Mười mấy năm trước kia, nguyên chủ cũng từng nghĩ tới đi săn, ngày cha mẹ hắn còn ở bộ lạc tiến hành săn thú tập thể từng mang theo hắn đi ra ngoài, dạy hắn như thế nào đi săn.
Người trong bộ lạc phần lớn có hình thú, nhưng rất nhiều người hình thú cũng không mạnh, chẳng hạn như hình thú nếu là sơn dương, lúc chạy trốn biến thành hình thú khá tốt, lúc đi săn thì kỳ thật căn bản không dùng được hình thú.
Tuy nguyên chủ vẫn luôn không có thức tỉnh hình thú, nhưng theo lý, hắn vẫn có thể dùng hình thái loài người đi săn.
Nhưng sau khi nguyên chủ đi theo cha mẹ ra ngoài, đã bị dọa tới rồi.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, nguyên chủ từ nhỏ sống trong nhung lụa chưa từng chịu đói chịu lạnh, không muốn đi thiệp hiểm!
Cha mẹ nguyên chủ không có biện pháp, hơn nữa bọn họ cảm thấy nguyên chủ tương lai hẳn là có thể thức tỉnh ra hình thú cường đại, có hình thú cường đại, chắc là hắn sẽ dám ra ngoài đi săn…… Nên không có cưỡng cầu nguyên chủ, tiếp tục nuôi hắn.
Kết quả chờ cha mẹ nguyên chủ đều đã chết, nguyên chủ cũng không thức tỉnh ra hình thú.
Bộ lạc Cự Hổ phân phối đồ ăn, tương đối mà nói thật công bằng, cũng sẽ chiếu cố đến già yếu bệnh tàn.
Đội săn thú bọn họ săn được con mồi, sau khi mang về bộ lạc, tộc trưởng sẽ dựa theo cống hiến của đội săn thú, đem phần thịt tốt nhất chia cho người trong đội săn thú trước.
Ngoài ra, người già trẻ em trong tộc còn có người thân thể không tốt thu thập đến trái cây thực vật có thể ăn, cũng sẽ từ lão nhân đức cao vọng trọng dựa theo mỗi người cống hiến trong đội thu thập, đem trong đó những phần tốt nhất trong đó chia cho những người trong đội thu thập trước.
Sau đó, thịt dư lại không tốt như vậy và các loại đồ vật đội thu thập tìm được lại dùng nồi to nấu lên, chia đều trung bình cho mọi người trong bộ lạc.
Phân chia đồ ăn như vậy có thể bảo đảm mỗi người trong bộ lạc đều có cái gì đó để ăn, không đến mức người già rồi làm không nổi chỉ có thể sống sờ sờ đói chết, nhưng này chút đồ ăn chia trung bình cho mỗi cá nhân này thật sự không nhiều lắm, chỉ có thể bảo đảm bọn họ không bị đói chết.
Người tham dự lao động được chia thêm đồ ăn khác, có thể thêm thức ăn, có thể cho người nhà mình ăn uống no đủ, nhưng người chỉ dựa vào bộ lạc chia trung bình ra ăn thì không tránh được chịu đói.
Lúc cha mẹ nguyên chủ còn trên đời, cha mẹ hắn sẽ đem phần thịt được chia ngon lành cho nguyên chủ ăn, nguyên chủ cũng không chịu đói, nhưng cha mẹ vừa chết, nguyên chủ liền ăn không đủ no.
Người bình thường sau khi ăn không đủ no sẽ lựa chọn gia nhập đội săn thú, nhưng nguyên chủ thì khác, hắn suy nghĩ một phương pháp khác —— hắn tính toán tìm một bạn lữ có khả năng tới nuôi mình.
Nguyên chủ lớn lên đẹp, còn thích sạch sẽ, mẹ hắn còn là tộc trưởng…… Khi nguyên chủ còn nhỏ, trẻ con trong bộ lạc, bất luận nam nữ, đều thích chơi cùng nguyên chủ, cũng đều thích nguyên chủ.
Lúc ấy người lớn trong bộ lạc cũng đồng dạng thích nguyên chủ —— bọn họ cảm thấy hình thú của nguyên chủ trong tương lai nhất định sẽ rất lợi hại, thậm chí rất có khả năng sẽ tiếp nhận mẹ hắn, trở thành tộc trưởng đời sau.
