Ngày hôm sau, Hổ Tu cũng như mọi hôm, sớm thức dậy.
Y vừa thức dậy đã cảm giác đã có người dựa gần mình.
Mùi vị quen thuộc này…. Là Muối.
Ký ức tối hôm qua chậm rãi hiện lên trong đầu…… Tim Hổ Tu đập nhanh hơn!
Toàn bộ người trong bộ lạc đều biết y và Muối ở bên nhau!
Thật không tệ!
Vậy thì, sau này chắc chắn không ai dám mơ ước Muối nữa!
Còn có…… Muối không có hốc cây, chỉ có thể cùng y ở một chỗ…… Quả thực vừa lòng hết sức!
Chỉ là đồ đạc trong hốc của y quá nhiều, hai người ở có hơi chen chúc…… Từ từ, y có thể thu thập một chút hốc cây của Muối, dù không thể lấy tới ở, để đồ đạc cũng có thể.
Đương nhiên đồ ăn không thể đặt ở đó…… Đồ ăn mà nói, y xử lý một chút phía trên hốc cây, đặt đồ ăn trên đỉnh đầu là được.
Hổ Tu nhìn chằm chằm đỉnh hốc cây của mình, suy nghĩ không ít chuyện, sau đó đột nhiên nhớ tới một sự kiện —— hôm nay bọn họ còn muốn đi săn!
Y vội vàng từ hốc cây bò ra ngoài, nhưng thời gian vẫn là chậm hơn một chút so với bình thường—— những người khác trong bộ lạc đều đã dậy, lúc này còn cùng nhau nhìn về phía y.
Hổ Tu mặt không biểu cảm mà nhìn về phía bọn họ: “Đều chuẩn bị tốt rồi sao? Vậy xuất phát!”
“Tộc trưởng, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, nhưng anh…… Anh ăn gì chưa? Cái gì cũng không mang theo?” Thường bọn họ ra cửa đều sẽ mang chút đồ ăn, mang vũ khí gì đó, hai tay Hổ Tu trống trơn.
Hổ Tu: “……”
Hổ Tu về lại hốc cây, cầm một miếng thịt, lại cầm một cây gậy.
Chờ lấy xong, y thông qua ánh sáng cửa động thấu vào, nhìn thấy Muối híp mắt nằm ở nơi đó, đã thức dậy.
Hổ Tu ngứa ngáy trong lòng, thò lại gần hôn hắn một ngụm: “Em ở nhà đợi ngoan, chờ tôi trở về!”
Nói xong, Hổ Tu liền từ cửa động chui ra ngoài.
Y cảm thấy mình đặc biệt khí phách!
Còn Muối, chính là tiểu kiều thê y nuôi ở nhà!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không phải nghĩ như vậy, hắn nhìn Hổ Tu rời đi, chợt cảm thấy…… Thứ như váy da thú này, thật sự không bảo hiểm. . Truyện Đô Thị
Ban nãy hắn nằm là có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, lúc Hổ Tu bò ra bên ngoài càng là……
Hắn cần thiết làm ra quần áo có thể mặc mới được!
Chỉ là…… Gần đây hình như không có thứ gì thể dùng để dệt?
Nếu thực vật giữ ấm như bông có gần bộ lạc, thú nhân trong bộ lạc chắc chắn đã sớm thu thập về một đống lớn rồi!
Còn dùng da lông để tiến hành dệt…… Rất nhiều khủng long có lông dài, nhưng lông kia của chúng căn bản không thể dùng để dệt.
Còn lông của những người khác trong bộ lạc…. Không ai nguyện ý để cho người khác cạo trọc hình thú của mình!
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy, hắn vẫn là dưỡng thương trước tương đối tốt hơn.
Không bao giờ lo lắng đồ ăn thiếu, hẳn là lại qua vài ngày, thương thế của hắn sẽ có thể hoàn toàn khỏi hẳn, sau đó hắn sẽ có thể bắt đầu tăng lên thực lực của mình!
Ngôn Cảnh Tắc ăn uống no đủ, bò ra khỏi hốc cây.
Đội săn thú và đội thu thập đều đã đi rồi, nhưng trong bộ lạc vẫn còn có người.
