La Bích Dương nghe vậy, nhất thời cũng chưa dám xác định. Đầu lông mày hắn hơi nhíu lại, con mắt cũng dò xét Lâm Dịch.
- Chưa thỉnh giáo đại nhân họ gì? Có quan hệ gì với gia tổ?
- Gia tổ?
Nghe nói như vậy, Lâm Dịch nhất thời trợn mắt lên nhìn. Lập tức nhìn từ trên xuống dưới La Bích Dương rồi nói:
- Ngươi là tôn tử của La Á?
La Bích Dương cung kính nói:
- Đúng vậy.
Lâm Dịch nhất thời cười cười, lộ ra dáng vẻ hài lòng, nhìn lại La Bích Dương một lần từ trên xuống dưới, sau đó có chút cảm khái nói:
- Ba trăm năm không gặp, nghĩ không ra tôn tử của La Á mà cũng đã lớn như vậy...
Nghe được lời Lâm Dịch nói, La Bích Dương nhất thời như cắn phải lưỡi. Ba trăm năm? Như vậy người trước mặt này chí ít cũng hơn ba trăm tuổi rồi sao? Bề ngoài sao lại còn trẻ như vậy, thậm chí so với tổ phụ La Á còn trẻ hơn nhiều. Thật sự làm cho người ta phải kinh ngạc.
Chỉ có điều hắn vẫn nghi hoặc hỏi:
- Không biết đại nhân có quan hệ với gia tổ như thế nào?
Lâm Dịch cười ha hả trả lời:
- Ta và hắn là lão bằng hữu, chờ lúc gặp rồi ngươi sẽ biết. Phụ thân của ngươi hình như là La Hạ?
Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới, con trai của La Á tên là La Hạ.
- La Hạ là đại bá, phụ thân của ta là con thứ tư của gia tổ, tên là La Thanh.
Nghe được đối phương còn biết cả tên của đại bá, sự nghi hoặc trong lòng La Bích Dương tiêu thất đi không ít, chỉ còn lại một chút hiếu kỳ đối với Lâm Dịch.
- Con thứ tư?
Lâm Dịch lần thứ hai kinh ngạc, một lát sau mới bất đắc dĩ cười khổ. Mình chỉ nhỏ hơn so với La Á có hai tuổi mà thôi. Hiện nay La Á đã có con cháu đầy đàn, trái lại mình thì...Bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc này Lâm Dịch mới nói tiếp:
- Tổ phụ ngươi hiện nay ở đâu?
La Bích Dương gật đầu nói:
- Tổ phụ vãn bối mới từ bên ngoài trở về mấy ngày trước, người tới đây vừa kịp lúc. Đến sớm vài ngày hoặc muộn vài ngày sợ rằng không gặp được lão nhân gia.
Xác thực thân phận đối phương có thể cao hơn mình hai lần bối phận, ngữ khí La Bích Dương cũng thay đổi hơn nhiều, khi nói chuyện đều sử dụng kính ngữ.
Lâm Dịch lơ đễnh cười gật đầu, sau đó nói:
- Ừ, ngươi có thể đưa ta đi gặp hắn sao?
- Đương nhiên, ngài hãy đi theo vãn bối.
La Bích Dương sảng khoái gật đầu xác nhận.
Đi theo phía sau La Bích Dương, ra ngoài mật thất có truyền tống môn.
Trên hành lang, Lâm Dịch nhìn quanh, nhất thời thu hết phong cảnh tòa thành thị này vào trong mắt.
Vị trí đang đứng có bảy tầng, tại tòa thành thị này coi như là kiến trúc cao nhất, chỉ thấy toàn bộ thành thị, xe ngựa như nước, dòng người đi lại rộn ràng, nhốn nháo, lộ vẻ phồn hoa vô cùng.
Quả nhiên không hổ là thành thị trên tỉnh lị, đích thực là cực kỳ phồn hoa.
- Ngài chờ đợi ở đây một lát, vãn bối đi gặp Phó môn chủ thông báo vài tiếng.
La Bích Dương nhìn Lâm Dịch nói.
- Ừ, đi đi.
Lâm Dịch gật đầu, liền thấy La Bích Dương xoay người rời đi.
Chỉ một lát sau, công việc hoàn tất, La Bích Dương đi tới nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Mời ngài đi theo vãn bối.
Lâm Dịch gật đầu, đi theo sau La Bích Dương xuống lầu, rồi ra ngoài Võ Môn.
Chân chính tiến nhập vào tòa thành thị này thì càng có thể chân thực cảm nhận được sự phồn hoa của nó. Nhiều năm qua Lâm Dịch chưa trở lại với đời sống bình thường, hiếu kỳ nhìn các thứ xung quanh. Một lát sau, hai người đã đi ra ngoài tòa thành thị.
