Chuông Gió

Chương 12

/110


Quý Đường Đường tối hôm trước lăn qua lộn lại quá muộn, ngủmột giấc thật trầm, đến chiều hôm sau mới bị tiếng gõ cửa đánh thức, Thạch Đầuvừa gõ cửa vừa gọi cô: “Quý tiểu thư, người của đồn công an đến rồi, đang chờchị để hỏi chuyện đấy.”

Quý Đường Đường đầu tiên còn đang mơ màng, sau mới đột nhiênnhớ đến câu Nhạc Phong nói với cô tối qua, vội vàng bò dậy từ trên giường, chỉnhtrang qua một chút rồi theo Thạch Đầu xuống lầu, rốt cuộc trong lòng vẫn cóchút không chắc chắn, hỏi Thạch Đầu: “Nhạc Phong dậy chưa?”

Thạch Đầu lắc đầu: “Đi gọi một lần rồi, anh Phong Tử nói,hôm qua anh ấy mệt ghê gớm, tôi mà còn dám gọi anh ấy nữa, anh ấy sẽ lột datôi.”

Quý Đường Đường nhìn Thạch Đầu mặt đầy vẻ sợ sệt, không hiểusao lại thấy vô cùng buồn cười, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy Thần Côn đâu?”

“Trời chưa sáng đã vác túi chạy đi rồi, bảo là muốn vào núitìm nữ quỷ.”

Quý Đường Đường thật cảm khái, Thần Côn này, quả nhiên khôngphải cùng một băng tần với cô..

————————————————————

Đồn công an cử hai người tới, một già một trẻ, đang vừa uốngcà phê vừa tán gẫu với Thập Tam Nhạn trong phòng khách, Cổ Thành không tính làlớn, cảnh dân cơ bản là cùng một nhà, hai người kia đã gặp Thập Tam Nhạn khôngchỉ một lần, nói chuyện cũng thân thiện, trái lại không giống đến tra án chútnào.

Quý Đường Đường coi đến cửa điều tra tình hình với lấy khẩucung tội phạm hiềm nghi là một, nhớ lại trong mấy bộ phim truyền hình, hình nhưtoàn phải đến đồn cảnh sát, còn bị đèn chiếu thẳng vào mặt rồi bị người ta vỗbàn quát tháo gì đó, trong lòng có chút căng thẳng, anh cảnh sát Tiểu Lý trẻhơn vừa thấy cô xuống, nhếch miệng cười một tiếng, lại rất vui vẻ: “Bạn trai côđâu, không đi cùng cô à?”

Đại não của Quý Đường Đường nhất thời đình trệ, quên mất bạntrai của mình hẳn là Nhạc Phong, lúng ta lúng túng không nên lời, Thập Tam Nhạnthì ngược lại, nghe vậy, chị ta nhìn cô một cái, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Người cảnh sát già hơn họ Trương, thái độ cũng hòa hảo vôcùng: “Nghe nói hai anh chị tối qua cãi nhau hả? Cô gái trẻ, đừng có mới cãinhau có một tí mà đã học mấy cô nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm chạy lungtung khắp nơi, xảy ra chuyện gì lại không tìm được đâu.”

Thái độ của họ ôn hòa, Quý Đường Đường cũng bớt lúng túng,tiếp đó nói chuyện cũng rất thuận lợi, chẳng qua chỉ hỏi thăm tình huống cụ thểmột chút, đến lúc hỏi đến bộ dạng của gã kia, Quý Đường Đường miêu tả là ”Dángdấp rất hung hãn, khá to khỏe, rất đen”, anh chàng Tiểu Lý kia ngay cả ghi chépcũng lười phải ghi, nhìn cô vui vẻ: “Cô gái trẻ, người xấu thằng nào chẳng nhưvậy.”

Quý Đường Đường cũng đã nhìn ra, bọn họ chẳng qua chỉ đi chocó lệ, không hề để tâm lắm.

