Chưa từng mở miệng Vương Úc, đột nhiên nhẹ bật cười.
Mâu Quân khẽ chấn động, nhìn về phía Vương Úc hơi cau mày nói:
- Tiểu Úc, ý của đệ là?
Úc hơn khẩy động ngón tay còn đẹp hơn so với nữ nhân của mình, nhẹ nhàng sờ cằm của mình nói:
- Bây giờ quyền khống chế Truyền tống trận không ở trong tay chúng ta a...
Lông mày Mâu Quân nhanh chóng cau lại.
- Đúng vậy, dùng tính cách của Lưu Phong. Nếu như chỉ có một phương chúng ta phản đối thì sợ là sẽ không hiệu nghiệm.
Diệp Nhuận cũng có chút băn khoăn nói.
Tam đại thế lực, nếu như chỉ có một bên đối phương phản đối, sợ là thực không có hiệu quả gì.
Đổi lại góc độ mà nói, nếu như lúc này người của Phần Thiên muốn sử dụng Truyền tống trận. Mà người phản đối chỉ có một mình Phiêu Miểu Thiên, chỉ sợ Mâu Quân cũng sẽ không để ý tới a? Dù sao, trong tam phương, đã có hai phương đồng ý a.
Mâu Quân nhíu mày, vấn đề này, đích thật là có chút để người ta nhức đầu.
Thuyết phục Vô Thượng Thiên? Đây là một chuyện tương đối khó khăn.
Vô Thượng Thiên Linh Nhiên, cũng không phải là người dễ đối phó gì. Nếu như hắn không có hứng thú, chỉ sợ là cho dù có Thiên Vương lão tử đến, hắn cũng sẽ không để ý tới.
Muốn làm cho hắn cảm thấy hứng thú? Cũng không phải là không có cách, dù sao đối với cường giả Ngưng Thần kỳ như ý mà nói. Sức hấp dẫn của Thần khí là không thể chối từ...,
Nhưng Mâu Quân sẽ nói việc Lâm Dịch có Thần khí cho y sao? Dù sao hắn cũng không phải là tên lạnh lùng như trâu Lưu Phong kia, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó như vậy.
- Có cách gì khác để hắn cảm thấy hứng thú không?
Mâu Quân thầm nói.
Vương Úc nhìn biểu lộ của đối phương, thật lâu về sau, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười, ngón tay sờ lên chiếc cằm thon.
- Chiến Văn Hổ thần thì như thế nào?
- Chiến Văn Hổ Thần?
Mâu Quân, Diệp Nhuận kể một mực lo lắng Cơ Nghiên ở một bên, đều lộ ra thần sắc kinh hãi, Trong mắt Cơ Nghiên, càng là hiện lên vẻ bối rối.
- Truyền tống trận đặt ở trên đỉnh núi kia.
Trên đảo nhỏ, Lạc Kỳ chỉ vào một đỉnh núi nhỏ cười nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhìn qua thấy tòa núi nhỏ này không khác gì đống loạn thạch chồng chất lên nhau, chẳng qua là nó cao hơn một tí mà thôi. Trong đó mơ hồ truyền ra từng đợt chấn động do linh lực dao động.
- Cả hòn đảo nhỏ này đều là linh mạch, nhất là tòa núi kia, cường giả Thần cấp đem tất cả linh lực tập trung vào chỗ đó. Chỗ đất để Truyền tống trận đó chính là Phôi thổ trong truyền thuyết.
Việt Nhược gật đầu cười giới thiệu.
- Phôi thổ?
Lâm Dịch khẽ giật mình, không rõ vật kia là cái gì,
Lâm Dịch ở một bên gật gật đầu cười nói:
- Cái gọi là Phôi thổ chính là đất thai nghén ra linh mạch, đây là thứ đồ vật trân quý hình thành trước cả linh thạch, cần năng lượng cực kỳ khổng lồ mới có thể thai nghén. Tuy không thể làm vật trực tiếp chứa đựng năng lượng, nhưng lại là tài liệu hấp thu linh lực tốt nhất. Dùng Phôi thổ làm pháp trận, hầu như sẽ không phát sinh sự cố tiết lộ năng lượng. Mặc dù là bị hấp thu cũng có thể thông qua sự hấp thu vận chuyển của Phôi thổ, lại lần nữa được thu vào pháp trận. Một tòa linh mạch cả vạn dặm, nhưng chỉ có thể có hơn một lập phương Phôi thổ mà thôi. Hơn nữa, chắt lọc ra còn khó khăn hơn. Từ bên ngoài nhìn vào, hầu như cùng đất bình thường không có chút sai biệt nào...e là cũng chỉ có thần thức khổng lồ của cường giả Thần cấp mới có thể phân biệt rõ ràng được.
