Chung Cực Truyền Thừa

Chương 668: Giết chóc!

/714


Hiện giờ hắn không còn đường khác để chọn, cho dù có chạy thoát, nhưng chỉ cần đối phương phá tan bổn nguyên chi tháp, cho dù hắn chạy tới nơi nào cũng vô dụng mà thôi, bởi vì không gian lớn như thế này, mất đi bổn nguyên chi tháp, không gian nơi này sẽ biến thành không gian loạn lưu, mà không gian loạn lưu mạnh thế nào? Chỉ sợ không có người nào tưởng tượng nổi a!

Thanh niên âm nhu nhíu mày, sau đó cười nói:

- Đương nhiên biết. Trên thực tế chúng ta biết rõ là thế nào, cho nên mới tới đây!

Nói tới chỗ này, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng tươi cười yêu mị nói:

- Hiện giờ thời gian còn sớm, không bằng, chúng ta chơi trò chơi nhé? Ha ha có thể chết trong tay của ta, có lẽ chính là vinh hạnh của các ngươi đấy!

Thanh niên âm nhu này cũng giống như vẻ âm nhu bên ngoài của hắn, đôi mắt hẹp của hắn toát ra vẻ nữ tính phong tình xinh đẹo, tuy cái cổ trắng nõn của hắn không tính là lớn, nhưng yết hầu vẫn nổi lên rõ ràng, chỉ sợ chẳng có người nào điên tới mức cho rằng một một tên đàn ông có thể biến thành đàn bà cả!

Nhưng hiện giờ bọn người Lâm Cường cũng không có để ý tới đối phương xinh đẹp phong tình là đàn bà hay đàn ông, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của đối phương nhẹ nhàng điểm xuống, biểu lộ của Lâm Cường nhanh chóng biến đổi, quát lớn:

- Cẩn thận!

Tiếng nói vừa vang lên, thân thể của hắn bành trướng, năng lượng huyết sắc từ trong người của hắn tản ra, nhìn lên không trung, xuất hiện một đám sương mù huyết sắc bay về phía tên thanh niên âm nhu kia.

Chỉ thấy đám sương mù huyết sắc nhanh chóng biến thành sinh mạng thể rắn, đánh trước về sau, nhanh chóng vặn vẹo, sau đó biến thành một con hổ vô cùng to lớn.

Sương mù huyết sắc đã biến thành một đầu hổ, nhìn lên bọn người thanh niên âm nhu trên bầu trời mà gào thét, một tiếng hổ gầm chấn động trời cao vang lên.

- Ngang...

Những động tác liên tiếp cơ hồ hoàn thành trong nháy mắt, Vân Băng, Huyền Vũ, Thư Mộng, Thủy Linh Lung và những người khác, chỉ còn lại mười một tên truyền thừa Cổ Văn là cường giả Tinh Vị Cảnh, trên người phóng ra tia sáng chói mắt, đôi mắt của đầu hổ huyết sắc nhìn chằm chằm vào bốn người bọn họ.

- Oanh!

Một âm thanh va chạm cực mạnh, bỗng nhiên vang lên.

Biểu lộ của bọn người Vân Băng, Huyền Vũ,Thư Mộng, Thủy Linh Lung bỗng nhiên đại biến, con ngươi trong nháy mắt mở to, nói:

- Không có khả năng...

Chỉ thấy thời điểm đầu hổ huyết sắc này sắp nuốt bốn người bọn họ vào trong miệng, bỗng nhiên trên không trung phát ra lực lượng vô hình vô chất đầy quỷ dị, động tác của đầu hổ huyết sắc dừng lại trên không trung, Lâm Cường ở trong đầu hổ, đôi mắt hiện ra vẻ không dám tin.

Thanh niên âm nhu ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười yêu dị tới cực điểm, đôi mắt dài hẹp nhếch lên, nói:

- Thật sự là đáng tiếc đấy, trình độ như vậy, không ngờ đạt tới tam giai chiến sĩ, có lẽ đây chính là cực hạn của ngươi a?

