Đợi sau khi Kỳ quý tần rời đi.
"Nương nương, phương thuốc này..." Hạnh Chi muốn hỏi có nên ném đi hay không.
"Trước thu, thay bổn cung tìm người nhìn chằm chằm Trường Xuân cung bên kia, nếu là Kỳ quý tần thực sự dùng thuốc này, vậy bổn cung sẽ tin nàng tám phần."
----
Chu Anh từ Thọ Khang cung đi ra thì rất mỏi mệt như đã diễn cả ngày vậy, trong lòng đem Khuyết Tĩnh Hàn thiên đao vạn quả (千刀万剐: chém nghìn vạn nhát đao) vài lần. Hắn yêu bề ngoài hiếu khôn khéo nhưng kín đáo ân ái vì sao phải lôi kéo nàng đến tiếp khách, nàng giả trang hiền lương thục đức đến độ sắp nội thương được chứ.
"Mới vừa rồi nhìn thoáng qua sắc mặt Thư dung hoa không tốt, là thân mình không khỏe?" Trương quý phi hạ mình đi lui về sau, lôi kéo tay nàng thân thiết hỏi.
"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, tần thiếp ban đêm ngủ không an ổn, cho nên khí sắc kém một chút, cũng không có gì không khoẻ." Chu Anh cười đáp lại, nàng đương nhiên sẽ không cho là Trương quý phi đang thật sự quan tâm mình, bất quá ở trước mặt Khuyết Tĩnh Hàn hiển lộ chính mình một mặt hiền đức mà thôi.
Quả nhiên, Khuyết Tĩnh Hàn mỗi tay một người: "Nếu các ái phi hậu cung cũng thức thời như hai người các nàng, trẫm thật sự không có nửa điểm buồn phiền chuyện nhà."
"Hoàng Thượng là thánh minh chi quân, chúng tỷ muội hậu cung lấy phụng dưỡng Hoàng Thượng làm nhiệm vụ của mình, tất nhiên là hoà thuận vui vẻ." Trương quý phi cười với Gia Nguyên đế, quả nhiên là xinh đẹp vô phương.
Chu Anh khẽ cúi đầu, tránh đi mũi nhọn: "Nương nương nói rất có đạo lý."
Gia Nguyên đế cười nhìn về phía ái phi của mình: "Hai vị ái phi quả nhiên rất quan tâm trẫm. Trẫm còn có chút tấu chương chưa phê duyệt, các nàng về cung trước đi."
"Ngày hôm nay khí trời càng ngày càng lạnh, Anh Nhân xuất môn mặc thêm nhiều quần áo mới tốt, thân thể vốn yếu đuối, mang thai hoàng nhi của trẫm lại vất vả, nếu không yêu quý thân mình thêm chút, khi bảy tám tháng còn bị bệnh." Khuyết Tĩnh Hàn cởi áo choàng lông hồ ly quoàng lên người nàng: "Từ Nhân cũng chiếu khán nhị công chúa nhất định là khổ cực, trẫm buổi tối đi dùng bữa trong cung nàng."
"Thần thiếp (tần thiếp) cung tiễn Hoàng Thượng."
Đợi Gia Nguyên đế đi xa, Trương quý phi lại nhìn nàng một cái, cười: "Muội muội sớm trở về đi, bổn cung muốn đi dặn phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút đồ ăn Hoàng Thượng thích."
Nói xong liền lên kiệu rời đi, Chu Anh phúc thân mình cung tiễn xong đã cảm thấy chân mỏi nhừ, được Lan Tương nâng lên kiệu: "Trở về đi."
Lan Tương cười gật đầu: "Chủ tử, Hoàng Thượng đối xử với ngài thật là tốt, đem áo choàng của mình cho chủ tử chống lạnh."
Chu Anh ngửi ngửi hơi thở đàn ông trên áo choàng, ghét bỏ cau lông mày lại, không hé răng.