Quả nhiên, hỏi xong, bọn họ cũng không vội đi ngay, lại tròchuyện với Thập Tam Nhạn một lúc, Quý Đường Đường ngồi bên cạnh nghe, mới biếtcô gái bị hại tên là Trì Hồng Anh, thỉnh thoảng cũng hát ở Đăng Hồng Tửu Lục, mọingười đều gọi cô ta là Anh Tử, nghe ý tứ trong lời kể của bọn họ thì cô Anh Tửnày hình như cũng làm mấy vụ buôn bán da thịt, đây có lẽ là nguyên nhân khiến bọnhọ hờ hững như vậy, anh chàng Tiểu Lý kia còn như oán trách nói: “Cô gái này nếubiết giữ mình trong sạch một chút thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện đúng không?”

Lão Trương tiếp một câu: “Mấy cái cô ở Đăng Hồng Tửu Lục cônào mà chẳng như vậy, cậu xem cô Phương Lộ Điềm kia chẳng phải cũng thế haysao, mới hỏi cô ta có mấy câu thôi mà mặt đã nhăn nhó như bà cụ ấy.”

Tiểu Lý nghe đến cái tên này liên cau mày: “Tôi không tin côta không thấy gì cả, tối qua là cô ta tạm thời thay ca cho Trì Hồng Anh, Trì HồngAnh đi làm gì, cô ta có thể không biết tí nào được hay sao?”

Lão Trương than thở: “Ai cũng sợ rước họa vào thân, cô tanói không biết, cậu có cạy được miệng cô ta ra không?”

Quý Đường Đường lẳng lặng ghi nhớ cái tên Phương Lộ Điềmnày.

Hai viên cảnh sát ngồi một lúc rồi mới đi, Thập Tam Nhạn bảoTiểu Mễ tiễn bọn họ, chờ những người khác đi ra ngoài hết, chị ta đột nhiên hỏiQuý Đường Đường: “Cô qua lại với Phong Tử từ bao giờ?”

Quý Đường Đường giật bắn người, hàm hồ đáp: “Khoảng… khoảnggần nửa năm.”

Thập Tam Nhạn sửng sốt một chút, lại hỏi cô: “Phong Tử vì cônên mới chia tay với Miêu Miêu?”

Quý Đường Đường lại ậm ừ quanh co lòng vòng cho xong, khôngchú ý đến sắc mặt của Thập Tam Nhạn càng lúc lại càng khó coi.

Sau khi lấp liếm qua loa với Thập Tam Nhạn, Quý Đường Đườnglựa thời cơ đi về phía Thạch Đầu hỏi thăm: “Cái cô Phương Lộ Điềm ở Đăng Hồng TửuLục kia, cậu có biết không?”

Thạch Đầu suy nghĩ một lúc lâu: “Là A Điềm ấy hả, biết chứ,đối thủ một mất một còn với bà chủ của chúng tôi.”

Quý Đường Đường mờ mịt: “Tại sao lại gọi là đối thủ một mấtmột còn?”

“Tình địch ấy,” Thạch Đầu cường điệu, “Cô ta thích một người,chính là Diệp công tử ở quán bar Hạ Thành. Nhưng mà Diệp công tử lại thích bàchủ của chúng tôi, chị bảo vậy không gọi là tình địch thì gọi là gì?”

Thời buổi này mà còn có người được gọi là “Công tử”? Quý ĐườngĐường rủa thầm một câu bảnh chọe trong lòng, lại hỏi Thạch Đầu: “Cô A Điềm đócó dễ nói chuyện không? Tôi có chút chuyện riêng muốn hỏi thăm cô ta một chút.”

Thạch Đầu lắc đầu: “Khó nói chuyện lắm, sớm nắng chiều mưa,quá nửa là sẽ không để ý đến chị.”

Nghĩ một chút lại cười rộ lên: “Bảo anh Phong Tử đi hỏi đi,A Điềm thích anh Phong Tử đấy, chị không biết à?”

