Trên bàn ăn ở một nhà hàng sang trọng, Đinh Tẫn Dực ngồi đối diện với Trầm Cửu Ly và Đinh Mạn Nhu, nghe cả hai luyên thuyên về nam thần họ yêu thích và cả bộ phim do người đó đóng chính, đang nhâm nhi ly rượu vang trên tay, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng và ấm áp, không còn khốc liệt hay lạnh lùng thường thấy.
Lúc này, Đinh Mạn Nhu chuyển đổi chủ đề, tò mò hỏi:
“ Tối qua em thấy chị đăng ảnh, chị đi ăn với ai mà xinh đẹp lung linh vậy ạ? ”
Trầm Cửu Ly bị hỏi bất ngờ nên nhất thời đứng hình, không kịp phản ứng. Sau đó, ánh nhìn dịch sang người đối diện thì lập tức va chạm, cô vội vàng quay lại nhìn Đinh Mạn Nhu, cố tình lãng tránh câu hỏi của cô ấy, lên tiếng:
“ Bình thường chị không xinh đẹp sao? ”
“ Đẹp, chị lúc nào cũng đẹp. Nhưng chị đi ăn với ai vậy, chẳng lẽ là bạn trai ư? ”
Trầm Cửu Ly xua tay, lắc đầu liên tiếp từng cái, dứt khoát phủ nhận:
“ Không phải, không phải! ”
Đột nhiên, Đinh Tẫn Dực hắng giọng một cái, rướn người đặt ly rượu trên tay xuống bàn, nói:
“ Là... ”
Biết ngay! Biết ngay!
Anh vừa hắng giọng là cô thấy có điềm dữ rồi.
Trầm Cửu Ly quýnh quáng lên tiếng cất ngang:
“ Là một người bạn xa của chi!”
“ Bạn xa? ”
Đinh Mạn Nhu hoang mang.
Họ hàng xa thì có nghe qua, còn bạn xa thì nghe là lạ.
“ Là bạn của chị ở xa hả? ”
“ Đúng, đúng, một người bạn ở rất xa! ”
Ừ thì là... xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
•Reng...reng...reng...
Điện thoại của Đinh Tẫn Dực đặt trên bàn bất ngờ reo vang, anh cầm lên xem, màn hình xuất hiện dòng tên quen thuộc.
“ Tôi nghe. ”
“ Cậu rảnh không? ”
“ Tôi không! ”
Giọng điệu dứt khoát từ chối, Đinh Tẫn Dực đã quá chán nãn với Khưu Đông Bách, một tuần rủ anh đi nhậu hết bảy ngày, con người nào chịu được?
“ Cậu và Vu Duẫn không thương bạn bè, tình nghĩa ở đâu? ”
“ Vì thương cậu, tôi bị ai đó nghĩ là người xấu, không được đàng hoàng, tử tế. Tốt nhất thân ai nấy lo đi! ”
Rồi sao tự nhiên nhìn cô vậy?
Trầm Cửu Ly khó hiểu, nhưng tâm trí nhớ đến câu chuyện tối qua về Giản Bái Sơn.
Chẳng lẽ ‘ ai đó ’ anh đề cập đến là cô sao?
“...”
“ Vậy nhé, đang bận! ”
Đinh Tẫn Dực bấm tắt và tiếp tục đặt điện thoại xuống bàn, sau đó nhàn nhã cầm ly rượu vang thưởng thức, tặc lưỡi cảm thấy hài lòng.
Ting... ting...
Lúc này, tới phiên điện thoại của Đinh Mạn Nhu có tin nhắn gửi đến, cô ấy cầm lên xem, ánh mắt đột nhiên khác lạ như đang thỉnh cầu nhìn lên Đinh Tẫn Dực.