Lần này Khuyết Tĩnh Hàn quan tâm có lẽ là vì suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng nàng, ở trước mặt Trương quý phi tỏ rõ đối với nàng sủng ái vừa phải, để cho Trương quý phi hiểu được nàng hiện giờ ở trong lòng Khuyết Tĩnh Hàn có cũng được mà không có cũng không sao, cũng có thể làm Trương quý phi không ghen tị. Trương quý phi thái độ làm người trí tuệ, làm sao cân nhắc không ra hắn dụng tâm lương khổ?
Trở về Lan Tâm đường, Chu Anh liền kêu Bách Hợp thu hồi áo choàng này, gọi Lục La hầu hạ rửa sạch mặt, nhan sắc hồng nhuận liền triển lộ ra. Đã có người ý đồ hãm hại nàng, nàng giả trang ra cái bộ dáng suy yếu không chịu nổi, rơi vào trong mắt người nọ đó là gian kế thực hiện được, thì sẽ thả lỏng cảnh giới chút, lộ ra dấu vết là chuyện sớm hay muộn.
Nàng một bên hưởng thụ Lan Tương mát xa chân bị phù, một bên híp mắt ăn canh hạch đào (quả óc chó)phối hợp hà thủ ô, táo tàu: "Hôm nay canh nấu không tồi. Bách Hợp, Tiểu Hỉ Tử bên kia có tiến triển?"
"Hôm qua Lan Thanh đi ra ngoài một chuyến, Tiểu Hỉ Tử theo dõi thấy nàng đều tiếp xúc qua với cung nữ bên người Phương tần, Tiêu sung nghi, nhưng Tiểu Hỉ Tử ở khá xa, vẫn chưa nghe rõ các nàng nói gì." Bách Hợp đem lời nói Tiểu Hỉ Tử thuật lại: "Châu sai sai nô tỳ trộm về đã đi hỏi công công chuyên đánh chế trang sức ở phủ nội vụ nói qua hình thức, châu sai này là Hoàng Thượng sai người đánh riêng cho Phương tần."
Chu Anh gật gật đầu, trong lòng có lẽ đã nghĩ ra, nàng đoạt lấy nổi bật của Phương tần, Phương tần hiện giờ sinh lòng oán hận muốn trả thù, cũng không có gì bất ngờ. Nhưng lần này hao hết tâm tư, thật làm khó nàng.
Khóe miệng Chu Anh chứa đựng nụ cười thản nhiên, nhìn áo choàng lông hồ ly màu vàng kia, áo choàng này là cống phẩm hiếm có, vài năm mới được một món đồ như vậy, khoác trên người nhất có thể chống lạnh. Ngày hôm nay trời khá lạnh, Khuyết Tĩnh Hàn ra ngoài cung chắc sẽ cần.
"Chủ tử, đã biết Phương tần tâm tư hiểm ác, nghĩ muốn đưa chủ tử vào chỗ chết, chủ tử sao không bẩm báo Hoàng Thượng Hoàng Hậu, vạch trần âm mưu của nàng ta?" Lan Tương đối với chủ tử tỏ vẻ thờ ơ rất khó hiểu.
Chu Anh mỉm cười: "Gần đây ta cũng không bị thương, mặc dù Hoàng Hậu tra xét ra, cũng bất quá là trừng phạt nhỏ một phen, thứ hai, ta luôn luôn đơn thuần nhu thuận, thì như thế nào có thể cẩn thận phát hiện ra dấu vết để lại như vậy?"
Lan Tương càng ngày càng hồ đồ: "Vậy chủ tử dự tính như thế nào, chẳng lẽ tùy ý Phương tần làm ác sao?"
Chu Anh nhấm nháp ăn bánh hoa hồng sữa bò*, nuốt xong uống một ngụm canh hạt sen* thanh nhẹ, liếc mắt nàng một cái: "Lan Tương em theo ta bao lâu nay, em cảm thấy chủ tử của em là người mặc cho người ta chém giết sao? Ta nhớ trong khố phòng có một lò sưởi tay chạm trổ tinh diệu làm bằng bạc, thêm vào chút lửa than, lồng vào áo lô ta thêu hình ngũ cốc được mùa trước đó vài ngày đưa đi Dưỡng Tâm điện. Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, cũng không thể làm hắn bị cảm lạnh."
