Trong lúc Lệnh Hồ đang trầm tư, bỗng nhiên linh lực bên tai dao động. Một người tu sĩ đang truyền âm hỏi:
- Đạo hữu, đạo hữu có biết đội ngũ này là người chùa chiền nào không? Sao làm ra thanh thế lớn đến như vậy?
Đó là một tu sĩ Phân Thần kỳ. Bởi vì có sự xuất hiện của Ban Lan thạch nên người tu tiên không thể nào dùng thần niệm xem thử tu sĩ bên cạnh có tu vi cao hay thấp hơn mình, nên danh xưng đạo hữu đã trở thành phương thức chào hỏi thịnh hành nhất Tu Tiên giới.
Dĩ nhiên, nếu như biết đối phương có tu vi cao hơn mình, bọn họ sẽ đổi thành tiền bối ngay.
Giống như Chung Biệt Ly vậy. Lúc ban đầu rất là vô lễ, liên tục dùng thần niệm dò xét Lệnh Hồ đến hai lần, hơn nữa còn cậy mạnh ngăn cản đường đi của Lệnh Hồ, khi bắt đầu nói chuyện còn dùng danh xưng "các hạ". Nhưng sau khi cảm nhận được khí thế hùng hậu, uy áp bức người của Lệnh Hồ, biết được tu vi của Lệnh Hồ cao hơn mình, Chung Biệt Ly đã nhanh chóng lấy lễ của vãn bối ra chào hỏi, gọi Lệnh Hồ là tiền bối.
Sau khi Lệnh Hồ nói là không biết, người tu sĩ kia không hỏi thăm Lệnh Hồ nữa.
Nhưng mà Lệnh Hồ lại biết vị tu sĩ này sau khi không biết được đáp án từ mình, bèn truyền âm hỏi những người khác. Mà điều làm cho Lệnh Hồ cảm thấy rất bất ngờ là vị tu sĩ này sau khi biết được đáp án đã truyền âm nói lại cho Lệnh Hồ biết.
- Thật là một người nhiệt tình.
Lệnh Hồ thầm nghĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Thì ra đội ngũ có thanh thế lớn này không phải là pháp sĩ Phật môn bổn thổ, mà là Phạm Thánh tông đến từ Định Bắc châu. Phạm Thánh tông cũng là giáo phái Phật môn, cũng lạy Như Lai, kính Phật Tổ.
Bởi vì tốc độ của hai chiếc thuyền thần đình song song đã có đột phá to lớn, tốc độ nhanh hơn trước, cộng với việc nghe được thịnh hội Thiền đạo của Quảng Ân tự sắp cử hành, nên Phạm Thánh tông trước giờ luôn tự nhận mình là Phật môn chính tông đã không ngại đường xa vạn dặm, vượt qua hải dương đi tới Hoa Nam châu này. Mà mục đích tới Hoa Nam châu của họ đã rất rõ ràng, chính là muốn bàn Phật lý, luận thiên cơ cùng thiền viện Phật môn của Hoa Nam châu để xem thử ai mới là Phật môn chính tông!
- Phạm Thánh tông sao?
Lệnh Hồ khẽ suy nghĩ.
Xem ra việc hai chiếc thuyền thần đình song song đột phá đã phá vỡ giới hạn giữa các lục địa của Cửu Châu đại lục, đường đi giữa các châu cũng được thông lấy. Chắc chắn điều này sẽ làm cho cả Cửu Châu đại lục xảy ra những biến hóa rất lớn.
Giống như Phạm Thánh tông vậy, tuy cũng là Phật môn chính tông, nhưng không có quan hệ gì với các thiền viện Phật môn ở Hoa Nam châu cả, hai bên trước giờ đều đi theo con đường riêng của mình. Nhưng vì việc đi lại các châu đã không còn khó khăn như trước, thậm chí còn có thể tùy ý đi qua lại, nên vấn đề rốt cuộc ai mới là Phật môn chính tông đã được vén lên, trở thành một vấn đề cần được xem xét nghiêm túc.
Phạm Thánh tông làm ra thanh thế to lớn cùng phô trương như vậy chính là muốn cắm gốc rễ của Phạm Thánh tông xuống trong lòng các tín đồ người phàm Hoa Nam châu.