Trong đó có năm thanh tráng, đây là thay phiên từ đội săn thú tuyển ra để bảo vệ người trong bộ lạc, lúc chia đồ ăn thì bọn họ cũng sẽ được phần nhiều như những người khác của đội săn thú.
Còn có bảy tám người già yếu bệnh tàn, còn có mấy đứa bé nhỏ tuổi.
Ngôn Cảnh Tắc từ hốc cây ra tới, những người này đều nhìn về phía hắn, mà trong những người này, còn có cậu của nguyên chủ.
Ngôn Cảnh Tắc cầm một miếng thịt đi về phía cậu mình, đem thịt đưa cho ông: “Trước kia cậu giúp con, thịt này là trả cho cậu.”
Cần phải đem lý do tặng thịt nói rõ ràng, bằng không sẽ bị hiểu lầm.
Lão nhân này không chút do dự nhận thịt, lại nói: “Mày ở chỗ tộc trưởng nhớ rõ ăn ít một chút, miễn cho ngày nào đó tộc trưởng không cần mày nữa, đuổi mày đi.”
“Sẽ không.” Ngôn Cảnh Tắc rất chắc chắn.
Dù Hổ Tu Hổ Tu thích chính là nguyên chủ thân thể này mà không phải hắn, Hổ Tu cũng không có khả năng đi tìm người khác.
Người bình thường cũng không thể tưởng được, Hổ Tu cùng hắn ở bên nhau, kỳ thật Hổ Tu là phía dưới.
“Hừ.” Cậu nguyên chủ hừ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ông cảm thấy sau khi Muối cùng tộc trưởng ở bên nhau, nếu không biết thu liễm một chút, mỗi ngày ham ăn biếng làm, một ngày nào đó sẽ bị tộc trưởng ghét bỏ.
Tộc trưởng cũng không phải là cha mẹ của Muối!
Ngôn Cảnh Tắc lấy dây đằng do người đội thu thập lấy về từ trên đất trống trong bộ lạc.
Bộ lạc bọn họ sẽ dùng dây đằng bện một ít đồ vật đơn giản, chẳng hạn như cửa linh tinh, có điều bọn họ tay nghề bện không tốt, có thể biên ra tới rất ít thứ, cũng dùng không bao nhiêu dây đằng.
Hơn nữa thứ này không thể ăn, trong bộ lạc đều là phóng một đống, ai muốn dùng thì lấy.
Ngôn Cảnh Tắc trở lại hốc cây Hổ Tu, bèn bắt đầu dùng dây đằng tiến hành bện.
Có tinh thần lực trợ giúp, kỹ xảo bện của hắn từ không biến thành một trăm chỉ mất một chút thời gian.
Sau đó…… Hắn bện một cái võng, treo trên đỉnh đầu, đem rất nhiều đồ vật trong hốc cây phóng tới trên đó.
Ngoài ra, cỏ khô Hổ Tu lấy về trải trong hốc cây mềm mại, hắn cũng sửa sang lại một lần, còn lấy cỏ khô có chút ẩm ướt ra bên ngoài phơi.
Hốc cây của Hổ Tu và người khác so ra đã cực kỳ sạch sẽ, nhưng chịu giới hạn trong người nguyên thủy, đồ vật bày biện linh tinh cũng không được chỉnh tề cho lắm.
Ngôn Cảnh Tắc giúp y thu thập một phen, hốc cây này nhìn đã hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Ngôn Cảnh Tắc cân nhắc, hắn còn có thể dùng gỗ tới dựng cái phòng nhỏ.
Người ở đây sẽ ở nhà cây, nhưng không có thói quen dựng nhà dưới tàng cây, đại khái là do dựng không tốt…. Nhưng hắn cảm thấy hắn có thể dựng một phòng ở nhỏ bên ngoài cửa hốc cây, coi như phòng khách của hắn và Hổ Tu.
Những cây đại thụ phần trên quá lớn, giữa lẫn nhau cũng có chút khoảng cách, đây là hoàn toàn có thể.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc bố trí nhà mình, Hổ Tu đang nói chuyện với người trong đội săn thú.
Tối hôm qua, hình thú Hổ Tu đặc biệt uy vũ, thế cho nên hôm nay mọi người ngay từ đầu nhìn thấy Hổ Tu đều không thể tránh né mà có chút sợ hãi.