Nguyên chủ cứ lớn lên trong thổi phồng như vậy, cứ đương nhiên mà cảm thấy chính mình rất lợi hại, ai cũng chướng mắt.
Sau khi cha mẹ hắn chết, hắn cũng chưa thanh tỉnh, hắn tự tin tràn đầy mà…… Theo đuổi trong nữ thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc - Hổ Xuân!
Bộ lạc này gọi là bộ lạc Cự Hổ là bởi vì hình thú mạnh nhất trong bộ lạc thường thường là hổ, hơn nữa mỗi một thế hệ đều có năm sáu cá nhân thức tỉnh ra hình thú là hổ.
Hổ Xuân và nguyên chủ tuổi tương đương, còn chưa có bạn lữ, hình thú còn là hổ…… Nàng là cô gái được hoan nghênh nhất trong bộ lạc, căn bản không thiếu người theo đuổi.
Ngay từ đầu người nguyên chủ theo đuổi nàng, thái độ của nàng cũng không tệ lắm. Tuy nói với nguyên chủ rằng nàng thích cường giả, cự tuyệt nguyên chủ, nhưng cố gắng khuyên nguyên chủ vài câu, còn nói nàng có thể dạy nguyên chủ săn thú, bởi vì khi nàng còn nhỏ, mẹ nguyên chủ đã dạy nàng đi săn.
Nhưng nguyên chủ không chịu đi săn thú không nói, còn bắt đầu chết quấn lấy nàng không bỏ.
Chết quấn lấy nàng không bỏ thì thôi…… Người khác theo đuổi Hổ Xuân, đều là đưa đồ ăn cho Hổ Xuân, nguyên chủ theo đuổi Hổ Xuân, thế mà còn chạy đến chỗ Hổ Xuân cọ cơm.
Hổ Xuân ngay từ đầu cho hắn ăn mấy bữa, sau lại chịu không nổi, lại không cho phép nguyên chủ tiến vào cửa nhà nàng nữa.
Lúc này, nguyên chủ còn không buông tay, thổ lộ các kiểu, buổi tối cũng chạy đến ngủ trước cửa nhà Hổ Xuân.
Hổ Xuân tức giận đến không chịu được, dùng hình người đánh nguyên chủ một trận.
Nguyên chủ lớn như vậy lần đầu tiên bị đánh, cũng không biết có phải bởi vì bị kích thích hay không, hắn thức tỉnh ra hình thú, biến thành một con Teddy, kẹp chặt cái đuôi chạy mất.
Hình thú của hắn căn bản không phải là hổ như mọi người cho rằng, ngược lại là một con chó lông dài thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu…… Mọi người cảm thấy, hắn chắc chắn sẽ không dây dưa Hổ Xuân nữa.
Nguyên chủ cũng xác thật có một đoạn thời gian không có đi tìm Hổ Xuân.
Nhưng hắn cũng không từ bỏ.
Nguyên chủ tìm được rồi một loại dược vật có thể kích phát kỳ động dục của người khác, trộm cho Hổ Xuân ăn, ý đồ bá vương ngạnh thượng cung*.
(*Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)
Ở thế giới này, bởi vì còn ở vào xã hội tiền sử, tuy rằng cũng có người sẽ tạo thành gia đình sinh hoạt, nhưng mọi người đối với chuyện tình dục sinh sản, tương đối mà nói rất cởi mở.
Nếu hai người dưới sự chứng kiến của Thần Thú kết thành bạn lữ, vậy bọn họ đại khái sẽ vẫn luôn ở bên nhau, không phản bội đối phương, thật sự làm chuyện có lỗi với bạn lữ, còn sẽ bị người khinh thường.
Nhưng trước khi chưa có bạn lữ, làm gì thì cũng không hiếm lạ.
Rất nhiều người còn cả đời đều sẽ không tìm bạn lữ.
Trong bộ lạc, người trẻ tuổi mười mấy hai mươi mấy tuổi, không có bạn lữ, nhìn vừa mắt liền chui vào hốc cây, chuyện mỗi ngày thay đổi người ngủ cũng không hiếm thấy.
Hổ Xuân không thiếu cùng người chui hốc cây, mục tiêu nhân sinh của nàng vẫn là ngủ với tộc trưởng, sinh một đứa trẻ cường đại giống như tộc trưởng.
Nhưng muốn chui hốc cây với người ta là yêu cầu đối phương đồng ý!
Nói như vậy, sau khi một người coi trọng một người khác, sẽ đưa đồ ăn cho người kia.