Mà hành động của các phàm nhân cũng giống như dự đoán của Phạm Thánh tông. Thấy đội ngũ có thanh thế to lớn như vậy, có người nào không lập đàn thắp hương, quỳ bái thành tâm chứ? Có ai không coi bọn họ là tiên là Phật chứ? Thậm chí còn có rất nhiều người đã nghĩ đến việc thờ phụng bọn họ rồi đấy.
Còn bản thân Lệnh Hồ sau khi biết được làm ra thanh thế lớn như vậy chính là đội ngũ của tông phái đến từ châu khác thì lòng liền không thoải mái. Tinh thần duy trì tông phái bổn thổ cũng bắt đầu dâng lên.
Thật ra, không chỉ riêng gì Lệnh Hồ, các tu sĩ đang bị hạn chế tốc độ phi hành sau khi biết được đội ngũ này là pháp sĩ Phật môn đến từ Phạm Thánh tông Định Bắc đang muốn đi tới tranh đấu hơn thua với thiền viện Phật môn châu mình thì không khỏi tức giận lên, ai ai cũng phẫn nộ.
Nếu như đây là đội ngũ của tông phái châu khác muốn đến tranh luận với thiền viện Phật môn châu mình, mình còn đi theo trợ oai cho họ sao?
Một trận xôn xao diễn ra, có rất nhiều tu sĩ điều khiển pháp bảo phi hành của mình dừng lại ngay tại giữa chân trời.
- A di đà phật? Chư vị thí chủ có ý gì đây? Vì sao lại không đi tiếp?
Trong đoàn tăng lữ đi theo phía sau, một tăng lữ mặc tăng y màu xanh nhàn nhạt hỏi, đôi mắt ẩn chứa Phật lực dồi dào cũng quét qua chúng tu.
Nhìn thấy ánh mắt của người này, chúng tu không nhịn được mà lòng bị rung động, theo bản năng khu động phi kiếm dưới chân tiếp tục đi tới.
Lệnh Hồ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đứng yên không đi tại chỗ, ánh mắt đưa về nhìn người tăng lữ đó!
Mà trong đầu chúng tu bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ nhẹ, nguyên thần khẽ giật mình tỉnh lại. Lúc này chúng tu mới biết được khi nãy mình đã bị uy áp Phật lực làm ảnh hưởng thần trí!
Phật lực trong mắt người tăng lữ kia vội tăng lên, nhưng Lệnh Hồ vẫn cứ đứng yên đó. Hắn nhìn đám Phật tu ở trước mặt mình một cách lãnh mạc, thản nhiên nói:
- Chư vị đại sư, đây là Hoa Nam châu ta, không phải là Định Bắc châu! Chư vị có tỏ ra thanh thế lớn như thế nào, thu dẫn bao nhiêu tín đồ cũng là chuyện của chư vị, nhưng nếu khinh thường tu sĩ Hoa Nam châu ta, làm ra những hành động ức hiếp, coi ai không ra gì thì cũng đừng trách bọn ta phải mạt sát uy phong của chư vị đại sư Phật môn!
Tiềng kèn lệnh ốc biển, tiếng nhạc Phạn xướng bỗng nhiên ngưng lại, cả bầu không khí chỉ trong chốc lát đã bị một cỗ khí tức lạnh lẽo bao phủ.
Vị đầu đà hộ pháp Phật môn có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ kia liền đi ra khỏi hàng ngũ, thiền trượng cùng vòng hoàn trong tay đụng lên nhau phát ra tiếng leng keng làm chấn động nhân tâm.
- Vị thí chủ này, ngữ khí, cử chỉ của ngươi đã là hành động vô cùng bất kính với Tiếu Phật tôn chủ đại từ đại bi đại thiện đại đức, chiếu rọi ánh sáng phổ độ chúng sanh của Phật môn chính tông ta. Mau mau quỳ bái hành lẽ, thành kính nhận tội thì sẽ được Tiếu Phật tôn chủ đại từ đại bi tha cho ngươi tội bất kính. Nếu không, chớ trách bần tăng phải làm việc của một hộ pháp, sử dụng lực lương kinh thiên để trị ngươi tội bất kính!
