“ Cô Trầm, sau khi đi công tác trở về, tôi có lý do để gặp cô rồi. ”
Sau đó, Đinh Tẫn Dực đặt chiếc áo khoác của Trầm Cửu Ly ở ghế phụ, sắc mặt hứng khởi và cái nhếch môi đầy vui vẻ, cài dây thắt an toàn rồi khởi động rời đi.
Gặp nhau là duyên, việc sau này đều phụ thuộc vào mình.
Năm năm rồi, trái tim đã hoàn toàn trống trải không còn hình bóng ai đó, đến lúc nên yêu một cô gái khác.
Trùng hợp, từ ấn tượng anh chuyển sang thích cô ấy.
Trầm Cửu Ly mở cửa vào nhà, không gian tối đen chứng tỏ Tạ Yên Nhiên vẫn chưa đi về. Sau đó, cô vội vàng ấn công tắc bật đèn, chạy lại bàn ăn rót nước uống từng hơi, tiếp theo dùng tay vỗ vỗ vào mặt cho tỉnh táo.
Cô kéo ghế ngồi xuống, lẩm bẩm một mình:
“ Ruốc cuộc Đinh Tẫn Dực là thật lòng với mình hay chỉ trêu đùa? ”
“ Gặp nhau vài lần, không thể thích vội như vậy được, chắc chắn anh ta lừa mình! ”
“ Nhưng lỡ anh ta thích thật thì sao nhỉ? ”
Trầm Cửu Ly chúm chím môi cười, đặt khuỷu tay xuống bàn chống cằm, ánh mắt rực rỡ hơn cả vì sao trên trời, lại nói:
“ Nếu anh ta tỏ tình với mình, thì phải làm giá từ chối, phải đến lần thứ ba mới đồng ý! ”
“ Chính xác! ”
“ Nếu vừa tỏ tình mà mình chịu liền, thì anh ta sẽ cho rằng mình mê đắm nhan sắc của anh ta. ”
“ Đúng, đúng! ”
Bỗng dưng, Trầm Cửu Ly cảm thấy tự mình xấu hổ. Rõ ràng, chủ nhật tuần trước còn ưỡn ngực dứt khoát bảo rằng ‘ tôi không có ý gì với anh đâu à ’, lúc này như đang tự vả vào mặt mình bôm bốp.
Chẳng lẽ nhan sắc lợi hại đến thế sao?
“ Ừ thì cũng đẹp trai, thông minh, ga lăng, tính tình tạm được, có khiếu hài hước không phải nhàm chán... ”
“ Chung thủy nữa thì mười điểm! ”
Thơ thẩn thêm một chút, Trầm Cửu Ly vào phòng mở tử quần áo, định thay ra chiếc váy trên người để ngủ thì đột nhiên cô sực nhớ đến chiếc áo khoác.
Cô trợn mắt hốt hoảng nhìn xuống cơ thể của mình, đang không mặc áo khoác, vậy thì chỉ có thể nằm ở trên xe.
“ Chết rồi! ”
Trầm Cửu Ly xoay người nhìn chiếc túi xách trên giường, cô chậm chạp bước tới, lưỡng lự mấy giây rồi mạnh dạn lấy điện thoại gọi đến cho Đinh Tẫn Dực.
Rất nhanh, anh đã nghe máy.
“ A lô. ”
“ Hình như tôi bỏ quên áo khoác trên xe của anh. ”
Đinh Tẫn Dực bình thản trả lời:
“ Ừ, tôi đã nhìn thấy. ”
“ Phiền anh gửi cho Mạn Nhu giúp tôi, cảm ơn! ”
“ Tôi đã đồng ý đâu mà cô cảm ơn. ”
Bờ môi mềm mại của Trầm Cửu Ly run run, biểu cảm bất ngờ, xem ra số điểm cô cho anh đã tuột hẳn một nửa.
Đinh Tẫn Dực cười khẽ, lên tiếng nói tiếp:
“ Con người của tôi cực kỳ khó tính, cô muốn nhận lại áo khoác thì đến nhà hoặc trực tiếp gặp tôi. ”
Nghe xong, Trầm Cửu Ly mím môi, lại nghĩ anh cố tình muốn gặp mình nên du di bỏ qua.
