CHƯƠNG 4
Ban Thần Khanh thật không ngờ một người chỉ vừa quen biết không bao lâu như Hạ Tiểu Du lại có thể thấu hiểu nội tâm hắn đến dường ấy. Cho tới nay, Ban Thần Khanh đều luôn tự tin rằng mình có nội lực cực kì vững vàng, hơn nữa hầu như cái gì hắn cũng có, muốn cái gì cũng có thể đạt được, vì thế, trong nội tâm hắn luôn giữ một cảm giác rất mạnh về sự ưu việt, tuy rằng không thường biểu hiện ra ngoài, thế nhưng quả thật nó có tồn tại. Thế nhưng hiện tại, hắn bị Hạ Tiểu Du —— một người mà dưới mắt hắn không có gì cả ——- thương xót, a không, nói là thương xót cũng không đúng, là đồng cảm, hoặc là, một loại thương tiếc. Nói chung, cảm giác về sự ưu việt của Ban Thần Khanh không tồn tại chút nào không mắt Hạ Tiểu Du, điều này làm cho hắn cảm thấy thân thiết đến không ngờ.
Còn có, Hạ Tiểu Du đọc được tình tự ẩn sâu trong ánh mắt Ban Thần Khanh, cậu có thể cảm nhận được hắn cô đơn. Rất nhiều bạn bè tương giao lâu năm cũng không thể nhìn ra, thế mà một người vừa quen biết lại có thể cảm thụ, điều này lại khiến Ban Thần Khanh cảm thấy rất phức tạp. Ban Thần Khanh vui vì có một người hiểu được hắn, lại mất mát vì chỉ có một người có thể hiểu được hắn. Không muốn nội tâm mình bị phơi bày, lại khát vọng có người có thể cảm nhận được nội tâm đồng thời cho hắn ấm áp, Ban Thần Khanh cứ như vậy tự mình mâu thuẫn.
Hạ Tiểu Du trong mắt Ban Thần Khanh, càng thêm đặc biệt.
.
.
Hiện tại, chỉ cần Ban Thần Khanh có thời gian, hắn sẽ chạy đi tìm Hạ Tiểu Du, giúp cậu dọn hàng, đưa cậu về nhà. Hạ Tiểu Du mời ăn cơm chiều, Ban Thần Khanh đề nghị mỗi người mời một lần, Hạ Tiểu Du cười đồng ý.
Thời gian hai người ở chung càng ngày càng lâu, hiểu biết càng ngày càng sâu. Ban Thần Khanh phát hiện, hắn càng lúc càng không rời được người này, một ngày đêm không gặp Hạ Tiểu Du liền cảm giác như cuộc sống thiếu mất một mảnh.
Hai người rõ ràng không liên quan gì đến nhau, lại tương ngộ.
.
.
Hôm nay, Ban Thần Khanh nghỉ làm, hắn nghe Hạ Tiểu Du nói muốn đi nhập hàng, liền chủ động muốn theo giúp đỡ. Ban Thần Khanh theo Hạ Tiểu Du đến chợ đầu mối, trước đây hắn chưa từng đến nơi này, cảm giác thật mới mẻ thú vị. Thấy Hạ Tiểu Du thuần thục xem hàng, trả giá, Ban Thần Khanh chạy đến hỗ trợ.
Ban Thần Khanh miệng dẻo, hai ba lượt đã thuyết phục được người bán giảm giá, cuối cùng tính lại, hắn thay Hạ Tiểu Du tiết kiệm không ít tiền, hơn nữa hai người còn mua được không ít mấy thứ trang trí nhỏ xinh xắn. Thấy nụ cười của Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh vì có thể giúp cậu mà lấy làm hài lòng.
“Không ngờ anh có tài ăn nói như vậy.” Mua xong vật liệu, lúc cùng nhau đi ăn, Hạ Tiểu Du cười nói.