Lệnh Hồ cưới lớn ha ha lên, khí thế cuồng phóng hiện rõ lên, cười lạnh nói:
- Thì ra đây chính là cách làm của Phạm Thánh tông tự nhận là Phật môn đại từ đại bi các ngươi? Cái gì là bất kính? Cái gì là đại từ đại bi? Tất cả chỉ là bề ngoài mà thôi. Ta thấy chư vị đệ tử Phật môn ở đây đều là hạng người có chút thực lực rồi khoác lên người cái áo Phật môn mà thôi. Muốn dùng lực lượng kinh thiên? Muốn trị Lệnh Hồ ta tội bất kính? Lệnh Hồ ta hôm nay cũng muốn nhìn xem Phạm Thánh tông có lực lượng hơn người như thế nào?
- Lệnh Hồ? A, hắn là Lệnh Hồ?
- Hắn nói hắn là Lệnh Hồ? Là Lệnh Hồ của Hoa Nghiêm tông?
- Thật sự là Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông đã dùng thần thông hồn đạo để đánh tan sự liên thủ của sáu tu sĩ đỉnh giai, làm cho các tu sĩ đỉnh giai phải bị lui giai trong truyền thuyết đó ư?
- Trời a, thần tượng của ta!
Chúng tu chợt xao động. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã dùng ánh mắt vô cùng sùng bái kính sợ nhìn Lệnh Hồ!
Cả người Lệnh Hồ bắn ra một cỗ khí thế hùng mạnh như núi. Thần niệm mạnh mẽ đã nhanh chóng vòng lên trên đỉnh đầu ngưng tụ thành một hư ảnh cự thú khổng lồ, ánh mắt nhìn xuống đám Phật tu Phạm Thánh tông vô cùng dữ tợn!
Vào thời điểm nghe thấy người tu sĩ trẻ tuổi có tướng mạo khôi ngô trước mắt này chính là Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông truyền kỳ danh chấn cả Tu Tiên giới cách đây hơn năm mươi năm, thì cả đám Phật tu Phạm Thánh tông không khỏi xao động. Trên mặt người nào người nấy đều lộ thần sắc kinh ngạc nhìn Lệnh Hồ cùng với con cự thú hung dữ ở trên đỉnh đầu của Lệnh Hồ.
Còn bản thân vị đầu đà Kim Cương hộ pháp thân cao chín thước có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ kia sau khi biết thân phận Lệnh Hồ thì sắc mặt tương đối khó coi! Hắn đã nói là muốn trị tội bất kính của Lệnh Hồ, nhưng trong lòng không có chút tự tin nào đấu với Lệnh Hồ cả.
Phải biết rằng theo truyền thuyết thì Lệnh Hồ đã một người đấu lại với năm tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ đỉnh giai, trong đó còn có người đã đạt đến cảnh giới đại thành cùng ổn cố. Hỏi thử một tu sĩ chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh ổn cổ như hắn thì sao có thể là địch thủ của Lệnh Hồ? Kinh khủng hơn là, nghe nói chỉ dưới một đòn của thần thông đạo hồn của Lệnh Hồ thôi, bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ đã bị tổn hại, nguyên thần hao tổn nặng nề, tu vi thối lui.
Đầu đà này tu luyện hơn hai ngàn ba trăm năm, vất vả lắm tu luyện đến Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh ổn cố. Tin rằng chỉ cần qua trăm năm nữa thôi, việc hắn bước vào cảnh giới đại thành cũng không phải là vấn đề, thậm chí còn có hi vọng tiến lên Độ Kiếp trung kỳ trước khi đại hạn thọ nguyên ba ngàn năm phủ xuống.
Nếu như đã biết rõ không thể nào đấu lại mà vẫn giao thủ với Lệnh Hồ, làm cho tu vi thối lui thì cả cuộc đời này của hắn đã vô vọng với việc tu thành chánh quả rồi.
Cùng Lệnh Hồ động thủ sẽ có hậu quả vô cùng thảm trọng, cho dù có đánh chết, đầu đà này cũng không làm cái chuyện ngu xuẩn ấy.
Trong lúc đầu đà không dám ra tay, miệng không nói làm cho cả không khí trở nên cổ quái thì âm thanh của hòa thượng mập trong Phật kiệu đã truyền tới:
- Thì ra Lệnh Hồ đạo hữu ở trước mặt, xin thứ cho bần tăng đã vô lễ chậm nghênh tiếp!