Trong đầu hổ, Lâm Cường điên cuồng điều động năng lượng của bản thân, hắn điều động năng lượng trong cơ thể, bỗng nhiên cơ bắp trên người hở ra, gân xanh trên trán hiện ra rõ ràng, nhưng mà, ở trước mặt của hắn giống như có một bức tường vô hình, cho dù cố gắng thế nào, cho dù đầu hổ có bộc phát ra tiếng gầm tê tâm liệt phế, nhưng cũng không cách nào tiến lên một chút nào.

- Đi chết đi!

Thanh niên âm nhu cười khẽ, ngón tay bắn ra.

Một cổ lực lượng cường đại làm Lâm Cường không cách nào đỡ được, giống như ngọn núi ngàn vạn cân từ trên áp xuống, đầu hổ huyết sắc, phát ra một tiêng sắc lạnh, gào thét điên cuồng, nhưng sau đó hóa thành một làn khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung.

Lâm Cường nỗ lực thế nào, cũng không để cho lực lượng cường đại tới mức tận cùng này đánh trúng ngực của mình. Nhưng nghe một tiếng rắc vang lên, ngực của Lâm Cường cứng lại, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bị ném bay ra ngoài.

- Hiên ca!

Sắc mặt Vân Băng tái nhợt, không nói hai lời, việc nghĩa không chùn bước, nhanh chóng lao tới, ngăn ở trước người Lâm Cường, lập tức, chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh cường hãn không gì sánh kịp, từ khi tiếp xúc với thân thể Lâm Cường, bỗng nhiên rơi vào trong tay của nàng, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, trên bộ quần áo trắng, xuất hiện một ngụm máu hình hoa mai lớn.

- Nương...

- Phụ thân...

Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đồng thời hô lên, cũng không quan tâm chuyện khác, hai người cũng nhanh chóng bay qua, lực đạo vô cùng mạnh mẽ này, lập tức xuyên thấu qua thân thể của hai nàng, sắc mặt tái nhợt, sau đó cũng phun ra một ngụm máu tươi...

Quá mạnh mẽ...Tuy là dư âm, nhưng cũng không có khả năng chống lại, nếu đây không phải là dư âm còn sót lại, chỉ sợ mấy người này đã biến thành thịt nát, máu tươi trong người trào ra, cả người biến thành huyết nhân.

Nhưng lực lượng cường đại này, vẫn không phải những người người Tinh Vị Cảnh đứng ở sau lưng có thể chống lại được.

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, trước cổ lực lượng cường hãn này, không có người nào có thể ngăn cản mảy may...

Năng lượng cuồng bạo giống như có mắt, chỉ trong nháy mắt, hai mươi ba người Cổ Vân còn lại, có thể đứng trên không trung hiện giờ, cũng chỉ còn lại mấy người mà thôi.

Lâm Cường ngoài cánh tay bị đứt gãy hoàn toàn, thì trong lồng ngực xương sườn cũng bị gãy thêm bảy tám cây...Cũng may Vân Băng cùng Thư Mộng, Linh Lung, đã thay hắn chia sẻ một phần lực lượng, nếu không hắn không qua được rồi, chiến văn hiện giờ đã biến mất không còn lại gì nữa, thân thể trần trụi nằm trên mặt đất, vết thương chồng chất, hấp hối.

Tuy tình huống của Vân Băng, Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung khá hơn Lâm Cường một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong miệng không ngừng ói máu tươi, rất hiển nhiên, lực đạo vừa rồi, làm cho các nàng bị nội thương rất nặng.

Gió đã bắt đầu thổi, tiếng nổ cực lớn, màn khói lưu lại cũng tán đi, để lộ ra bốn người quần áo màu tím đẹp đẽ.

Thanh niên âm nhu có chút nhíu mày, nhưng sau đó con mắt nheo lại, cười nói:

- Phụ thân? Nương? Hắc hắc, thì ra là người một nhà, đám người các ngươi cùng thờ chung một nam nhân sao? Thật đúng là chưa từng thử qua đấy, ha ha ha ha...

Thanh niên âm nhu cười đầy yêu dị.

Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung vẫn gọi Lâm Cường, Vân Bằng là phụ mẫu, nhưng hiện giờ lại bị thanh niên âm nhu này hiểu lầm.

Đương nhiên, các nàng cũng không có đi giải thích cho hắn nghe làm gì.

Thư Mộng không nhịn được cho nên phun ra một ngụm máu tươi, hàm răng trắng ngà cũng biến thành màu đỏ, lông mày dựng đứng, trong đối mắt ẩn chứa lửa giận thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên âm nhu, nói:

- Ta chết cũng không cho các ngươi đụng vào người...

