Năm người đang có cảm giác hai bên gò má bị một cơn gió lướt qua làm đau thì chỉ trong nháy mắt đã bị Lệnh Hồ tát cho mấy cái bạt tai. Vốn năm người tu sĩ phái Thanh Thành này có khí vũ bất phàm, nhưng giờ phút này cả khuôn mặt đã sưng đỏ cả lên. Nhất là Chung Hữu Ý, dưới sự chiêu đãi "đặc biệt" của Lệnh Hồ, cả khuôn mặt sưng vù thành tím đen, xém chút nữa là che cả hai con mắt lại.
Lệnh Hồ tát xong thì chỉ tay mắng:
- Các ngươi là cái thứ gì? Chỉ là một Kết Đan kỳ nho nhỏ mà tùy tiện đi nắm quyền sinh tử của người khác? Việc làm của ta làm tổn hại đến thể diện của người tu tiên? Việc này có liên quan gì đến các ngươi? Cho dù có thật sự làm tổn hại đến danh tiếng người tu tiên thì chỉ dựa vào mấy tên tu sĩ nho nhỏ phái Thanh Thành các ngươi mà cũng dám đi quản? May là những lời nói vừa rồi của các ngươi chỉ là từ miệng nói ra, ta còn chưa nhìn thấy tận mắt. Nếu không ta sẽ vì dân trừ hại, ra tay diệt sạch mấy tên tu tiên bại hoại các ngươi! Tốt nhất các ngươi cứ để ý nghĩ đó trong lòng đi, nếu như thật sự làm ra chuyện thương tổn người dân vô tội, ta sẽ chặt toàn bộ đầu các ngươi xuống tại chỗ! Bây giờ cút đi cho ta!
Sau khi mắng xong một trận, Lệnh Hồ liền đạp ngay mông năm tên phái Thanh Thành được xưng là "Thanh Thành Ngũ Hữu" như năm con heo, tống ngay ra ngoài.
Nếu như nói việc Lệnh Hồ đi săn dã thú rồi nhận tiền thù lao từ tay người phàm làm cho "Thanh Thành Ngũ Hữu" này cảm thấy cực kỳ mất thể diện, vậy thì việc bọn hắn bị Lệnh Hồ tát cho mấy bạt tai trước mặt mọi người, rồi đá ngay mông đuổi ra khỏi tửu lâu thì không còn là vấn đề thể diện nữa rồi, hành động này của Lệnh Hồ làm cho đám "Thanh Thành Ngũ Hữu" cảm thấy tôn nghiêm của mình bị mất sạch, nhục nhã vô cùng.
Chật vật đứng dậy trước đại môn của tửu lâu, khuôn mặt của năm người phái Thanh thành lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng thê thảm.
Ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn vào bên trong tửu lâu, Đồ Hữu Lễ vốn có tính tình cuồng ngạo phát điên cả lên, vội vàng tế ra trung phẩm pháp bảo "Nhật Quang Luân", định xông vào bên trong sống chết với Lệnh Hồ. Nhưng lại bị sư huynh Chung Hữu Ý kéo lại!
- Đồ sư đệ, tỉnh táo lại đi!
Khuôn mặt sưng lên của Chung Hữu Ý giờ phút này trông vô cùng dữ tợn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lực lượng khiến cho Đồ Hữu Lễ phải ngưng lại:
- Ta nghĩ cho dù tất cả chúng ta có hợp lại thì không phải là đối thủ của người đó đâu, nếu dây dưa nữa thì chỉ tìm nhục mà thôi. Chúng ta đi tìm Hồ sư huynh, sau đó quay lại tính sổ với tiểu bối Hoa Nghiêm tông này!
Nói xong liền đưa phi kiếm ra, ngự kiếm bay đi.
Mấy vị sư đệ tự nhiên nghe theo lời hắn, giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó vậy. Tất cả cũng lấy phi kiếm của mình ra, sau đó bay theo sau.