Lò sưởi tay
Nàng cho dù là nhân chứng, vật chứng đều có, còn muốn xem Hoàng đế phán như thế nào. Nghĩ lại thực tế thấy không có khắc sâu ấn tượng, phần mạo hiểm này làm cho Hoàng đế cảm động lây, khi xuống tay xử phạt tự nhiên sẽ nặng hơn chút. Hơn nữa nếu là Hoàng Thượng tự mình ra tay, có thể làm những người nổi lên ý xấu còn lại thu liễm chút, trục xuất hắn ra khỏi cung, mình tất nhiên là càng an toàn hơn.
Chu Anh mím môi cười, quả nhiên, mình cũng biến thành một thành viên đa mưu túc trí trong đại quân hậu cung này.
----
"Hoàng Thượng, vào đông xem tấu chương tay dễ bị lạnh, Thư dung hoa sai người tặng lò sưởi tay cho ngài, nói là khí trời rét lạnh, Hoàng Thượng đừng bị cảm lạnh." Thôi Vĩnh Minh cầm lò sưởi tay tiến vào bẩm báo.
Lúc này Khuyết Tĩnh Hàn mới cảm thấy tay trái có chút lạnh, vươn tay cầm lò sưởi kia qua, nóng ấm vừa phải, lại có thể thấm tới trong lòng bàn tay: "Thư dung hoa có tâm, Thôi Vĩnh Minh ngươi nói trẫm nên thưởng gì cho nàng thì tốt?"
Trong lòng Thôi Vĩnh Minh tất nhiên là rõ ràng, Thư dung hoa này gần đây được Hoàng thượng sủng: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài thấy Thư chủ tử xưa nay không mừng hoa lệ châu ngọc, chỉ có đồ ăn là phá lệ để bụng chút."
Gia Nguyên đế ngẫm lại, xác thực là có chuyện như vậy: "Ừ, đã như thế, trẫm liền đi Lan Tâm đường bồi nàng dùng cơm trưa. Trẫm cảm thấy mỗi lần cùng nàng dùng bữa, luôn sẽ rất cảm kích, cho nên nàng ăn nhiều thêm vài phần." (ai, anh hoàng đế này thật tội nghiệp a, ăn dưa bở hoài! ^^)
Mà ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Dực Khôn cung của Thục phi, nàng cũng chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, vùi đầu vùi mặt ăn, làm cho người ta nhìn thấy ăn ngon miệng vài phần.
----
"Chủ tử, ăn trưa muốn dùng những thứ gì, có cần hay không nô tỳ đi phủ nội vụ một lần?" Lục La dò hỏi.
"Không cần, ta mới ăn không ít điểm tâm, vẫn chưa đói, nhìn bên ngoài sắc trời sáng sủa, đi trong viện ngồi một chút đi." Chu Anh có chút khó khăn đứng dậy, bụng hơn sáu tháng dĩ nhiên đã khá to, trên chân tuy rằng mỗi ngày đều có Lan Tương mát xa, vẫn bị phù lợi hại như cũ, đứng lâu lại thập phần mất sức.
Như ở hiện đại nên xin nghỉ sanh, nhưng hôm nay mang đứa nhỏ đại boss còn phải thu xếp tinh thần ứng phó đại boss cùng một đống thê thiếp có ý xấu của hắn, Chu Anh thở dài, nghề phi tần này là nghề cao quý cũng thật hồi hộp, nguy hiểm nhất của năm.
----
Thời điểm Khuyết Tĩnh Hàn đến Lan Tâm đường quát bảo thái giám thông truyền ngưng lại, vào sân liền nhìn thấy người phụ nữ nâng cao bụng ngồi trên ghế đá náo tính tình muốn ngồi bàn đu dây.