Té ra còn có màn kinh hỉ này, Quý Đường Đường mở cờ trong bụng,lôi kéo Thạch Đầu định đi tìm Nhạc Phong, Thạch Đầu cuống lên liên tiếp khoáttay: “Tự chị đi đi, phòng 102 ở sân sau ấy, sáng tôi có vào nên cửa không khóađâu, anh Phong Tử bảo, tôi mà đến nữa là anh ấy lột da đấy.”

Quý Đường Đường nén cười bỏ đi, Thạch Đầu rướn cổ ra nhìntheo cô, đang không đề phòng đã bị vỗ ngay một phát vào đầu, quay lại nhìn mớithấy Thập Tam Nhạn sắc mặt không được tốt cho lắm: “Đừng có cợt nhả với kháchkhông quen.”

Thạch Đầu ồ một tiếng, không dám nói nữa, nheo mắt nhìn ThậpTam Nhạn rời đi, cậu ta lén buôn chuyên với Tiểu Mễ: “Bà chủ của bọn mình hìnhnhư không thích cái chị Quý tiểu thư này lắm thì phải.”

————————————————————

Nhạc Phong quả nhiên vẫn còn đang ngủ, Quý Đường Đường do dựmột chút, vẫn bước tới cạnh giường ngồi xuống, sau đó lay lay cánh tay anh:“Này, Nhạc Phong, Nhạc Phong!”

Nhạc Phong mở mắt, vô ý thức nhìn cô một cái, theo bản nănglại định kéo chăn trùm lên đầu, Quý Đường Đường vội vàng túm lấy góc chăn khôngcho anh kéo: “Này Nhạc Phong, dậy đi, có chuyện cần nói với anh đây.”

Nhạc Phong mở mắt một cái, lại nhanh chóng nhắm lại, miệng lầmbầm: “Đường Đường, cô là đẹp nhất, tôi muốn đi ngủ.”

Câu tâng bốc này quá giả dối, Quý Đường Đường cố ý không đểcho anh được yên ổn: “Không có cửa đâu, Nhạc Phong, anh dậy đi cho tôi!”

Nhạc Phong rốt cục cũng ý thức được mình đừng mong mà ngủ được,anh thống khổ rên rỉ một tiếng: “Tổ tông à, cô lại định làm gì nữa hả!”

Quý Đường Đường cười hì hì ghé sát lại gần anh: “Nhạc Phong,trông anh đẹp trai, anh giúp tôi đi tìm A Điềm một lần đi, chính là cái cô A Điềmở Đăng Hồng Tửu Lục kia ấy.”

Nhạc Phong rốt cục cũng mở mắt nhìn cô: “Tìm cô ta làm gì?”

“Hỏi chuyện tối hôm qua, hôm nay người của đồn công an tới rồi,bọn họ nói người bị hại kia tên là Trì Hồng Anh, cũng hát ở Đăng Hồng Tửu Lụcnhư A Điềm, còn nói ngày hôm qua là A Điềm thay ca cho cô ta, có thể A Điềm biếtđược chuyện gì đó.”

Nhạc Phong mặt không biểu cảm: “Vậy để cho người của công anđi mà tra hỏi.”

“Bọn họ hỏi không ra, còn nói A Điềm không để ý đến bọn họ.Nhạc Phong, không phải A Điềm thích anh sao, anh đi hỏi cô ta một chút coi.”

Nhạc Phong nhìn Quý Đường Đường, tiếp tục mặt không biểu cảm:“Đường Đường, cô biết tại sao A Điềm lại thích tôi không?”

“Không biết.”

Nhạc Phong vụt một cái ngồi bật dậy từ trên giường, hung tợngào lên với cô: “Bởi vì ông đây từ xưa tới nay không bao giờ gọi người khác rờigiường vào lúc người ta đang thèm ngủ!”

————————————————————

Nửa tiếng sau, Nhạc Phong bắt đầu ăn sáng, Quý Đường Đườngngồi bên cạnh mép bàn, hai tay chống cằm mong đợi nhìn anh, đầu óc Nhạc Phonglúc này đã vận hành trở lại, nhíu mày nhìn cô: “Cô muốn tra chuyện tối hôm qualàm gì hả?”