Lâm Dịch ngạc nhiên hỏi:
- Tổ phụ ngươi không ở trong thành thị sao?
La Bích Dương cười cười trả lời:
- Vâng, gia tổ hiện tại ở trong gia tộc, cũng không cách thành thị quá xa, rất nhanh sẽ tới.
- Gia tộc?
Lâm Dịch hơi nhíu mày, rồi lập tức hiểu ra. La Á hiện nay cũng đã trở thành cường giả Thánh cấp, lấy danh vọng của cường giả Thánh cấp muốn lôi kéo thế lực và gia tộc của mình quật khởi, đích xác không phải là nan đề gì.
Hơn nữa Ám Tương cũng có thiên tư rất cao, không kém gì so với La Á. Hiện giờ có lẽ hai người đều là cường giả Thánh cấp. Hai vị cường giả Thánh cấp muốn cho La gia trở thành siêu cấp gia tộc thì cũng hơi khó, nhưng trở thành một đại gia tộc trong một tòa thành thị thì cũng đơn giản mà thôi.
Lâm Dịch lập tức cười cười, cũng không nói gì thêm.
Đi theo phía sau La Bích Dương hơn nửa canh giờ, mới thấy một tòa đại trang viên xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một tia tươi cười. Trước đại môn có hai gã lục giai chiến sĩ canh cửa, qua đó có thể thấy được khí thế của La gia cũng không nhỏ chút nào.
- Dương thiếu gia.
Hai gã chiến sĩ vừa thấy La Bích Dương, nhất thời cung kính hành lễ.
La Bích Dương cười gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Đây chính là chỗ cư ngụ của gia tộc, mời ngài đi theo vãn bối.
Lâm Dịch mỉm cười gật đầu, đi theo phía sau La Bích Dương vào trong. Hai gã lục giai chiến sĩ cũng hơi chút kinh ngạc...Bọn họ nghe được La Bích Dương lại xưng hô với người thanh niên đó bằng kính ngữ là "Ngài.
- Ngài" là sao?
Hai người hiếu kỳ nhìn nhau. Đương nhiên là bọ họ không có khả năng để có thể đoán được.
Bố trí bên trong trang viên này rất khí thế, thảm thực vật lục sắc được trồng liên miên, những tòa núi đá non bộ sắp đặt chỉnh tề khắp nơi. Toàn bộ trang viên sợ rằng phải rộng hơn mười dặm, đích thực là không nhỏ.
Thấy thành tựu của hảo bằng hữu năm xưa không nhỏ chút nào, Lâm Dịch cũng cảm thấy hài lòng thay cho hắn. Thiên giới khác với nơi đây, trên Thiên giới thì cường giả Thánh cấp bay đầy trời, còn ở đại lục Bạch Đế thì một gã cường giả Thánh cấp, thậm chí chỉ là một gã Hạ tinh vị cũng có thể sinh sống tương đối tốt.
- Trang viên này tổ phụ cũng phải tổn hao tâm huyết không nhỏ mới mua được từ trong tay của hoàng tộc...Toàn bộ bố trí trong trang viên là do tổ mẫu một tay sắp xếp.
La Bích Dương giới thiệu cho Lâm Dịch biết.
Nghe được lời La Bích Dương nói, Lâm Dịch hầu như có thể xá định, Ám Tương đúng là đã đạt tới cường giả Thánh cấp, lúc này hắn cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Trong trang viên có rất nhiều phòng ốc dành cho đệ tử trong gia tộc cư ngụ. La gia đương nhiên không có nhiều con cháu đến như vậy, đại bộ phận là gia thần của La gia, sau đó được ban thưởng cho họ La mà thành. Đây cũng chính là 'Phân gia' trong định nghĩa đại gia tộc nói chung.
Lại đi được một khoảng ước chừng vài dặm, hai đầu lông mày Lâm Dịch hơi nhíu lại một chút. Hắn đã cảm nhận được hai cỗ thần thức của cường giả Tinh vị cảnh.
- Chính là ở chỗ này.
La Bích Dương chỉ chỉ vào phía khoảng sân trước mặt, mỉm cười nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch gật đầu, đi theo La Bích Dương vào trong sân.
Vừa mới tiến vào sân, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng kinh hô:
- Cẩn thận.
Lâm Dịch hơi quay đầu lại, chỉ thấy một đạo năng lượng tử sắc quang mang nhắm thẳng về phía mình bay tới.
- Cẩn thận.
La Bích Dương lấy lại tinh thần, nhất thời hoảng sợ, lớn tiếng hô to.