“Cái này cũng là luyện mà thành.” Ban Thần Khanh nói: “Lần sau cậu đi mua hàng, nhớ gọi tôi.”
“Làm sao lại không biết xấu hổ thế được.”
“Không sao.”
Hạ Tiểu Du sờ sờ vải mua được, đăng ten, dây móc này nọ cũng không nặng, hai người cầm cùng ngồi xe về nhà. Đến lầu dưới khu nhà của Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh cười hỏi: “Có thể vào không?”
“Ân.” Hạ Tiểu Du gật đầu.
Không biết vì sao, Ban Thần Khanh phảng phất cảm thấy Hạ Tiểu Du đỏ mặt, trong lòng cực kì đắc ý. Quen biết hơn một tháng, rốt cuộc có thể tiến thêm một bước.
.
.
Lúc Hạ Tiểu Du mở cửa, Ban Thần Khanh không khỏi mở to hai mắt âm thầm kinh ngạc. Thì ra nhỏ như vậy! Thì ra còn có thế có căn phòng nhỏ như vậy!
“Vào đi. Thật ngại quá, phòng rất nhỏ.”
Căn phòng của Hạ Tiểu Du không đến mười mét vuông, đồ đạc ít đến đáng thương. Một cái giường nhỏ một cái sopha, trên mặt cái bàn cũ trong góc phòng chất đầy vải vóc đủ màu cùng thú bông đang làm dở, có lẽ là bàn làm việc của cậu.
Rót nước cho Ban Thần Khanh, Hạ Tiểu Du mời hắn ngồi xuống. Chú ý thấy ánh mắt còn mang vẻ kinh ngạc của Ban Thần Khanh, Hạ Tiểu Du cười nói: “Sao vậy? Nhà của tôi rất bừa bộn nhỉ.”
“A, không, không.”
“Phòng rất nhỏ, đây là văn phòng phúc lợi tìm giúp tôi, tiền thuê rất rẻ. Chỗ tốt là khu này rất an tĩnh, hơn nữa rất gần chợ.”
“A, nhà cậu rất tốt, thực sự.” Ban Thần Khanh gật đầu.
Đúng vậy, nhà Hạ Tiểu Du rất tốt, tuy rằng nhỏ, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, trong mộc mạc thanh bần mang theo cảm giác ấm áp. Ban Thần Khanh ngồi trên sopha, lưu luyến không muốn rời đi. Hắn thật cảm thấy căn phòng nhỏ này hơn xa căn biệt thự của hắn.
Uống hết ba ly nước, Ban Thần Khanh ra về.
Có thêm một bước tiến này, Ban Thần Khanh càng thêm chăm chỉ chạy đến chỗ Hạ Tiểu Du. Càng đến gần, lại càng thích.
.
.
Hạ Tiểu Du tiếp tục vì cuộc sống mà bôn ba, ban ngày bận rộn bán hàng, tối dọn hàng về nhà còn phải tiếp tục làm việc, khi có thời gian phải đi chợ vải. Mỗi lần có cảm hứng mới, cho dù là nửa đêm cũng sẽ ngồi dậy vẽ ra, sau đó chỉnh sửa, rồi mới cắt may thành một kiểu thú bông mới.
Có một lần, Hạ Tiểu Du mua xong vật liệu, muốn mời Ban Thần Khanh đi ăn cảm ơn hắn giúp đỡ, Ban Thần Khanh biết Hạ Tiểu Du không còn lại bao nhiêu tiền, liền đề nghị mua vật liệu về nhà nấu. Hai người cùng đi mua thức ăn.
Hạ Tiểu Du dùng nồi cơm, đem mấy thứ vật liệu rất bình thường lại đơn giản nấu ra mấy đĩa thức ăn cực kì ngon, Ban Thần Khanh khâm phục khen không ngớt.
“Nấu cơm không khó học.”
“Nhưng mà tôi làm không được a.” Ban Thần Khanh phiền muộn nói.