Nhưng sau đó Hổ Tu đã quên lấy đồ……
Hổ Tu vẫn là Hổ Tu vốn có, thái độ của mọi người với Hổ Tu cũng khôi phục lại bình thường.
“Tộc trưởng, sao cậu lại trọng Muối?” Có người hỏi.
“Cậu ấy đẹp!” Hổ Tu nói.
“Đẹp có ích lợi gì, cường tráng mới là tốt nhất, tìm phụ nữ cường tráng mới có thể sinh con cái cường tráng!”
Hổ Tu cạn lời mà nhìn về phía hắn: “Tôi thích nam, nam sẽ không sinh con!”
Thật đúng vậy…… Nếu không tính toán sinh con, vậy không cần tìm bạn lữ cường tráng, nhưng là…… “Muối cũng sẽ không đi săn, hoàn toàn muốn cậu nuôi!”
“Ta nuôi nổi!” Hổ Tu nói.
Người hỏi chuyện trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng hỏi: “Tộc trưởng, cậu cảm thấy tôi lớn lên thế nào?”
Hổ Tu: “……”
Lại có người hỏi: “Tộc trưởng, anh là được Thần Thú ban ân? Đây là cảm giác gì? Có phải hiện tại toàn thân tràn ngập lực lượng không? Anh nghiên cứu hình thú của anh chưa? Có phải đặc biệt mạnh hay không?”
Hổ Tu: “……” Từ từ, tối hôm qua y vội vàng cùng Muối chui hốc cây, đều quên những việc này!
Hổ Tu chỉ có thể nói: “Hốc cây quá nhỏ, tối hôm qua tôi không rảnh nghiên cứu, hiện tại có thể nghiên cứu một chút.”
Hổ Tu trực tiếp biến thành hình thú.
Người trong bộ lạc đều xem ngây người.
Trong bộ lạc bọn họ cũng có hình thú khổng lồ, chẳng hạn như hình thú của lười bà bà, vô cùng lớn.
Nhưng những người hình thú rất lớn đó phần lớn là ăn cỏ, không có lực công kích gì, nhưng Hổ Tu thì khác.
Hình thú Hổ Tu vừa nhìn đã thấy tràn ngập lực công kích, hàm răng sắc nhọn kia sợ là có thể dễ dàng cắn đứt cổ khủng long loại nhỏ.
Quan trọng nhất chính là, hôm nay, bọn họ nhất định có thể bắt được con mồi cường tráng!
Mọi người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi săn, thật đúng là bắt được hai con khủng long.
Đây tuyệt đối là được mùa!
Hổ Tu càng thêm hoàn toàn quen thuộc hình thú của mình.
Y trở nên to lớn, còn trở nên càng cường tráng!
Này thật sự tốt quá!
Y khẳng định có thể nuôi Muối đến trắng trẻo mập mạp!
Hổ Tu vui vui vẻ vẻ mà trở lại bộ lạc, xa xa mà nhìn thấy Muối, nhịn không được liền muốn tiến lên, để Muối ôm mình một chút.
Không được, không thể mất mặt như vậy!
Hổ Tu nhanh đi đến trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, ném khối thịt khủng long lớn mình khiêng ném trên mặt đất trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, nói: “Tôi được Thần Thú ban ân, mạnh hơn rất nhiều, em yên tâm, chỉ cần em cùng tôi ở bên nhau, nhất định sẽ không đói bụng!”
Nói xong, Hổ Tu còn đĩnh đĩnh ngực.
Ngôn Cảnh Tắc sớm đã tưởng tượng như người khác đi chụp Hổ Tu ngực rồi, lúc này…… Không chút do dự duỗi tay vỗ vỗ.
Trên mặt Hổ Tu hơi hơi mang theo hồng: “Em đừng dính người như vậy!”
Lời nói thì nói như vậy, nhưng y một chút ý né tránh cũng không có.
Hổ Tu thật ra không ngại Muối dính người một chút, vỗ vỗ ngực mình nhiều một chút.
Nhưng y phải đi chia thịt……
Hổ Tu lưu luyến không rời mà rời khỏi Muối, bắt đầu phân chia thịt, tốc độ chia nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Mà chính y vẫn được chia đến thịt tốt nhất nhiều nhất.