Chỉ có điều Lâm Dịch đã cảm ứng được từ lâu rồi, hắn chỉ cười cười, hơi khoát tay chặn lại.
Đạo năng lượng kia sau khi tiếp xúc với hắn chỉ một giây liền tiêu tán vô tung vô ảnh. Sau đó ánh mắt hắn rơi vào trên người hai tiểu hài nhi đang khẩn trương nhìn mình.
Hai tên nhóc này không quá mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, mắt to quay tròn, vừa nhìn đã biết là chủ nhân của nó không dễ chọc chút nào. Trong đó có một hài tử còn cầm trên tay một thanh kiếm nhỏ. Lấy nhãn lực của Lâm Dịch không khó để nhìn ra thanh kiếm này cũng có đẳng cấp hẳn là Thứ thần cấp.
Không hề nghi ngờ, đạo năng lượng kia hẳn là bắn ra từ thanh kiếm này.
La Bích Dương hơi sợ run lên một chút, hai mắt lập tức trợn trừng lên, quát to:
- Hai tên tiểu tử kia, lại đi ăn trộm kiếm của thái gia gia các ngươi để chơi đùa sao?
Hai người con trai bị La Bích Dương trừng mắt quát, cũng trở nên sợ hãi, liên tục lùi về phía sau vài bước, thân thể nho nhỏ thậm chí hơi run run. Hai đôi mắt to tròn thương cảm mở lớn, cười hề hề nhìn La Bích Dương. La Bích Dương bị chọc tức, không biết làm sao, vội vã xoay người nhìn Lâm Dịch xin lỗi nói:
- Lâm gia gia, thực sự xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện, người không việc gì chứ?
Lâm Dịch đã nói cho La Bích Dương biết tính danh của mình rồi. Sở dĩ La Bích Dương gọi hắn là Lâm gia gia bởi vì hắn cũng ngang hàng với La Á.
Nghe được lời La Bích Dương xin lỗi, Lâm Dịch chỉ cười cười lắc đầu:
- Không có việc gì.
Nói xong, hắn bước tới vài bước lại gần hai hài tử trước mặt.
Hai tên nhóc hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Lâm Dịch ngồi xổm xuống, cười to hỏi:
- Hai tiểu tử kia, các con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Con là La Giai, năm nay mười hai tuổi.
Tên hài nhi cầm kiếm kia đảo đảo mắt giống như ông cụ, nói, sau đó chớp chớp đôi mắt to tiếp tục nhìn Lâm Dịch.
Tiểu hài tử phía sau biểu tình rõ ràng mang theo một tia úy kị, sau khi nghe La Giai trả lời xong, theo thói quen nắm lấy vạt áo của La Giai, hơi sợ hãi nói:
- Con...Con là La Nhận, năm nay được mười một tuổi.
Lâm Dịch nhất thời bật cười.
Từ phía sau Lâm Dịch, La Bích Dương cũng tiến đến, hung hăng trừng mắt với hai tiểu hài tử, làm cho hai đứa lại lùi về sau một bước, sau đó La Bích Dương mới bất đắc dĩ nói:
- La Giai là nhi tử của vãn bối, La Nhận là nhi tử của tứ ca nhà tam bá.
Nghe được lời La Bích Dương nói, La Giai hắc hắc cười hô lớn:
- Cha.
Mà La Nhận vẫn như cũ, bộ dáng có chút khiếp sợ, hô một tiếng:
- Ngũ thúc.
La Bích Dương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ. La Giai thì hì hì cười, còn La Nhận thì cúi đầu không dám nhìn nữa,
- Còn không chào người?
La Bích Dương lại hừ lạnh một tiếng nói.
- Ca ca.
Hai tên tiểu tử kia vội vội vàng vàng nhìn Lâm Dịch hô.
Lâm Dịch nhất thời nao nao, kể cả La Bích Dương cũng cảm thấy nao nao trong lòng, lập tức vội vàng nói:
- Cái gì mà ca ca? Phải gọi là Lâm thái gia gia.
Hai tên tiểu tử kia nhất thời mở to hai mắt, chớp chớp nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch cũng mỉm cười nhìn lại hai đứa nhóc.
- Không thể nào, rõ ràng chỉ là ca ca thôi.
La Giai nhìn nửa ngày sau đó đưa ra kết luận.
- Ngươi...tên hỗn đản này. Bảo các ngươi gọi thế nào thì phải gọi như thế. Mau gọi Lâm thái gia gia.
La Bích Dương cả giận quát.
- A...Lâm thái gia gia.
Hai tên tiểu tử kia mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời hô to một tiếng.
