So sánh với hơn ba trăm năm trước, La Tư hiện giờ đã trổ mã, phát ra dáng vẻ động nhân, nàng cười tươi tự nhiên, càng để lộ ra một cỗ thần thái ngây thơ của thiếu nữ, làm cho Lâm Dịch cũng không nhịn được mà bật cười. Nha đầu này giống y hệt như mẫu thân của nàng, tuy rằng đã lập gia đình nhưng nhìn qua thì vẫn duy trì vài phần tính tình của tiểu hài tử như năm xưa.
Mà La Hạ còn có biến hóa lớn hơn nữa. Tiểu hài nhi khỏe mạnh, kháu khỉnh khi xưa, hiện nay đã biền thành một thanh niên tuấn mỹ tóc húi cua, có thể so sánh được với Lâm Dịch.
- Ha hả, cũng đã trở thành một đại cô nương rồi.
Lâm Dịch nhìn La Tư cười nói.
Trong mắt La Tư tràn đầy thần sắc vui mừng, đứng nhìn Lâm Dịch. Tuy rằng năm xưa chỉ gặp qua Lâm Dịch một lần nhưng lần gặp mặt duy nhất đó Lâm Dịch lại gây ra ấn tượng với nàng thực sự quá sâu sắc. Thứ thần khí, mãi sau này, cho đến khi nàng trở thành cường giả Thánh cấp mới biết được thứ thần khí này là một loại bảo vật khó cầu như thế nào. Nhưng mà cha nuôi vừa ra tay đã là vật phẩm bất phàm như vậy. Từ đó có thể tưởng tượng ra được sự sủng ái trong lòng nghĩa phụ với mình như thế nào.
Con gái thì lúc nào chả thích được người khác sủng ái phải không? Dù cho tính cách của các nàng có độc lập hơn nữa, có tự mình cố gắng hơn nữa, nhưng mà nếu như có một trưởng bối sủng ái các nàng một cách vô điều kiện thì chắc chắn các nàng có ai là không thích?
Hiển nhiên là Lâm Dịch đã làm được điều đó.
Sau khi nói xong với La Tư, Lâm Dịch nhìn về phía La Hạ. Hắn quan sát La Hạ từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới vui tươi hớn hở cười nói:
- Không tồi, tiểu tử rắm thối năm xưa giờ đây cũng biến thành đại tiểu tử rồi.
La Hạ có hơi chút ngượng ngùng cười cười. Giống như La Tư, tuy rằng hắn mới chỉ gặp mặt Lâm Dịch một lần, lễ vật Lâm Dịch đưa cho hắn cũng không trân quý bằng La Tư, nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc hắn vô cùng yêu quý Lâm Dịch.
Thành thật mà nói thì tiểu hài nhi là dễ lấy lòng nhất, chỉ cần đáp ứng được vật mà bọn chúng yêu thích, như vậy thì vô luận trải qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, bọn chúng vẫn rất thân cận đối với ngươi.
- Ai...Có nghĩa phụ thật là tốt.
Thanh âm thở dài của La Á đột nhiên vang lên.
La Tư và La Hạ cùng liếc mắt nhìn La Á. La Tư xinh đẹp thè lưỡi nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu. Tuy rằng nàng đã trở thành cường giả Thánh cấp nhưng mà trước mặt những trưởng bối, nàng cũng không cần phải...làm ra vẻ thành thục làm gì.
Nàng cười hì hì chạy đến trước mặt La Á, nắm lấy tay hắn, nũng nịu nói:
- Phụ thân.
La Á lúc này mới vui vẻ bật cười, một lát sau mới nói:
- Được rồi, được rồi, tất cả đi dùng cơm thôi.
La Tư ngồi ở bên cạnh Lâm Dịch, còn La Hạ chạy đến bàn của mấy đệ đệ hắn. Dù sao thì năm xưa Lâm Dịch nhận thức chính là nghĩa nữ La Tư, điều này cũng có thể lý giải.
La gia hiện nay có thể nói đã gần tương đương với một siêu cấp gia tộc, vừa mới bắt đầu cất bước phát triển. Những người đang ngồi đây đều có quan hệ huyết thống trực hệ với nhau, càng không sinh ra một chút đố kị nào trong lòng. Cả sảnh đường cười nói vui vẻ, rộn ràng, trong lúc nhất thời lộ ra vẻ hài hòa, vui vẻ mà ấm áp.