"Các em đều ở bên cạnh trông coi, ta có thể xảy ra chuyện gì?!" Giọng nói Chu Anh có một tia không kiên nhẫn: "Huống hồ bàn đu dây này trước đó vài ngày phủ nội vụ còn gia cố qua, ta nhẹ nhàng lay động một lát có ngại gì?"
"Chủ tử, ngài nghĩ lại a, ngài hiện giờ người mang long duệ, nửa điểm qua loa cũng không được a. Nếu mà không cẩn thận từ trên bàn đu dây ngã xuống, chúng nô tỳ tay chân vụng về, sợ tiếp không được a." Bách Hợp khuyên nhủ.
"Nếu ái phi muốn chơi bàn đu dây, trẫm liền cùng nàng chơi, nô tài tiếp không được, trẫm luôn có thể tiếp được nữ nhân cùng hoàng nhi của trẫm." Chẳng biết lúc nào, Gia Nguyên đế đã đứng ở trước mặt.
Ánh mắt Chu Anh sáng ngời, tựa hồ nếu không phải cố kỵ thai nhi trong bụng, sợ là cao hứng nhảy dựng lên.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nói tới âm cuối, dễ dàng tiết lộ vui sướng của nàng.
Người còn chưa phúc thân xong đã bị Khuyết Tĩnh Hàn nâng dậy, ngữ điệu sủng nịch: "Trẫm nói nhiều lần, ái phi hiện giờ thân mình nặng, trong Lan Tâm đường toàn bộ lễ tiết bỏ qua, ngày sau nếu không nghe, xem trẫm phạt nàng như thế nào."
"Tần thiếp nhớ kỹ, vậy Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, còn nhớ hứa hẹn mới vừa rồi?" Chu Anh nghiêng đầu híp mắt cười.
"Trẫm đương nhiên nhớ rõ." Khuyết Tĩnh Hàn cười, chà chà khẽ chóp mũi nàng: "Đi thôi, trẫm đến đẩy nàng chơi bàn đu dây."
Tuy rằng Khuyết Tĩnh Hàn ngay tại phía sau, nhưng Chu Anh vẫn không dám thật sự chắc chắn, mang tánh mạng hai mẹ con ra cược, giả vờ ngồi. Nàng hiện giờ mang đứa nhỏ, thể trọng tự nhiên không thể so với Bách Hợp, nếu ngồi mạnh xuống, sợ sẽ trực tiếp té xuống đất.
Gia Nguyên đế cũng là vì an toàn, đem hai dây thừng dùng sức kéo vài cái, bên trái an toàn không ngại, bên phải hắn mới vừa dùng bảy phần lực đạo kéo liền phựt một cái, đứt ra.
Mắt thấy Chu Anh ngồi ở trên bàn đu dây bởi vì dây thừng đứt người sắp ngã sấp xuống phía trước, Khuyết Tĩnh Hàn nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm nàng nhào về bên cạnh, hai người liền ngã một cục ở trên mặt đất.
Một bên Thôi Vĩnh Minh và Bách Hợp cùng với cung nhân đều sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, vội vội vàng vàng tiến lên xem xét hai vị chủ tử té có bị thương không. Chu Anh đã chuẩn bị kỹ càng, tự nhiên không để lại dấu vết lấy hắn làm đệm thịt người, ngã sấp xuống ở trên người hắn, mặt kinh hoảng trắng bệch, được Bách Hợp cùng Lan Tương bên cạnh nâng dậy, liền cuống quít xoay người, nhìn Gia Nguyên đế nằm trên mặt đất, nước mắt liền tràn mi.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài thế nào?" Nàng có chút thất thố cầm lấy tay Gia Nguyên đế, sắc mặt vừa áy náy vừa lo lắng.
Khuyết Tĩnh Hàn nhìn thấy nàng không bị làm sao như vậy, tuy rằng mu bàn tay có chút đau, vẫn nhẹ nhàng thở ra: "Trẫm không có việc gì, ái phi có làm sao không?"
Thôi Vĩnh Minh mắt tinh nhìn tay hắn bị trầy da, vội phân phó thái giám đi theo hầu hạ bên cạnh: "Nhanh đi truyền thái y."
