đời này, chỉ cần có người âu yếm, các nàng sẽ không quan tâm đến thứ gì khác nữa. Có người nói, nữ nhân, trời sinh chính là vì yêu mà sinh.
Lâm Dịch không biết những lời này có đúng không, nhưng ít nhất Lâm Phỉ chính là nữ nhân như vậy.
Hai tình cảm một lát, Lâm Dịch mới cười nói:
- Đi thôi, đoạn đường sau này còn 5 6 ức km nữa đấy. Bạn đang đọc truyện tại
/714
|