Đối với La Tư, Lâm Dịch thực sự có chút sủng ái nàng. Dù sao đây chính là "Nữ nhi" của hắn. La Tư lúc này mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch, ríu rít nói chuyện không ngừng. Lâm Dịch cũng cười cười, nói chuyện và trả lời cho nàng từng câu một...Tràng diện vô cùng ấm áp.
Bữa tiệc này kéo dài mãi cho đến đêm khuya mới tàn. Lâm Dịch đến đây làm cho La Á rất hài lòng, hắn uống từng chén, từng chén liên tục không ngừng...Tuy rằng đã là cường giả Thánh cấp, nhưng uống rượu dưới bầu không khí như thế này, vì muốn giữ lại cảm giác ấm áp của gia đình nên cũng không ai vận dụng năng lượng để bức rượu ra ngoài...Vì vậy khuôn mặt La Á lúc này đã đỏ bừng, nhìn qua dung quang đã hơi mơ hồ, mặt mày hồng hào.
Ám Tương ngồi ở bên cạnh cũng như vậy...So sánh với La Á thì nàng cũng uống không kém một chút nào, một chén lại nối tiếp một chén. Khuôn mặt vui tươi của nàng hiện lên hai áng mây đỏ hồng, hai hàng lông mi động nhân, đôi thu mâu tựa hồ như làn nước trong xanh, vô cùng xinh đẹp.
Tất cả những điều này đều hiện lên trong mắt Lâm Dịch, từ trong đáy lòng của hắn cũng cảm thấy sự ấm áp...Hắn không khỏi nghĩ đến lời phụ thân năm xưa đã từng nói với mình, khi ngươi đứng ở trên đỉnh phong, hy vọng rằng bên cạnh ngươi vẫn còn có người để mà nói chuyện.
Hiển nhiên, giờ đây Lâm Dịch đã làm được điều này.
Có thể nói rằng thực lực của Lâm Dịch hiện nay, không cần nói đến đại lục Bạch Đế, cho dù kể cả trên Thiên giới đi chăng nữa thì hắn cũng tuyệt đối là một trong những nhân vật đỉnh phong. Điều khó khăn chính là La Á và Ám Tương cũng không bởi vì thực lực của hắn mà nảy sinh ra bất hòa. Loại cảm giác chân tình này của hai người làm cho Lâm Dịch thực sự được thoải mái trong lòng.
- Ha ha ha. Ngày hôm nay thật là cao hứng. Mấy thằng nhóc này cần đi làm gì thì đi làm đi...tiểu tử Lâm Dịch, đi. Chúng ta đi ra bên ngoài ngắm trăng...Tiểu tử ngươi trở về thật đúng lúc, hôm nay trăng tròn, lúc này đúng là lúc trăng đang tròn nhất...ha ha ha...
Trăng treo trên cao, toàn bộ phạm vi nơi chính sảnh này được thắp đèn sáng như bàn ngày, La Á đột nhiên đứng lên, cười ha hả nói, rồi ôm theo một bình rượu, sau đó khoác vai Lâm Dịch.
Lâm Dịch cũng hào phóng cười nói:
- Tốt, ngày hôm nay ai cũng không được sử dụng đến năng lượng bức rượu ra bên ngoài...Xem ra ta không uống cho ngươi nằm sấp xuống thì không được.
Nói xong, hắn cũng ôm lấy một bầu rượu. Hai người khoác vai nhau cùng hướng về phía đại môn bước ra ngoài.
Mấy tên vãn bối ngồi lại, nhất thời cả đám đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta...Cuối cùng đều bất đắc dĩ lắc đầu cười.
- Đã lâu lắm rồi không thấy phụ thân tươi cười hài lòng, vui vẻ như vậy...
La Thu và La Thanh ngồi cùng bàn với La Hạ, đột nhiên vừa cười vừa nói.
Ngồi bên cạnh Ám Tương là La Tư, nàng nhìn bóng lưng của hai người rồi cũng khẽ gật đầu cười cười:
- Lần này nghĩa phụ tới đây, phụ thân thực sự là rất vui vẻ.