Lâm Dịch cười cười lắc đầu, đứng lên, xoa xoa đầu hai đứa nhóc. Chỉ thấy hai tên tiểu tử hơi chấn động tinh thần một chút, trợn to mắt nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch chớp mắt nhìn một chút, lại không nói thêm gì.
La Bích Dương tự nhiên là không nhìn ra vấn đề gì, còn trừng mắt đe dọa hai tên tiểu hài tử một lúc:
- Thái gia gia các ngươi mà biết các ngươi lại dám ăn trộm kiếm đi nô đùa, xem người sẽ trừng trị các ngươi như thế nào.
La Giai căn bản đang trừng lớn mắt nhìn Lâm Dịch, lập tức nhìn sang phụ thân mình nói:
- Con mới không sợ đây...Là thái nãi nãi cho chúng con mượn để chơi đùa đó.
- Thái nãi nãi?
La Bích Dương cũng trợn to hai mắt nhìn, lập tức bất đắc dĩ cười khổ. Nhớ tới nãi nãi mình vẫn còn tính trẻ con chưa dứt, tựa hồ vẫn không thay đổi chút nào, hắn cũng không biết làm thế nào, đành lắc lắc đầu.
Lâm Dịch tự nhiên biết thái nãi nãi trong miệng mấy đứa nhỏ chính là Ám Tương. Nhớ tới Ám Tương, Lâm Dịch cũng không khỏi bật cười lắc đầu, không nghĩ tới nha đầu kia hiện giờ cũng là thái nãi nãi rồi.
Cũng thực sự không thể tưởng tượng được dáng dấp bây giờ như thế nào.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai tên hài tử cười hỏi:
- Thái gia gia và thái nãi nãi của các con hiện giờ ở đâu?
Hai hài tử chỉ vào chỗ phía sâu trong sân, giòn tiếng nói:
- Vẫn ở bên trong đó.
Lâm Dịch gật đầu, vừa cười vừa xoa đầu hai tên tiểu tử nói:
- Muốn nghịch kiếm thì tìm một nơi an tĩnh mà nghịch, nơi đây không phải là địa phương tốt để nghịch kiếm.
Hai tên tiểu tử câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật gật đầu. Lâm Dịch quay đầu cười nói:
- Chúng ta vào trong thôi.
Nói tới đây, Lâm Dịch lại nghĩ không biết khi La Á gặp mình sẽ có biểu tình như thế nào đây?
La Bích Dương cũng bất đắc dĩ, chỉ có điều nếu thái nãi nãi cho bọn nhóc nghịch kiếm thì hắn cũng không dám thu hồi lại kiếm. Hắn lại căn dặn hai đứa một lúc, sau đó mới đi theo Lâm Dịch bước vào trong sân viện.
La Bích Dương cũng không biết...Vừa nãy nhìn Lâm Dịch thì như tùy ý xoa đầu hai tên tiểu tử, nhưng thực ra hắn đã dùng linh lực tối tinh thuần trên Thiên giới, luyện hóa hoàn toàn tạp chất trong cơ thể hai tên tiểu tử. Tuy rằng hiện nay nhìn thì không có gì, nhưng với hai đứa nhóc mà nói thì sau này trên con đường tu hành, có thể tiến xa hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ tạm thời không cần nhắc tới.
Dọc hai bên đường là đủ mọi loại hoa, hương thơm ngát làm cho người ta thực sự sảng khoái.
Một lát sau, hai người Lâm Dịch đã đi tới phía sâu trong sân, trên miệng Lâm Dịch nhất thời tràn ra một tia mỉm cười.
Bởi vì ánh mắt của hắn đã nhìn thấy ở trong góc sân xuất hiện hai đạo thân ảnh, chính là La Á và Ám Tương.
Lâm Dịch liếc mắt nhìn đã phát hiện ra thực lực hai người đều là trình độ Hạ tinh vị thượng giai, có điều Ám Tương mạnh hơn La Á một chút.
Hai người hoạt động gân cốt, cũng không có sử dụng năng lượng, chỉ thuần túy là lực lượng cơ thể mà thôi, tuy vậy cũng phi thường cường hãn. Từng đợt quyền phong nổi lên làm cho cây cối xung quanh cũng liên tục đong đưa, người bình thường căn bản không thể theo kịp được tốc độ của hai người.
La Bích Dương cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được một chút, chỉ có điều lập tức có chút nghi hoặc.
Thông thường khi mình tìm gặp gia gia thì từ rất xa gia gia và nãi nãi đã phát hiện ra mình rồi. Mà sao hôm nay tựa hồ hai người không có phát hiện ra mình?
Hắn tự nhiên không biết được việc này là do Lâm Dịch đã làm. Lâm Dịch muốn làm cho đối phương một sự kinh hỉ, tất nhiên là không muốn để đối phương phát hiện ra mình.