Chia đều xong, y cầm thịt của mình rồi đến trước mặt Ngôn Cảnh Tắc: “Em muốn ăn thịt không?”
“Muốn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Biến thành hình thú cho tôi ôm một cái, tôi cho em ăn!” Hổ Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc.
Trước kia y nhìn thấy nam nữ trong bộ lạc vì một nửa kia chải vuốt lông gì đó, vô cùng hâm mộ.
Lông của y…… Rất trát người, còn rất nhiều cực kỳ dày, làm Muối giúp y rửa sạch thì phỏng chừng phải rửa sạch nửa ngày, Muối chắc chắn sẽ mệt luôn.
Nhưng y có thể giúp Muối rửa sạch lông tóc!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Muốn nhìn hình thú của hắn nói thẳng là được, thật sự không cần như vậy!
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp biến thành Teddy nho nhỏ.
Hổ Tu lập tức bế chó nhỏ lên, trái tim đều phải bị moe chết.
So sánh với bọn dê gì đó, chó nhỏ trước mắt thật sự đặc biệt đáng yêu!
Lông thật dài này nếu chải vuốt kĩ lưỡng một chút…. Hổ Tu từng cái vuốt ve lên, lại giúp Ngôn Cảnh Tắc chải vuốt lông.
Hình thú Ngôn Cảnh Tắc mới vừa biến ra không lâu, lông không có bởi vì rối linh tinh mà biến cong, nhìn còn thẳng thắn, hơn nữa rất dài, hoàn toàn có thể thắt cái bím tóc.
Mặt khác nâng niu hắn trong tay, ôm vào trong ngực, cảm giác sẽ càng tốt, mềm mại, nóng hầm hập.
Ngôn Cảnh Tắc: “Gâu!” Này quả thực chính là đang đùa giỡn hắn!
Buổi tối hắn nhất định phải thu thập Hổ Tu!
Người xung quanh: “……” Hóa ra khẩu vị tộc trưởng là thế này.
Hầy, hình thú của bọn họ vẫn là không đủ đáng yêu mà.
Y vừa thức dậy đã cảm giác đã có người dựa gần mình.
Mùi vị quen thuộc này…. Là Muối.
Ký ức tối hôm qua chậm rãi hiện lên trong đầu…… Tim Hổ Tu đập nhanh hơn!
Toàn bộ người trong bộ lạc đều biết y và Muối ở bên nhau!
Thật không tệ!
Vậy thì, sau này chắc chắn không ai dám mơ ước Muối nữa!
Còn có…… Muối không có hốc cây, chỉ có thể cùng y ở một chỗ…… Quả thực vừa lòng hết sức!
Chỉ là đồ đạc trong hốc của y quá nhiều, hai người ở có hơi chen chúc…… Từ từ, y có thể thu thập một chút hốc cây của Muối, dù không thể lấy tới ở, để đồ đạc cũng có thể.
Đương nhiên đồ ăn không thể đặt ở đó…… Đồ ăn mà nói, y xử lý một chút phía trên hốc cây, đặt đồ ăn trên đỉnh đầu là được.
Hổ Tu nhìn chằm chằm đỉnh hốc cây của mình, suy nghĩ không ít chuyện, sau đó đột nhiên nhớ tới một sự kiện —— hôm nay bọn họ còn muốn đi săn!
Y vội vàng từ hốc cây bò ra ngoài, nhưng thời gian vẫn là chậm hơn một chút so với bình thường—— những người khác trong bộ lạc đều đã dậy, lúc này còn cùng nhau nhìn về phía y.
Hổ Tu mặt không biểu cảm mà nhìn về phía bọn họ: “Đều chuẩn bị tốt rồi sao? Vậy xuất phát!”
“Tộc trưởng, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, nhưng anh…… Anh ăn gì chưa? Cái gì cũng không mang theo?” Thường bọn họ ra cửa đều sẽ mang chút đồ ăn, mang vũ khí gì đó, hai tay Hổ Tu trống trơn.
Hổ Tu: “……”
Hổ Tu về lại hốc cây, cầm một miếng thịt, lại cầm một cây gậy.