Nếu người nọ không nhận thì chính là không đồng ý, nếu người nọ nhận, vậy đại biểu đồng ý, người đưa đồ ăn buổi tối liền có thể đi tìm người nhận đồ ăn, chui hốc cây của đối phương.
Ừm, đưa đồ ăn không cần phải là đàn ông, phụ nữ cũng sẽ làm như vậy, chẳng hạn như vị tộc trưởng kia của bọn họ, mỗi ngày đều sẽ có vài phụ nữ đưa đồ ăn cho y.
Chỉ là y chưa từng nhận lấy.
Nếu nguyên chủ đưa đồ ăn cho Hổ Xuân, Hổ Xuân nói không chừng sẽ bởi vì hắn lớn lên tốt, đồng ý cùng hắn có đoạn tình duyên sương sớm, nhưng nguyên chủ không đưa!
Nguyên chủ dùng thủ đoạn đê tiện, ý đồ chui hốc cây Hổ Xuân, hành vi như vậy chọc giận Hổ Xuân, Hổ Xuân dưới sự giận dữ liền đánh nguyên chủ một trận, lại xách theo nguyên chủ, ở trong đêm đen, ném nguyên chủ ra bên ngoài bộ lạc.
Hổ Xuân kỳ thật không ném nguyên chủ quá xa, chỉ ở xung quanh bộ lạc, nơi này căn bản không có cái gì nguy hiểm.
Nhưng nguyên chủ lá gan quá nhỏ, bị dọa đến không chịu được, biến thành hình thú trốn vào một cái hốc cây nhỏ.
Trong hốc cây nhỏ kia có có thằn lằn nhỏ, con thằn lằn kia…. Cắn hình thú nguyên chủ thành trọng thương.
Loại chó kiểng này…. Thật sự rất yếu ớt.
Ngày hôm sau, nguyên chủ được người trong bộ lạc tìm được, mang về bộ lạc, sau đó không được hai ngày đã bệnh chết, hắn cứ như vậy xuyên đến trên người nguyên chủ.
Còn đáp ứng nguyên chủ một điều kiện —— muốn tìm một bạn lữ càng cường đại hơn Hổ Xuân.
Ngôn Cảnh Tắc có hơi muốn lập tức đi tìm chết, sau đó đi làm khủng long bạo chúa.
Hắn một chút cũng không muốn tìm bạn lữ.
Loài người thế giới này với hắn mà nói không khác gì khủng long bạo chúa, tại sao hắn phải tìm loài người làm bạn lữ?
Từ từ…… Nếu không khác nhau, sau này hắn có thể dùng tinh thần lực khống chế một con khủng long bạo chúa, làm bộ là bạn lữ của mình!
Khủng long bạo chúa so như thế nào cũng thắng hơn Hổ Xuân hết!
Hắn đã tiến vào thế giới này, đi ra ngoài lại một lần nữa tiến vào là sẽ xúc phạm tới thế giới này, chuyện đáp ứng người ta mà không hoàn thành cũng sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng với hắn……
Tới đâu hay tới đó vậy!
Ngôn Cảnh Tắc làm quyết định xong liền ngồi bên cạnh hốc cây của mình, chờ đội săn thú đến.
Hình người của nguyên chủ xem như cao lớn, lại là người trẻ tuổi 18, ăn uống cũng rất lớn.
Đồ ăn chia trung bình trong bộ lạc cho hắn, căn bản là không đủ hắn ăn, này còn chưa tính, người khác cầm đồ ăn sẽ từ từ ăn, nhưng hắn một bữa liền ăn sạch!
Cho nên lần cuối thân thể này ăn gì đó, đã là hôm trước….
Hắn thật sự đặc biệt đặc biệt đói.
Cố tình hắn bị gãy chân, xương sườn cũng gãy, cho dù có tinh thần lực, bộ dáng này đi ra ngoài cũng có thể là tìm chết.
Ngôn Cảnh Tắc trông mòn con mắt, bụng đã đói đến thầm thì kêu.
Bên người hắn, đứa bé tên Cục Đá, hình thú là con khỉ cũng rất đói bụng, liền từ trong lòng ngực móc một nhánh cây ra nhai.
Nhánh cây này là bẻ xuống từ một loại cây bị người trong bộ lạc coi là ngọt, loại cây này non, nhai lên ngọt ngào, ăn vô cùng ngon.