- Gia gia, nãi nãi, có khách đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Chưa thỉnh giáo đại nhân họ gì? Có quan hệ gì với gia tổ?
- Gia tổ?
Nghe nói như vậy, Lâm Dịch nhất thời trợn mắt lên nhìn. Lập tức nhìn từ trên xuống dưới La Bích Dương rồi nói:
- Ngươi là tôn tử của La Á?
La Bích Dương cung kính nói:
- Đúng vậy.
Lâm Dịch nhất thời cười cười, lộ ra dáng vẻ hài lòng, nhìn lại La Bích Dương một lần từ trên xuống dưới, sau đó có chút cảm khái nói:
- Ba trăm năm không gặp, nghĩ không ra tôn tử của La Á mà cũng đã lớn như vậy...
Nghe được lời Lâm Dịch nói, La Bích Dương nhất thời như cắn phải lưỡi. Ba trăm năm? Như vậy người trước mặt này chí ít cũng hơn ba trăm tuổi rồi sao? Bề ngoài sao lại còn trẻ như vậy, thậm chí so với tổ phụ La Á còn trẻ hơn nhiều. Thật sự làm cho người ta phải kinh ngạc.
Chỉ có điều hắn vẫn nghi hoặc hỏi:
- Không biết đại nhân có quan hệ với gia tổ như thế nào?
Lâm Dịch cười ha hả trả lời:
- Ta và hắn là lão bằng hữu, chờ lúc gặp rồi ngươi sẽ biết. Phụ thân của ngươi hình như là La Hạ?
Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới, con trai của La Á tên là La Hạ.
- La Hạ là đại bá, phụ thân của ta là con thứ tư của gia tổ, tên là La Thanh.
Nghe được đối phương còn biết cả tên của đại bá, sự nghi hoặc trong lòng La Bích Dương tiêu thất đi không ít, chỉ còn lại một chút hiếu kỳ đối với Lâm Dịch.
- Con thứ tư?
Lâm Dịch lần thứ hai kinh ngạc, một lát sau mới bất đắc dĩ cười khổ. Mình chỉ nhỏ hơn so với La Á có hai tuổi mà thôi. Hiện nay La Á đã có con cháu đầy đàn, trái lại mình thì...Bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc này Lâm Dịch mới nói tiếp:
- Tổ phụ ngươi hiện nay ở đâu?
La Bích Dương gật đầu nói:
- Tổ phụ vãn bối mới từ bên ngoài trở về mấy ngày trước, người tới đây vừa kịp lúc. Đến sớm vài ngày hoặc muộn vài ngày sợ rằng không gặp được lão nhân gia.
Xác thực thân phận đối phương có thể cao hơn mình hai lần bối phận, ngữ khí La Bích Dương cũng thay đổi hơn nhiều, khi nói chuyện đều sử dụng kính ngữ.
Lâm Dịch lơ đễnh cười gật đầu, sau đó nói:
- Ừ, ngươi có thể đưa ta đi gặp hắn sao?
- Đương nhiên, ngài hãy đi theo vãn bối.
La Bích Dương sảng khoái gật đầu xác nhận.
Đi theo phía sau La Bích Dương, ra ngoài mật thất có truyền tống môn.
Trên hành lang, Lâm Dịch nhìn quanh, nhất thời thu hết phong cảnh tòa thành thị này vào trong mắt.
Vị trí đang đứng có bảy tầng, tại tòa thành thị này coi như là kiến trúc cao nhất, chỉ thấy toàn bộ thành thị, xe ngựa như nước, dòng người đi lại rộn ràng, nhốn nháo, lộ vẻ phồn hoa vô cùng.
Quả nhiên không hổ là thành thị trên tỉnh lị, đích thực là cực kỳ phồn hoa.
- Ngài chờ đợi ở đây một lát, vãn bối đi gặp Phó môn chủ thông báo vài tiếng.
La Bích Dương nhìn Lâm Dịch nói.
- Ừ, đi đi.
Lâm Dịch gật đầu, liền thấy La Bích Dương xoay người rời đi.
Chỉ một lát sau, công việc hoàn tất, La Bích Dương đi tới nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Mời ngài đi theo vãn bối.
Lâm Dịch gật đầu, đi theo sau La Bích Dương xuống lầu, rồi ra ngoài Võ Môn.
Chân chính tiến nhập vào tòa thành thị này thì càng có thể chân thực cảm nhận được sự phồn hoa của nó. Nhiều năm qua Lâm Dịch chưa trở lại với đời sống bình thường, hiếu kỳ nhìn các thứ xung quanh. Một lát sau, hai người đã đi ra ngoài tòa thành thị.