Chờ lấy xong, y thông qua ánh sáng cửa động thấu vào, nhìn thấy Muối híp mắt nằm ở nơi đó, đã thức dậy.
Hổ Tu ngứa ngáy trong lòng, thò lại gần hôn hắn một ngụm: “Em ở nhà đợi ngoan, chờ tôi trở về!”
Nói xong, Hổ Tu liền từ cửa động chui ra ngoài.
Y cảm thấy mình đặc biệt khí phách!
Còn Muối, chính là tiểu kiều thê y nuôi ở nhà!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không phải nghĩ như vậy, hắn nhìn Hổ Tu rời đi, chợt cảm thấy…… Thứ như váy da thú này, thật sự không bảo hiểm. . Truyện Đô Thị
Ban nãy hắn nằm là có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, lúc Hổ Tu bò ra bên ngoài càng là……
Hắn cần thiết làm ra quần áo có thể mặc mới được!
Chỉ là…… Gần đây hình như không có thứ gì thể dùng để dệt?
Nếu thực vật giữ ấm như bông có gần bộ lạc, thú nhân trong bộ lạc chắc chắn đã sớm thu thập về một đống lớn rồi!
Còn dùng da lông để tiến hành dệt…… Rất nhiều khủng long có lông dài, nhưng lông kia của chúng căn bản không thể dùng để dệt.
Còn lông của những người khác trong bộ lạc…. Không ai nguyện ý để cho người khác cạo trọc hình thú của mình!
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy, hắn vẫn là dưỡng thương trước tương đối tốt hơn.
Không bao giờ lo lắng đồ ăn thiếu, hẳn là lại qua vài ngày, thương thế của hắn sẽ có thể hoàn toàn khỏi hẳn, sau đó hắn sẽ có thể bắt đầu tăng lên thực lực của mình!
Ngôn Cảnh Tắc ăn uống no đủ, bò ra khỏi hốc cây.
Đội săn thú và đội thu thập đều đã đi rồi, nhưng trong bộ lạc vẫn còn có người.
Trong đó có năm thanh tráng, đây là thay phiên từ đội săn thú tuyển ra để bảo vệ người trong bộ lạc, lúc chia đồ ăn thì bọn họ cũng sẽ được phần nhiều như những người khác của đội săn thú.
Còn có bảy tám người già yếu bệnh tàn, còn có mấy đứa bé nhỏ tuổi.
Ngôn Cảnh Tắc từ hốc cây ra tới, những người này đều nhìn về phía hắn, mà trong những người này, còn có cậu của nguyên chủ.
Ngôn Cảnh Tắc cầm một miếng thịt đi về phía cậu mình, đem thịt đưa cho ông: “Trước kia cậu giúp con, thịt này là trả cho cậu.”
Cần phải đem lý do tặng thịt nói rõ ràng, bằng không sẽ bị hiểu lầm.
Lão nhân này không chút do dự nhận thịt, lại nói: “Mày ở chỗ tộc trưởng nhớ rõ ăn ít một chút, miễn cho ngày nào đó tộc trưởng không cần mày nữa, đuổi mày đi.”
“Sẽ không.” Ngôn Cảnh Tắc rất chắc chắn.
Dù Hổ Tu Hổ Tu thích chính là nguyên chủ thân thể này mà không phải hắn, Hổ Tu cũng không có khả năng đi tìm người khác.
Người bình thường cũng không thể tưởng được, Hổ Tu cùng hắn ở bên nhau, kỳ thật Hổ Tu là phía dưới.
“Hừ.” Cậu nguyên chủ hừ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ông cảm thấy sau khi Muối cùng tộc trưởng ở bên nhau, nếu không biết thu liễm một chút, mỗi ngày ham ăn biếng làm, một ngày nào đó sẽ bị tộc trưởng ghét bỏ.
Tộc trưởng cũng không phải là cha mẹ của Muối!
Ngôn Cảnh Tắc lấy dây đằng do người đội thu thập lấy về từ trên đất trống trong bộ lạc.
Bộ lạc bọn họ sẽ dùng dây đằng bện một ít đồ vật đơn giản, chẳng hạn như cửa linh tinh, có điều bọn họ tay nghề bện không tốt, có thể biên ra tới rất ít thứ, cũng dùng không bao nhiêu dây đằng.