“Anh căn bản là không muốn học.”
“Đúng vậy.”
“Thật ra lý do chính là lười.”
“Ân, đúng vậy.” Ban Thần Khanh thật thà.
“Ha ha, thừa nhận rồi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tiểu Du thoải mái cười to, Ban Thần Khanh không khỏi chăm chăm nhìn cậu thật lâu, cho đến khi Hạ Tiểu Du bị nhìn đến đỏ mặt mới dời mắt.
Hạ Tiểu Du lạc quan hướng về cuộc sống phía trước hấp dẫn Ban Thần Khanh thật sâu. Hạ Tiểu Du giữa nghịch cảnh vẫn có thể giữ được tâm hồn toàn vẹn. Cuộc sống cực kì thanh bần trong mắt Ban Thần Khanh. cậu lại có thể vui vẻ. Đôi mắt trong suốt kia có thể nhìn thấy được cái chân thiện mỹ giữa đời thường, duy trì vững vàng một phần hồn nhiên, còn có niềm hy vọng không bao giờ mất đi. Song song đó Ban Thần Khanh cũng phát hiện, từ lần đầu tiên hắn thấy Hạ Tiểu Du, thấy cậu đứng một bên không nhiệt tình chào mời, Ban Thần Khanh từng cho rằng tính cách Hạ Tiểu Du ngượng ngùng lại có phần lạnh lùng. Trên thực tế ngượng ngùng là có, Hạ Tiểu Du vốn không phải loại người nhiệt tình phóng khoáng, cậu rất quan tâm đến người khác, chỉ là không giỏi dùng ngôn ngữ và hành động biểu đạt. Chỉ cần trở thành bạn, cậu sẽ đem người đặt vào trong lòng, hảo hảo quý trọng.
Một người như vậy, Ban Thần Khanh lại càng muốn trân trọng.
.
.
“Cậu ấy thật đáng yêu…” Ban Thần Khanh thì thào nói, không biết là nói với Y Toa Bối, hay tự nói với bản thân: “Anh vẫn nghĩ anh có tinh thần rất vững chắc. Thế nhưng anh phát hiện tinh thần cậu ấy còn mạnh mẽ hơn anh.”
“Là thế nào.” Y Toa Bối không hiểu hỏi.
“Tự tin và cường thế của anh là thành lập trên nền tảng nhất định. Chẳng hạn như nhà của anh, bằng cấp, thành tựu hiện tại. Nói đơn giản là những thứ vật chất. Mà những thứ này cậu ấy cái gì cũng không có, dùng góc độ của người bình thường đến nhìn cậu ấy cái gì cũng không có, hẳn cậu ấy mới là đối tượng được đồng cảm. Kết quả, cậu ấy nói anh rất đáng thương cảm.”
“Cái gì! Cậu ấy nói anh đáng thương cảm? Anh? Anh!” Y Toa Bối kinh hô.
“Đúng vậy. Thấy thảm trạng của anh lúc tan sở, miệng chưa nói, nhưng anh thấy được đồng cảm trong mắt cậu ấy, a, nói đồng cảm cũng không đúng, phải nói là thương tiếc. Thấy anh mệt như vậy cậu ấy rất đau lòng.” Giọng nói Ban Thần Khanh lộ ra vẻ đắc ý.
“Ai? Anh? Anh!” Y Toa Bối nghe vậy, chụp một cái gối tựa sopha cố sức ném qua: “Em muốn đi nói cho cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn bị lừa. Anh là một kẻ không đáng cho bất cứ ai đồng cảm, anh là một người chuyên giày vò người khác, anh là một ác nhân!”