Lâm Dịch ngạc nhiên hỏi:
- Tổ phụ ngươi không ở trong thành thị sao?
La Bích Dương cười cười trả lời:
- Vâng, gia tổ hiện tại ở trong gia tộc, cũng không cách thành thị quá xa, rất nhanh sẽ tới.
- Gia tộc?
Lâm Dịch hơi nhíu mày, rồi lập tức hiểu ra. La Á hiện nay cũng đã trở thành cường giả Thánh cấp, lấy danh vọng của cường giả Thánh cấp muốn lôi kéo thế lực và gia tộc của mình quật khởi, đích xác không phải là nan đề gì.
Hơn nữa Ám Tương cũng có thiên tư rất cao, không kém gì so với La Á. Hiện giờ có lẽ hai người đều là cường giả Thánh cấp. Hai vị cường giả Thánh cấp muốn cho La gia trở thành siêu cấp gia tộc thì cũng hơi khó, nhưng trở thành một đại gia tộc trong một tòa thành thị thì cũng đơn giản mà thôi.
Lâm Dịch lập tức cười cười, cũng không nói gì thêm.
Đi theo phía sau La Bích Dương hơn nửa canh giờ, mới thấy một tòa đại trang viên xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một tia tươi cười. Trước đại môn có hai gã lục giai chiến sĩ canh cửa, qua đó có thể thấy được khí thế của La gia cũng không nhỏ chút nào.
- Dương thiếu gia.
Hai gã chiến sĩ vừa thấy La Bích Dương, nhất thời cung kính hành lễ.
La Bích Dương cười gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Đây chính là chỗ cư ngụ của gia tộc, mời ngài đi theo vãn bối.
Lâm Dịch mỉm cười gật đầu, đi theo phía sau La Bích Dương vào trong. Hai gã lục giai chiến sĩ cũng hơi chút kinh ngạc...Bọn họ nghe được La Bích Dương lại xưng hô với người thanh niên đó bằng kính ngữ là "Ngài.
- Ngài" là sao?
Hai người hiếu kỳ nhìn nhau. Đương nhiên là bọ họ không có khả năng để có thể đoán được.
Bố trí bên trong trang viên này rất khí thế, thảm thực vật lục sắc được trồng liên miên, những tòa núi đá non bộ sắp đặt chỉnh tề khắp nơi. Toàn bộ trang viên sợ rằng phải rộng hơn mười dặm, đích thực là không nhỏ.
Thấy thành tựu của hảo bằng hữu năm xưa không nhỏ chút nào, Lâm Dịch cũng cảm thấy hài lòng thay cho hắn. Thiên giới khác với nơi đây, trên Thiên giới thì cường giả Thánh cấp bay đầy trời, còn ở đại lục Bạch Đế thì một gã cường giả Thánh cấp, thậm chí chỉ là một gã Hạ tinh vị cũng có thể sinh sống tương đối tốt.
- Trang viên này tổ phụ cũng phải tổn hao tâm huyết không nhỏ mới mua được từ trong tay của hoàng tộc...Toàn bộ bố trí trong trang viên là do tổ mẫu một tay sắp xếp.
La Bích Dương giới thiệu cho Lâm Dịch biết.
Nghe được lời La Bích Dương nói, Lâm Dịch hầu như có thể xá định, Ám Tương đúng là đã đạt tới cường giả Thánh cấp, lúc này hắn cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Trong trang viên có rất nhiều phòng ốc dành cho đệ tử trong gia tộc cư ngụ. La gia đương nhiên không có nhiều con cháu đến như vậy, đại bộ phận là gia thần của La gia, sau đó được ban thưởng cho họ La mà thành. Đây cũng chính là 'Phân gia' trong định nghĩa đại gia tộc nói chung.
Lại đi được một khoảng ước chừng vài dặm, hai đầu lông mày Lâm Dịch hơi nhíu lại một chút. Hắn đã cảm nhận được hai cỗ thần thức của cường giả Tinh vị cảnh.
- Chính là ở chỗ này.
La Bích Dương chỉ chỉ vào phía khoảng sân trước mặt, mỉm cười nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch gật đầu, đi theo La Bích Dương vào trong sân.
Vừa mới tiến vào sân, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng kinh hô:
- Cẩn thận.
Lâm Dịch hơi quay đầu lại, chỉ thấy một đạo năng lượng tử sắc quang mang nhắm thẳng về phía mình bay tới.
- Cẩn thận.
La Bích Dương lấy lại tinh thần, nhất thời hoảng sợ, lớn tiếng hô to.
Chỉ có điều Lâm Dịch đã cảm ứng được từ lâu rồi, hắn chỉ cười cười, hơi khoát tay chặn lại.