Khóe miệng của Thủy Linh Lung cũng có máu tươi chảy dài, một tay của nàng cầm lấy tay của Thư Mộng. Tay kia thì đang bụm ngực của mình, nghiến răng nhìn tên thanh niên âm nhu, trong đôi mắt đẹp lần đầu tiên xuất hiện oán độc và sát ý.

Cúi đầu xuống, nửa giờ trước đây là thành thị vô cùng náo nhiệt, nhưng hiện giờ đã biến thành một mảnh phế tích, tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu rên rỉ dậy đất, xông thẳng lên trời, trên những mảnh phế tích đó, khắp nơi đều là thi thể, có một ít người đứt tay chân, mặt mũi đầy tro bụi đang giãy dụa không ngừng, đã biến thành một tu la tràng, trong mắt của Thủy Linh Lung hiện ra một tia bi thông, nhưng sau đó là oán độc và sát khí thay thế, nàng đưa mắt nhìn tên thanh niên âm nhu kia, nằm đấm siết chặt lại.

Những người này xuất hiện quá đột ngột, thậm chí không ai biết bọn họ xuất hiện như thế nào, nhưng chỉ vung tay rất đơn giản, thành thị mà người Cổ Văn sinh sôi mấy chục vạn năm qua, cũng đã biến thành phế tích hoàn toàn.

Đối phương quá mạnh mẽ, cường đại tới mức bọn họ hoài nghi đám người này có phải là người hay không.

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức cho tới bây giờ, Thủy Linh Lung vẫn có cảm giác hoảng hốt không biết là gì.

- Rốt cuộc các ngươi là người nào? Vì cái gì lại muốn phá hư bổn nguyên chi tháp?

Lâm Cường không cam lòng, âm thanh suy yếu vang lên, thân thể của hắn đã sớm bị phá hư bảy tám phần, Vân Băng không chú ý thương thế của mình, dùng quang cầu màu xanh da trời bao lấy hắn, nhưng thương thế thật sự quá mức nghiêm trọng. Hơn nữa hiện tại Vân Băng bản thân cũng bị trọng thương, dưới loại tình huống này, nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ tính mạng của Lâm Cường mà thôi, có thể giúp cho hắn sống được trong chốc lát, nước mắt Vân Băng đã sớm rơi xuống, nhưng nàng quật cương cắn chặt môi dưới, tùy ý cho nước mắt rơi, nhưng không bản thân mình phát ra tiếng khóc nào.

Ánh mắt tên thanh niên âm nhu nhìn Lâm Cường trong ngực của Vân Băng, tuy suy yếu, nhưng ánh mắt của hắn tràn ngập không cam lòng và bất khuất, khi tên thanh niên âm nhu nhìn thấy cũng nhíu mày, sau đó cũng híp mắt cười nói:

- Đúng là không thể thể không nói, các ngươi làm cho ta cảm động đấy, ta sẽ cho các ngươi biết, ta đương nhiên không phải là người ở cái vị diện rác rưởi này, trên thực tế, chúng ta từ Thiên Giới tới!

Trong mắt Lâm Cường phát ra hào quang kinh hãi, nhưng sau đó biến thành ảm đạm lại.

- Quả nhiên, khó trách, cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không làm gì được các ngươi, thì là từ Thiên Giới xuống!

Lâm Cường cắn răng, có chút cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt nhìn qua thành thị đã biến thành phế tích, nhìn thấy những người còn sống, nhưng bị cự thạch ngăn chặn, không ngừng giãy dụa kêu la, khóc lóc thảm thiết, tât cả đều là tộc nhân Cổ Văn!

Ngẩng đầu, ánh mắt Lâm Cường sáng quắc nhìn tên thanh niên âm nhu kia:

- Tại sao các ngươi lại muốn hủy diệt Cổ Văn của chúng ta? Muốn phá hư nguyên chi tháp?

Thanh niên âm nhu cười lớn, nói:

- Thượng cấp bảo làm mà thôi, tốt rồi, nên hỏi cũng đã hỏi không sai biệt lắm, cũng nên tiễn các ngươi lên đường được rồi nhé? Yên tâm đi, người nhà ngươi, ta sẽ chiếu cố các nàng thật tốt! Ha ha ha ha...