Ban Thần Khanh đỡ cái gối tựa, nhìn thẳng vào Y Toa Bối, đối phương lập tức ngậm miệng, hơi bất an nhìn thần sắc nghiêm túc của Ban Thần Khanh. Hai người dù có ồn ào ầm ĩ, Y Toa Bối biết anh họ vui đùa luôn có giới hạn, nếu chạm đến “vùng cấm” của hắn, cũng chỉ có thể tắm rửa sạch sẽ chờ đến đường cùng, tuyệt đối chạy không thoát.
“Bối Y Toa tiểu thư, em tốt nhất không nên can thiệp, anh làm việc luôn có chừng mực. Cho nên, em không cần nhảy ra làm cái gì thần hộ mệnh, sứ giả chính nghĩa các loại. Hiểu chưa?” Ban Thần Khanh nói từng chữ.
Y Toa Bối sửa lại dáng vẻ vui đùa, ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Dạ.”
Ban Thần Khanh lại bổ sung: “Đây là chuyện của anh và Tiểu Du, em hiểu chưa?” Ngụ ý, tất cả không liên quan gì đến Y Toa Bối.
“Đã biết.”
“Ừ, ngoan.”
“Hiện tại anh nghiêm túc sao?” Y Toa Bối hỏi.
“Đúng vậy.” Ban Thần Khanh trịnh trọng thẳng thắn nói,sau đó hắn bổ sung: “Chờ đến lúc, anh sẽ nói hết cho cậu ấy biết chuyện về anh.”
“Lúc đó, cậu ấy có thể chấp nhận sao?”
“Cái đó…” Ban Thần Khanh trầm ngâm một lát, sau đó nhướng mày nhìn về phía Y Toa Bối: “… Không phải chuyện của em.”
“Anh đang sợ cái gì?” Y Toa Bối cố ý hỏi.
“Tiểu thư, anh không sợ gì cả. Anh rất nghiêm túc, anh rất nghiêm túc theo đuổi cậu ấy, theo đuổi tình cảm này. Tuy rằng hiện tại giữa anh và cậu ấy chưa thể nói là tình yêu, thế nhưng anh tin tưởng, anh có khiến cậu ấy cảm động.”
Ban Thần Khanh thật không ngờ một người chỉ vừa quen biết không bao lâu như Hạ Tiểu Du lại có thể thấu hiểu nội tâm hắn đến dường ấy. Cho tới nay, Ban Thần Khanh đều luôn tự tin rằng mình có nội lực cực kì vững vàng, hơn nữa hầu như cái gì hắn cũng có, muốn cái gì cũng có thể đạt được, vì thế, trong nội tâm hắn luôn giữ một cảm giác rất mạnh về sự ưu việt, tuy rằng không thường biểu hiện ra ngoài, thế nhưng quả thật nó có tồn tại. Thế nhưng hiện tại, hắn bị Hạ Tiểu Du —— một người mà dưới mắt hắn không có gì cả ——- thương xót, a không, nói là thương xót cũng không đúng, là đồng cảm, hoặc là, một loại thương tiếc. Nói chung, cảm giác về sự ưu việt của Ban Thần Khanh không tồn tại chút nào không mắt Hạ Tiểu Du, điều này làm cho hắn cảm thấy thân thiết đến không ngờ.
Còn có, Hạ Tiểu Du đọc được tình tự ẩn sâu trong ánh mắt Ban Thần Khanh, cậu có thể cảm nhận được hắn cô đơn. Rất nhiều bạn bè tương giao lâu năm cũng không thể nhìn ra, thế mà một người vừa quen biết lại có thể cảm thụ, điều này lại khiến Ban Thần Khanh cảm thấy rất phức tạp. Ban Thần Khanh vui vì có một người hiểu được hắn, lại mất mát vì chỉ có một người có thể hiểu được hắn. Không muốn nội tâm mình bị phơi bày, lại khát vọng có người có thể cảm nhận được nội tâm đồng thời cho hắn ấm áp, Ban Thần Khanh cứ như vậy tự mình mâu thuẫn.
Hạ Tiểu Du trong mắt Ban Thần Khanh, càng thêm đặc biệt.