Đạo năng lượng kia sau khi tiếp xúc với hắn chỉ một giây liền tiêu tán vô tung vô ảnh. Sau đó ánh mắt hắn rơi vào trên người hai tiểu hài nhi đang khẩn trương nhìn mình.
Hai tên nhóc này không quá mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, mắt to quay tròn, vừa nhìn đã biết là chủ nhân của nó không dễ chọc chút nào. Trong đó có một hài tử còn cầm trên tay một thanh kiếm nhỏ. Lấy nhãn lực của Lâm Dịch không khó để nhìn ra thanh kiếm này cũng có đẳng cấp hẳn là Thứ thần cấp.
Không hề nghi ngờ, đạo năng lượng kia hẳn là bắn ra từ thanh kiếm này.
La Bích Dương hơi sợ run lên một chút, hai mắt lập tức trợn trừng lên, quát to:
- Hai tên tiểu tử kia, lại đi ăn trộm kiếm của thái gia gia các ngươi để chơi đùa sao?
Hai người con trai bị La Bích Dương trừng mắt quát, cũng trở nên sợ hãi, liên tục lùi về phía sau vài bước, thân thể nho nhỏ thậm chí hơi run run. Hai đôi mắt to tròn thương cảm mở lớn, cười hề hề nhìn La Bích Dương. La Bích Dương bị chọc tức, không biết làm sao, vội vã xoay người nhìn Lâm Dịch xin lỗi nói:
- Lâm gia gia, thực sự xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện, người không việc gì chứ?
Lâm Dịch đã nói cho La Bích Dương biết tính danh của mình rồi. Sở dĩ La Bích Dương gọi hắn là Lâm gia gia bởi vì hắn cũng ngang hàng với La Á.
Nghe được lời La Bích Dương xin lỗi, Lâm Dịch chỉ cười cười lắc đầu:
- Không có việc gì.
Nói xong, hắn bước tới vài bước lại gần hai hài tử trước mặt.
Hai tên nhóc hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Lâm Dịch ngồi xổm xuống, cười to hỏi:
- Hai tiểu tử kia, các con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Con là La Giai, năm nay mười hai tuổi.
Tên hài nhi cầm kiếm kia đảo đảo mắt giống như ông cụ, nói, sau đó chớp chớp đôi mắt to tiếp tục nhìn Lâm Dịch.
Tiểu hài tử phía sau biểu tình rõ ràng mang theo một tia úy kị, sau khi nghe La Giai trả lời xong, theo thói quen nắm lấy vạt áo của La Giai, hơi sợ hãi nói:
- Con...Con là La Nhận, năm nay được mười một tuổi.
Lâm Dịch nhất thời bật cười.
Từ phía sau Lâm Dịch, La Bích Dương cũng tiến đến, hung hăng trừng mắt với hai tiểu hài tử, làm cho hai đứa lại lùi về sau một bước, sau đó La Bích Dương mới bất đắc dĩ nói:
- La Giai là nhi tử của vãn bối, La Nhận là nhi tử của tứ ca nhà tam bá.
Nghe được lời La Bích Dương nói, La Giai hắc hắc cười hô lớn:
- Cha.
Mà La Nhận vẫn như cũ, bộ dáng có chút khiếp sợ, hô một tiếng:
- Ngũ thúc.
La Bích Dương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ. La Giai thì hì hì cười, còn La Nhận thì cúi đầu không dám nhìn nữa,
- Còn không chào người?
La Bích Dương lại hừ lạnh một tiếng nói.
- Ca ca.
Hai tên tiểu tử kia vội vội vàng vàng nhìn Lâm Dịch hô.
Lâm Dịch nhất thời nao nao, kể cả La Bích Dương cũng cảm thấy nao nao trong lòng, lập tức vội vàng nói:
- Cái gì mà ca ca? Phải gọi là Lâm thái gia gia.
Hai tên tiểu tử kia nhất thời mở to hai mắt, chớp chớp nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch cũng mỉm cười nhìn lại hai đứa nhóc.
- Không thể nào, rõ ràng chỉ là ca ca thôi.
La Giai nhìn nửa ngày sau đó đưa ra kết luận.
- Ngươi...tên hỗn đản này. Bảo các ngươi gọi thế nào thì phải gọi như thế. Mau gọi Lâm thái gia gia.
La Bích Dương cả giận quát.
- A...Lâm thái gia gia.
Hai tên tiểu tử kia mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời hô to một tiếng.
Lâm Dịch cười cười lắc đầu, đứng lên, xoa xoa đầu hai đứa nhóc. Chỉ thấy hai tên tiểu tử hơi chấn động tinh thần một chút, trợn to mắt nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch chớp mắt nhìn một chút, lại không nói thêm gì.