Thật ra, sau khi bị Lệnh Hồ đá ra khỏi tửu lâu, thì điều làm cho Thanh Thành Ngũ Hữu cảm thấy mất mặt nhất chính là ánh mắt của những người phàm nhân nhìn vào bọn họ, điều này làm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Nếu như không phải lời cảnh cáo của Lệnh Hồ còn văng vẳng bên tai thì sợ rằng bọn họ đã giết sạch sẽ những người phàm nhân kia.
Cho nên, bọn họ chỉ còn cách nhẫn nhịn xuống, sau đó đi tìm đại sư huynh đời thứ nhất Hồ Bất Vi, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ tới làm chủ, sau đó quay lại tính sổ với tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông này.
Lệnh Hồ cười lạnh nhìn Thanh Thành Ngũ Hữu vẻ mặt đầy oán độc ngự kiếm bay đi, không hề để bọn chúng ở trong lòng. Bọn người này cũng chỉ là những người tu tiên tự cao tự đại mà thôi, không đáng để hắn chú ý tới.
Thấy Lệnh Hồ chỉ giở tay nhấc chân đã đánh cho năm tên tu sĩ trẻ tuổi ngông cuồng kia thành mấy đầu heo, rồi đá ra khỏi tửu lâu thì những người phàm nhân ở đây không khỏi có sự kính sợ hơn với Lệnh Hồ. Đồng thời, trong lòng họ cũng dâng lên cảm giác tông sùng chân chính với người tu tiên này.
Bởi vì, Lệnh Hồ không xem những người phàm như bọn họ là con kiến hôi như những người tu tiên khác, mà còn thật sự tôn trọng bọn họ, đối đãi với bọn họ như con người. Vì những người phàm như bọn hắn mà không tiếc đắc tội với người tu tiên khác.
- Tiên trưởng, ta thấy mấy người kia sẽ tìm người quay trở về báo thù người đấy. Mặc dù tiên trưởng thần thông quảng đại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, tiên trưởng nên đi tránh mặt thì hơn?
Chưởng quỹ tửu lâu này sau khi biết Lệnh Hồ là một người tu tiên có tình có nghĩa thật sự thì không khỏi lo lắng thay cho Lệnh Hồ, không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
Lệnh Hồ cười lớn lên:
- Chưởng quỹ đừng lo, chỉ là mấy tiểu nhân nhảy nhót mà thôi, ta còn chưa để trong lòng đâu, tạ ơn ý tốt của chưởng quỹ vậy. Hôm nay cơm nước đã no nê rồi, còn cần làm phiền chưởng quỹ tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ để nghỉ ngơi một phen.
Thấy Lệnh Hồ nói như thế, chưởng quỹ cũng không nhiều chuyện nữa. Có những chuyện nói ít là được rồi, nếu nhiều lời thì sẽ ngược lại không tốt. Hắn lập tức xoay người tìm cho Lệnh Hồ một gian phòng tốt.
Một ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nên khi đêm đến cũng không an tĩnh chút nào.
Trong lúc Lệnh Hồ thoải mái ngâm mình trong nước ấm thì năm tên tu sĩ phái Thanh Thành bị hắn đánh cho thành đầu heo ban nãy đang ngự kiếm phi hành trong đêm khuya, trong cơn gió lạnh lẽo cùng với lòng tràn đầy sự thù hận đang bay thẳng về phía Vân Mông sơn.
Rất nhanh, năm người đã bay qua Vân Mộng sơn, sau đó tiếp tục đi theo hướng tây.
Sau khi bay được khoảng một trăm dặm, năm người mới ngừng lại một chút. Chung Hữu Ý lúc này lấy ra một đạo Truy Tung phù phát ra, năm người nhanh chóng bay theo phương hướng Truy Tung phù.
Nhưng điều làm cho năm người cảm thấy kỳ lạ chính là Truy Tung phù lại bay ngược trở về, sau đó phóng về phương hướng Vân Mộng sơn.