Nhưng chúng nó chỉ có thể làm đồ ăn vặt, không ăn thịt mà nói, người sẽ không có sức lực.
“Về rồi!” Lại có một đứa bé từ nơi xa chạy tới, một bên chạy một bên kêu, mà theo tiếng la của nó, Ngôn Cảnh Tắc thấy được người trong đội săn thú.
Đi đầu đội sắn thú chính là tộc trưởng của bộ lạc này sau khi mẹ hắn chết - Tu.
Nhân sinh của Tu hoàn toàn khác biệt với nguyên chủ.
Y là đứa trẻ được người bộ lạc Cự Hổ vô ý nhặt được.
Bởi vì là cái đứa trẻ, người trong bộ lạc đã mang y về nuôi. Chỉ là y không có cha mẹ, sau khi tới bộ lạc cũng chỉ có đồ ăn chia trung bình có thể ăn, còn không có chỗ ở.
Y sống không tốt lắm, nhưng đến bộ lạc không bao lâu, y đã thức tỉnh, hình thú cũng giống như mẹ nguyên chủ, là hổ răng kiếm hi hữu!
Cũng là lúc ấy trong bộ lạc, trừ mẹ hắn ra, hổ răng kiếm duy nhất.
Người trong bộ lạc hoàn toàn tiếp nhận y, còn có một ông lão nhận nuôi y, cho hắn vào hốc cây của mình ở…… Sau đó Tu liền càng ngày càng tốt.
Mười mấy tuổi y liền gia nhập đội săn thú, tuy lúc cha mẹ nguyên chủ qua đời, y chỉ có mười chín tuổi, nhưng y vẫn đánh bại mọi người khác, trở thành tộc trưởng.
Hiện tại y đã đầu hai mươi, càng thêm vô cùng cường tráng, toàn bộ nữ giới không có bạn lữ trong bộ lạc cơ hồ đều muốn trở thành bạn lữ của y.
Dù không làm được bạn lữ cũng muốn ngủ với y một giấc, sinh một đứa bé.
Giờ phút này, Tu khiêng một khối to thịt trở về, trên người còn có máu bắn lên…… Nhìn hung hãn lại mê người.
Trong đầu Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy —— nguyên chủ muốn tìm bạn lữ càng cường đại hơn Hổ Xuân, chính là người này đi?!
Người trong bộ lạc phần lớn có hình thú, nhưng rất nhiều người hình thú cũng không mạnh, chẳng hạn như hình thú nếu là sơn dương, lúc chạy trốn biến thành hình thú khá tốt, lúc đi săn thì kỳ thật căn bản không dùng được hình thú.
Tuy nguyên chủ vẫn luôn không có thức tỉnh hình thú, nhưng theo lý, hắn vẫn có thể dùng hình thái loài người đi săn.
Nhưng sau khi nguyên chủ đi theo cha mẹ ra ngoài, đã bị dọa tới rồi.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, nguyên chủ từ nhỏ sống trong nhung lụa chưa từng chịu đói chịu lạnh, không muốn đi thiệp hiểm!
Cha mẹ nguyên chủ không có biện pháp, hơn nữa bọn họ cảm thấy nguyên chủ tương lai hẳn là có thể thức tỉnh ra hình thú cường đại, có hình thú cường đại, chắc là hắn sẽ dám ra ngoài đi săn…… Nên không có cưỡng cầu nguyên chủ, tiếp tục nuôi hắn.
Kết quả chờ cha mẹ nguyên chủ đều đã chết, nguyên chủ cũng không thức tỉnh ra hình thú.
Bộ lạc Cự Hổ phân phối đồ ăn, tương đối mà nói thật công bằng, cũng sẽ chiếu cố đến già yếu bệnh tàn.
Đội săn thú bọn họ săn được con mồi, sau khi mang về bộ lạc, tộc trưởng sẽ dựa theo cống hiến của đội săn thú, đem phần thịt tốt nhất chia cho người trong đội săn thú trước.
Ngoài ra, người già trẻ em trong tộc còn có người thân thể không tốt thu thập đến trái cây thực vật có thể ăn, cũng sẽ từ lão nhân đức cao vọng trọng dựa theo mỗi người cống hiến trong đội thu thập, đem trong đó những phần tốt nhất trong đó chia cho những người trong đội thu thập trước.