Hơn nữa thứ này không thể ăn, trong bộ lạc đều là phóng một đống, ai muốn dùng thì lấy.
Ngôn Cảnh Tắc trở lại hốc cây Hổ Tu, bèn bắt đầu dùng dây đằng tiến hành bện.
Có tinh thần lực trợ giúp, kỹ xảo bện của hắn từ không biến thành một trăm chỉ mất một chút thời gian.
Sau đó…… Hắn bện một cái võng, treo trên đỉnh đầu, đem rất nhiều đồ vật trong hốc cây phóng tới trên đó.
Ngoài ra, cỏ khô Hổ Tu lấy về trải trong hốc cây mềm mại, hắn cũng sửa sang lại một lần, còn lấy cỏ khô có chút ẩm ướt ra bên ngoài phơi.
Hốc cây của Hổ Tu và người khác so ra đã cực kỳ sạch sẽ, nhưng chịu giới hạn trong người nguyên thủy, đồ vật bày biện linh tinh cũng không được chỉnh tề cho lắm.
Ngôn Cảnh Tắc giúp y thu thập một phen, hốc cây này nhìn đã hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Ngôn Cảnh Tắc cân nhắc, hắn còn có thể dùng gỗ tới dựng cái phòng nhỏ.
Người ở đây sẽ ở nhà cây, nhưng không có thói quen dựng nhà dưới tàng cây, đại khái là do dựng không tốt…. Nhưng hắn cảm thấy hắn có thể dựng một phòng ở nhỏ bên ngoài cửa hốc cây, coi như phòng khách của hắn và Hổ Tu.
Những cây đại thụ phần trên quá lớn, giữa lẫn nhau cũng có chút khoảng cách, đây là hoàn toàn có thể.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc bố trí nhà mình, Hổ Tu đang nói chuyện với người trong đội săn thú.
Tối hôm qua, hình thú Hổ Tu đặc biệt uy vũ, thế cho nên hôm nay mọi người ngay từ đầu nhìn thấy Hổ Tu đều không thể tránh né mà có chút sợ hãi.
Nhưng sau đó Hổ Tu đã quên lấy đồ……
Hổ Tu vẫn là Hổ Tu vốn có, thái độ của mọi người với Hổ Tu cũng khôi phục lại bình thường.
“Tộc trưởng, sao cậu lại trọng Muối?” Có người hỏi.
“Cậu ấy đẹp!” Hổ Tu nói.
“Đẹp có ích lợi gì, cường tráng mới là tốt nhất, tìm phụ nữ cường tráng mới có thể sinh con cái cường tráng!”
Hổ Tu cạn lời mà nhìn về phía hắn: “Tôi thích nam, nam sẽ không sinh con!”
Thật đúng vậy…… Nếu không tính toán sinh con, vậy không cần tìm bạn lữ cường tráng, nhưng là…… “Muối cũng sẽ không đi săn, hoàn toàn muốn cậu nuôi!”
“Ta nuôi nổi!” Hổ Tu nói.
Người hỏi chuyện trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng hỏi: “Tộc trưởng, cậu cảm thấy tôi lớn lên thế nào?”
Hổ Tu: “……”
Lại có người hỏi: “Tộc trưởng, anh là được Thần Thú ban ân? Đây là cảm giác gì? Có phải hiện tại toàn thân tràn ngập lực lượng không? Anh nghiên cứu hình thú của anh chưa? Có phải đặc biệt mạnh hay không?”
Hổ Tu: “……” Từ từ, tối hôm qua y vội vàng cùng Muối chui hốc cây, đều quên những việc này!
Hổ Tu chỉ có thể nói: “Hốc cây quá nhỏ, tối hôm qua tôi không rảnh nghiên cứu, hiện tại có thể nghiên cứu một chút.”
Hổ Tu trực tiếp biến thành hình thú.
Người trong bộ lạc đều xem ngây người.
Trong bộ lạc bọn họ cũng có hình thú khổng lồ, chẳng hạn như hình thú của lười bà bà, vô cùng lớn.
Nhưng những người hình thú rất lớn đó phần lớn là ăn cỏ, không có lực công kích gì, nhưng Hổ Tu thì khác.