La Bích Dương tự nhiên là không nhìn ra vấn đề gì, còn trừng mắt đe dọa hai tên tiểu hài tử một lúc:
- Thái gia gia các ngươi mà biết các ngươi lại dám ăn trộm kiếm đi nô đùa, xem người sẽ trừng trị các ngươi như thế nào.
La Giai căn bản đang trừng lớn mắt nhìn Lâm Dịch, lập tức nhìn sang phụ thân mình nói:
- Con mới không sợ đây...Là thái nãi nãi cho chúng con mượn để chơi đùa đó.
- Thái nãi nãi?
La Bích Dương cũng trợn to hai mắt nhìn, lập tức bất đắc dĩ cười khổ. Nhớ tới nãi nãi mình vẫn còn tính trẻ con chưa dứt, tựa hồ vẫn không thay đổi chút nào, hắn cũng không biết làm thế nào, đành lắc lắc đầu.
Lâm Dịch tự nhiên biết thái nãi nãi trong miệng mấy đứa nhỏ chính là Ám Tương. Nhớ tới Ám Tương, Lâm Dịch cũng không khỏi bật cười lắc đầu, không nghĩ tới nha đầu kia hiện giờ cũng là thái nãi nãi rồi.
Cũng thực sự không thể tưởng tượng được dáng dấp bây giờ như thế nào.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai tên hài tử cười hỏi:
- Thái gia gia và thái nãi nãi của các con hiện giờ ở đâu?
Hai hài tử chỉ vào chỗ phía sâu trong sân, giòn tiếng nói:
- Vẫn ở bên trong đó.
Lâm Dịch gật đầu, vừa cười vừa xoa đầu hai tên tiểu tử nói:
- Muốn nghịch kiếm thì tìm một nơi an tĩnh mà nghịch, nơi đây không phải là địa phương tốt để nghịch kiếm.
Hai tên tiểu tử câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật gật đầu. Lâm Dịch quay đầu cười nói:
- Chúng ta vào trong thôi.
Nói tới đây, Lâm Dịch lại nghĩ không biết khi La Á gặp mình sẽ có biểu tình như thế nào đây?
La Bích Dương cũng bất đắc dĩ, chỉ có điều nếu thái nãi nãi cho bọn nhóc nghịch kiếm thì hắn cũng không dám thu hồi lại kiếm. Hắn lại căn dặn hai đứa một lúc, sau đó mới đi theo Lâm Dịch bước vào trong sân viện.
La Bích Dương cũng không biết...Vừa nãy nhìn Lâm Dịch thì như tùy ý xoa đầu hai tên tiểu tử, nhưng thực ra hắn đã dùng linh lực tối tinh thuần trên Thiên giới, luyện hóa hoàn toàn tạp chất trong cơ thể hai tên tiểu tử. Tuy rằng hiện nay nhìn thì không có gì, nhưng với hai đứa nhóc mà nói thì sau này trên con đường tu hành, có thể tiến xa hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ tạm thời không cần nhắc tới.
Dọc hai bên đường là đủ mọi loại hoa, hương thơm ngát làm cho người ta thực sự sảng khoái.
Một lát sau, hai người Lâm Dịch đã đi tới phía sâu trong sân, trên miệng Lâm Dịch nhất thời tràn ra một tia mỉm cười.
Bởi vì ánh mắt của hắn đã nhìn thấy ở trong góc sân xuất hiện hai đạo thân ảnh, chính là La Á và Ám Tương.
Lâm Dịch liếc mắt nhìn đã phát hiện ra thực lực hai người đều là trình độ Hạ tinh vị thượng giai, có điều Ám Tương mạnh hơn La Á một chút.
Hai người hoạt động gân cốt, cũng không có sử dụng năng lượng, chỉ thuần túy là lực lượng cơ thể mà thôi, tuy vậy cũng phi thường cường hãn. Từng đợt quyền phong nổi lên làm cho cây cối xung quanh cũng liên tục đong đưa, người bình thường căn bản không thể theo kịp được tốc độ của hai người.
La Bích Dương cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được một chút, chỉ có điều lập tức có chút nghi hoặc.
Thông thường khi mình tìm gặp gia gia thì từ rất xa gia gia và nãi nãi đã phát hiện ra mình rồi. Mà sao hôm nay tựa hồ hai người không có phát hiện ra mình?
Hắn tự nhiên không biết được việc này là do Lâm Dịch đã làm. Lâm Dịch muốn làm cho đối phương một sự kinh hỉ, tất nhiên là không muốn để đối phương phát hiện ra mình.
- Gia gia, nãi nãi, có khách đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/714
|