Sau đó, thịt dư lại không tốt như vậy và các loại đồ vật đội thu thập tìm được lại dùng nồi to nấu lên, chia đều trung bình cho mọi người trong bộ lạc.
Phân chia đồ ăn như vậy có thể bảo đảm mỗi người trong bộ lạc đều có cái gì đó để ăn, không đến mức người già rồi làm không nổi chỉ có thể sống sờ sờ đói chết, nhưng này chút đồ ăn chia trung bình cho mỗi cá nhân này thật sự không nhiều lắm, chỉ có thể bảo đảm bọn họ không bị đói chết.
Người tham dự lao động được chia thêm đồ ăn khác, có thể thêm thức ăn, có thể cho người nhà mình ăn uống no đủ, nhưng người chỉ dựa vào bộ lạc chia trung bình ra ăn thì không tránh được chịu đói.
Lúc cha mẹ nguyên chủ còn trên đời, cha mẹ hắn sẽ đem phần thịt được chia ngon lành cho nguyên chủ ăn, nguyên chủ cũng không chịu đói, nhưng cha mẹ vừa chết, nguyên chủ liền ăn không đủ no.
Người bình thường sau khi ăn không đủ no sẽ lựa chọn gia nhập đội săn thú, nhưng nguyên chủ thì khác, hắn suy nghĩ một phương pháp khác —— hắn tính toán tìm một bạn lữ có khả năng tới nuôi mình.
Nguyên chủ lớn lên đẹp, còn thích sạch sẽ, mẹ hắn còn là tộc trưởng…… Khi nguyên chủ còn nhỏ, trẻ con trong bộ lạc, bất luận nam nữ, đều thích chơi cùng nguyên chủ, cũng đều thích nguyên chủ.
Lúc ấy người lớn trong bộ lạc cũng đồng dạng thích nguyên chủ —— bọn họ cảm thấy hình thú của nguyên chủ trong tương lai nhất định sẽ rất lợi hại, thậm chí rất có khả năng sẽ tiếp nhận mẹ hắn, trở thành tộc trưởng đời sau.
Nguyên chủ cứ lớn lên trong thổi phồng như vậy, cứ đương nhiên mà cảm thấy chính mình rất lợi hại, ai cũng chướng mắt.
Sau khi cha mẹ hắn chết, hắn cũng chưa thanh tỉnh, hắn tự tin tràn đầy mà…… Theo đuổi trong nữ thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc - Hổ Xuân!
Bộ lạc này gọi là bộ lạc Cự Hổ là bởi vì hình thú mạnh nhất trong bộ lạc thường thường là hổ, hơn nữa mỗi một thế hệ đều có năm sáu cá nhân thức tỉnh ra hình thú là hổ.
Hổ Xuân và nguyên chủ tuổi tương đương, còn chưa có bạn lữ, hình thú còn là hổ…… Nàng là cô gái được hoan nghênh nhất trong bộ lạc, căn bản không thiếu người theo đuổi.
Ngay từ đầu người nguyên chủ theo đuổi nàng, thái độ của nàng cũng không tệ lắm. Tuy nói với nguyên chủ rằng nàng thích cường giả, cự tuyệt nguyên chủ, nhưng cố gắng khuyên nguyên chủ vài câu, còn nói nàng có thể dạy nguyên chủ săn thú, bởi vì khi nàng còn nhỏ, mẹ nguyên chủ đã dạy nàng đi săn.
Nhưng nguyên chủ không chịu đi săn thú không nói, còn bắt đầu chết quấn lấy nàng không bỏ.
Chết quấn lấy nàng không bỏ thì thôi…… Người khác theo đuổi Hổ Xuân, đều là đưa đồ ăn cho Hổ Xuân, nguyên chủ theo đuổi Hổ Xuân, thế mà còn chạy đến chỗ Hổ Xuân cọ cơm.
Hổ Xuân ngay từ đầu cho hắn ăn mấy bữa, sau lại chịu không nổi, lại không cho phép nguyên chủ tiến vào cửa nhà nàng nữa.
Lúc này, nguyên chủ còn không buông tay, thổ lộ các kiểu, buổi tối cũng chạy đến ngủ trước cửa nhà Hổ Xuân.
Hổ Xuân tức giận đến không chịu được, dùng hình người đánh nguyên chủ một trận.
Nguyên chủ lớn như vậy lần đầu tiên bị đánh, cũng không biết có phải bởi vì bị kích thích hay không, hắn thức tỉnh ra hình thú, biến thành một con Teddy, kẹp chặt cái đuôi chạy mất.