Ám Tương cũng đang nhìn bóng lưng của hai người, nguyên bản nét mặt đang tươi cười bỗng nhiên hơi thu liễm lại, đôi mắt trong veo của nàng hiện lên một tia do dự.
La Tư phát hiện ra biểu tình của Ám Tương, nàng hơi trầm ngâm một chút...Đột nhiên ôn nhu nói:
- Mẫu thân...lấy bản lĩnh của nghĩa phụ thì tên Đại tinh vị hạ giai kia hẳn là không được tính là cái gì, không bằng...
Nói tới đây, nàng cũng dừng lại, không tiếp tục nói hết.
Đôi mi thanh tú của Ám Tương hơi nhíu lại một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Xem xét lại xem thế nào đã. Nếu như vẫn có khả năng giải quyết được thì tận lực không nên phiền phức đến nghĩa phụ con.
La Tư hơi gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa.
- Được rồi, tất cả đều tản đi. Tư nhi, ngày hôm nay con lưu lại ở đây đi...Từ ngày con xuất giá, hai mẹ con ta cũng chưa nói chuyện, tâm sự tốt với nhau lần nào. Xem ra ngày hôm nay phụ thân con cũng sẽ không về ngủ đâu.
Ám Tương thở dài một hơi, rồi bật cười, quay đầu sang nhìn La Tư.
La Tư cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, nhu thuận gật đầu...Hai mẹ con nhìn qua lại giống như một đôi tỷ muội.
Bọn hậu bối ở chính đường hành lễ với Ám Tương, sau đó cũng xoay người ly khai.
Trăng treo trên bầu trời...Trăng tròn trên Bạch Đế đại lục cao cao treo trên bầu trời giống như một chiếc bàn ngọc thật lớn, sáng sủa động lòng người. Ánh trăng ngân sắc trút xuống mặt đất, giống như nhẹ nhàng bao bọc lấy vạn vật vào trong lòng.
Trên nóc nhà, La Á và Lâm Dịch sóng vai nhau cùng ngồi. Cả hai đều ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên không trung, mấy vò rượu vứt lăn lóc bên cạnh người.
- Thời gian trôi qua thật nhanh...Nháy mắt mà đã mấy trăm năm rồi.
Nét mặt La Á đột nhiên lộ ra vẻ cảm khái, tươi cười nói...Ánh trăng ngân sắc chiếu rọi lên mặt hắn, làm cho dung nhan tuấn mỹ của hắn được bao bọc thêm một lớp ngân quang mông lung.
Lâm Dịch ngồi bên cạnh hắn, cũng nhìn vầng trăng sáng như bàn ngọc treo trên đầu, hưởng thụ ánh trăng, híp mắt suy tư.
- Đúng vậy...Quả thật là rất nhanh.
Đã lâu không được ngắm trăng trên cố hương, trong lòng Lâm Dịch tràn đầy cảm khái...Thời gian hơn ba trăm năm, đối với người bình thường mà nói, đó là thời gian nửa đời người rồi. Nhưng mà đối với những cường giả Thánh cấp như bọn họ mà nói thì đó chẳng qua chỉ giống như một cái chớp mắt mà thôi.
- Nhớ tới những kỷ niệm xưa, tất cả dường như vừa mới xảy ra ngày hôm qua...Cũng không biết tiểu tử ngươi là loại quái thai gì. Niên kỷ nhỏ như vậy mà đã có thực lực Khai môn, mà hiện nay thì...Càng mạnh hơn so với ta không biết bao nhiêu lần nữa. Ta một mực nỗ lực muốn đuổi kịp ngươi, nhưng mà hiện tại xem ra không thể nào có khả năng đuổi kịp nữa.
La Á nghiêng đầu nhìn Lâm Dịch, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Lâm Dịch cũng không có biến hóa nhiều lắm, nhìn qua ngoại trừ vẻ non nớt năm xưa đã biến mất vô tung vô ảnh, còn lại so với lúc thiếu niên đứng trên lôi đài phá khai Hưu môn làm cho mọi người thất kinh cũng không có gì khác nhau nhiều...Thời gian hơn ba trăm năm trước, rõ ràng thực lực của hai người cùng một đẳng cấp, nhưng hiện giờ chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn...Cũng may là Lâm Dịch cũng không bởi vì thực lực của mình cao mà quên đi bạn bè, điều này khiến cho La Á cảm thấy hài lòng rất nhiều, cũng thầm cảm động trong lòng.