"Nương nương, phương thuốc này..." Hạnh Chi muốn hỏi có nên ném đi hay không.
"Trước thu, thay bổn cung tìm người nhìn chằm chằm Trường Xuân cung bên kia, nếu là Kỳ quý tần thực sự dùng thuốc này, vậy bổn cung sẽ tin nàng tám phần."
----
Chu Anh từ Thọ Khang cung đi ra thì rất mỏi mệt như đã diễn cả ngày vậy, trong lòng đem Khuyết Tĩnh Hàn thiên đao vạn quả (千刀万剐: chém nghìn vạn nhát đao) vài lần. Hắn yêu bề ngoài hiếu khôn khéo nhưng kín đáo ân ái vì sao phải lôi kéo nàng đến tiếp khách, nàng giả trang hiền lương thục đức đến độ sắp nội thương được chứ.
"Mới vừa rồi nhìn thoáng qua sắc mặt Thư dung hoa không tốt, là thân mình không khỏe?" Trương quý phi hạ mình đi lui về sau, lôi kéo tay nàng thân thiết hỏi.
"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, tần thiếp ban đêm ngủ không an ổn, cho nên khí sắc kém một chút, cũng không có gì không khoẻ." Chu Anh cười đáp lại, nàng đương nhiên sẽ không cho là Trương quý phi đang thật sự quan tâm mình, bất quá ở trước mặt Khuyết Tĩnh Hàn hiển lộ chính mình một mặt hiền đức mà thôi.
Quả nhiên, Khuyết Tĩnh Hàn mỗi tay một người: "Nếu các ái phi hậu cung cũng thức thời như hai người các nàng, trẫm thật sự không có nửa điểm buồn phiền chuyện nhà."
"Hoàng Thượng là thánh minh chi quân, chúng tỷ muội hậu cung lấy phụng dưỡng Hoàng Thượng làm nhiệm vụ của mình, tất nhiên là hoà thuận vui vẻ." Trương quý phi cười với Gia Nguyên đế, quả nhiên là xinh đẹp vô phương.
Chu Anh khẽ cúi đầu, tránh đi mũi nhọn: "Nương nương nói rất có đạo lý."
Gia Nguyên đế cười nhìn về phía ái phi của mình: "Hai vị ái phi quả nhiên rất quan tâm trẫm. Trẫm còn có chút tấu chương chưa phê duyệt, các nàng về cung trước đi."
"Ngày hôm nay khí trời càng ngày càng lạnh, Anh Nhân xuất môn mặc thêm nhiều quần áo mới tốt, thân thể vốn yếu đuối, mang thai hoàng nhi của trẫm lại vất vả, nếu không yêu quý thân mình thêm chút, khi bảy tám tháng còn bị bệnh." Khuyết Tĩnh Hàn cởi áo choàng lông hồ ly quoàng lên người nàng: "Từ Nhân cũng chiếu khán nhị công chúa nhất định là khổ cực, trẫm buổi tối đi dùng bữa trong cung nàng."
"Thần thiếp (tần thiếp) cung tiễn Hoàng Thượng."
Đợi Gia Nguyên đế đi xa, Trương quý phi lại nhìn nàng một cái, cười: "Muội muội sớm trở về đi, bổn cung muốn đi dặn phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút đồ ăn Hoàng Thượng thích."
Nói xong liền lên kiệu rời đi, Chu Anh phúc thân mình cung tiễn xong đã cảm thấy chân mỏi nhừ, được Lan Tương nâng lên kiệu: "Trở về đi."
Lan Tương cười gật đầu: "Chủ tử, Hoàng Thượng đối xử với ngài thật là tốt, đem áo choàng của mình cho chủ tử chống lạnh."
Chu Anh ngửi ngửi hơi thở đàn ông trên áo choàng, ghét bỏ cau lông mày lại, không hé răng.