“ Anh ba, em đi chơi nha? ”
Đinh Tẫn Dực nhìn xuống đồng hồ, cau mày hỏi:
“ Đi đâu? ”
“ Nay cuối tuần, bạn em rủ đến quán bar chơi...nha? ”
Đinh Tẫn Dực không nói, cũng không gật đầu, cầm điện thoại bấm gọi cho người nào đó, đến khi đầu dây bên kia nghe máy mới lên tiếng:
“ Anh lập tức đến nhà hàng X. ”
“ Vâng! ”
Sau đó, anh lần nữa đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Đinh Mạn Nhu nói:
“ Tôn Đạt đến đón em, 12 giờ có mặt ở nhà! ”
“ Vâng! ”
Khuôn mặt của Đinh Mạn Nhu vô cùng hớn hở, vui vẻ, trong lòng căn bản đã có toan tính.
Chỉ là anh trai cô ấy quá hiểu tính tình cô ấy, nói:
“ Về nhà của anh! ”
“ Hả? ”
Đinh Mạn Nhu mếu máo, hiện tại đã gần chín giờ rưỡi, đến chơi mấy tiếng đồng hồ sao thỏa mãn cuộc vui chứ?
“ Nửa tháng trước anh đuổi em mà, em cũng có lòng tự trọng của mình. ”
“ Anh gọi cho mẹ nhé? ”
“ Thôi, thôi, đừng gọi cho mẹ! ”
Trầm Cửu Ly ngồi yên quan sát hai người họ, cảm thấy Đinh Tẫn Dực khá nghiêm khắc, kỹ tính và đặc biệt rất thương em gái. Nói sao thì Đinh Mạn Nhu cũng là con gái, dù đã trưởng thành nhưng đến quán bar thực sự khiến cho người thân lo lắng.
Lúc này, cô ấy vẫn còn ấm ức, lầm bầm trong miệng:
“ Sớm biết kết cục như vậy mình đã không giúp, xem thử ế đến bao giờ? ”
Sau đó, Đinh Mạn Nhu không thể nhịn nữa, xoay sang nói với Trầm Cửu Ly:
“ Anh ấy chỉ được đẹp trai chứ tính tình không tốt lắm đâu chị, rất lỗ mãng và khó tính, em thấy hai người không hợp! ”
Trầm Cửu Ly cố gắng nhịn cười, đưa mắt nhìn qua Đinh Tẫn Dực. Dù bị nói xấu nhưng anh vẫn rất bình thường, thậm chí còn không đôi co hay giải thích.
Sau đó, Tôn Đạt đến đón, Đinh Mạn Nhu ngoe nguẩy bỏ đi trong bực tức.
Lúc này, bàn ăn chỉ còn Trầm Cửu Ly và Đinh Tẫn Dực. Cô chống cằm, sắc mặt hồng hào tươi tắn, lên tiếng trêu chọc:
“ Sau này Mạn Nhu có bạn trai, chắc lúc hẹn hò anh cũng đi theo cùng nhỉ? ”
Bỗng dưng, Đinh Tẫn Dực bật cười, đáp lại:
“ Hình như cô Trầm đây đã hiểu sai về tôi!
- Ví dụ, tôi chuốc thuốc đưa cô vào khách sạn sẽ khác hoàn toàn khi cô tự nguyện vào khách sạn cùng tôi.
- Cô đã hiểu rõ ý của tôi chưa? ”
Hiểu rõ! Cô hiểu rất rõ!
Đinh Tẫn Dực anh thật biết cách lấy ví dụ.
Trầm Cửu Ly mỉm cười gượng gạo gật đầu, lập tức nâng ly rượu vang uống cạn cho xua tan phần nào cảm giác vừa xấu hổ vừa mất mặt.
“ Là tôi nghĩ sai cho anh! ”
“ Mạn Nhu có bạn trai, tôi sẽ cảm thấy thoải mái, bởi vì trách nhiệm nhẹ hơn vài phần. Và nếu như em gái tôi tổn thương hay gặp phải vấn đề gì, thì người đầu tiên tôi tìm chắc chắn là cậu ta. ”
“ Ồ. "
Đột nhiên, sắc mặt của Đinh Tẫn Dực trầm xuống, dường như anh vừa nhớ lại vấn đề từng đã xảy ra. Sau đó, anh phải mất gần hai phút mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nghiêm túc nhìn cô, nói tiếp:
“ Là con gái, cô tốt nhất nên bảo vệ bản thân, đừng tin tưởng vào người nào! ”
“ Anh mất niềm tin đến vậy sao? ”
“ Không mất, là không nên tin! ”
...----------------...