Lời của hòa thượng mập giống như một làn gió xuân, vô hình vô tích thổi tan bầu không khí bị đè nén, làm cho mọi người ở đây có cảm giác mình đang được tắm trong gió xuân thanh mát, thoải mái vô cùng.
Ngay cả cự thú hiện ra trên đỉnh đầu Lệnh Hồ cũng nhu hòa đi rất nhiều, không còn hung dữ như nãy nữa.
Hòa thượng mập nói:
- Phạm Thánh tông ta ở Định Bắc châu mỗi khi xuất hành đều làm như vậy, vì dân mà tỏ lòng từ bi, nhưng khi nãy đã quên rằng đây chính là Hoa Nam châu chứ không phải Định Bắc châu. Giờ phút này nghe được lời nói của Lệnh Hồ đạo hữu, bần tăng mới biết hành động của mình đã làm khó cho chư vị đạo hữu. Đây là lỗi của bần tăng, kính xin chư vị đạo hữu tha lỗi!
Cả đám Phật tu nghe thấy lời này có cảm giác như bản thân hòa thượng mập kia đã bị vũ nhục nặng nề, vội vàng quỳ xuống hướng về Phật kiệu, miệng nói Phật ngôn, bi thảm nói:
- Tiếu Phật tôn chủ, ngài đại từ đại bi đại thiện đại đức phổ độ chúng sanh, vì sao lại có lỗi chứ? Đây cũng là lầm lỗi của đệ tử, đệ tử có tội. Đệ tử nguyện lấy một thân máu thịt để đền tội, nguyện lấy một lòng linh hồn để đền tội. Nam mô a di đà phật, đại từ đại bị ngã phật tôn chủ!
Từ các pháp sĩ Phật môn cho tới vị đầu đà Độ Kiếp kỳ kia đều thành kính quỳ sát, vội vàng dập đầu!
Lệnh Hồ trợn mắt hốc mồm nhìn biến cố trước mặt này. Vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc đại chiến, máu đổ thành sông, nhưng không ngờ mới chỉ nói tên của mình ra thôi, đại chiến còn chưa xảy ra thì cả đám Phật tu đã tranh nhau nhận lỗi.
Biến cố ngoài ý muốn như thế làm cho Lệnh Hô choáng váng cả đầu óc.
Hòa thượng mập cười nhìn Lệnh Hồ, tay tạo thành chữ thập nói:
- Lệnh Hồ đạo hữu, ngã phật hành thiện tích đức, giáo hóa chúng sanh. Người đã dạy chúng ta rằng hết thảy sơ suất đều ở bản thân, hết thảy tội lỗi đều ở bản thân, hết thảy điều thiện đều ở bản thân, hết thảy điều ác đều ở bản thân. Ngã phật cắt thịt cho ưng ăn, chúng ta cũng nguyện lấy máu thịt của mình để giúp tâm tình tràn đầy oán giận của chư vị đạo hữu lắng xuống, giúp cho Lệnh Hồ đạo hữu không còn nổi giận nữa! Đây cũng là thiện duyên! Chỉ cần không có xung đột nổi lên, không để hậu quả xấu xảy ra là được!
Thấy Phạm Thánh tông hạ thấp tư thế của mình, chúng tu vừa rồi còn tức giận vô cùng đột nhiên cảm thấy mình đã làm một điều rất tội lỗi, trong lòng tự trách khổ sở, rối rít nói:
- Đại sư không sai, là do chúng ta làm theo cảm tình của mình, sao có thể trách đại sư được? Đại sư ngàn vạn lần đừng tự trách mình, nếu như mọi chuyện đều là hiểu lầm, vậy hãy để cho qua đi!
Lúc thấy hòa thượng mập một lần nữa cười nhìn mình, Lệnh hồ có thể làm gì nữa đây?
Có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, có thể không có chiến đấu chính là tốt nhất. Nếu như Phạm Thánh tông đã hạ mình như thế, sao Lệnh Hồ có thể làm người gây sự được?
Chẳng qua, điều làm cho Lệnh Hồ buồn bực chính là mình có uy danh lớn như vậy thật sao? Chỉ mới báo ra danh hiệu một chút đã làm cho vị đầu đà Kim Cương hộ pháp kia sợ đến nỗi không dám ra tay? Thậm chí còn không dám nói lời nào?
