- Bái kiến Đế Quân.
Hắc y nhân kia căn bản không dám nhìn thẳng Tố Vân, hơi cúi đầu, tôn kính kêu lên.
Con mắt Tố Vân hơi đổi, nhìn về phía hắn. Một lát sau, khẽ thở dài một tiếng, hỏi:
- Ngươi tên gì?
Hắc y nhân không nghĩ Tố Vân lại muốn hỏi vấn đề này, có chút sửng sốt, nhưng cũng lập tức cung kính trả lời:
- Hồi bẩm Đế Quân, tên tiểu nhân là Liên Ngọc.
Tố Vân khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn đoàn người mặc vây giáp màu xanh chung quanh. Trong nháy mắt, hô hấp của tất cả người mặc vây giáp màu xanh như có chút ngưng lại, không người nào dám hô hấp, đôi mắt bàng hoàng, tâm thần bất định nhìn Tố Vân. Bọn hắn biết rõ, hiện giờ là thời khắc quyết định sinh tử của bọn hắn rồi!
Tố Vân trầm mặc một lát, sau đó nàng nói với Liên Ngọc kia:
- Các ngươi rời đi đi, mai táng Chu Khắc cẩn thận.
Hô hấp của Liên Ngọc lập tức dừng lại một hồi, sau đó liền lập tức cuồng hỉ lên, cung kính nói:
- Tạ ơn Đế Quân không giết, tạ ơn Đế Quân không giết!
Lâm Dịch nhìn thoáng qua thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng kia, trước khi chuyện này phát sinh, hắn và Tố Vân cũng đã biết rõ. Dù sao thì thần thức của cường giả Hư Thần Cảnh cường đại, cũng không phải song phương có thể so sánh được. Cho nên Lâm Dịch vô ý thức nhìn thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng này sau khi nghe Tố Vân nói xong sẽ có biểu lộ gì.
Nhưng mà, chỉ thấy biểu lộ của tên thủ lĩnh kia không có chút biến hóa nào, thậm chí nhìn Tố Vân với ánh mắt nồng nhiệt, vô cùng tôn sùng, không có chút biến hóa nào. Cái này khiến Lâm Dịch hơi sững sờ, nhưng lại lập tức cảm khái.
Mị lực của Tố Vân này, đích thật là phi thường kinh người. Nhìn mỗi người trong đoàn mặc vây giáp màu trắng này, chỉ sợ Tố Vân là nữ thần trong suy nghĩ của bọn hắn a.
Đối với mọi người trên Thiên Giới mà nói, tôn kính một người thì có thể, nhưng nếu như tôn sùng đạt đến loại trình độ này, thậm chí có thể nói là sùng bái thì ảnh hưởng đối với tu vi cá nhân là cực kỳ to lớn.
Dù sao, mục tiêu cuối cùng bọn hắn truy cầu là Thiên Đạo. Mà truy cầu Thiên Đạo, tâm tình là cực kỳ trọng yếu. mà cảm xúc tôn sùng như vậy, sẽ hạn chế nghiêm trọng đến bộ pháp trên con đường tu hành sau này của bọn hắn.
Bọn hắn với tư cách là cường giả Ngũ giai, thậm chí Lục giai, như thế nào không hiểu loại chuyện này? Nhưng nguyên một đám bọn hắn vẫn nhịn không được sinh ra loại cảm xúc tôn sùng này với Tố Vân, đích thật là khiến người cảm thán không thôi.
Lâm Dịch nhìn thấy trong đôi mắt của bọn hắn nhìn Tố Vân với vẻ cuồng nhiệt, vô cùng tôn sùng, có chút cảm khái trong nội tâm. Nếu hiện giờ Tố Vân ra lệnh cho bọn hắn tự sát, chỉ sợ bọn hắn cũng tuyệt đối không nói câu thứ hai nào a.
Tạm thời không nhắc tới đoàn người vây giáp màu xanh đang cảm kích. Tố Vân nói xong lời này, khẽ thở dài một tiếng nữa, sau đó mang theo Lâm Dịch và Lâm Phỉ đi thẳng về Tinh xá.
Bộ dáng vẫn như ba tháng trước, chỉ có điều Bách hỏa tửu còn lại nửa bình trên bàn dây leo trên mặt đất kia, tự nhiên là bị nha đầu Lâm Phỉ uống sạch.
- Tỷ tỷ giống như là xinh đẹp hơn a.
Lúc Tố Vân bắt đầu đi vào, Lâm Phỉ vẫn nhìn theo nàng. Một mực tiến vào trong bồn địa, sau đó mới đột nhiên nhẹ nhàng nói một tiếng bên tai Lâm Dịch.
Lâm Dịch hơi sững sờ, lập tức mỉm cười, nhưng lại không nói gì.
Cấp độ Thiên Đạo này, còn không phải Lâm Phỉ có thể tiếp xúc. Nhưng không phải không cách nào tiếp xúc, cũng không có nghĩa là không cách nào cảm giác được.
Càng tiếp cận Thiên Đạo, mị lực biểu hiện ra ngoài càng tăng lên. Ví dụ như là Tố Vân hiện giờ, Thiên Đạo của nàng đã có chút thành tựu, mỗi một cái động tay nhấc chân lúc này của nàng, đều có một cỗ mị lực hồn nhiên tự tại. Hành vi của nàng đối với Thiên Đạo chính là không tự giác được, mà nàng cũng không ý thức được, nhưng trong tiềm thức, nàng đã là như vậy rồi.