Hình thú của hắn căn bản không phải là hổ như mọi người cho rằng, ngược lại là một con chó lông dài thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu…… Mọi người cảm thấy, hắn chắc chắn sẽ không dây dưa Hổ Xuân nữa.
Nguyên chủ cũng xác thật có một đoạn thời gian không có đi tìm Hổ Xuân.
Nhưng hắn cũng không từ bỏ.
Nguyên chủ tìm được rồi một loại dược vật có thể kích phát kỳ động dục của người khác, trộm cho Hổ Xuân ăn, ý đồ bá vương ngạnh thượng cung*.
(*Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)
Ở thế giới này, bởi vì còn ở vào xã hội tiền sử, tuy rằng cũng có người sẽ tạo thành gia đình sinh hoạt, nhưng mọi người đối với chuyện tình dục sinh sản, tương đối mà nói rất cởi mở.
Nếu hai người dưới sự chứng kiến của Thần Thú kết thành bạn lữ, vậy bọn họ đại khái sẽ vẫn luôn ở bên nhau, không phản bội đối phương, thật sự làm chuyện có lỗi với bạn lữ, còn sẽ bị người khinh thường.
Nhưng trước khi chưa có bạn lữ, làm gì thì cũng không hiếm lạ.
Rất nhiều người còn cả đời đều sẽ không tìm bạn lữ.
Trong bộ lạc, người trẻ tuổi mười mấy hai mươi mấy tuổi, không có bạn lữ, nhìn vừa mắt liền chui vào hốc cây, chuyện mỗi ngày thay đổi người ngủ cũng không hiếm thấy.
Hổ Xuân không thiếu cùng người chui hốc cây, mục tiêu nhân sinh của nàng vẫn là ngủ với tộc trưởng, sinh một đứa trẻ cường đại giống như tộc trưởng.
Nhưng muốn chui hốc cây với người ta là yêu cầu đối phương đồng ý!
Nói như vậy, sau khi một người coi trọng một người khác, sẽ đưa đồ ăn cho người kia.
Nếu người nọ không nhận thì chính là không đồng ý, nếu người nọ nhận, vậy đại biểu đồng ý, người đưa đồ ăn buổi tối liền có thể đi tìm người nhận đồ ăn, chui hốc cây của đối phương.
Ừm, đưa đồ ăn không cần phải là đàn ông, phụ nữ cũng sẽ làm như vậy, chẳng hạn như vị tộc trưởng kia của bọn họ, mỗi ngày đều sẽ có vài phụ nữ đưa đồ ăn cho y.
Chỉ là y chưa từng nhận lấy.
Nếu nguyên chủ đưa đồ ăn cho Hổ Xuân, Hổ Xuân nói không chừng sẽ bởi vì hắn lớn lên tốt, đồng ý cùng hắn có đoạn tình duyên sương sớm, nhưng nguyên chủ không đưa!
Nguyên chủ dùng thủ đoạn đê tiện, ý đồ chui hốc cây Hổ Xuân, hành vi như vậy chọc giận Hổ Xuân, Hổ Xuân dưới sự giận dữ liền đánh nguyên chủ một trận, lại xách theo nguyên chủ, ở trong đêm đen, ném nguyên chủ ra bên ngoài bộ lạc.
Hổ Xuân kỳ thật không ném nguyên chủ quá xa, chỉ ở xung quanh bộ lạc, nơi này căn bản không có cái gì nguy hiểm.
Nhưng nguyên chủ lá gan quá nhỏ, bị dọa đến không chịu được, biến thành hình thú trốn vào một cái hốc cây nhỏ.
Trong hốc cây nhỏ kia có có thằn lằn nhỏ, con thằn lằn kia…. Cắn hình thú nguyên chủ thành trọng thương.
Loại chó kiểng này…. Thật sự rất yếu ớt.
Ngày hôm sau, nguyên chủ được người trong bộ lạc tìm được, mang về bộ lạc, sau đó không được hai ngày đã bệnh chết, hắn cứ như vậy xuyên đến trên người nguyên chủ.
Còn đáp ứng nguyên chủ một điều kiện —— muốn tìm một bạn lữ càng cường đại hơn Hổ Xuân.
Ngôn Cảnh Tắc có hơi muốn lập tức đi tìm chết, sau đó đi làm khủng long bạo chúa.