Thế nên, cô trả lời:
“ Ngày mai được nghỉ, tôi đến lấy được không? ”
“ Buổi sáng tôi đi chơi golf, buổi trưa phải về Đinh Gia, buổi chiều ra sân bay đi công tác, ngày mai tôi thực sự không rảnh! ”
“ Ồ. ”
Sau đó, cô lại nói:
“ Vậy khi nào anh đi công tác trở về, anh báo cho tôi hay, tôi sẽ sang lấy. ”
“ Được! ”
Trầm Cửu Ly hạ cánh tay xuống, chạm vào màn hình bấm tắt cuộc gọi.
Bên đây, Đinh Tẫn Dực cũng vừa vặn đến nhà riêng, căn biệt thự hiện đại ba tầng được thiết kế đơn giản, sang trọng, khá gần với dinh thự Đinh Gia.
Lúc này, sau khi tắm xong, Đinh Tẫn Dực quay ngược trở xuống phòng khách, còn mang theo Laptop và giấy tờ, đặt xuống sofa rồi vào trong phòng bếp rót nước.
Trở ra, anh ngồi tựa lưng về sau, không vội làm việc mà lấy điện thoại ra bấm, muốn xem hình ảnh của Trầm Cửu Ly được anh chụp tối qua.
Khuôn miệng bỗng chốc nhếch lên trông rất vui vẻ, ánh mắt mê muội tập trung vào gương mặt xinh tươi của cô, chú ý nhất vẫn là nụ cười rạng rỡ thu hút.
Sau đó, Đinh Tẫn Dực đặt điện thoại xuống bàn và làm việc, biểu cảm trên mặt như muốn nói “ không thể vì một mỹ nhân mà bỏ bê công việc ”.
Thế nhưng, chưa tròn mười phút sau, anh đã cầm lại và soạn tin gửi đến cho Trầm Cửu Ly, nội dung là:
“ Cô ngủ chưa?
- Tiền phí giữ áo khoác của cô một tuần nhớ thanh toán đầy đủ cho tôi nhé! ”
Trầm Cửu Ly vẫn chưa đi ngủ, cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, làm sao vào giấc khi trong đầu cứ nhớ đến lời nói của anh.
Đọc được tin nhắn, đôi môi nhỏ nhắn chúm chím, soạn tin trả lời:
“ Phiền anh gửi địa chỉ nhà anh cho tôi, tôi sẽ lập tức đến lấy. ”
“ Khuya rồi, cô đến nhà tôi e là không tiện lắm đâu. ”
Trầm Cửu Ly nằm ngửa ra giường, hớn hở vui vẻ soạn tin gửi lại:
“ Tôi chỉ đứng ngoài cổng. ”
Ngay sau đó, khuôn mặt của cô xám xịt và nụ cười tắt hẳn, bởi vì Đinh Tẫn Dực gửi địa chỉ sang thật và kèm dòng tin nhắn:
“ Tôi đợi cô! ”
Cô chỉ đùa thôi mà ~.
“ Thực sự thì đã trễ rồi, tôi đến quả thật không tiện.
- Vậy tiền phí bao nhiêu, tôi chuyển khoản cho anh. ”
“ Một bữa ăn!
- Quan trọng là cô nhớ đừng quỵt tôi nhé! ”
“ Con người của tôi cực kỳ uy tín đấy! ”
Vừa đọc xong tin nhắn, không biết Đinh Tẫn Dực nghĩ gì mà lại bật cười, công việc hình như đã bỏ khỏi đầu, sau đó nhanh nhẹn soạn tin:
“ Uy tín như cách cô hủy cuộc hẹn với Giản Bái Sơn để đi ăn cùng tôi ư? ”
Aaaa...
Trầm Cửu Ly hét lớn, quăng điện thoại sang một bên, kéo chăn chùm kín lên đầu với khuôn mặt đỏ bừng không biết là đang tức hay xấu hổ.
Hiện tại trong lòng cô, Đinh Tẫn Dực âm điểm!
Hơn năm phút sau đó, không thấy Trầm Cửu Ly trả lời tin nhắn, nghĩ cô đã giận nên anh chủ động gọi điện.
Nhưng lúc này cô làm giá, quyết định không nghe.
Và sau đó, anh gửi tin nhắn đến.
“ Giận tôi rồi à? ”
“ Áo khoác đó anh giữ để mặc luôn đi, tôi không lấy nữa! ”
...----------------...