- Hả?
Lâm Dịch nghe vậy kinh dị vô cùng, lập tức tán thán:
- Vật này...đúng là rất thần kỳ a.
Bọn hắn chờ ở chỗ này đã gần một canh giờ rồi, người của Phần Thiên còn chưa tới. Lưu Phong cũng không tiện yêu cầu Tinh Vân bảo trực tiếp mở ra cửa Truyền tống trận, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Bất quá Lâm Dịch ngược lại là rõ ràng đám người sinh sống như bộ lạc ở chỗ này, đám người này là người trông coi nơi này, bọn hắn thay nhau canh gác nơi này. Người chưa tới phiên trực, thì ở chỗ này tu hành...không thể không nói, đây là một phần công tác rất thoải mái. Dù sao nơi đây hầu như không có người tới phạm, không có bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào nguyện ý mạo hiểm đắc tội bốn thế lực lớn ở Loạn Tinh thành mà tấn công vào nơi này. Mà linh lực trong này lại đậm đặc hơn không biết bao nhiêu lần so với ở ngoài, tu hành ở chỗ này nhanh hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Tuy rằng khi đã đạt đến Hư Thần cảnh thì cũng không có yêu cầu quá lớn đối với năng lượng, nhưng nếu như muốn ngưng tụ ra Thần cách thì số lượng vẫn tương đối trọng yếu đấy...nhất là năng lượng thuần túy.
Đi chung quanh thôn xóm một vòng, Lâm Dịch tính toán lại thời gian nói:
- Cũng khá lâu rồi, chắc người Phần Thiên cũng đã gần đến rồi, chúng ta trở về đi.
Lạc Kỳ và Việt Nhược cũng gật đầu cười đi ra ngoài, vừa mới bước không được ba bước hầu như cùng lúc ngẩng mặt lên trời, sau một lát nhìn nhau cười.
Lạc Kỳ cười nói:
- Quả nhiên là đúng giờ, đi thôi.
Ba người đi về hướng trong thôn.
Lúc đi về đến trong thôn, Lưu Phong và đại hán kia cũng đi ra từ căn phòng nghỉ, chứng kiến ba người Lâm Dịch thì khẽ gật đầu. Sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, ba người Lâm Dịch tự động đi đến cạnh người Lưu Phong, cùng đứng đợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mâu Quân khẽ chấn động, nhìn về phía Vương Úc hơi cau mày nói:
- Tiểu Úc, ý của đệ là?
Úc hơn khẩy động ngón tay còn đẹp hơn so với nữ nhân của mình, nhẹ nhàng sờ cằm của mình nói:
- Bây giờ quyền khống chế Truyền tống trận không ở trong tay chúng ta a...
Lông mày Mâu Quân nhanh chóng cau lại.
- Đúng vậy, dùng tính cách của Lưu Phong. Nếu như chỉ có một phương chúng ta phản đối thì sợ là sẽ không hiệu nghiệm.
Diệp Nhuận cũng có chút băn khoăn nói.
Tam đại thế lực, nếu như chỉ có một bên đối phương phản đối, sợ là thực không có hiệu quả gì.
Đổi lại góc độ mà nói, nếu như lúc này người của Phần Thiên muốn sử dụng Truyền tống trận. Mà người phản đối chỉ có một mình Phiêu Miểu Thiên, chỉ sợ Mâu Quân cũng sẽ không để ý tới a? Dù sao, trong tam phương, đã có hai phương đồng ý a.
Mâu Quân nhíu mày, vấn đề này, đích thật là có chút để người ta nhức đầu.
Thuyết phục Vô Thượng Thiên? Đây là một chuyện tương đối khó khăn.
Vô Thượng Thiên Linh Nhiên, cũng không phải là người dễ đối phó gì. Nếu như hắn không có hứng thú, chỉ sợ là cho dù có Thiên Vương lão tử đến, hắn cũng sẽ không để ý tới.
Muốn làm cho hắn cảm thấy hứng thú? Cũng không phải là không có cách, dù sao đối với cường giả Ngưng Thần kỳ như ý mà nói. Sức hấp dẫn của Thần khí là không thể chối từ...,
Nhưng Mâu Quân sẽ nói việc Lâm Dịch có Thần khí cho y sao? Dù sao hắn cũng không phải là tên lạnh lùng như trâu Lưu Phong kia, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó như vậy.
- Có cách gì khác để hắn cảm thấy hứng thú không?
Mâu Quân thầm nói.
Vương Úc nhìn biểu lộ của đối phương, thật lâu về sau, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười, ngón tay sờ lên chiếc cằm thon.
