Người nọ nói xong, thần thức liền tản ra, thông tri đồng lõa của hắn. Mà hai người kia lại theo đuôi Lâm Dịch đi ra ngoài.
Lông mày Lâm Dịch không khỏi hơi nhăn lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ khác. Trong biển người đang qua lại có nhiều người đang tò mò nhìn Lâm Dịch đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nháy mắt một cái.
Lâm Dịch bật cười...Ở nơi này nhiều người như vậy, có ai đó nhìn mình vài lần cũng bình thường...Xem ra chiến đấu đã khiến đầu óc hắn cũng không khỏi có chút nhạy cảm rồi.
Lắc đầu, Lâm Dịch bước về phía đường cái.
- Lão đại, vừa rồi hình như hắn đã phát hiện ra chúng ta.
Đợi Lâm Dịch rời đi lần nữa, hai người mới cuống quít quăng ánh mắt sáng một bên, thở dài một hơi. Nhưng một người trong đó ẩn ẩn có chút bận tâm nói.
Lão đại có chút nhíu mày một cái, lập tức gật đầu nói:
- Thần thức tên này quả thật cực kỳ mẫn cảm...
Do dự một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, cắn răng nói:
- Bất quá thần thức mẫn cảm cũng vô dụng, hắn chỉ là cường giả Luyện cách kỳ, năm người chúng ta đấu một, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?
Người nọ sau khi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, lúc này mới nhẹ gật đầu không nói gì nữa.
Bất quá biết rõ thần thức của đối phương cực kỳ mẫn cảm, bọn hắn cũng không dám đi quá gần nữa, chỉ đi theo từ rất xa. Thần thức cũng không dám tập trung vào đối phương, sợ hắn cảm ứng được...Nếu thực sự đối phương đã nhận ra, đến lúc đó không ra khỏi thành nữa, bọn hắn cũng không còn cách nào. Thám Trắc Hoàn, coi như chính thức lãng phí...Loạn Tinh Thành sở dĩ có nhiều Chiến Sĩ cấp thấp như vậy, hoàn toàn là vì cường giả Thần Cấp mệnh lệnh không được động thủ trong này.
Ai dám bỏ qua lời của cường giả Thần cấp chứ?
Ít nhất, lão đại này không dám.
Hai người thu liễm ánh mắt và thần thức lại, Lâm Dịch cũng không phát hiện gì dị thường, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lập tức có chút nhíu mày. Bạn đang đọc truyện tại
Lông mày Lâm Dịch không khỏi hơi nhăn lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ khác. Trong biển người đang qua lại có nhiều người đang tò mò nhìn Lâm Dịch đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nháy mắt một cái.
Lâm Dịch bật cười...Ở nơi này nhiều người như vậy, có ai đó nhìn mình vài lần cũng bình thường...Xem ra chiến đấu đã khiến đầu óc hắn cũng không khỏi có chút nhạy cảm rồi.
Lắc đầu, Lâm Dịch bước về phía đường cái.
- Lão đại, vừa rồi hình như hắn đã phát hiện ra chúng ta.
Đợi Lâm Dịch rời đi lần nữa, hai người mới cuống quít quăng ánh mắt sáng một bên, thở dài một hơi. Nhưng một người trong đó ẩn ẩn có chút bận tâm nói.
Lão đại có chút nhíu mày một cái, lập tức gật đầu nói:
- Thần thức tên này quả thật cực kỳ mẫn cảm...
Do dự một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, cắn răng nói:
- Bất quá thần thức mẫn cảm cũng vô dụng, hắn chỉ là cường giả Luyện cách kỳ, năm người chúng ta đấu một, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?
Người nọ sau khi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, lúc này mới nhẹ gật đầu không nói gì nữa.
Bất quá biết rõ thần thức của đối phương cực kỳ mẫn cảm, bọn hắn cũng không dám đi quá gần nữa, chỉ đi theo từ rất xa. Thần thức cũng không dám tập trung vào đối phương, sợ hắn cảm ứng được...Nếu thực sự đối phương đã nhận ra, đến lúc đó không ra khỏi thành nữa, bọn hắn cũng không còn cách nào. Thám Trắc Hoàn, coi như chính thức lãng phí...Loạn Tinh Thành sở dĩ có nhiều Chiến Sĩ cấp thấp như vậy, hoàn toàn là vì cường giả Thần Cấp mệnh lệnh không được động thủ trong này.
Ai dám bỏ qua lời của cường giả Thần cấp chứ?
Ít nhất, lão đại này không dám.
Hai người thu liễm ánh mắt và thần thức lại, Lâm Dịch cũng không phát hiện gì dị thường, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lập tức có chút nhíu mày. Bạn đang đọc truyện tại
/714
|