“Thì là… tra thôi.” Quý Đường Đường hàm hồ đáp.

Nhạc Phong hiểu rõ tính tình của cô, biết có hỏi nữa cũng vôích: “Mỗi lần cô xuất hiện ở chỗ nào là y như rằng chỗ đó có chuyện kỳ quái xảyra. Lần này nói trước thì tốt hơn, không được giống như ở Ca Nại, dẫn người vềđền tận nhà, chị Nhạn Tử nhát gan lắm, không chịu nổi mấy cú hù dọa của côđâu.”

“Sao có thể.” Quý Đường Đường liên mồm đáp ứng.

“Lời nói của cô mà tin được, heo mẹ cũng biết leo cây.”



Hai người chọc ngoáy lẫn nhau, trước khi ra cửa vẫn còn chẳngai nhường ai, Thập Tam Nhạn tựa vào cửa dõi mắt nhìn hai người đã đi xa, lúc TiểuMễ đi qua, Thập Tam Nhạn đột nhiên hỏi cô bé: “Tiểu Mễ, Phong Tử với cái cô Quýtiểu thư này, em thấy có xứng đôi không?”

Tiểu Mễ không đoán ra được được ý tứ của Thập Tam Nhạn: “Emcảm thấy rất xứng mà.”

Thập Tam Nhạn ừ một tiếng, không nói gì nữa, khoảng thờigian kế tiếp, cô im lặng đến dị thường, ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh cửa sổngẩn người, thậm chí còn rất khác thường châm một điếu thuốc, khi hút được mộtnửa mới nhận ra mặt trời sắp xuống núi, chân trời là một mảng ráng đỏ, đỏ ối tựanhư nhuộm một tầng huyết sắc.

Có người vào cửa, Tiểu Mễ bước lên chào hỏi: “Ông chủ Mẫn,hôm nay sao lại rảnh rỗi có thì giờ đi dạo thế này?”

Mẫn Tử Hoa? Thập Tam Nhạn sửng sốt một chút, cô nhìn về phíaMẫn Tử Hoa, nhưng không hề đứng dậy, chỉ dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở xuốnggạt tàn.

Sắc mặt của Mẫn Tử Hoa có điểm lạ, anh ta bước thẳng tới, ngồixuống phía đối diện với Thập Tam Nhạn, do dự mấy lần vẫn không mở miệng được.

Thập Tam Nhạn cười lên: “Sao vậy hả Tử Hoa, hôm nay sao lạirảnh rỗi tới đây? Không phải anh vì A Điềm nên định đến tìm Phong Tử gây sự đấychứ?”

Mẫn Tử Hoa lắc đầu một cái: “Chị Nhạn Tử, có chuyện, tôikhông biết có nên nói hay không. Nhưng mà có liên quan đến A Thành, tôi nghĩ, vẫnnên cho chị biết thì tốt hơn.”

Trái tim Thập Tam Nhạn đập thịch một tiếng, theo bản năng ngồithẳng người dậy: “Chuyện gì vậy?”

“Tối hôm qua, ở Đăng Hồng Tửu Lục. Bên ngoài có một cô gáiđi ngang qua, chị có nhớ không?”

Nhớ chứ, chẳng những nhớ, cô ta bây giờ còn đang ở PhongNguyệt kia kìa, Thập Tam Nhạn nghĩ vậy, lời ra đến cửa miệng lại thành: “Sao thế,anh nhắm trúng rồi hả? Tôi thấy cô bé đó cũng chỉ thường thôi mà.”

“Không phải thế…” Mẫn Tử Hoa khó mà hé răng, anh ta do dự mộtchút, móc ra từ trong túi quần một tấm ảnh, đặt lên bàn chuyển đến trước mặt ThậpTam Nhạn.

Thập Tam Nhạn chỉ liếc một cái là vui sướng, cô nhận ra đólà Quý Đường Đường, mặc một chiếc áo phông màu trắng in hình con mèo máy, váyngắn nhiều màu, buộc tóc đuôi ngựa, đang ôm một chiếc vợt cầu lông trong ngực,ăn mặc kiểu sinh viên đại học, hẳn là đã chụp từ mấy năm trước.