- Chiến Văn Hổ thần thì như thế nào?
- Chiến Văn Hổ Thần?
Mâu Quân, Diệp Nhuận kể một mực lo lắng Cơ Nghiên ở một bên, đều lộ ra thần sắc kinh hãi, Trong mắt Cơ Nghiên, càng là hiện lên vẻ bối rối.
- Truyền tống trận đặt ở trên đỉnh núi kia.
Trên đảo nhỏ, Lạc Kỳ chỉ vào một đỉnh núi nhỏ cười nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhìn qua thấy tòa núi nhỏ này không khác gì đống loạn thạch chồng chất lên nhau, chẳng qua là nó cao hơn một tí mà thôi. Trong đó mơ hồ truyền ra từng đợt chấn động do linh lực dao động.
- Cả hòn đảo nhỏ này đều là linh mạch, nhất là tòa núi kia, cường giả Thần cấp đem tất cả linh lực tập trung vào chỗ đó. Chỗ đất để Truyền tống trận đó chính là Phôi thổ trong truyền thuyết.
Việt Nhược gật đầu cười giới thiệu.
- Phôi thổ?
Lâm Dịch khẽ giật mình, không rõ vật kia là cái gì,
Lâm Dịch ở một bên gật gật đầu cười nói:
- Cái gọi là Phôi thổ chính là đất thai nghén ra linh mạch, đây là thứ đồ vật trân quý hình thành trước cả linh thạch, cần năng lượng cực kỳ khổng lồ mới có thể thai nghén. Tuy không thể làm vật trực tiếp chứa đựng năng lượng, nhưng lại là tài liệu hấp thu linh lực tốt nhất. Dùng Phôi thổ làm pháp trận, hầu như sẽ không phát sinh sự cố tiết lộ năng lượng. Mặc dù là bị hấp thu cũng có thể thông qua sự hấp thu vận chuyển của Phôi thổ, lại lần nữa được thu vào pháp trận. Một tòa linh mạch cả vạn dặm, nhưng chỉ có thể có hơn một lập phương Phôi thổ mà thôi. Hơn nữa, chắt lọc ra còn khó khăn hơn. Từ bên ngoài nhìn vào, hầu như cùng đất bình thường không có chút sai biệt nào...e là cũng chỉ có thần thức khổng lồ của cường giả Thần cấp mới có thể phân biệt rõ ràng được.
- Hả?
Lâm Dịch nghe vậy kinh dị vô cùng, lập tức tán thán:
- Vật này...đúng là rất thần kỳ a.
Bọn hắn chờ ở chỗ này đã gần một canh giờ rồi, người của Phần Thiên còn chưa tới. Lưu Phong cũng không tiện yêu cầu Tinh Vân bảo trực tiếp mở ra cửa Truyền tống trận, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Bất quá Lâm Dịch ngược lại là rõ ràng đám người sinh sống như bộ lạc ở chỗ này, đám người này là người trông coi nơi này, bọn hắn thay nhau canh gác nơi này. Người chưa tới phiên trực, thì ở chỗ này tu hành...không thể không nói, đây là một phần công tác rất thoải mái. Dù sao nơi đây hầu như không có người tới phạm, không có bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào nguyện ý mạo hiểm đắc tội bốn thế lực lớn ở Loạn Tinh thành mà tấn công vào nơi này. Mà linh lực trong này lại đậm đặc hơn không biết bao nhiêu lần so với ở ngoài, tu hành ở chỗ này nhanh hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Tuy rằng khi đã đạt đến Hư Thần cảnh thì cũng không có yêu cầu quá lớn đối với năng lượng, nhưng nếu như muốn ngưng tụ ra Thần cách thì số lượng vẫn tương đối trọng yếu đấy...nhất là năng lượng thuần túy.
Đi chung quanh thôn xóm một vòng, Lâm Dịch tính toán lại thời gian nói:
- Cũng khá lâu rồi, chắc người Phần Thiên cũng đã gần đến rồi, chúng ta trở về đi.
Lạc Kỳ và Việt Nhược cũng gật đầu cười đi ra ngoài, vừa mới bước không được ba bước hầu như cùng lúc ngẩng mặt lên trời, sau một lát nhìn nhau cười.
Lạc Kỳ cười nói:
- Quả nhiên là đúng giờ, đi thôi.
Ba người đi về hướng trong thôn.
Lúc đi về đến trong thôn, Lưu Phong và đại hán kia cũng đi ra từ căn phòng nghỉ, chứng kiến ba người Lâm Dịch thì khẽ gật đầu. Sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, ba người Lâm Dịch tự động đi đến cạnh người Lưu Phong, cùng đứng đợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/714
|