Lần này Khuyết Tĩnh Hàn quan tâm có lẽ là vì suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng nàng, ở trước mặt Trương quý phi tỏ rõ đối với nàng sủng ái vừa phải, để cho Trương quý phi hiểu được nàng hiện giờ ở trong lòng Khuyết Tĩnh Hàn có cũng được mà không có cũng không sao, cũng có thể làm Trương quý phi không ghen tị. Trương quý phi thái độ làm người trí tuệ, làm sao cân nhắc không ra hắn dụng tâm lương khổ?
Trở về Lan Tâm đường, Chu Anh liền kêu Bách Hợp thu hồi áo choàng này, gọi Lục La hầu hạ rửa sạch mặt, nhan sắc hồng nhuận liền triển lộ ra. Đã có người ý đồ hãm hại nàng, nàng giả trang ra cái bộ dáng suy yếu không chịu nổi, rơi vào trong mắt người nọ đó là gian kế thực hiện được, thì sẽ thả lỏng cảnh giới chút, lộ ra dấu vết là chuyện sớm hay muộn.
Nàng một bên hưởng thụ Lan Tương mát xa chân bị phù, một bên híp mắt ăn canh hạch đào (quả óc chó)phối hợp hà thủ ô, táo tàu: "Hôm nay canh nấu không tồi. Bách Hợp, Tiểu Hỉ Tử bên kia có tiến triển?"
"Hôm qua Lan Thanh đi ra ngoài một chuyến, Tiểu Hỉ Tử theo dõi thấy nàng đều tiếp xúc qua với cung nữ bên người Phương tần, Tiêu sung nghi, nhưng Tiểu Hỉ Tử ở khá xa, vẫn chưa nghe rõ các nàng nói gì." Bách Hợp đem lời nói Tiểu Hỉ Tử thuật lại: "Châu sai sai nô tỳ trộm về đã đi hỏi công công chuyên đánh chế trang sức ở phủ nội vụ nói qua hình thức, châu sai này là Hoàng Thượng sai người đánh riêng cho Phương tần."
Chu Anh gật gật đầu, trong lòng có lẽ đã nghĩ ra, nàng đoạt lấy nổi bật của Phương tần, Phương tần hiện giờ sinh lòng oán hận muốn trả thù, cũng không có gì bất ngờ. Nhưng lần này hao hết tâm tư, thật làm khó nàng.
Khóe miệng Chu Anh chứa đựng nụ cười thản nhiên, nhìn áo choàng lông hồ ly màu vàng kia, áo choàng này là cống phẩm hiếm có, vài năm mới được một món đồ như vậy, khoác trên người nhất có thể chống lạnh. Ngày hôm nay trời khá lạnh, Khuyết Tĩnh Hàn ra ngoài cung chắc sẽ cần.
"Chủ tử, đã biết Phương tần tâm tư hiểm ác, nghĩ muốn đưa chủ tử vào chỗ chết, chủ tử sao không bẩm báo Hoàng Thượng Hoàng Hậu, vạch trần âm mưu của nàng ta?" Lan Tương đối với chủ tử tỏ vẻ thờ ơ rất khó hiểu.
Chu Anh mỉm cười: "Gần đây ta cũng không bị thương, mặc dù Hoàng Hậu tra xét ra, cũng bất quá là trừng phạt nhỏ một phen, thứ hai, ta luôn luôn đơn thuần nhu thuận, thì như thế nào có thể cẩn thận phát hiện ra dấu vết để lại như vậy?"
Lan Tương càng ngày càng hồ đồ: "Vậy chủ tử dự tính như thế nào, chẳng lẽ tùy ý Phương tần làm ác sao?"
Chu Anh nhấm nháp ăn bánh hoa hồng sữa bò*, nuốt xong uống một ngụm canh hạt sen* thanh nhẹ, liếc mắt nàng một cái: "Lan Tương em theo ta bao lâu nay, em cảm thấy chủ tử của em là người mặc cho người ta chém giết sao? Ta nhớ trong khố phòng có một lò sưởi tay chạm trổ tinh diệu làm bằng bạc, thêm vào chút lửa than, lồng vào áo lô ta thêu hình ngũ cốc được mùa trước đó vài ngày đưa đi Dưỡng Tâm điện. Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, cũng không thể làm hắn bị cảm lạnh."