- Đạo hữu, đạo hữu có biết đội ngũ này là người chùa chiền nào không? Sao làm ra thanh thế lớn đến như vậy?
Đó là một tu sĩ Phân Thần kỳ. Bởi vì có sự xuất hiện của Ban Lan thạch nên người tu tiên không thể nào dùng thần niệm xem thử tu sĩ bên cạnh có tu vi cao hay thấp hơn mình, nên danh xưng đạo hữu đã trở thành phương thức chào hỏi thịnh hành nhất Tu Tiên giới.
Dĩ nhiên, nếu như biết đối phương có tu vi cao hơn mình, bọn họ sẽ đổi thành tiền bối ngay.
Giống như Chung Biệt Ly vậy. Lúc ban đầu rất là vô lễ, liên tục dùng thần niệm dò xét Lệnh Hồ đến hai lần, hơn nữa còn cậy mạnh ngăn cản đường đi của Lệnh Hồ, khi bắt đầu nói chuyện còn dùng danh xưng "các hạ". Nhưng sau khi cảm nhận được khí thế hùng hậu, uy áp bức người của Lệnh Hồ, biết được tu vi của Lệnh Hồ cao hơn mình, Chung Biệt Ly đã nhanh chóng lấy lễ của vãn bối ra chào hỏi, gọi Lệnh Hồ là tiền bối.
Sau khi Lệnh Hồ nói là không biết, người tu sĩ kia không hỏi thăm Lệnh Hồ nữa.
Nhưng mà Lệnh Hồ lại biết vị tu sĩ này sau khi không biết được đáp án từ mình, bèn truyền âm hỏi những người khác. Mà điều làm cho Lệnh Hồ cảm thấy rất bất ngờ là vị tu sĩ này sau khi biết được đáp án đã truyền âm nói lại cho Lệnh Hồ biết.
- Thật là một người nhiệt tình.
Lệnh Hồ thầm nghĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Thì ra đội ngũ có thanh thế lớn này không phải là pháp sĩ Phật môn bổn thổ, mà là Phạm Thánh tông đến từ Định Bắc châu. Phạm Thánh tông cũng là giáo phái Phật môn, cũng lạy Như Lai, kính Phật Tổ.
Bởi vì tốc độ của hai chiếc thuyền thần đình song song đã có đột phá to lớn, tốc độ nhanh hơn trước, cộng với việc nghe được thịnh hội Thiền đạo của Quảng Ân tự sắp cử hành, nên Phạm Thánh tông trước giờ luôn tự nhận mình là Phật môn chính tông đã không ngại đường xa vạn dặm, vượt qua hải dương đi tới Hoa Nam châu này. Mà mục đích tới Hoa Nam châu của họ đã rất rõ ràng, chính là muốn bàn Phật lý, luận thiên cơ cùng thiền viện Phật môn của Hoa Nam châu để xem thử ai mới là Phật môn chính tông!
- Phạm Thánh tông sao?
Lệnh Hồ khẽ suy nghĩ.
Xem ra việc hai chiếc thuyền thần đình song song đột phá đã phá vỡ giới hạn giữa các lục địa của Cửu Châu đại lục, đường đi giữa các châu cũng được thông lấy. Chắc chắn điều này sẽ làm cho cả Cửu Châu đại lục xảy ra những biến hóa rất lớn.
Giống như Phạm Thánh tông vậy, tuy cũng là Phật môn chính tông, nhưng không có quan hệ gì với các thiền viện Phật môn ở Hoa Nam châu cả, hai bên trước giờ đều đi theo con đường riêng của mình. Nhưng vì việc đi lại các châu đã không còn khó khăn như trước, thậm chí còn có thể tùy ý đi qua lại, nên vấn đề rốt cuộc ai mới là Phật môn chính tông đã được vén lên, trở thành một vấn đề cần được xem xét nghiêm túc.
Phạm Thánh tông làm ra thanh thế to lớn cùng phô trương như vậy chính là muốn cắm gốc rễ của Phạm Thánh tông xuống trong lòng các tín đồ người phàm Hoa Nam châu.