.
.
Hiện tại, chỉ cần Ban Thần Khanh có thời gian, hắn sẽ chạy đi tìm Hạ Tiểu Du, giúp cậu dọn hàng, đưa cậu về nhà. Hạ Tiểu Du mời ăn cơm chiều, Ban Thần Khanh đề nghị mỗi người mời một lần, Hạ Tiểu Du cười đồng ý.
Thời gian hai người ở chung càng ngày càng lâu, hiểu biết càng ngày càng sâu. Ban Thần Khanh phát hiện, hắn càng lúc càng không rời được người này, một ngày đêm không gặp Hạ Tiểu Du liền cảm giác như cuộc sống thiếu mất một mảnh.
Hai người rõ ràng không liên quan gì đến nhau, lại tương ngộ.
.
.
Hôm nay, Ban Thần Khanh nghỉ làm, hắn nghe Hạ Tiểu Du nói muốn đi nhập hàng, liền chủ động muốn theo giúp đỡ. Ban Thần Khanh theo Hạ Tiểu Du đến chợ đầu mối, trước đây hắn chưa từng đến nơi này, cảm giác thật mới mẻ thú vị. Thấy Hạ Tiểu Du thuần thục xem hàng, trả giá, Ban Thần Khanh chạy đến hỗ trợ.
Ban Thần Khanh miệng dẻo, hai ba lượt đã thuyết phục được người bán giảm giá, cuối cùng tính lại, hắn thay Hạ Tiểu Du tiết kiệm không ít tiền, hơn nữa hai người còn mua được không ít mấy thứ trang trí nhỏ xinh xắn. Thấy nụ cười của Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh vì có thể giúp cậu mà lấy làm hài lòng.
“Không ngờ anh có tài ăn nói như vậy.” Mua xong vật liệu, lúc cùng nhau đi ăn, Hạ Tiểu Du cười nói.
“Cái này cũng là luyện mà thành.” Ban Thần Khanh nói: “Lần sau cậu đi mua hàng, nhớ gọi tôi.”
“Làm sao lại không biết xấu hổ thế được.”
“Không sao.”
Hạ Tiểu Du sờ sờ vải mua được, đăng ten, dây móc này nọ cũng không nặng, hai người cầm cùng ngồi xe về nhà. Đến lầu dưới khu nhà của Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh cười hỏi: “Có thể vào không?”
“Ân.” Hạ Tiểu Du gật đầu.
Không biết vì sao, Ban Thần Khanh phảng phất cảm thấy Hạ Tiểu Du đỏ mặt, trong lòng cực kì đắc ý. Quen biết hơn một tháng, rốt cuộc có thể tiến thêm một bước.
.
.
Lúc Hạ Tiểu Du mở cửa, Ban Thần Khanh không khỏi mở to hai mắt âm thầm kinh ngạc. Thì ra nhỏ như vậy! Thì ra còn có thế có căn phòng nhỏ như vậy!
“Vào đi. Thật ngại quá, phòng rất nhỏ.”
Căn phòng của Hạ Tiểu Du không đến mười mét vuông, đồ đạc ít đến đáng thương. Một cái giường nhỏ một cái sopha, trên mặt cái bàn cũ trong góc phòng chất đầy vải vóc đủ màu cùng thú bông đang làm dở, có lẽ là bàn làm việc của cậu.
Rót nước cho Ban Thần Khanh, Hạ Tiểu Du mời hắn ngồi xuống. Chú ý thấy ánh mắt còn mang vẻ kinh ngạc của Ban Thần Khanh, Hạ Tiểu Du cười nói: “Sao vậy? Nhà của tôi rất bừa bộn nhỉ.”
“A, không, không.”
“Phòng rất nhỏ, đây là văn phòng phúc lợi tìm giúp tôi, tiền thuê rất rẻ. Chỗ tốt là khu này rất an tĩnh, hơn nữa rất gần chợ.”