Năm người này đưa mặt nhìn nhau, mặc dù không hiểu sao Hồ sư huynh lại rời khỏi địa điểm hẹn gặp lúc trước, nhưng năm người tin rằng Truy Tung phù sẽ không đi sai hướng. Nếu như Truy Tung phù đã bay theo phương hướng đó thì chắc chắn Hồ sư huynh sẽ ở đấy!
Năm người mang theo tâm tư nghi hoặc bay theo Truy Tung phù trở về Vân Mộng sơn.
Mới bay được khoảng năm mươi dặm thì bỗng nhiên có một con chim màu trắng tỏa ra ánh sáng sáng ngời trong đêm tối xuất hiện, đây chính là Dẫn Âm phù.
Chung Hữu Ý biết đây là Dẫn Âm phù do Hồ sư huynh phát ra tới năm người bọn hắn, lập tức vươn tay ra đón lấy. Hắn khẽ bấm đạo quyết một chút, ngay lập tức có âm thanh của Hồ Bất Vi vang lên từ bên trong:
- Hữu Ý, Hữu Kiệt, năm người các ngươi nhanh chóng tới Vân Mộng sơn, không được chậm trễ!
Tuy Dẫn Âm phù này chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại phát ra uy nghiêm không cho phép do dự hay thắc mắc gì cả.
Năm người đưa mắt nhìn nhau:
- Xem ra bên Hồ sư huynh có chuyện gì đó, chúng ta nhanh chóng đi mau!
Lúc này, tuy Truy Tung phù đã bay xa, nhưng vẫn còn lờ mờ thấy được. Năm người vội vàng gia tăng linh lực, nhanh chóng đuổi theo.
Rất nhanh, năm người đã thuận lợi tới Vân Mộng Sơn, sau đó đi theo Truy Tung phù đi tới chỗ sư huynh Hồ Bất Vi của bọn hắn.
Ở trước một vách đá dựng thẳng sâu bên trong Vân Mộng sơn, có một nam tử trung niên ngoài miệng có một chòm râu nhàn nhạt đang ngồi yên như tượng vậy, áo bào của hắn tung bay trong gió.
Cho dù năm vị sư đệ của hắn tiến đến, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí hai mắt đang nhắm lại cũng không mở ra nhìn một cái.
Năm người Thanh Thành Ngũ Hữu không khỏi kinh ngạc, bọn hắn biết sư huynh Hồ Bất Vi đang thi triển bí pháp "Thiên La Sưu Thần đại pháp" của phái Thanh Thành để tìm kiếm vật gì đó dưới đất.
Năm người lẳng lặng đứng một bên, không hề có sự quấy nhiễu nào. Chẳng qua, máu ứ đang đọng trên khuôn mặt của bọn hắn ở trong bóng đêm nhìn qua có chút xấu đi, trông vô cùng đáng sợ.
Một lúc sau Hồ Bất Vi đã mở mắt ra, chân mày của hắn cau chặt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trầm tư một lúc xong thì hắn mới đưa mắt nhìn về mấy vị sư đệ, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã kinh ngạc không thôi. Hắn khẽ cau mày lại, trầm giọng nói:
- Các ngươi bị sao vậy? Sao mặt mũi lại như thế kia?
Quan Hữu Kiệt cùng Điền Hữu Liêm làm ra bộ dáng như bị ủy khuất to lớn nào lắm vậy, gào khóc rống lên:
- Sư huynh phải làm chủ cho bọn đệ a! Năm người bọn đệ lần này bị nhục nhã quá lớn a, lại làm cho phái Thanh Thành chúng ta bị người khác nhạo báng nữa, xin sư huynh làm chủ công đạo!
- Hữu Ý, đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Bất Vi trầm giọng hỏi.
Trong mắt Chung Hữu Ý bây giờ tràn đầy sự hận thù, lập tức đem chuyện xảy ra nói một lần, thậm chí còn thêm dầu thêm mỡ vào nữa.