Mà La Hạ còn có biến hóa lớn hơn nữa. Tiểu hài nhi khỏe mạnh, kháu khỉnh khi xưa, hiện nay đã biền thành một thanh niên tuấn mỹ tóc húi cua, có thể so sánh được với Lâm Dịch.
- Ha hả, cũng đã trở thành một đại cô nương rồi.
Lâm Dịch nhìn La Tư cười nói.
Trong mắt La Tư tràn đầy thần sắc vui mừng, đứng nhìn Lâm Dịch. Tuy rằng năm xưa chỉ gặp qua Lâm Dịch một lần nhưng lần gặp mặt duy nhất đó Lâm Dịch lại gây ra ấn tượng với nàng thực sự quá sâu sắc. Thứ thần khí, mãi sau này, cho đến khi nàng trở thành cường giả Thánh cấp mới biết được thứ thần khí này là một loại bảo vật khó cầu như thế nào. Nhưng mà cha nuôi vừa ra tay đã là vật phẩm bất phàm như vậy. Từ đó có thể tưởng tượng ra được sự sủng ái trong lòng nghĩa phụ với mình như thế nào.
Con gái thì lúc nào chả thích được người khác sủng ái phải không? Dù cho tính cách của các nàng có độc lập hơn nữa, có tự mình cố gắng hơn nữa, nhưng mà nếu như có một trưởng bối sủng ái các nàng một cách vô điều kiện thì chắc chắn các nàng có ai là không thích?
Hiển nhiên là Lâm Dịch đã làm được điều đó.
Sau khi nói xong với La Tư, Lâm Dịch nhìn về phía La Hạ. Hắn quan sát La Hạ từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới vui tươi hớn hở cười nói:
- Không tồi, tiểu tử rắm thối năm xưa giờ đây cũng biến thành đại tiểu tử rồi.
La Hạ có hơi chút ngượng ngùng cười cười. Giống như La Tư, tuy rằng hắn mới chỉ gặp mặt Lâm Dịch một lần, lễ vật Lâm Dịch đưa cho hắn cũng không trân quý bằng La Tư, nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc hắn vô cùng yêu quý Lâm Dịch.
Thành thật mà nói thì tiểu hài nhi là dễ lấy lòng nhất, chỉ cần đáp ứng được vật mà bọn chúng yêu thích, như vậy thì vô luận trải qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, bọn chúng vẫn rất thân cận đối với ngươi.
- Ai...Có nghĩa phụ thật là tốt.
Thanh âm thở dài của La Á đột nhiên vang lên.
La Tư và La Hạ cùng liếc mắt nhìn La Á. La Tư xinh đẹp thè lưỡi nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu. Tuy rằng nàng đã trở thành cường giả Thánh cấp nhưng mà trước mặt những trưởng bối, nàng cũng không cần phải...làm ra vẻ thành thục làm gì.
Nàng cười hì hì chạy đến trước mặt La Á, nắm lấy tay hắn, nũng nịu nói:
- Phụ thân.
La Á lúc này mới vui vẻ bật cười, một lát sau mới nói:
- Được rồi, được rồi, tất cả đi dùng cơm thôi.
La Tư ngồi ở bên cạnh Lâm Dịch, còn La Hạ chạy đến bàn của mấy đệ đệ hắn. Dù sao thì năm xưa Lâm Dịch nhận thức chính là nghĩa nữ La Tư, điều này cũng có thể lý giải.
La gia hiện nay có thể nói đã gần tương đương với một siêu cấp gia tộc, vừa mới bắt đầu cất bước phát triển. Những người đang ngồi đây đều có quan hệ huyết thống trực hệ với nhau, càng không sinh ra một chút đố kị nào trong lòng. Cả sảnh đường cười nói vui vẻ, rộn ràng, trong lúc nhất thời lộ ra vẻ hài hòa, vui vẻ mà ấm áp.