“A, nhà cậu rất tốt, thực sự.” Ban Thần Khanh gật đầu.
Đúng vậy, nhà Hạ Tiểu Du rất tốt, tuy rằng nhỏ, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, trong mộc mạc thanh bần mang theo cảm giác ấm áp. Ban Thần Khanh ngồi trên sopha, lưu luyến không muốn rời đi. Hắn thật cảm thấy căn phòng nhỏ này hơn xa căn biệt thự của hắn.
Uống hết ba ly nước, Ban Thần Khanh ra về.
Có thêm một bước tiến này, Ban Thần Khanh càng thêm chăm chỉ chạy đến chỗ Hạ Tiểu Du. Càng đến gần, lại càng thích.
.
.
Hạ Tiểu Du tiếp tục vì cuộc sống mà bôn ba, ban ngày bận rộn bán hàng, tối dọn hàng về nhà còn phải tiếp tục làm việc, khi có thời gian phải đi chợ vải. Mỗi lần có cảm hứng mới, cho dù là nửa đêm cũng sẽ ngồi dậy vẽ ra, sau đó chỉnh sửa, rồi mới cắt may thành một kiểu thú bông mới.
Có một lần, Hạ Tiểu Du mua xong vật liệu, muốn mời Ban Thần Khanh đi ăn cảm ơn hắn giúp đỡ, Ban Thần Khanh biết Hạ Tiểu Du không còn lại bao nhiêu tiền, liền đề nghị mua vật liệu về nhà nấu. Hai người cùng đi mua thức ăn.
Hạ Tiểu Du dùng nồi cơm, đem mấy thứ vật liệu rất bình thường lại đơn giản nấu ra mấy đĩa thức ăn cực kì ngon, Ban Thần Khanh khâm phục khen không ngớt.
“Nấu cơm không khó học.”
“Nhưng mà tôi làm không được a.” Ban Thần Khanh phiền muộn nói.
“Anh căn bản là không muốn học.”
“Đúng vậy.”
“Thật ra lý do chính là lười.”
“Ân, đúng vậy.” Ban Thần Khanh thật thà.
“Ha ha, thừa nhận rồi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tiểu Du thoải mái cười to, Ban Thần Khanh không khỏi chăm chăm nhìn cậu thật lâu, cho đến khi Hạ Tiểu Du bị nhìn đến đỏ mặt mới dời mắt.
Hạ Tiểu Du lạc quan hướng về cuộc sống phía trước hấp dẫn Ban Thần Khanh thật sâu. Hạ Tiểu Du giữa nghịch cảnh vẫn có thể giữ được tâm hồn toàn vẹn. Cuộc sống cực kì thanh bần trong mắt Ban Thần Khanh. cậu lại có thể vui vẻ. Đôi mắt trong suốt kia có thể nhìn thấy được cái chân thiện mỹ giữa đời thường, duy trì vững vàng một phần hồn nhiên, còn có niềm hy vọng không bao giờ mất đi. Song song đó Ban Thần Khanh cũng phát hiện, từ lần đầu tiên hắn thấy Hạ Tiểu Du, thấy cậu đứng một bên không nhiệt tình chào mời, Ban Thần Khanh từng cho rằng tính cách Hạ Tiểu Du ngượng ngùng lại có phần lạnh lùng. Trên thực tế ngượng ngùng là có, Hạ Tiểu Du vốn không phải loại người nhiệt tình phóng khoáng, cậu rất quan tâm đến người khác, chỉ là không giỏi dùng ngôn ngữ và hành động biểu đạt. Chỉ cần trở thành bạn, cậu sẽ đem người đặt vào trong lòng, hảo hảo quý trọng.
Một người như vậy, Ban Thần Khanh lại càng muốn trân trọng.
.
.