“Được lắm Tử Hoa,” Thập Tam Nhạn cầm tấm ảnh lên nhìn nhìn,sau đó lại lật mặt sau lên, “Anh ngay cả ảnh của người ta hồi trước cũng có?Anh thầm yêu người ta bao nhiêu năm rồi? Cô bé này khá hơn A Điềm nhiều, anh việcgì phải rúc vào cặp sừng trâu của A Điềm kia chứ…”

Cô chợt im bặt.

Đằng sau tấm ảnh rõ ràng viết mấy chữ.

Thịnh Hạ, chụp tháng 6 năm 2008.

“Chị thấy rồi đấy,” Yết hầu của Mẫn Tử Hoa lăn lộn, “Đó là ảnhcủa Tiểu Hạ, A Thành giữ lại. Cho nên chị Nhạn Tử, tối qua nhìn thấy cô gáikia, cả người tôi cứ như trống rỗng…”

Thập Tam Nhạn chợt ném tấm ảnh lại mặt bàn: “Anh nghĩ nhiềuquá chăng Tử Hoa, Tiểu Hạ không phải đã chết từ nhiều năm trước rồi hay sao.”

“Đây chính là chuyện tôi muốn nói với chị,” Mẫn Tử Hoa chỉ cảmthấy khó mà mở miệng được, “Tối qua, tôi đã gọi điện cho A Thành.”

Thập Tam Nhạn ngẩng đầu nhìn anh ta, Mẫn Tử Hoa có chút hoảng,vội vàng giải thích: “Không phải là tôi muốn phá hoại quan hệ giữa hai người,tôi chỉ là… chị biết tôi là bạn cùng phòng với A Thành mấy năm đại học, tôicũng quen Tiểu Hạ, mặc dù không nói chuyện được mấy lần, nhưng coi như cũng làbạn bè. Thấy cô gái kia, tôi không nhịn được…”

Giọng nói của Thập Tam Nhạn có chút run rẩy: “Sau đó thìsao?”

“Lạ là lạ ở thái độ của A Thành, lần này ở Hải Thành, khôngbiết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nhận được điện thoại xong hình như không hề giậtmình chút nào, cậu ta nói sẽ về ngay lập tức, chắc chỉ khoảng hai ngày là về tớinơi, bảo tôi dù bằng bất cứ phương pháp gì, nhất định phải tìm thấy cô gái kiatrước, cậu ta bảo tôi nhất định phải tìm được…”

Thập Tam Nhạn cảm thấy lỗ tai ong ong, Mẫn Tử Hoa hình nhưcòn nói gì đó với cô, cô chỉ không tài nào nghe nổi, mờ mịt nhìn anh ta: “Anhnói gì cơ?”

“Tôi nói là,” Mẫn Tử Hoa lặp lại một làn, “Cái cậu em đó củacô, tên Phong Tử ấy, hình như quen cô gái kia phải không? Có thể hỏi thăm từphía cậu ta được…”

“Phong Tử không quen cô ta.” Sau vài giây trầm mặc, Thập TamNhạn bỗng tỉnh táo lại, “Tối qua tôi đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói chỉ gặp thoángqua, va chạm một chút, cụ thể không rõ ràng lắm.”

“Vậy sao?” Sắc mặt Mẫn Tử Hoa có vẻ thất vọng rõ ràng, “CổThành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn tìm người, nhất thời đúng làkhó giải quyết.”

“Đúng vậy,” Thập Tam Nhạn cười cười, “Hay là vậy đi Tử Hoa,du khách đến Cổ Thành kiểu gì cũng phải dừng chân, anh thử đi hỏi thăm mấykhách sạn lớn xem có ai như vậy không, có lẽ có thể có chút đầu mối.”

Mẫn Tử Hoa thở dài: “Tôi cũng nghĩ thế, tạm thời, hình nhưcũng chỉ có thể như vậy.”


/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status