Về việc Lệnh Hồ đi săn Vân Mộng Bạch Hổ để lấy tiền thù lao, làm mất mặt người tu tiên thì Chung Hữu Ý không hề thay đổi gì cả. Nhưng khi nói đến chuyện Lệnh Hồ giận dữ mắng mỏ bọn họ thì lại thêm mắm thêm muối vào...tóm lại, chỉ cần là tu sĩ phái Thanh Thành, thì khi nghe qua những lời Chung Hữu Ý vừa nói sẽ lập tức nổi giận lôi đình, hận không thể đem người tên Lệnh Hồ kia ra chém thành tám khối.
Hai mắt Hồ Bất Vi cũng phóng hỏa lên, lạnh lùng nói:
- Tiểu bối Hoa Nghiêm tông kia thật sự quở trách phái Thanh Thành chúng ta như thế?
Từ Hữu Chí nói:
- Còn không thật sao, hắn biết rõ chúng ta là tu sĩ phái Thanh Thành, nhưng lại đánh mặt chúng ta ra như vậy là cố ý làm mất thể diện chúng ta, không hề có chút lưu tình nào.
Sắc mặt Hồ Bất Vi bây giờ âm lãnh vô cùng, tuy trong lòng rất giận nhưng lại chậm chap, không hề có ý tới Ô Tư Quốc để tính sổ với Lệnh Hồ.
Năm người Chung Hữu Ý chỉ còn biết nhìn Hồ Bất Vi, đây chính là hi vọng duy nhất của họ a.
- Mặc dù ta rất muốn bắt tiểu bối Hoa Nghiêm tông kia lại, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn nhiều, tuyệt đối không thể để Hoa Nghiêm tông hay tu sĩ nào khác chú ý tới! Nếu như bởi vì tranh cãi với một tên tiểu bối mà làm cho người khác chú ý đến chúng ta, thì...cái được không bù nổi cái mất đâu.
Một lúc sau, Hồ Bất Vi mới chậm rãi nói ra.
- Sư huynh, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì vậy?
Chung Hữu Ý nghi ngờ hỏi.
Bỗng nhiên Hồ Bất Vi phóng thần niệm ra xung quanh, sau khi xác nhận không có tu sĩ nào khác ở đây thì mới thấp giọng nói:
- Nói cho các ngươi biết, ta phát hiện trong Vân Mộng sơn có ba vật chí linh!
Nghe thấy Vân Mộng sơn có vật chí linh, hơn nữa còn là ba cái thì vẻ mặt Thanh Thành Ngũ Hữu thay đổi không thôi.
- Sư huynh, làm sao huynh phát hiện ra được?
Quan Hữu Kiệt có chút không tin tưởng, hỏi lại.
Hồ Bất Vi nói.
- Việc phát hiện ra chúng nó cũng là việc ngoài ý muốn. Ta vốn ở ngoài Vân Mộng sơn khoảng trăm dặm cùng với Hồ Tiên Vu Thiên Lý luận đạo, đột nhiên Vu Thiên Lý có chuyện nên vội vã rời đi, ta liền quyết định tới Ô Tư quốc tìm ba vị sư đệ. Không ngờ khi đi qua Vân Mộng sơn thì phát hiện có ba cỗ thần niệm quét tới, ban đầu còn tưởng rằng là tu sĩ ở Vân Mộng sơn, ai ngờ lại là ba vật chí linh! Đáng tiếc, ngay lúc ta có cảm giác thì chúng nó đã biến mất không tung tích! Vật chí linh là bảo bối của thiên địa, trời sinh đã có thiên phú ẩn giấu khí tức, muốn tìm được tung tích của bọn chúng là việc vô cùng khó khăn.
- Nếu vật chí linh đã khó tìm như vậy thì chúng ta làm sao tìm ra chúng nó bây giờ?
Chung Hữu Ý hỏi.
- Vật chí linh đều có năng lực thân ngoại hóa thân, mặc dù bản thể không thể di động nhưng có thể biến hóa thành các loại linh vật khác. Một khi hóa thân thành công thì khí tức của bản thể sẽ hoàn toàn biến mất, có khi bản thể của chúng nó đang ở trước mặt ngươi nhưng ngươi sẽ không biết. Mà hóa thân của nó có thể là một bụi cỏ, hoặc một con vật nào đất...nhưng cho dù là hóa thân thành cái gì thì chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể phát hiện ra, hóa thân cùng với bản thể của chúng nó đều có mối liên hệ với nhau.