Đối với La Tư, Lâm Dịch thực sự có chút sủng ái nàng. Dù sao đây chính là "Nữ nhi" của hắn. La Tư lúc này mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch, ríu rít nói chuyện không ngừng. Lâm Dịch cũng cười cười, nói chuyện và trả lời cho nàng từng câu một...Tràng diện vô cùng ấm áp.
Bữa tiệc này kéo dài mãi cho đến đêm khuya mới tàn. Lâm Dịch đến đây làm cho La Á rất hài lòng, hắn uống từng chén, từng chén liên tục không ngừng...Tuy rằng đã là cường giả Thánh cấp, nhưng uống rượu dưới bầu không khí như thế này, vì muốn giữ lại cảm giác ấm áp của gia đình nên cũng không ai vận dụng năng lượng để bức rượu ra ngoài...Vì vậy khuôn mặt La Á lúc này đã đỏ bừng, nhìn qua dung quang đã hơi mơ hồ, mặt mày hồng hào.
Ám Tương ngồi ở bên cạnh cũng như vậy...So sánh với La Á thì nàng cũng uống không kém một chút nào, một chén lại nối tiếp một chén. Khuôn mặt vui tươi của nàng hiện lên hai áng mây đỏ hồng, hai hàng lông mi động nhân, đôi thu mâu tựa hồ như làn nước trong xanh, vô cùng xinh đẹp.
Tất cả những điều này đều hiện lên trong mắt Lâm Dịch, từ trong đáy lòng của hắn cũng cảm thấy sự ấm áp...Hắn không khỏi nghĩ đến lời phụ thân năm xưa đã từng nói với mình, khi ngươi đứng ở trên đỉnh phong, hy vọng rằng bên cạnh ngươi vẫn còn có người để mà nói chuyện.
Hiển nhiên, giờ đây Lâm Dịch đã làm được điều này.
Có thể nói rằng thực lực của Lâm Dịch hiện nay, không cần nói đến đại lục Bạch Đế, cho dù kể cả trên Thiên giới đi chăng nữa thì hắn cũng tuyệt đối là một trong những nhân vật đỉnh phong. Điều khó khăn chính là La Á và Ám Tương cũng không bởi vì thực lực của hắn mà nảy sinh ra bất hòa. Loại cảm giác chân tình này của hai người làm cho Lâm Dịch thực sự được thoải mái trong lòng.
- Ha ha ha. Ngày hôm nay thật là cao hứng. Mấy thằng nhóc này cần đi làm gì thì đi làm đi...tiểu tử Lâm Dịch, đi. Chúng ta đi ra bên ngoài ngắm trăng...Tiểu tử ngươi trở về thật đúng lúc, hôm nay trăng tròn, lúc này đúng là lúc trăng đang tròn nhất...ha ha ha...
Trăng treo trên cao, toàn bộ phạm vi nơi chính sảnh này được thắp đèn sáng như bàn ngày, La Á đột nhiên đứng lên, cười ha hả nói, rồi ôm theo một bình rượu, sau đó khoác vai Lâm Dịch.
Lâm Dịch cũng hào phóng cười nói:
- Tốt, ngày hôm nay ai cũng không được sử dụng đến năng lượng bức rượu ra bên ngoài...Xem ra ta không uống cho ngươi nằm sấp xuống thì không được.
Nói xong, hắn cũng ôm lấy một bầu rượu. Hai người khoác vai nhau cùng hướng về phía đại môn bước ra ngoài.
Mấy tên vãn bối ngồi lại, nhất thời cả đám đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta...Cuối cùng đều bất đắc dĩ lắc đầu cười.
- Đã lâu lắm rồi không thấy phụ thân tươi cười hài lòng, vui vẻ như vậy...
La Thu và La Thanh ngồi cùng bàn với La Hạ, đột nhiên vừa cười vừa nói.
Ngồi bên cạnh Ám Tương là La Tư, nàng nhìn bóng lưng của hai người rồi cũng khẽ gật đầu cười cười:
- Lần này nghĩa phụ tới đây, phụ thân thực sự là rất vui vẻ.
Ám Tương cũng đang nhìn bóng lưng của hai người, nguyên bản nét mặt đang tươi cười bỗng nhiên hơi thu liễm lại, đôi mắt trong veo của nàng hiện lên một tia do dự.