Hắn một chút cũng không muốn tìm bạn lữ.
Loài người thế giới này với hắn mà nói không khác gì khủng long bạo chúa, tại sao hắn phải tìm loài người làm bạn lữ?
Từ từ…… Nếu không khác nhau, sau này hắn có thể dùng tinh thần lực khống chế một con khủng long bạo chúa, làm bộ là bạn lữ của mình!
Khủng long bạo chúa so như thế nào cũng thắng hơn Hổ Xuân hết!
Hắn đã tiến vào thế giới này, đi ra ngoài lại một lần nữa tiến vào là sẽ xúc phạm tới thế giới này, chuyện đáp ứng người ta mà không hoàn thành cũng sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng với hắn……
Tới đâu hay tới đó vậy!
Ngôn Cảnh Tắc làm quyết định xong liền ngồi bên cạnh hốc cây của mình, chờ đội săn thú đến.
Hình người của nguyên chủ xem như cao lớn, lại là người trẻ tuổi 18, ăn uống cũng rất lớn.
Đồ ăn chia trung bình trong bộ lạc cho hắn, căn bản là không đủ hắn ăn, này còn chưa tính, người khác cầm đồ ăn sẽ từ từ ăn, nhưng hắn một bữa liền ăn sạch!
Cho nên lần cuối thân thể này ăn gì đó, đã là hôm trước….
Hắn thật sự đặc biệt đặc biệt đói.
Cố tình hắn bị gãy chân, xương sườn cũng gãy, cho dù có tinh thần lực, bộ dáng này đi ra ngoài cũng có thể là tìm chết.
Ngôn Cảnh Tắc trông mòn con mắt, bụng đã đói đến thầm thì kêu.
Bên người hắn, đứa bé tên Cục Đá, hình thú là con khỉ cũng rất đói bụng, liền từ trong lòng ngực móc một nhánh cây ra nhai.
Nhánh cây này là bẻ xuống từ một loại cây bị người trong bộ lạc coi là ngọt, loại cây này non, nhai lên ngọt ngào, ăn vô cùng ngon.
Nhưng chúng nó chỉ có thể làm đồ ăn vặt, không ăn thịt mà nói, người sẽ không có sức lực.
“Về rồi!” Lại có một đứa bé từ nơi xa chạy tới, một bên chạy một bên kêu, mà theo tiếng la của nó, Ngôn Cảnh Tắc thấy được người trong đội săn thú.
Đi đầu đội sắn thú chính là tộc trưởng của bộ lạc này sau khi mẹ hắn chết - Tu.
Nhân sinh của Tu hoàn toàn khác biệt với nguyên chủ.
Y là đứa trẻ được người bộ lạc Cự Hổ vô ý nhặt được.
Bởi vì là cái đứa trẻ, người trong bộ lạc đã mang y về nuôi. Chỉ là y không có cha mẹ, sau khi tới bộ lạc cũng chỉ có đồ ăn chia trung bình có thể ăn, còn không có chỗ ở.
Y sống không tốt lắm, nhưng đến bộ lạc không bao lâu, y đã thức tỉnh, hình thú cũng giống như mẹ nguyên chủ, là hổ răng kiếm hi hữu!
Cũng là lúc ấy trong bộ lạc, trừ mẹ hắn ra, hổ răng kiếm duy nhất.
Người trong bộ lạc hoàn toàn tiếp nhận y, còn có một ông lão nhận nuôi y, cho hắn vào hốc cây của mình ở…… Sau đó Tu liền càng ngày càng tốt.
Mười mấy tuổi y liền gia nhập đội săn thú, tuy lúc cha mẹ nguyên chủ qua đời, y chỉ có mười chín tuổi, nhưng y vẫn đánh bại mọi người khác, trở thành tộc trưởng.
Hiện tại y đã đầu hai mươi, càng thêm vô cùng cường tráng, toàn bộ nữ giới không có bạn lữ trong bộ lạc cơ hồ đều muốn trở thành bạn lữ của y.
Dù không làm được bạn lữ cũng muốn ngủ với y một giấc, sinh một đứa bé.
Giờ phút này, Tu khiêng một khối to thịt trở về, trên người còn có máu bắn lên…… Nhìn hung hãn lại mê người.
Trong đầu Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy —— nguyên chủ muốn tìm bạn lữ càng cường đại hơn Hổ Xuân, chính là người này đi?!
/194
|