Sau đó, Đinh Tẫn Dực đặt chiếc áo khoác của Trầm Cửu Ly ở ghế phụ, sắc mặt hứng khởi và cái nhếch môi đầy vui vẻ, cài dây thắt an toàn rồi khởi động rời đi.
Gặp nhau là duyên, việc sau này đều phụ thuộc vào mình.
Năm năm rồi, trái tim đã hoàn toàn trống trải không còn hình bóng ai đó, đến lúc nên yêu một cô gái khác.
Trùng hợp, từ ấn tượng anh chuyển sang thích cô ấy.
Trầm Cửu Ly mở cửa vào nhà, không gian tối đen chứng tỏ Tạ Yên Nhiên vẫn chưa đi về. Sau đó, cô vội vàng ấn công tắc bật đèn, chạy lại bàn ăn rót nước uống từng hơi, tiếp theo dùng tay vỗ vỗ vào mặt cho tỉnh táo.
Cô kéo ghế ngồi xuống, lẩm bẩm một mình:
“ Ruốc cuộc Đinh Tẫn Dực là thật lòng với mình hay chỉ trêu đùa? ”
“ Gặp nhau vài lần, không thể thích vội như vậy được, chắc chắn anh ta lừa mình! ”
“ Nhưng lỡ anh ta thích thật thì sao nhỉ? ”
Trầm Cửu Ly chúm chím môi cười, đặt khuỷu tay xuống bàn chống cằm, ánh mắt rực rỡ hơn cả vì sao trên trời, lại nói:
“ Nếu anh ta tỏ tình với mình, thì phải làm giá từ chối, phải đến lần thứ ba mới đồng ý! ”
“ Chính xác! ”
“ Nếu vừa tỏ tình mà mình chịu liền, thì anh ta sẽ cho rằng mình mê đắm nhan sắc của anh ta. ”
“ Đúng, đúng! ”
Bỗng dưng, Trầm Cửu Ly cảm thấy tự mình xấu hổ. Rõ ràng, chủ nhật tuần trước còn ưỡn ngực dứt khoát bảo rằng ‘ tôi không có ý gì với anh đâu à ’, lúc này như đang tự vả vào mặt mình bôm bốp.
Chẳng lẽ nhan sắc lợi hại đến thế sao?
“ Ừ thì cũng đẹp trai, thông minh, ga lăng, tính tình tạm được, có khiếu hài hước không phải nhàm chán... ”
“ Chung thủy nữa thì mười điểm! ”
Thơ thẩn thêm một chút, Trầm Cửu Ly vào phòng mở tử quần áo, định thay ra chiếc váy trên người để ngủ thì đột nhiên cô sực nhớ đến chiếc áo khoác.
Cô trợn mắt hốt hoảng nhìn xuống cơ thể của mình, đang không mặc áo khoác, vậy thì chỉ có thể nằm ở trên xe.
“ Chết rồi! ”
Trầm Cửu Ly xoay người nhìn chiếc túi xách trên giường, cô chậm chạp bước tới, lưỡng lự mấy giây rồi mạnh dạn lấy điện thoại gọi đến cho Đinh Tẫn Dực.
Rất nhanh, anh đã nghe máy.
“ A lô. ”
“ Hình như tôi bỏ quên áo khoác trên xe của anh. ”
Đinh Tẫn Dực bình thản trả lời:
“ Ừ, tôi đã nhìn thấy. ”
“ Phiền anh gửi cho Mạn Nhu giúp tôi, cảm ơn! ”
“ Tôi đã đồng ý đâu mà cô cảm ơn. ”
Bờ môi mềm mại của Trầm Cửu Ly run run, biểu cảm bất ngờ, xem ra số điểm cô cho anh đã tuột hẳn một nửa.
Đinh Tẫn Dực cười khẽ, lên tiếng nói tiếp:
“ Con người của tôi cực kỳ khó tính, cô muốn nhận lại áo khoác thì đến nhà hoặc trực tiếp gặp tôi. ”
Nghe xong, Trầm Cửu Ly mím môi, lại nghĩ anh cố tình muốn gặp mình nên du di bỏ qua.
