Thời điểm Vệ Linh thấy Vệ Vũ đang ngơ ngác, Lập tức quay đầu liếc mắt nhìn ca ca của mình...Khi thấy trong mắt của ca ca ngốc trệ. Trong mắt nàng cũng không khỏi lộ ra một tia lo lắng. Ánh mắt rất phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Dịch bên cạnh Lang Sa. Lập tức gật đầu với Lang Sa, sau hướng ra chung quanh hô lên:
- Tất cả mọi người xuống đi, không nên chậm trễ việc cứu người bị thương!
Nói xong, kéo Vệ Vũ đang ngây ngốc nhìn Lang Sa bên cạnh Lâm Dịch, hạ xuống.
Lâm Dịch đương nhiên nhìn thấy biểu lộ của Vệ Vũ, đương nhiên cũng rõ nguyên nhân đối phương ngây ngốc, nhưng vào lúc này, hắn không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó mới quay đầu cười nói với Lang Sa:
- Nàng cũng đi xuống đi.
Sa gật đầu, nói:
- Ngươi...Ngươi cẩn thận một chút!
Lâm Dịch gật gật đầu, thân ảnh của Lang Sa lóe lên, đã trở lại trên mặt đất, mà Lâm Dịch, lúc này mới nghiêng đầu lại. Nhìn về phía bốn tên áo tím đứng bất động kia, Lâm Dịch cũng biết rõ, tất cả những chuyện này đều có liên quan tới Thanh Long Bảo.
Trên thực tế, bọn họ cũng không dám động đậy, mà muốn hành động, nhưng lại không dám hành động.
Sắc mặt của bốn người đều xắm cả;ạo, mồ hôi to như hạt đậu hiện ra, đang từ trên trán của bọn họ chảy xuống...Chỉ sợ không có ai biết, hiện tại, bọn họ đang bị uy năng cường hoành thế nào áp chế đâu.
- Không, không có khả năng...Cực hạn chịu tải của cái vị diện này chỉ là tứ giai mà thôi, tại sao lại có áp lực lớn như thế?
Trong lòng bốn người đều có suy nghĩ này...Nhưng mà, bất kể nói như thế nào, thì áp lực này không có biến mất. Lâm Dịch cũng từ từ đi qua phía bọn họ, trên mặt của Lâm Dịch không có chút tươi cười nào, nhưng lại lộ ra bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng mà, tuy chưa có tức giận, sát ý...Nhưng phần bình tĩnh này còn đáng sợ hơn, làm cho đáy lòng của người ta xuất hiện hàn ý không cách nào chống cự được!
- Như thế nào? Sợ hãi? Run rẩy?
Lâm Dịch bình tĩnh nói ra những lời lẽ trào phúng. Nhưng lọt vào trong tai của bốn người bọn họ không còn mang theo ý tức trào phúng hàm xúc nữa. Sắc mặt bốn người hơi đổi, nhưng chỉ dám đề phòng Lâm Dịch, không có tên nào dám đứng ra tiếp lời, năng lượng trên người, nhảy lên kịch liệt.
Năng lượng cuồng bạo mang theo uy thế phô thiên cái địa, bỗng nhiên từ trong không trung đè xuống, bầu trời trong sáng lúc này bị mây đen sấm sét bao phủ, giống như muốn trợ giúp công kích địch nhân, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, hiện ra thần sắc lo lắng không chút che dấu.
Vệ Linh cũng lo lắng nhìn Lâm Dịch...Áp lực mạnh mẽ như thế, cho dù đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng cổ uy áp này vẫn làm nàng trầm xuống...Ở trong mắt của nàng, một thân ảnh áo trắng hiện ra. Tên là "Lâm Dịch.
trên người của thanh niên này không có thanh thế, đương nhiên nàng vô cùng lo lắng.
Không khỏi quay đầu nhìn Lang Sa ở bên cạnh, vẻ mặt của Lang Sa vô cùng bình tĩnh. Do dự một lúc sau mới nói:
- Lang Sa muội muội...Ngươi xác định bằng hữu của ngươi không cần giúp chứ? Tình huống này...
Lang Sa thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn biểu lộ lo lắng của Vệ Linh, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lóe lên một tia thanh đạm, nói:
- Yên tâm giao vấn đề này cho Lâm Dịch đi...
Vệ Linh có chút ngây ngốc một chút. Lại không có chú ý tới Vệ Vũ đang ngơ ngác ở bên cạnh. sau khi nhìn thấy một tia thanh đạm trong mắt của Lang Sa, rốt cuộc trong mắt cũng khôi phục một tia thần thái, nhưng sau đó nao nao, lập tức ảm đạm xuống.
Qua một lát, hắn nhanh cắn chặc môi dưới. Nhưng trong âm thanh khàn khàn lộ ra một tia run rẩy, nói:
- Hắn...Chính là người mà ngươi chờ đợi suốt ba trăm năm sao?
Sa ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên không trung, cả người run một cái. Sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- n.
Sắc mặt của Vệ Vũ không còn một tia huyết sắc nào, trong ánh mắt cũng không còn một tia sáng nào nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt ngốc trệ, mà Vệ Linh ở bên, lại lo lắng nhìn ca ca của mình.
Ca ca của nàng có cảm tình với Lang Sa. Nàng làm muội muội chính là người rõ ràng nhất, sau đó thông qua quan sát hơn ba trăm năm, nàng cũng biết trong nội tâm của Lang Sa đã có người khác. Nhưng ca ca trong nhà lại không rõ, ngoài ngõ đã tường. Một là không dám tin tưởng, hơn nữa, hôm nay nhìn thấy Lang Sa trở về, Vệ Vũ không chút che giấu lời lẽ và hành động của mình...Có thể nghĩ Vệ Vũ kích động tới cỡ nào.