Mà hành động của các phàm nhân cũng giống như dự đoán của Phạm Thánh tông. Thấy đội ngũ có thanh thế to lớn như vậy, có người nào không lập đàn thắp hương, quỳ bái thành tâm chứ? Có ai không coi bọn họ là tiên là Phật chứ? Thậm chí còn có rất nhiều người đã nghĩ đến việc thờ phụng bọn họ rồi đấy.
Còn bản thân Lệnh Hồ sau khi biết được làm ra thanh thế lớn như vậy chính là đội ngũ của tông phái đến từ châu khác thì lòng liền không thoải mái. Tinh thần duy trì tông phái bổn thổ cũng bắt đầu dâng lên.
Thật ra, không chỉ riêng gì Lệnh Hồ, các tu sĩ đang bị hạn chế tốc độ phi hành sau khi biết được đội ngũ này là pháp sĩ Phật môn đến từ Phạm Thánh tông Định Bắc đang muốn đi tới tranh đấu hơn thua với thiền viện Phật môn châu mình thì không khỏi tức giận lên, ai ai cũng phẫn nộ.
Nếu như đây là đội ngũ của tông phái châu khác muốn đến tranh luận với thiền viện Phật môn châu mình, mình còn đi theo trợ oai cho họ sao?
Một trận xôn xao diễn ra, có rất nhiều tu sĩ điều khiển pháp bảo phi hành của mình dừng lại ngay tại giữa chân trời.
- A di đà phật? Chư vị thí chủ có ý gì đây? Vì sao lại không đi tiếp?
Trong đoàn tăng lữ đi theo phía sau, một tăng lữ mặc tăng y màu xanh nhàn nhạt hỏi, đôi mắt ẩn chứa Phật lực dồi dào cũng quét qua chúng tu.
Nhìn thấy ánh mắt của người này, chúng tu không nhịn được mà lòng bị rung động, theo bản năng khu động phi kiếm dưới chân tiếp tục đi tới.
Lệnh Hồ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đứng yên không đi tại chỗ, ánh mắt đưa về nhìn người tăng lữ đó!
Mà trong đầu chúng tu bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ nhẹ, nguyên thần khẽ giật mình tỉnh lại. Lúc này chúng tu mới biết được khi nãy mình đã bị uy áp Phật lực làm ảnh hưởng thần trí!
Phật lực trong mắt người tăng lữ kia vội tăng lên, nhưng Lệnh Hồ vẫn cứ đứng yên đó. Hắn nhìn đám Phật tu ở trước mặt mình một cách lãnh mạc, thản nhiên nói:
- Chư vị đại sư, đây là Hoa Nam châu ta, không phải là Định Bắc châu! Chư vị có tỏ ra thanh thế lớn như thế nào, thu dẫn bao nhiêu tín đồ cũng là chuyện của chư vị, nhưng nếu khinh thường tu sĩ Hoa Nam châu ta, làm ra những hành động ức hiếp, coi ai không ra gì thì cũng đừng trách bọn ta phải mạt sát uy phong của chư vị đại sư Phật môn!
Tiềng kèn lệnh ốc biển, tiếng nhạc Phạn xướng bỗng nhiên ngưng lại, cả bầu không khí chỉ trong chốc lát đã bị một cỗ khí tức lạnh lẽo bao phủ.
Vị đầu đà hộ pháp Phật môn có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ kia liền đi ra khỏi hàng ngũ, thiền trượng cùng vòng hoàn trong tay đụng lên nhau phát ra tiếng leng keng làm chấn động nhân tâm.
- Vị thí chủ này, ngữ khí, cử chỉ của ngươi đã là hành động vô cùng bất kính với Tiếu Phật tôn chủ đại từ đại bi đại thiện đại đức, chiếu rọi ánh sáng phổ độ chúng sanh của Phật môn chính tông ta. Mau mau quỳ bái hành lẽ, thành kính nhận tội thì sẽ được Tiếu Phật tôn chủ đại từ đại bi tha cho ngươi tội bất kính. Nếu không, chớ trách bần tăng phải làm việc của một hộ pháp, sử dụng lực lương kinh thiên để trị ngươi tội bất kính!