Lò sưởi tay
Nàng cho dù là nhân chứng, vật chứng đều có, còn muốn xem Hoàng đế phán như thế nào. Nghĩ lại thực tế thấy không có khắc sâu ấn tượng, phần mạo hiểm này làm cho Hoàng đế cảm động lây, khi xuống tay xử phạt tự nhiên sẽ nặng hơn chút. Hơn nữa nếu là Hoàng Thượng tự mình ra tay, có thể làm những người nổi lên ý xấu còn lại thu liễm chút, trục xuất hắn ra khỏi cung, mình tất nhiên là càng an toàn hơn.
Chu Anh mím môi cười, quả nhiên, mình cũng biến thành một thành viên đa mưu túc trí trong đại quân hậu cung này.
----
"Hoàng Thượng, vào đông xem tấu chương tay dễ bị lạnh, Thư dung hoa sai người tặng lò sưởi tay cho ngài, nói là khí trời rét lạnh, Hoàng Thượng đừng bị cảm lạnh." Thôi Vĩnh Minh cầm lò sưởi tay tiến vào bẩm báo.
Lúc này Khuyết Tĩnh Hàn mới cảm thấy tay trái có chút lạnh, vươn tay cầm lò sưởi kia qua, nóng ấm vừa phải, lại có thể thấm tới trong lòng bàn tay: "Thư dung hoa có tâm, Thôi Vĩnh Minh ngươi nói trẫm nên thưởng gì cho nàng thì tốt?"
Trong lòng Thôi Vĩnh Minh tất nhiên là rõ ràng, Thư dung hoa này gần đây được Hoàng thượng sủng: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài thấy Thư chủ tử xưa nay không mừng hoa lệ châu ngọc, chỉ có đồ ăn là phá lệ để bụng chút."
Gia Nguyên đế ngẫm lại, xác thực là có chuyện như vậy: "Ừ, đã như thế, trẫm liền đi Lan Tâm đường bồi nàng dùng cơm trưa. Trẫm cảm thấy mỗi lần cùng nàng dùng bữa, luôn sẽ rất cảm kích, cho nên nàng ăn nhiều thêm vài phần." (ai, anh hoàng đế này thật tội nghiệp a, ăn dưa bở hoài! ^^)
Mà ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Dực Khôn cung của Thục phi, nàng cũng chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, vùi đầu vùi mặt ăn, làm cho người ta nhìn thấy ăn ngon miệng vài phần.
----
"Chủ tử, ăn trưa muốn dùng những thứ gì, có cần hay không nô tỳ đi phủ nội vụ một lần?" Lục La dò hỏi.
"Không cần, ta mới ăn không ít điểm tâm, vẫn chưa đói, nhìn bên ngoài sắc trời sáng sủa, đi trong viện ngồi một chút đi." Chu Anh có chút khó khăn đứng dậy, bụng hơn sáu tháng dĩ nhiên đã khá to, trên chân tuy rằng mỗi ngày đều có Lan Tương mát xa, vẫn bị phù lợi hại như cũ, đứng lâu lại thập phần mất sức.
Như ở hiện đại nên xin nghỉ sanh, nhưng hôm nay mang đứa nhỏ đại boss còn phải thu xếp tinh thần ứng phó đại boss cùng một đống thê thiếp có ý xấu của hắn, Chu Anh thở dài, nghề phi tần này là nghề cao quý cũng thật hồi hộp, nguy hiểm nhất của năm.
----
Thời điểm Khuyết Tĩnh Hàn đến Lan Tâm đường quát bảo thái giám thông truyền ngưng lại, vào sân liền nhìn thấy người phụ nữ nâng cao bụng ngồi trên ghế đá náo tính tình muốn ngồi bàn đu dây.
"Các em đều ở bên cạnh trông coi, ta có thể xảy ra chuyện gì?!" Giọng nói Chu Anh có một tia không kiên nhẫn: "Huống hồ bàn đu dây này trước đó vài ngày phủ nội vụ còn gia cố qua, ta nhẹ nhàng lay động một lát có ngại gì?"