La Tư phát hiện ra biểu tình của Ám Tương, nàng hơi trầm ngâm một chút...Đột nhiên ôn nhu nói:
- Mẫu thân...lấy bản lĩnh của nghĩa phụ thì tên Đại tinh vị hạ giai kia hẳn là không được tính là cái gì, không bằng...
Nói tới đây, nàng cũng dừng lại, không tiếp tục nói hết.
Đôi mi thanh tú của Ám Tương hơi nhíu lại một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Xem xét lại xem thế nào đã. Nếu như vẫn có khả năng giải quyết được thì tận lực không nên phiền phức đến nghĩa phụ con.
La Tư hơi gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa.
- Được rồi, tất cả đều tản đi. Tư nhi, ngày hôm nay con lưu lại ở đây đi...Từ ngày con xuất giá, hai mẹ con ta cũng chưa nói chuyện, tâm sự tốt với nhau lần nào. Xem ra ngày hôm nay phụ thân con cũng sẽ không về ngủ đâu.
Ám Tương thở dài một hơi, rồi bật cười, quay đầu sang nhìn La Tư.
La Tư cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, nhu thuận gật đầu...Hai mẹ con nhìn qua lại giống như một đôi tỷ muội.
Bọn hậu bối ở chính đường hành lễ với Ám Tương, sau đó cũng xoay người ly khai.
Trăng treo trên bầu trời...Trăng tròn trên Bạch Đế đại lục cao cao treo trên bầu trời giống như một chiếc bàn ngọc thật lớn, sáng sủa động lòng người. Ánh trăng ngân sắc trút xuống mặt đất, giống như nhẹ nhàng bao bọc lấy vạn vật vào trong lòng.
Trên nóc nhà, La Á và Lâm Dịch sóng vai nhau cùng ngồi. Cả hai đều ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên không trung, mấy vò rượu vứt lăn lóc bên cạnh người.
- Thời gian trôi qua thật nhanh...Nháy mắt mà đã mấy trăm năm rồi.
Nét mặt La Á đột nhiên lộ ra vẻ cảm khái, tươi cười nói...Ánh trăng ngân sắc chiếu rọi lên mặt hắn, làm cho dung nhan tuấn mỹ của hắn được bao bọc thêm một lớp ngân quang mông lung.
Lâm Dịch ngồi bên cạnh hắn, cũng nhìn vầng trăng sáng như bàn ngọc treo trên đầu, hưởng thụ ánh trăng, híp mắt suy tư.
- Đúng vậy...Quả thật là rất nhanh.
Đã lâu không được ngắm trăng trên cố hương, trong lòng Lâm Dịch tràn đầy cảm khái...Thời gian hơn ba trăm năm, đối với người bình thường mà nói, đó là thời gian nửa đời người rồi. Nhưng mà đối với những cường giả Thánh cấp như bọn họ mà nói thì đó chẳng qua chỉ giống như một cái chớp mắt mà thôi.
- Nhớ tới những kỷ niệm xưa, tất cả dường như vừa mới xảy ra ngày hôm qua...Cũng không biết tiểu tử ngươi là loại quái thai gì. Niên kỷ nhỏ như vậy mà đã có thực lực Khai môn, mà hiện nay thì...Càng mạnh hơn so với ta không biết bao nhiêu lần nữa. Ta một mực nỗ lực muốn đuổi kịp ngươi, nhưng mà hiện tại xem ra không thể nào có khả năng đuổi kịp nữa.
La Á nghiêng đầu nhìn Lâm Dịch, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Lâm Dịch cũng không có biến hóa nhiều lắm, nhìn qua ngoại trừ vẻ non nớt năm xưa đã biến mất vô tung vô ảnh, còn lại so với lúc thiếu niên đứng trên lôi đài phá khai Hưu môn làm cho mọi người thất kinh cũng không có gì khác nhau nhiều...Thời gian hơn ba trăm năm trước, rõ ràng thực lực của hai người cùng một đẳng cấp, nhưng hiện giờ chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn...Cũng may là Lâm Dịch cũng không bởi vì thực lực của mình cao mà quên đi bạn bè, điều này khiến cho La Á cảm thấy hài lòng rất nhiều, cũng thầm cảm động trong lòng.
/714
|