Hình thú Hổ Tu vừa nhìn đã thấy tràn ngập lực công kích, hàm răng sắc nhọn kia sợ là có thể dễ dàng cắn đứt cổ khủng long loại nhỏ.
Quan trọng nhất chính là, hôm nay, bọn họ nhất định có thể bắt được con mồi cường tráng!
Mọi người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi săn, thật đúng là bắt được hai con khủng long.
Đây tuyệt đối là được mùa!
Hổ Tu càng thêm hoàn toàn quen thuộc hình thú của mình.
Y trở nên to lớn, còn trở nên càng cường tráng!
Này thật sự tốt quá!
Y khẳng định có thể nuôi Muối đến trắng trẻo mập mạp!
Hổ Tu vui vui vẻ vẻ mà trở lại bộ lạc, xa xa mà nhìn thấy Muối, nhịn không được liền muốn tiến lên, để Muối ôm mình một chút.
Không được, không thể mất mặt như vậy!
Hổ Tu nhanh đi đến trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, ném khối thịt khủng long lớn mình khiêng ném trên mặt đất trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, nói: “Tôi được Thần Thú ban ân, mạnh hơn rất nhiều, em yên tâm, chỉ cần em cùng tôi ở bên nhau, nhất định sẽ không đói bụng!”
Nói xong, Hổ Tu còn đĩnh đĩnh ngực.
Ngôn Cảnh Tắc sớm đã tưởng tượng như người khác đi chụp Hổ Tu ngực rồi, lúc này…… Không chút do dự duỗi tay vỗ vỗ.
Trên mặt Hổ Tu hơi hơi mang theo hồng: “Em đừng dính người như vậy!”
Lời nói thì nói như vậy, nhưng y một chút ý né tránh cũng không có.
Hổ Tu thật ra không ngại Muối dính người một chút, vỗ vỗ ngực mình nhiều một chút.
Nhưng y phải đi chia thịt……
Hổ Tu lưu luyến không rời mà rời khỏi Muối, bắt đầu phân chia thịt, tốc độ chia nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Mà chính y vẫn được chia đến thịt tốt nhất nhiều nhất.
Chia đều xong, y cầm thịt của mình rồi đến trước mặt Ngôn Cảnh Tắc: “Em muốn ăn thịt không?”
“Muốn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Biến thành hình thú cho tôi ôm một cái, tôi cho em ăn!” Hổ Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc.
Trước kia y nhìn thấy nam nữ trong bộ lạc vì một nửa kia chải vuốt lông gì đó, vô cùng hâm mộ.
Lông của y…… Rất trát người, còn rất nhiều cực kỳ dày, làm Muối giúp y rửa sạch thì phỏng chừng phải rửa sạch nửa ngày, Muối chắc chắn sẽ mệt luôn.
Nhưng y có thể giúp Muối rửa sạch lông tóc!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Muốn nhìn hình thú của hắn nói thẳng là được, thật sự không cần như vậy!
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp biến thành Teddy nho nhỏ.
Hổ Tu lập tức bế chó nhỏ lên, trái tim đều phải bị moe chết.
So sánh với bọn dê gì đó, chó nhỏ trước mắt thật sự đặc biệt đáng yêu!
Lông thật dài này nếu chải vuốt kĩ lưỡng một chút…. Hổ Tu từng cái vuốt ve lên, lại giúp Ngôn Cảnh Tắc chải vuốt lông.
Hình thú Ngôn Cảnh Tắc mới vừa biến ra không lâu, lông không có bởi vì rối linh tinh mà biến cong, nhìn còn thẳng thắn, hơn nữa rất dài, hoàn toàn có thể thắt cái bím tóc.
Mặt khác nâng niu hắn trong tay, ôm vào trong ngực, cảm giác sẽ càng tốt, mềm mại, nóng hầm hập.
Ngôn Cảnh Tắc: “Gâu!” Này quả thực chính là đang đùa giỡn hắn!
Buổi tối hắn nhất định phải thu thập Hổ Tu!
Người xung quanh: “……” Hóa ra khẩu vị tộc trưởng là thế này.
Hầy, hình thú của bọn họ vẫn là không đủ đáng yêu mà.
/194
|