Post trước chương của ngày mai
Lệnh Hồ tát xong thì chỉ tay mắng:
- Các ngươi là cái thứ gì? Chỉ là một Kết Đan kỳ nho nhỏ mà tùy tiện đi nắm quyền sinh tử của người khác? Việc làm của ta làm tổn hại đến thể diện của người tu tiên? Việc này có liên quan gì đến các ngươi? Cho dù có thật sự làm tổn hại đến danh tiếng người tu tiên thì chỉ dựa vào mấy tên tu sĩ nho nhỏ phái Thanh Thành các ngươi mà cũng dám đi quản? May là những lời nói vừa rồi của các ngươi chỉ là từ miệng nói ra, ta còn chưa nhìn thấy tận mắt. Nếu không ta sẽ vì dân trừ hại, ra tay diệt sạch mấy tên tu tiên bại hoại các ngươi! Tốt nhất các ngươi cứ để ý nghĩ đó trong lòng đi, nếu như thật sự làm ra chuyện thương tổn người dân vô tội, ta sẽ chặt toàn bộ đầu các ngươi xuống tại chỗ! Bây giờ cút đi cho ta!
Sau khi mắng xong một trận, Lệnh Hồ liền đạp ngay mông năm tên phái Thanh Thành được xưng là "Thanh Thành Ngũ Hữu" như năm con heo, tống ngay ra ngoài.
Nếu như nói việc Lệnh Hồ đi săn dã thú rồi nhận tiền thù lao từ tay người phàm làm cho "Thanh Thành Ngũ Hữu" này cảm thấy cực kỳ mất thể diện, vậy thì việc bọn hắn bị Lệnh Hồ tát cho mấy bạt tai trước mặt mọi người, rồi đá ngay mông đuổi ra khỏi tửu lâu thì không còn là vấn đề thể diện nữa rồi, hành động này của Lệnh Hồ làm cho đám "Thanh Thành Ngũ Hữu" cảm thấy tôn nghiêm của mình bị mất sạch, nhục nhã vô cùng.
Chật vật đứng dậy trước đại môn của tửu lâu, khuôn mặt của năm người phái Thanh thành lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng thê thảm.
Ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn vào bên trong tửu lâu, Đồ Hữu Lễ vốn có tính tình cuồng ngạo phát điên cả lên, vội vàng tế ra trung phẩm pháp bảo "Nhật Quang Luân", định xông vào bên trong sống chết với Lệnh Hồ. Nhưng lại bị sư huynh Chung Hữu Ý kéo lại!
- Đồ sư đệ, tỉnh táo lại đi!
Khuôn mặt sưng lên của Chung Hữu Ý giờ phút này trông vô cùng dữ tợn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lực lượng khiến cho Đồ Hữu Lễ phải ngưng lại:
- Ta nghĩ cho dù tất cả chúng ta có hợp lại thì không phải là đối thủ của người đó đâu, nếu dây dưa nữa thì chỉ tìm nhục mà thôi. Chúng ta đi tìm Hồ sư huynh, sau đó quay lại tính sổ với tiểu bối Hoa Nghiêm tông này!
Nói xong liền đưa phi kiếm ra, ngự kiếm bay đi.
Mấy vị sư đệ tự nhiên nghe theo lời hắn, giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó vậy. Tất cả cũng lấy phi kiếm của mình ra, sau đó bay theo sau.
Thật ra, sau khi bị Lệnh Hồ đá ra khỏi tửu lâu, thì điều làm cho Thanh Thành Ngũ Hữu cảm thấy mất mặt nhất chính là ánh mắt của những người phàm nhân nhìn vào bọn họ, điều này làm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Nếu như không phải lời cảnh cáo của Lệnh Hồ còn văng vẳng bên tai thì sợ rằng bọn họ đã giết sạch sẽ những người phàm nhân kia.