Thanh niên âm nhu tiếp tục che miệng cười, biểu lộ của hắn quá nữ tính.

Mà lúc này, đám người Lâm Cường hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả đại bộ phận cường giả Tinh Vị Cảnh của Cổ Văn cùng liều mạng, cũng không có khả năng chống lại đám người này.

Ánh mắt Lâm Cường hoàn toàn ảm đạm, con ngươi màu đen có xu thế tan rã, ánh mắt của hắn quét qua thê thử và hai con dâu, sau đó bật cười, yếu ớt nói:

- Lúc này đây, xem ra cả nhà của chúng ta phải ở lại chỗ này rồi, còn có Yến nhi, mục đích của đối phương là bổn nguyên chi tháp. Bổn nguyên chi tháp mà bị phá hư, cả không gian này, sẽ biến thành không gian loạn lưu.

Nước mắt Vân Băng chảy xuống, nhưng nàng cắn chặt môi dưới tới chảy máu tươi, nhưng nàng vẫn run giọng, ôn nhu nói:

- Không sao...Còn có Dịch nhi, Dịch nhi tại Thiên Giới mà, nó nhất định ở Thiên Giới không có chuyện gì, đợi tới ngày nào đó nó trở về nơi đây. Lại phát hiện không tìm thấy chúng ta, nó nhất định sẽ tìm hiểu, sau đó nó sẽ báo thù cho chúng ta mà!

Nhắc tới Lâm Dịch, thân thể Thư Mộng cùng Linh Lung nhịn không được mà run lên một cái, sau đó, nước mắt nhịn không được mà từ từ rơi xuống.

Ba trăm năm chờ đợi, cho tới hôm nay đã kết thúc rồi, hồi tưởng lại thời gian vui vẻ ở bên cạnh Lâm Dịch, đó là thời gian hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ thiên nhân vĩnh biệt. Nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, liên tục rơi xuống đất.

Lâm Cường nhìn thấy biểu lộ của hai con dâu, than nhẹ một tiếng, nói:

- Qua nhiều năm như thế, khổ cho các ngươi rồi!

Tuy Lâm Dịch và Thư Mông, Thủy Linh Lung kết hôn đã ba trăm năm. Nhưng đã bao nhiêu năm như thế, vẫn sống chết thủ tiết chờ phu quân trở về, Lâm Cường đều nhìn trong mắt, nhưng trong lòng có cảm giác xin lỗi các nàng, trong lúc vô tình nhìn thấy nhị nữ ngẩng người nhìn mông lung. Mặt mũi tràn đầy biểu lộ hồi tưởng. Lâm Cường cũng chỉ có thể than nhẹ trong nội tâm.

Thư Mộng lắc đầu, xưa nay trên người tràn ngập khí tức u linh, nhưng vào lúc này, đã biến mất không còn lại gì.

- Công công (công công: cha chồng), chúng ta sinh là người của Lâm gia, chết là quỷ của Lâm gia, ngài yên tâm, cho dù thế nào, chúng ta cũng không cho người nào động tới thân thể của mình.

Nước mặt của Thư Mộng chảy xuống, nhưng trong nội tâm của nàng vô cùng kiên định.

Thủy Linh Lung nắm thật chặc tay của Thư Mộng, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt kiên định đã biểu lộ suy nghĩ trong lòng của nàng.

- Tốt, tốt, Dịch nhi có thể lấy các ngươi làm thê tử, đó chính là phúc khí lớn nhất đời này của nó!

Lâm Cường nhìn thấy biểu lộ kiên quyết của nhị nữ, đột nhiên cười lớn, trong nháy mắt hắn giống như tốt hơn, tiếng cười của hắn đè ép tiếng cười quỷ dị của thanh niên âm nhu kia.

Nước mắt của Vân Băng, Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đã nuốt ngược vào lòng, bởi vì, dấu hiệu này, chính là biểu hiện hồi quang phản chiếu.

- Cười vui vẻ như vậy? Ta sẽ tiễn các ngươi cùng lên đường, ha ha...

Đôi mi thanh tú của thanh niên âm nhu nhảy lên, thân thể bay về phía bọn người Lâm Cường.

/714

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status