"Chủ tử, ngài nghĩ lại a, ngài hiện giờ người mang long duệ, nửa điểm qua loa cũng không được a. Nếu mà không cẩn thận từ trên bàn đu dây ngã xuống, chúng nô tỳ tay chân vụng về, sợ tiếp không được a." Bách Hợp khuyên nhủ.
"Nếu ái phi muốn chơi bàn đu dây, trẫm liền cùng nàng chơi, nô tài tiếp không được, trẫm luôn có thể tiếp được nữ nhân cùng hoàng nhi của trẫm." Chẳng biết lúc nào, Gia Nguyên đế đã đứng ở trước mặt.
Ánh mắt Chu Anh sáng ngời, tựa hồ nếu không phải cố kỵ thai nhi trong bụng, sợ là cao hứng nhảy dựng lên.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nói tới âm cuối, dễ dàng tiết lộ vui sướng của nàng.
Người còn chưa phúc thân xong đã bị Khuyết Tĩnh Hàn nâng dậy, ngữ điệu sủng nịch: "Trẫm nói nhiều lần, ái phi hiện giờ thân mình nặng, trong Lan Tâm đường toàn bộ lễ tiết bỏ qua, ngày sau nếu không nghe, xem trẫm phạt nàng như thế nào."
"Tần thiếp nhớ kỹ, vậy Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, còn nhớ hứa hẹn mới vừa rồi?" Chu Anh nghiêng đầu híp mắt cười.
"Trẫm đương nhiên nhớ rõ." Khuyết Tĩnh Hàn cười, chà chà khẽ chóp mũi nàng: "Đi thôi, trẫm đến đẩy nàng chơi bàn đu dây."
Tuy rằng Khuyết Tĩnh Hàn ngay tại phía sau, nhưng Chu Anh vẫn không dám thật sự chắc chắn, mang tánh mạng hai mẹ con ra cược, giả vờ ngồi. Nàng hiện giờ mang đứa nhỏ, thể trọng tự nhiên không thể so với Bách Hợp, nếu ngồi mạnh xuống, sợ sẽ trực tiếp té xuống đất.
Gia Nguyên đế cũng là vì an toàn, đem hai dây thừng dùng sức kéo vài cái, bên trái an toàn không ngại, bên phải hắn mới vừa dùng bảy phần lực đạo kéo liền phựt một cái, đứt ra.
Mắt thấy Chu Anh ngồi ở trên bàn đu dây bởi vì dây thừng đứt người sắp ngã sấp xuống phía trước, Khuyết Tĩnh Hàn nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm nàng nhào về bên cạnh, hai người liền ngã một cục ở trên mặt đất.
Một bên Thôi Vĩnh Minh và Bách Hợp cùng với cung nhân đều sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, vội vội vàng vàng tiến lên xem xét hai vị chủ tử té có bị thương không. Chu Anh đã chuẩn bị kỹ càng, tự nhiên không để lại dấu vết lấy hắn làm đệm thịt người, ngã sấp xuống ở trên người hắn, mặt kinh hoảng trắng bệch, được Bách Hợp cùng Lan Tương bên cạnh nâng dậy, liền cuống quít xoay người, nhìn Gia Nguyên đế nằm trên mặt đất, nước mắt liền tràn mi.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài thế nào?" Nàng có chút thất thố cầm lấy tay Gia Nguyên đế, sắc mặt vừa áy náy vừa lo lắng.
Khuyết Tĩnh Hàn nhìn thấy nàng không bị làm sao như vậy, tuy rằng mu bàn tay có chút đau, vẫn nhẹ nhàng thở ra: "Trẫm không có việc gì, ái phi có làm sao không?"
Thôi Vĩnh Minh mắt tinh nhìn tay hắn bị trầy da, vội phân phó thái giám đi theo hầu hạ bên cạnh: "Nhanh đi truyền thái y."
/102
|