Thế nên, cô trả lời:
“ Ngày mai được nghỉ, tôi đến lấy được không? ”
“ Buổi sáng tôi đi chơi golf, buổi trưa phải về Đinh Gia, buổi chiều ra sân bay đi công tác, ngày mai tôi thực sự không rảnh! ”
“ Ồ. ”
Sau đó, cô lại nói:
“ Vậy khi nào anh đi công tác trở về, anh báo cho tôi hay, tôi sẽ sang lấy. ”
“ Được! ”
Trầm Cửu Ly hạ cánh tay xuống, chạm vào màn hình bấm tắt cuộc gọi.
Bên đây, Đinh Tẫn Dực cũng vừa vặn đến nhà riêng, căn biệt thự hiện đại ba tầng được thiết kế đơn giản, sang trọng, khá gần với dinh thự Đinh Gia.
Lúc này, sau khi tắm xong, Đinh Tẫn Dực quay ngược trở xuống phòng khách, còn mang theo Laptop và giấy tờ, đặt xuống sofa rồi vào trong phòng bếp rót nước.
Trở ra, anh ngồi tựa lưng về sau, không vội làm việc mà lấy điện thoại ra bấm, muốn xem hình ảnh của Trầm Cửu Ly được anh chụp tối qua.
Khuôn miệng bỗng chốc nhếch lên trông rất vui vẻ, ánh mắt mê muội tập trung vào gương mặt xinh tươi của cô, chú ý nhất vẫn là nụ cười rạng rỡ thu hút.
Sau đó, Đinh Tẫn Dực đặt điện thoại xuống bàn và làm việc, biểu cảm trên mặt như muốn nói “ không thể vì một mỹ nhân mà bỏ bê công việc ”.
Thế nhưng, chưa tròn mười phút sau, anh đã cầm lại và soạn tin gửi đến cho Trầm Cửu Ly, nội dung là:
“ Cô ngủ chưa?
- Tiền phí giữ áo khoác của cô một tuần nhớ thanh toán đầy đủ cho tôi nhé! ”
Trầm Cửu Ly vẫn chưa đi ngủ, cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, làm sao vào giấc khi trong đầu cứ nhớ đến lời nói của anh.
Đọc được tin nhắn, đôi môi nhỏ nhắn chúm chím, soạn tin trả lời:
“ Phiền anh gửi địa chỉ nhà anh cho tôi, tôi sẽ lập tức đến lấy. ”
“ Khuya rồi, cô đến nhà tôi e là không tiện lắm đâu. ”
Trầm Cửu Ly nằm ngửa ra giường, hớn hở vui vẻ soạn tin gửi lại:
“ Tôi chỉ đứng ngoài cổng. ”
Ngay sau đó, khuôn mặt của cô xám xịt và nụ cười tắt hẳn, bởi vì Đinh Tẫn Dực gửi địa chỉ sang thật và kèm dòng tin nhắn:
“ Tôi đợi cô! ”
Cô chỉ đùa thôi mà ~.
“ Thực sự thì đã trễ rồi, tôi đến quả thật không tiện.
- Vậy tiền phí bao nhiêu, tôi chuyển khoản cho anh. ”
“ Một bữa ăn!
- Quan trọng là cô nhớ đừng quỵt tôi nhé! ”
“ Con người của tôi cực kỳ uy tín đấy! ”
Vừa đọc xong tin nhắn, không biết Đinh Tẫn Dực nghĩ gì mà lại bật cười, công việc hình như đã bỏ khỏi đầu, sau đó nhanh nhẹn soạn tin:
“ Uy tín như cách cô hủy cuộc hẹn với Giản Bái Sơn để đi ăn cùng tôi ư? ”
Aaaa...
Trầm Cửu Ly hét lớn, quăng điện thoại sang một bên, kéo chăn chùm kín lên đầu với khuôn mặt đỏ bừng không biết là đang tức hay xấu hổ.
Hiện tại trong lòng cô, Đinh Tẫn Dực âm điểm!
Hơn năm phút sau đó, không thấy Trầm Cửu Ly trả lời tin nhắn, nghĩ cô đã giận nên anh chủ động gọi điện.
Nhưng lúc này cô làm giá, quyết định không nghe.
Và sau đó, anh gửi tin nhắn đến.
“ Giận tôi rồi à? ”
“ Áo khoác đó anh giữ để mặc luôn đi, tôi không lấy nữa! ”
...----------------...
/42
|