Lệnh Hồ cưới lớn ha ha lên, khí thế cuồng phóng hiện rõ lên, cười lạnh nói:
- Thì ra đây chính là cách làm của Phạm Thánh tông tự nhận là Phật môn đại từ đại bi các ngươi? Cái gì là bất kính? Cái gì là đại từ đại bi? Tất cả chỉ là bề ngoài mà thôi. Ta thấy chư vị đệ tử Phật môn ở đây đều là hạng người có chút thực lực rồi khoác lên người cái áo Phật môn mà thôi. Muốn dùng lực lượng kinh thiên? Muốn trị Lệnh Hồ ta tội bất kính? Lệnh Hồ ta hôm nay cũng muốn nhìn xem Phạm Thánh tông có lực lượng hơn người như thế nào?
- Lệnh Hồ? A, hắn là Lệnh Hồ?
- Hắn nói hắn là Lệnh Hồ? Là Lệnh Hồ của Hoa Nghiêm tông?
- Thật sự là Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông đã dùng thần thông hồn đạo để đánh tan sự liên thủ của sáu tu sĩ đỉnh giai, làm cho các tu sĩ đỉnh giai phải bị lui giai trong truyền thuyết đó ư?
- Trời a, thần tượng của ta!
Chúng tu chợt xao động. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã dùng ánh mắt vô cùng sùng bái kính sợ nhìn Lệnh Hồ!
Cả người Lệnh Hồ bắn ra một cỗ khí thế hùng mạnh như núi. Thần niệm mạnh mẽ đã nhanh chóng vòng lên trên đỉnh đầu ngưng tụ thành một hư ảnh cự thú khổng lồ, ánh mắt nhìn xuống đám Phật tu Phạm Thánh tông vô cùng dữ tợn!
Vào thời điểm nghe thấy người tu sĩ trẻ tuổi có tướng mạo khôi ngô trước mắt này chính là Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông truyền kỳ danh chấn cả Tu Tiên giới cách đây hơn năm mươi năm, thì cả đám Phật tu Phạm Thánh tông không khỏi xao động. Trên mặt người nào người nấy đều lộ thần sắc kinh ngạc nhìn Lệnh Hồ cùng với con cự thú hung dữ ở trên đỉnh đầu của Lệnh Hồ.
Còn bản thân vị đầu đà Kim Cương hộ pháp thân cao chín thước có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ kia sau khi biết thân phận Lệnh Hồ thì sắc mặt tương đối khó coi! Hắn đã nói là muốn trị tội bất kính của Lệnh Hồ, nhưng trong lòng không có chút tự tin nào đấu với Lệnh Hồ cả.
Phải biết rằng theo truyền thuyết thì Lệnh Hồ đã một người đấu lại với năm tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ đỉnh giai, trong đó còn có người đã đạt đến cảnh giới đại thành cùng ổn cố. Hỏi thử một tu sĩ chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh ổn cổ như hắn thì sao có thể là địch thủ của Lệnh Hồ? Kinh khủng hơn là, nghe nói chỉ dưới một đòn của thần thông đạo hồn của Lệnh Hồ thôi, bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ đã bị tổn hại, nguyên thần hao tổn nặng nề, tu vi thối lui.
Đầu đà này tu luyện hơn hai ngàn ba trăm năm, vất vả lắm tu luyện đến Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh ổn cố. Tin rằng chỉ cần qua trăm năm nữa thôi, việc hắn bước vào cảnh giới đại thành cũng không phải là vấn đề, thậm chí còn có hi vọng tiến lên Độ Kiếp trung kỳ trước khi đại hạn thọ nguyên ba ngàn năm phủ xuống.
Nếu như đã biết rõ không thể nào đấu lại mà vẫn giao thủ với Lệnh Hồ, làm cho tu vi thối lui thì cả cuộc đời này của hắn đã vô vọng với việc tu thành chánh quả rồi.
Cùng Lệnh Hồ động thủ sẽ có hậu quả vô cùng thảm trọng, cho dù có đánh chết, đầu đà này cũng không làm cái chuyện ngu xuẩn ấy.
Trong lúc đầu đà không dám ra tay, miệng không nói làm cho cả không khí trở nên cổ quái thì âm thanh của hòa thượng mập trong Phật kiệu đã truyền tới:
- Thì ra Lệnh Hồ đạo hữu ở trước mặt, xin thứ cho bần tăng đã vô lễ chậm nghênh tiếp!