Cho nên, bọn họ chỉ còn cách nhẫn nhịn xuống, sau đó đi tìm đại sư huynh đời thứ nhất Hồ Bất Vi, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ tới làm chủ, sau đó quay lại tính sổ với tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông này.
Lệnh Hồ cười lạnh nhìn Thanh Thành Ngũ Hữu vẻ mặt đầy oán độc ngự kiếm bay đi, không hề để bọn chúng ở trong lòng. Bọn người này cũng chỉ là những người tu tiên tự cao tự đại mà thôi, không đáng để hắn chú ý tới.
Thấy Lệnh Hồ chỉ giở tay nhấc chân đã đánh cho năm tên tu sĩ trẻ tuổi ngông cuồng kia thành mấy đầu heo, rồi đá ra khỏi tửu lâu thì những người phàm nhân ở đây không khỏi có sự kính sợ hơn với Lệnh Hồ. Đồng thời, trong lòng họ cũng dâng lên cảm giác tông sùng chân chính với người tu tiên này.
Bởi vì, Lệnh Hồ không xem những người phàm như bọn họ là con kiến hôi như những người tu tiên khác, mà còn thật sự tôn trọng bọn họ, đối đãi với bọn họ như con người. Vì những người phàm như bọn hắn mà không tiếc đắc tội với người tu tiên khác.
- Tiên trưởng, ta thấy mấy người kia sẽ tìm người quay trở về báo thù người đấy. Mặc dù tiên trưởng thần thông quảng đại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, tiên trưởng nên đi tránh mặt thì hơn?
Chưởng quỹ tửu lâu này sau khi biết Lệnh Hồ là một người tu tiên có tình có nghĩa thật sự thì không khỏi lo lắng thay cho Lệnh Hồ, không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
Lệnh Hồ cười lớn lên:
- Chưởng quỹ đừng lo, chỉ là mấy tiểu nhân nhảy nhót mà thôi, ta còn chưa để trong lòng đâu, tạ ơn ý tốt của chưởng quỹ vậy. Hôm nay cơm nước đã no nê rồi, còn cần làm phiền chưởng quỹ tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ để nghỉ ngơi một phen.
Thấy Lệnh Hồ nói như thế, chưởng quỹ cũng không nhiều chuyện nữa. Có những chuyện nói ít là được rồi, nếu nhiều lời thì sẽ ngược lại không tốt. Hắn lập tức xoay người tìm cho Lệnh Hồ một gian phòng tốt.
Một ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nên khi đêm đến cũng không an tĩnh chút nào.
Trong lúc Lệnh Hồ thoải mái ngâm mình trong nước ấm thì năm tên tu sĩ phái Thanh Thành bị hắn đánh cho thành đầu heo ban nãy đang ngự kiếm phi hành trong đêm khuya, trong cơn gió lạnh lẽo cùng với lòng tràn đầy sự thù hận đang bay thẳng về phía Vân Mông sơn.
Rất nhanh, năm người đã bay qua Vân Mộng sơn, sau đó tiếp tục đi theo hướng tây.
Sau khi bay được khoảng một trăm dặm, năm người mới ngừng lại một chút. Chung Hữu Ý lúc này lấy ra một đạo Truy Tung phù phát ra, năm người nhanh chóng bay theo phương hướng Truy Tung phù.
Nhưng điều làm cho năm người cảm thấy kỳ lạ chính là Truy Tung phù lại bay ngược trở về, sau đó phóng về phương hướng Vân Mộng sơn.
Năm người này đưa mặt nhìn nhau, mặc dù không hiểu sao Hồ sư huynh lại rời khỏi địa điểm hẹn gặp lúc trước, nhưng năm người tin rằng Truy Tung phù sẽ không đi sai hướng. Nếu như Truy Tung phù đã bay theo phương hướng đó thì chắc chắn Hồ sư huynh sẽ ở đấy!
Năm người mang theo tâm tư nghi hoặc bay theo Truy Tung phù trở về Vân Mộng sơn.