“Cậu ấy thật đáng yêu…” Ban Thần Khanh thì thào nói, không biết là nói với Y Toa Bối, hay tự nói với bản thân: “Anh vẫn nghĩ anh có tinh thần rất vững chắc. Thế nhưng anh phát hiện tinh thần cậu ấy còn mạnh mẽ hơn anh.”
“Là thế nào.” Y Toa Bối không hiểu hỏi.
“Tự tin và cường thế của anh là thành lập trên nền tảng nhất định. Chẳng hạn như nhà của anh, bằng cấp, thành tựu hiện tại. Nói đơn giản là những thứ vật chất. Mà những thứ này cậu ấy cái gì cũng không có, dùng góc độ của người bình thường đến nhìn cậu ấy cái gì cũng không có, hẳn cậu ấy mới là đối tượng được đồng cảm. Kết quả, cậu ấy nói anh rất đáng thương cảm.”
“Cái gì! Cậu ấy nói anh đáng thương cảm? Anh? Anh!” Y Toa Bối kinh hô.
“Đúng vậy. Thấy thảm trạng của anh lúc tan sở, miệng chưa nói, nhưng anh thấy được đồng cảm trong mắt cậu ấy, a, nói đồng cảm cũng không đúng, phải nói là thương tiếc. Thấy anh mệt như vậy cậu ấy rất đau lòng.” Giọng nói Ban Thần Khanh lộ ra vẻ đắc ý.
“Ai? Anh? Anh!” Y Toa Bối nghe vậy, chụp một cái gối tựa sopha cố sức ném qua: “Em muốn đi nói cho cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn bị lừa. Anh là một kẻ không đáng cho bất cứ ai đồng cảm, anh là một người chuyên giày vò người khác, anh là một ác nhân!”
Ban Thần Khanh đỡ cái gối tựa, nhìn thẳng vào Y Toa Bối, đối phương lập tức ngậm miệng, hơi bất an nhìn thần sắc nghiêm túc của Ban Thần Khanh. Hai người dù có ồn ào ầm ĩ, Y Toa Bối biết anh họ vui đùa luôn có giới hạn, nếu chạm đến “vùng cấm” của hắn, cũng chỉ có thể tắm rửa sạch sẽ chờ đến đường cùng, tuyệt đối chạy không thoát.
“Bối Y Toa tiểu thư, em tốt nhất không nên can thiệp, anh làm việc luôn có chừng mực. Cho nên, em không cần nhảy ra làm cái gì thần hộ mệnh, sứ giả chính nghĩa các loại. Hiểu chưa?” Ban Thần Khanh nói từng chữ.
Y Toa Bối sửa lại dáng vẻ vui đùa, ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Dạ.”
Ban Thần Khanh lại bổ sung: “Đây là chuyện của anh và Tiểu Du, em hiểu chưa?” Ngụ ý, tất cả không liên quan gì đến Y Toa Bối.
“Đã biết.”
“Ừ, ngoan.”
“Hiện tại anh nghiêm túc sao?” Y Toa Bối hỏi.
“Đúng vậy.” Ban Thần Khanh trịnh trọng thẳng thắn nói,sau đó hắn bổ sung: “Chờ đến lúc, anh sẽ nói hết cho cậu ấy biết chuyện về anh.”
“Lúc đó, cậu ấy có thể chấp nhận sao?”
“Cái đó…” Ban Thần Khanh trầm ngâm một lát, sau đó nhướng mày nhìn về phía Y Toa Bối: “… Không phải chuyện của em.”
“Anh đang sợ cái gì?” Y Toa Bối cố ý hỏi.
“Tiểu thư, anh không sợ gì cả. Anh rất nghiêm túc, anh rất nghiêm túc theo đuổi cậu ấy, theo đuổi tình cảm này. Tuy rằng hiện tại giữa anh và cậu ấy chưa thể nói là tình yêu, thế nhưng anh tin tưởng, anh có khiến cậu ấy cảm động.”
/16
|