Nàng lo lắng hô:
- Ca... Nguồn truyện:
- Tất cả mọi người xuống đi, không nên chậm trễ việc cứu người bị thương!
Nói xong, kéo Vệ Vũ đang ngây ngốc nhìn Lang Sa bên cạnh Lâm Dịch, hạ xuống.
Lâm Dịch đương nhiên nhìn thấy biểu lộ của Vệ Vũ, đương nhiên cũng rõ nguyên nhân đối phương ngây ngốc, nhưng vào lúc này, hắn không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó mới quay đầu cười nói với Lang Sa:
- Nàng cũng đi xuống đi.
Sa gật đầu, nói:
- Ngươi...Ngươi cẩn thận một chút!
Lâm Dịch gật gật đầu, thân ảnh của Lang Sa lóe lên, đã trở lại trên mặt đất, mà Lâm Dịch, lúc này mới nghiêng đầu lại. Nhìn về phía bốn tên áo tím đứng bất động kia, Lâm Dịch cũng biết rõ, tất cả những chuyện này đều có liên quan tới Thanh Long Bảo.
Trên thực tế, bọn họ cũng không dám động đậy, mà muốn hành động, nhưng lại không dám hành động.
Sắc mặt của bốn người đều xắm cả;ạo, mồ hôi to như hạt đậu hiện ra, đang từ trên trán của bọn họ chảy xuống...Chỉ sợ không có ai biết, hiện tại, bọn họ đang bị uy năng cường hoành thế nào áp chế đâu.
- Không, không có khả năng...Cực hạn chịu tải của cái vị diện này chỉ là tứ giai mà thôi, tại sao lại có áp lực lớn như thế?
Trong lòng bốn người đều có suy nghĩ này...Nhưng mà, bất kể nói như thế nào, thì áp lực này không có biến mất. Lâm Dịch cũng từ từ đi qua phía bọn họ, trên mặt của Lâm Dịch không có chút tươi cười nào, nhưng lại lộ ra bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng mà, tuy chưa có tức giận, sát ý...Nhưng phần bình tĩnh này còn đáng sợ hơn, làm cho đáy lòng của người ta xuất hiện hàn ý không cách nào chống cự được!
- Như thế nào? Sợ hãi? Run rẩy?
Lâm Dịch bình tĩnh nói ra những lời lẽ trào phúng. Nhưng lọt vào trong tai của bốn người bọn họ không còn mang theo ý tức trào phúng hàm xúc nữa. Sắc mặt bốn người hơi đổi, nhưng chỉ dám đề phòng Lâm Dịch, không có tên nào dám đứng ra tiếp lời, năng lượng trên người, nhảy lên kịch liệt.
Năng lượng cuồng bạo mang theo uy thế phô thiên cái địa, bỗng nhiên từ trong không trung đè xuống, bầu trời trong sáng lúc này bị mây đen sấm sét bao phủ, giống như muốn trợ giúp công kích địch nhân, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, hiện ra thần sắc lo lắng không chút che dấu.
Vệ Linh cũng lo lắng nhìn Lâm Dịch...Áp lực mạnh mẽ như thế, cho dù đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng cổ uy áp này vẫn làm nàng trầm xuống...Ở trong mắt của nàng, một thân ảnh áo trắng hiện ra. Tên là "Lâm Dịch.
trên người của thanh niên này không có thanh thế, đương nhiên nàng vô cùng lo lắng.
Không khỏi quay đầu nhìn Lang Sa ở bên cạnh, vẻ mặt của Lang Sa vô cùng bình tĩnh. Do dự một lúc sau mới nói:
- Lang Sa muội muội...Ngươi xác định bằng hữu của ngươi không cần giúp chứ? Tình huống này...
Lang Sa thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn biểu lộ lo lắng của Vệ Linh, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lóe lên một tia thanh đạm, nói:
- Yên tâm giao vấn đề này cho Lâm Dịch đi...
Vệ Linh có chút ngây ngốc một chút. Lại không có chú ý tới Vệ Vũ đang ngơ ngác ở bên cạnh. sau khi nhìn thấy một tia thanh đạm trong mắt của Lang Sa, rốt cuộc trong mắt cũng khôi phục một tia thần thái, nhưng sau đó nao nao, lập tức ảm đạm xuống.
Qua một lát, hắn nhanh cắn chặc môi dưới. Nhưng trong âm thanh khàn khàn lộ ra một tia run rẩy, nói:
- Hắn...Chính là người mà ngươi chờ đợi suốt ba trăm năm sao?
Sa ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên không trung, cả người run một cái. Sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- n.
Sắc mặt của Vệ Vũ không còn một tia huyết sắc nào, trong ánh mắt cũng không còn một tia sáng nào nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt ngốc trệ, mà Vệ Linh ở bên, lại lo lắng nhìn ca ca của mình.
Ca ca của nàng có cảm tình với Lang Sa. Nàng làm muội muội chính là người rõ ràng nhất, sau đó thông qua quan sát hơn ba trăm năm, nàng cũng biết trong nội tâm của Lang Sa đã có người khác. Nhưng ca ca trong nhà lại không rõ, ngoài ngõ đã tường. Một là không dám tin tưởng, hơn nữa, hôm nay nhìn thấy Lang Sa trở về, Vệ Vũ không chút che giấu lời lẽ và hành động của mình...Có thể nghĩ Vệ Vũ kích động tới cỡ nào.
Nàng lo lắng hô:
- Ca... Nguồn truyện:
/714
|