Mới bay được khoảng năm mươi dặm thì bỗng nhiên có một con chim màu trắng tỏa ra ánh sáng sáng ngời trong đêm tối xuất hiện, đây chính là Dẫn Âm phù.
Chung Hữu Ý biết đây là Dẫn Âm phù do Hồ sư huynh phát ra tới năm người bọn hắn, lập tức vươn tay ra đón lấy. Hắn khẽ bấm đạo quyết một chút, ngay lập tức có âm thanh của Hồ Bất Vi vang lên từ bên trong:
- Hữu Ý, Hữu Kiệt, năm người các ngươi nhanh chóng tới Vân Mộng sơn, không được chậm trễ!
Tuy Dẫn Âm phù này chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại phát ra uy nghiêm không cho phép do dự hay thắc mắc gì cả.
Năm người đưa mắt nhìn nhau:
- Xem ra bên Hồ sư huynh có chuyện gì đó, chúng ta nhanh chóng đi mau!
Lúc này, tuy Truy Tung phù đã bay xa, nhưng vẫn còn lờ mờ thấy được. Năm người vội vàng gia tăng linh lực, nhanh chóng đuổi theo.
Rất nhanh, năm người đã thuận lợi tới Vân Mộng Sơn, sau đó đi theo Truy Tung phù đi tới chỗ sư huynh Hồ Bất Vi của bọn hắn.
Ở trước một vách đá dựng thẳng sâu bên trong Vân Mộng sơn, có một nam tử trung niên ngoài miệng có một chòm râu nhàn nhạt đang ngồi yên như tượng vậy, áo bào của hắn tung bay trong gió.
Cho dù năm vị sư đệ của hắn tiến đến, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí hai mắt đang nhắm lại cũng không mở ra nhìn một cái.
Năm người Thanh Thành Ngũ Hữu không khỏi kinh ngạc, bọn hắn biết sư huynh Hồ Bất Vi đang thi triển bí pháp "Thiên La Sưu Thần đại pháp" của phái Thanh Thành để tìm kiếm vật gì đó dưới đất.
Năm người lẳng lặng đứng một bên, không hề có sự quấy nhiễu nào. Chẳng qua, máu ứ đang đọng trên khuôn mặt của bọn hắn ở trong bóng đêm nhìn qua có chút xấu đi, trông vô cùng đáng sợ.
Một lúc sau Hồ Bất Vi đã mở mắt ra, chân mày của hắn cau chặt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trầm tư một lúc xong thì hắn mới đưa mắt nhìn về mấy vị sư đệ, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã kinh ngạc không thôi. Hắn khẽ cau mày lại, trầm giọng nói:
- Các ngươi bị sao vậy? Sao mặt mũi lại như thế kia?
Quan Hữu Kiệt cùng Điền Hữu Liêm làm ra bộ dáng như bị ủy khuất to lớn nào lắm vậy, gào khóc rống lên:
- Sư huynh phải làm chủ cho bọn đệ a! Năm người bọn đệ lần này bị nhục nhã quá lớn a, lại làm cho phái Thanh Thành chúng ta bị người khác nhạo báng nữa, xin sư huynh làm chủ công đạo!
- Hữu Ý, đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Bất Vi trầm giọng hỏi.
Trong mắt Chung Hữu Ý bây giờ tràn đầy sự hận thù, lập tức đem chuyện xảy ra nói một lần, thậm chí còn thêm dầu thêm mỡ vào nữa.
Về việc Lệnh Hồ đi săn Vân Mộng Bạch Hổ để lấy tiền thù lao, làm mất mặt người tu tiên thì Chung Hữu Ý không hề thay đổi gì cả. Nhưng khi nói đến chuyện Lệnh Hồ giận dữ mắng mỏ bọn họ thì lại thêm mắm thêm muối vào...tóm lại, chỉ cần là tu sĩ phái Thanh Thành, thì khi nghe qua những lời Chung Hữu Ý vừa nói sẽ lập tức nổi giận lôi đình, hận không thể đem người tên Lệnh Hồ kia ra chém thành tám khối.