Lúc này, Đinh Mạn Nhu chuyển đổi chủ đề, tò mò hỏi:
“ Tối qua em thấy chị đăng ảnh, chị đi ăn với ai mà xinh đẹp lung linh vậy ạ? ”
Trầm Cửu Ly bị hỏi bất ngờ nên nhất thời đứng hình, không kịp phản ứng. Sau đó, ánh nhìn dịch sang người đối diện thì lập tức va chạm, cô vội vàng quay lại nhìn Đinh Mạn Nhu, cố tình lãng tránh câu hỏi của cô ấy, lên tiếng:
“ Bình thường chị không xinh đẹp sao? ”
“ Đẹp, chị lúc nào cũng đẹp. Nhưng chị đi ăn với ai vậy, chẳng lẽ là bạn trai ư? ”
Trầm Cửu Ly xua tay, lắc đầu liên tiếp từng cái, dứt khoát phủ nhận:
“ Không phải, không phải! ”
Đột nhiên, Đinh Tẫn Dực hắng giọng một cái, rướn người đặt ly rượu trên tay xuống bàn, nói:
“ Là... ”
Biết ngay! Biết ngay!
Anh vừa hắng giọng là cô thấy có điềm dữ rồi.
Trầm Cửu Ly quýnh quáng lên tiếng cất ngang:
“ Là một người bạn xa của chi!”
“ Bạn xa? ”
Đinh Mạn Nhu hoang mang.
Họ hàng xa thì có nghe qua, còn bạn xa thì nghe là lạ.
“ Là bạn của chị ở xa hả? ”
“ Đúng, đúng, một người bạn ở rất xa! ”
Ừ thì là... xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
•Reng...reng...reng...
Điện thoại của Đinh Tẫn Dực đặt trên bàn bất ngờ reo vang, anh cầm lên xem, màn hình xuất hiện dòng tên quen thuộc.
“ Tôi nghe. ”
“ Cậu rảnh không? ”
“ Tôi không! ”
Giọng điệu dứt khoát từ chối, Đinh Tẫn Dực đã quá chán nãn với Khưu Đông Bách, một tuần rủ anh đi nhậu hết bảy ngày, con người nào chịu được?
“ Cậu và Vu Duẫn không thương bạn bè, tình nghĩa ở đâu? ”
“ Vì thương cậu, tôi bị ai đó nghĩ là người xấu, không được đàng hoàng, tử tế. Tốt nhất thân ai nấy lo đi! ”
Rồi sao tự nhiên nhìn cô vậy?
Trầm Cửu Ly khó hiểu, nhưng tâm trí nhớ đến câu chuyện tối qua về Giản Bái Sơn.
Chẳng lẽ ‘ ai đó ’ anh đề cập đến là cô sao?
“...”
“ Vậy nhé, đang bận! ”
Đinh Tẫn Dực bấm tắt và tiếp tục đặt điện thoại xuống bàn, sau đó nhàn nhã cầm ly rượu vang thưởng thức, tặc lưỡi cảm thấy hài lòng.
Ting... ting...
Lúc này, tới phiên điện thoại của Đinh Mạn Nhu có tin nhắn gửi đến, cô ấy cầm lên xem, ánh mắt đột nhiên khác lạ như đang thỉnh cầu nhìn lên Đinh Tẫn Dực.
“ Anh ba, em đi chơi nha? ”
Đinh Tẫn Dực nhìn xuống đồng hồ, cau mày hỏi:
“ Đi đâu? ”
“ Nay cuối tuần, bạn em rủ đến quán bar chơi...nha? ”
Đinh Tẫn Dực không nói, cũng không gật đầu, cầm điện thoại bấm gọi cho người nào đó, đến khi đầu dây bên kia nghe máy mới lên tiếng:
“ Anh lập tức đến nhà hàng X. ”
“ Vâng! ”
Sau đó, anh lần nữa đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Đinh Mạn Nhu nói:
“ Tôn Đạt đến đón em, 12 giờ có mặt ở nhà! ”
“ Vâng! ”
Khuôn mặt của Đinh Mạn Nhu vô cùng hớn hở, vui vẻ, trong lòng căn bản đã có toan tính.