Lời của hòa thượng mập giống như một làn gió xuân, vô hình vô tích thổi tan bầu không khí bị đè nén, làm cho mọi người ở đây có cảm giác mình đang được tắm trong gió xuân thanh mát, thoải mái vô cùng.
Ngay cả cự thú hiện ra trên đỉnh đầu Lệnh Hồ cũng nhu hòa đi rất nhiều, không còn hung dữ như nãy nữa.
Hòa thượng mập nói:
- Phạm Thánh tông ta ở Định Bắc châu mỗi khi xuất hành đều làm như vậy, vì dân mà tỏ lòng từ bi, nhưng khi nãy đã quên rằng đây chính là Hoa Nam châu chứ không phải Định Bắc châu. Giờ phút này nghe được lời nói của Lệnh Hồ đạo hữu, bần tăng mới biết hành động của mình đã làm khó cho chư vị đạo hữu. Đây là lỗi của bần tăng, kính xin chư vị đạo hữu tha lỗi!
Cả đám Phật tu nghe thấy lời này có cảm giác như bản thân hòa thượng mập kia đã bị vũ nhục nặng nề, vội vàng quỳ xuống hướng về Phật kiệu, miệng nói Phật ngôn, bi thảm nói:
- Tiếu Phật tôn chủ, ngài đại từ đại bi đại thiện đại đức phổ độ chúng sanh, vì sao lại có lỗi chứ? Đây cũng là lầm lỗi của đệ tử, đệ tử có tội. Đệ tử nguyện lấy một thân máu thịt để đền tội, nguyện lấy một lòng linh hồn để đền tội. Nam mô a di đà phật, đại từ đại bị ngã phật tôn chủ!
Từ các pháp sĩ Phật môn cho tới vị đầu đà Độ Kiếp kỳ kia đều thành kính quỳ sát, vội vàng dập đầu!
Lệnh Hồ trợn mắt hốc mồm nhìn biến cố trước mặt này. Vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc đại chiến, máu đổ thành sông, nhưng không ngờ mới chỉ nói tên của mình ra thôi, đại chiến còn chưa xảy ra thì cả đám Phật tu đã tranh nhau nhận lỗi.
Biến cố ngoài ý muốn như thế làm cho Lệnh Hô choáng váng cả đầu óc.
Hòa thượng mập cười nhìn Lệnh Hồ, tay tạo thành chữ thập nói:
- Lệnh Hồ đạo hữu, ngã phật hành thiện tích đức, giáo hóa chúng sanh. Người đã dạy chúng ta rằng hết thảy sơ suất đều ở bản thân, hết thảy tội lỗi đều ở bản thân, hết thảy điều thiện đều ở bản thân, hết thảy điều ác đều ở bản thân. Ngã phật cắt thịt cho ưng ăn, chúng ta cũng nguyện lấy máu thịt của mình để giúp tâm tình tràn đầy oán giận của chư vị đạo hữu lắng xuống, giúp cho Lệnh Hồ đạo hữu không còn nổi giận nữa! Đây cũng là thiện duyên! Chỉ cần không có xung đột nổi lên, không để hậu quả xấu xảy ra là được!
Thấy Phạm Thánh tông hạ thấp tư thế của mình, chúng tu vừa rồi còn tức giận vô cùng đột nhiên cảm thấy mình đã làm một điều rất tội lỗi, trong lòng tự trách khổ sở, rối rít nói:
- Đại sư không sai, là do chúng ta làm theo cảm tình của mình, sao có thể trách đại sư được? Đại sư ngàn vạn lần đừng tự trách mình, nếu như mọi chuyện đều là hiểu lầm, vậy hãy để cho qua đi!
Lúc thấy hòa thượng mập một lần nữa cười nhìn mình, Lệnh hồ có thể làm gì nữa đây?
Có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, có thể không có chiến đấu chính là tốt nhất. Nếu như Phạm Thánh tông đã hạ mình như thế, sao Lệnh Hồ có thể làm người gây sự được?
Chẳng qua, điều làm cho Lệnh Hồ buồn bực chính là mình có uy danh lớn như vậy thật sao? Chỉ mới báo ra danh hiệu một chút đã làm cho vị đầu đà Kim Cương hộ pháp kia sợ đến nỗi không dám ra tay? Thậm chí còn không dám nói lời nào?
/160
|