Hắc y nhân kia căn bản không dám nhìn thẳng Tố Vân, hơi cúi đầu, tôn kính kêu lên.
Con mắt Tố Vân hơi đổi, nhìn về phía hắn. Một lát sau, khẽ thở dài một tiếng, hỏi:
- Ngươi tên gì?
Hắc y nhân không nghĩ Tố Vân lại muốn hỏi vấn đề này, có chút sửng sốt, nhưng cũng lập tức cung kính trả lời:
- Hồi bẩm Đế Quân, tên tiểu nhân là Liên Ngọc.
Tố Vân khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn đoàn người mặc vây giáp màu xanh chung quanh. Trong nháy mắt, hô hấp của tất cả người mặc vây giáp màu xanh như có chút ngưng lại, không người nào dám hô hấp, đôi mắt bàng hoàng, tâm thần bất định nhìn Tố Vân. Bọn hắn biết rõ, hiện giờ là thời khắc quyết định sinh tử của bọn hắn rồi!
Tố Vân trầm mặc một lát, sau đó nàng nói với Liên Ngọc kia:
- Các ngươi rời đi đi, mai táng Chu Khắc cẩn thận.
Hô hấp của Liên Ngọc lập tức dừng lại một hồi, sau đó liền lập tức cuồng hỉ lên, cung kính nói:
- Tạ ơn Đế Quân không giết, tạ ơn Đế Quân không giết!
Lâm Dịch nhìn thoáng qua thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng kia, trước khi chuyện này phát sinh, hắn và Tố Vân cũng đã biết rõ. Dù sao thì thần thức của cường giả Hư Thần Cảnh cường đại, cũng không phải song phương có thể so sánh được. Cho nên Lâm Dịch vô ý thức nhìn thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng này sau khi nghe Tố Vân nói xong sẽ có biểu lộ gì.
Nhưng mà, chỉ thấy biểu lộ của tên thủ lĩnh kia không có chút biến hóa nào, thậm chí nhìn Tố Vân với ánh mắt nồng nhiệt, vô cùng tôn sùng, không có chút biến hóa nào. Cái này khiến Lâm Dịch hơi sững sờ, nhưng lại lập tức cảm khái.
Mị lực của Tố Vân này, đích thật là phi thường kinh người. Nhìn mỗi người trong đoàn mặc vây giáp màu trắng này, chỉ sợ Tố Vân là nữ thần trong suy nghĩ của bọn hắn a.
Đối với mọi người trên Thiên Giới mà nói, tôn kính một người thì có thể, nhưng nếu như tôn sùng đạt đến loại trình độ này, thậm chí có thể nói là sùng bái thì ảnh hưởng đối với tu vi cá nhân là cực kỳ to lớn.
Dù sao, mục tiêu cuối cùng bọn hắn truy cầu là Thiên Đạo. Mà truy cầu Thiên Đạo, tâm tình là cực kỳ trọng yếu. mà cảm xúc tôn sùng như vậy, sẽ hạn chế nghiêm trọng đến bộ pháp trên con đường tu hành sau này của bọn hắn.
Bọn hắn với tư cách là cường giả Ngũ giai, thậm chí Lục giai, như thế nào không hiểu loại chuyện này? Nhưng nguyên một đám bọn hắn vẫn nhịn không được sinh ra loại cảm xúc tôn sùng này với Tố Vân, đích thật là khiến người cảm thán không thôi.
Lâm Dịch nhìn thấy trong đôi mắt của bọn hắn nhìn Tố Vân với vẻ cuồng nhiệt, vô cùng tôn sùng, có chút cảm khái trong nội tâm. Nếu hiện giờ Tố Vân ra lệnh cho bọn hắn tự sát, chỉ sợ bọn hắn cũng tuyệt đối không nói câu thứ hai nào a.
Tạm thời không nhắc tới đoàn người vây giáp màu xanh đang cảm kích. Tố Vân nói xong lời này, khẽ thở dài một tiếng nữa, sau đó mang theo Lâm Dịch và Lâm Phỉ đi thẳng về Tinh xá.
Bộ dáng vẫn như ba tháng trước, chỉ có điều Bách hỏa tửu còn lại nửa bình trên bàn dây leo trên mặt đất kia, tự nhiên là bị nha đầu Lâm Phỉ uống sạch.
- Tỷ tỷ giống như là xinh đẹp hơn a.
Lúc Tố Vân bắt đầu đi vào, Lâm Phỉ vẫn nhìn theo nàng. Một mực tiến vào trong bồn địa, sau đó mới đột nhiên nhẹ nhàng nói một tiếng bên tai Lâm Dịch.
Lâm Dịch hơi sững sờ, lập tức mỉm cười, nhưng lại không nói gì.
Cấp độ Thiên Đạo này, còn không phải Lâm Phỉ có thể tiếp xúc. Nhưng không phải không cách nào tiếp xúc, cũng không có nghĩa là không cách nào cảm giác được.
Càng tiếp cận Thiên Đạo, mị lực biểu hiện ra ngoài càng tăng lên. Ví dụ như là Tố Vân hiện giờ, Thiên Đạo của nàng đã có chút thành tựu, mỗi một cái động tay nhấc chân lúc này của nàng, đều có một cỗ mị lực hồn nhiên tự tại. Hành vi của nàng đối với Thiên Đạo chính là không tự giác được, mà nàng cũng không ý thức được, nhưng trong tiềm thức, nàng đã là như vậy rồi.
/714
|