Chỉ là anh trai cô ấy quá hiểu tính tình cô ấy, nói:
“ Về nhà của anh! ”
“ Hả? ”
Đinh Mạn Nhu mếu máo, hiện tại đã gần chín giờ rưỡi, đến chơi mấy tiếng đồng hồ sao thỏa mãn cuộc vui chứ?
“ Nửa tháng trước anh đuổi em mà, em cũng có lòng tự trọng của mình. ”
“ Anh gọi cho mẹ nhé? ”
“ Thôi, thôi, đừng gọi cho mẹ! ”
Trầm Cửu Ly ngồi yên quan sát hai người họ, cảm thấy Đinh Tẫn Dực khá nghiêm khắc, kỹ tính và đặc biệt rất thương em gái. Nói sao thì Đinh Mạn Nhu cũng là con gái, dù đã trưởng thành nhưng đến quán bar thực sự khiến cho người thân lo lắng.
Lúc này, cô ấy vẫn còn ấm ức, lầm bầm trong miệng:
“ Sớm biết kết cục như vậy mình đã không giúp, xem thử ế đến bao giờ? ”
Sau đó, Đinh Mạn Nhu không thể nhịn nữa, xoay sang nói với Trầm Cửu Ly:
“ Anh ấy chỉ được đẹp trai chứ tính tình không tốt lắm đâu chị, rất lỗ mãng và khó tính, em thấy hai người không hợp! ”
Trầm Cửu Ly cố gắng nhịn cười, đưa mắt nhìn qua Đinh Tẫn Dực. Dù bị nói xấu nhưng anh vẫn rất bình thường, thậm chí còn không đôi co hay giải thích.
Sau đó, Tôn Đạt đến đón, Đinh Mạn Nhu ngoe nguẩy bỏ đi trong bực tức.
Lúc này, bàn ăn chỉ còn Trầm Cửu Ly và Đinh Tẫn Dực. Cô chống cằm, sắc mặt hồng hào tươi tắn, lên tiếng trêu chọc:
“ Sau này Mạn Nhu có bạn trai, chắc lúc hẹn hò anh cũng đi theo cùng nhỉ? ”
Bỗng dưng, Đinh Tẫn Dực bật cười, đáp lại:
“ Hình như cô Trầm đây đã hiểu sai về tôi!
- Ví dụ, tôi chuốc thuốc đưa cô vào khách sạn sẽ khác hoàn toàn khi cô tự nguyện vào khách sạn cùng tôi.
- Cô đã hiểu rõ ý của tôi chưa? ”
Hiểu rõ! Cô hiểu rất rõ!
Đinh Tẫn Dực anh thật biết cách lấy ví dụ.
Trầm Cửu Ly mỉm cười gượng gạo gật đầu, lập tức nâng ly rượu vang uống cạn cho xua tan phần nào cảm giác vừa xấu hổ vừa mất mặt.
“ Là tôi nghĩ sai cho anh! ”
“ Mạn Nhu có bạn trai, tôi sẽ cảm thấy thoải mái, bởi vì trách nhiệm nhẹ hơn vài phần. Và nếu như em gái tôi tổn thương hay gặp phải vấn đề gì, thì người đầu tiên tôi tìm chắc chắn là cậu ta. ”
“ Ồ. "
Đột nhiên, sắc mặt của Đinh Tẫn Dực trầm xuống, dường như anh vừa nhớ lại vấn đề từng đã xảy ra. Sau đó, anh phải mất gần hai phút mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nghiêm túc nhìn cô, nói tiếp:
“ Là con gái, cô tốt nhất nên bảo vệ bản thân, đừng tin tưởng vào người nào! ”
“ Anh mất niềm tin đến vậy sao? ”
“ Không mất, là không nên tin! ”
...----------------...
/42
|