Hai mắt Hồ Bất Vi cũng phóng hỏa lên, lạnh lùng nói:
- Tiểu bối Hoa Nghiêm tông kia thật sự quở trách phái Thanh Thành chúng ta như thế?
Từ Hữu Chí nói:
- Còn không thật sao, hắn biết rõ chúng ta là tu sĩ phái Thanh Thành, nhưng lại đánh mặt chúng ta ra như vậy là cố ý làm mất thể diện chúng ta, không hề có chút lưu tình nào.
Sắc mặt Hồ Bất Vi bây giờ âm lãnh vô cùng, tuy trong lòng rất giận nhưng lại chậm chap, không hề có ý tới Ô Tư Quốc để tính sổ với Lệnh Hồ.
Năm người Chung Hữu Ý chỉ còn biết nhìn Hồ Bất Vi, đây chính là hi vọng duy nhất của họ a.
- Mặc dù ta rất muốn bắt tiểu bối Hoa Nghiêm tông kia lại, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn nhiều, tuyệt đối không thể để Hoa Nghiêm tông hay tu sĩ nào khác chú ý tới! Nếu như bởi vì tranh cãi với một tên tiểu bối mà làm cho người khác chú ý đến chúng ta, thì...cái được không bù nổi cái mất đâu.
Một lúc sau, Hồ Bất Vi mới chậm rãi nói ra.
- Sư huynh, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì vậy?
Chung Hữu Ý nghi ngờ hỏi.
Bỗng nhiên Hồ Bất Vi phóng thần niệm ra xung quanh, sau khi xác nhận không có tu sĩ nào khác ở đây thì mới thấp giọng nói:
- Nói cho các ngươi biết, ta phát hiện trong Vân Mộng sơn có ba vật chí linh!
Nghe thấy Vân Mộng sơn có vật chí linh, hơn nữa còn là ba cái thì vẻ mặt Thanh Thành Ngũ Hữu thay đổi không thôi.
- Sư huynh, làm sao huynh phát hiện ra được?
Quan Hữu Kiệt có chút không tin tưởng, hỏi lại.
Hồ Bất Vi nói.
- Việc phát hiện ra chúng nó cũng là việc ngoài ý muốn. Ta vốn ở ngoài Vân Mộng sơn khoảng trăm dặm cùng với Hồ Tiên Vu Thiên Lý luận đạo, đột nhiên Vu Thiên Lý có chuyện nên vội vã rời đi, ta liền quyết định tới Ô Tư quốc tìm ba vị sư đệ. Không ngờ khi đi qua Vân Mộng sơn thì phát hiện có ba cỗ thần niệm quét tới, ban đầu còn tưởng rằng là tu sĩ ở Vân Mộng sơn, ai ngờ lại là ba vật chí linh! Đáng tiếc, ngay lúc ta có cảm giác thì chúng nó đã biến mất không tung tích! Vật chí linh là bảo bối của thiên địa, trời sinh đã có thiên phú ẩn giấu khí tức, muốn tìm được tung tích của bọn chúng là việc vô cùng khó khăn.
- Nếu vật chí linh đã khó tìm như vậy thì chúng ta làm sao tìm ra chúng nó bây giờ?
Chung Hữu Ý hỏi.
- Vật chí linh đều có năng lực thân ngoại hóa thân, mặc dù bản thể không thể di động nhưng có thể biến hóa thành các loại linh vật khác. Một khi hóa thân thành công thì khí tức của bản thể sẽ hoàn toàn biến mất, có khi bản thể của chúng nó đang ở trước mặt ngươi nhưng ngươi sẽ không biết. Mà hóa thân của nó có thể là một bụi cỏ, hoặc một con vật nào đất...nhưng cho dù là hóa thân thành cái gì thì chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể phát hiện ra, hóa thân cùng với bản thể của chúng nó đều có mối liên hệ với nhau.
Post trước chương của ngày mai
/160
|