Chuông Gió

Chương 13

/110


Trần Nhị Bàn đến rất nhanh, hiển nhiên là rất coi trọng lời dặn dò của Nhạc Phong, anh ta mang quần áo và giày cho Quý Đường Đường, trong lúc cô vòng ra sau một cái cột thay quần áo, Trần Nhị Bàn lén kéo Nhạc Phong: “Này, tự sát thật à, thế này trông có vẻ cảm xúc không được bình thường lắm?” Nhạc Phong liếc nhìn về phía Quý Đường Đường, rõ ràng có chút cụt hứng: “Nào có, vừa mới đùa mấy câu dỗ cô ấy rồi.” “Thế giờ là ổn hay chưa?” Nhạc Phong móc một điếu thuốc ra, bật lửa nắm chặt trong tay, lại chậm chạp không châm: “Có điểm gì là lạ. Lát nữa tôi không có ở đây, phải đi lấy khẩu cung gì đó thì cậu trông cô ấy giúp tôi đấy.”

Trần Nhị Bàn trợn tròn mắt: “Không phải chứ, cô ta vẫn còn muốn tự sát nữa à?”

Nhạc Phong lắc đầu: “Tự sát thì tạm thời sẽ không, con người ấy, khi tuyệt vọng đến một mức độ nào đó thì cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, khi ý nghĩ muốn chết đó đã trôi qua rồi thì không có dũng khí để làm lại lần nữa đâu, tôi thực ra đang lo…” Trần Nhị Bàn chờ anh nói tiếp, anh lại chậm chạp không nói nốt nửa câu còn lại, được một lúc vỗ vỗ vai Trần Nhị Bàn: “Tóm lại là chờ lát nữa ở trên xe, cậu giúp tôi chú ý đến cô ấy một chút.”

Trần Nhị Bàn ừ một tiếng, thấy Nhạc Phong không có ý giải thích thêm với mình, cũng biết điều đổi chủ đề: “Đúng rồi, vừa nãy giúp cậu báo cảnh sát, tiện đường có chào hỏi một ông bạn ở thị cục, anh ấy giải ngũ sớm hơn chúng ta hai năm, đóng quân cùng một nơi với chúng ta năm đó, cũng coi như người trong nhà, anh ấy bảo, bên chỗ cậu cũng chỉ qua loa là xong việc thôi. Chỉ cần không phải cậu giết người thì cái gì cũng ổn.” Nhạc Phong cười rộ lên: “Tình cảm tốt nhỉ.”

Được một lúc lại bổ sung: “Đại Trần, không phải là tôi không muốn nói thật với cậu, mà chuyện này đôi ba câu không thể nói rõ ràng được, tóm lại cậu cứ tin tôi, tôi không làm chuyện gì xấu xa bẩn thỉu hết.” Trần Nhị Bàn yên lòng: “Được rồi, cậu không sao là được. Mới đầu lúc cậu bảo tôi đến nhà khách đón cô nương này, cứ kiên quyết phải lén lén lút lút, tim tôi đã treo ngược rồi, chỉ sợ cậu phạm pháp thôi, bao nhiêu năm tình cảm quen biết, có mấy câu này của cậu là anh em tin được rồi.” Nhạc Phong vừa cảm động lại vừa áy náy, một lúc mới tung một nắm đấm lên hõm vai anh ta: “Sến quá đi mất.” Hai người trước cùng đi lên trên lầu, theo ý tứ của Trần Nhị Bàn là nên trói cả ba tên lại trước, ngay cả dây thừng anh ta cũng đã mang theo, kết quả vừa nhìn đã thấy ba tên kia đang nằm sấp trên mặt đất rên hừ hừ, chỉ hơi cựa mình một cái đã gào khóc thảm thiết, dây cũng chẳng cần nữa, Nhạc Phong cầm đèn pin chiếu khắp nơi một lượt, nhặt lại vỏ đạn đã nổ súng khi nãy, trên đất bụi cát rất dày, máu lại chẳng hề có, Nhạc Phong nhìn về phía cái góc mà Quý Đường Đường ngồi lúc trước, trong đầu lại nhảy ra nghi vấn đầu tiên: cô ấy cắt cổ tay, tại sao không để lại tí máu nào?

Thấy thời gian cũng chẳng còn nhiều, Nhạc Phong đưa Trần Nhị Bàn và Quý Đường Đường đến chỗ dừng xe ở bên ngoài trước, đổi xe với Trần Nhị Bàn xong, coi như là mình lái xe của Trần Nhị Bàn ra ngoài, sau đó dặn Trần Nhị Bàn lái xe của mình đưa Quý Đường Đường đến một nơi xa xa một chút để chờ, kể từ lúc Trần Nhị Bàn đến Quý Đường Đường đã không nói chuyện mấy, sau khi lên xe là ngồi im ở ghế sau không lên tiếng, Nhạc Phong sợ cô chán, lấy di động mở trò bổ dưa hấu cho cô bổ chơi. Trần Nhị Bàn lái xe đến đầu đường chờ chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát gầm rú lướt qua, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn, thấy xe cảnh sát dừng lại ở bên ngoài tòa nhà bỏ hoang kia, chiếc đèn đỏ trên nóc cứ xoay hết vòng này đến vòng khác, được một lúc, xe cứu thương của bệnh viện cũng tới, xem thời gian, trời cũng sắp sáng đến nơi, Trần Nhị Bàn ngáp một cái, lấy tay vỗ vỗ miệng, lại nhìn Quý Đường Đường qua kính chiếu hậu trước mặt. Cô chơi trò chơi không tập trung, rõ ràng không chuyên tâm, có lúc ngón tay đang trượt trượt trên màn hình cảm ứng lại đột nhiên nhíu mày đờ ra, Trần Nhị Bàn thề là mình đã nghe thấy ít nhất hai mươi lần trò chơi phát ra tiếng: Game Over! Anh ta tìm đề tài nói chuyện với Quý Đường Đường: “Quý tiểu thư, chờ Phong Tử xong việc chắc còn lâu lắm, nếu trễ quá thì chúng ta đi trước, tìm quán nào ăn sáng đã, quay về rồi hai người nghỉ ngơi tiếp, giày vò cả đêm, ít nhất cũng phải ngủ một ngày để bù lại.” Quý Đường Đường ừ một tiếng: “Vậy làm phiền anh rồi.” Vừa dứt lời, lại là một câu: Game Over! Trần Nhị Bàn bị cô Over quả thực rất muốn cười, trong lòng lại khó hiểu chuyện cô đi tự sát, suy nghĩ một chút lại thấy hình như Nhạc Phong không muốn anh ta biết nhiều, đành nhịn xuống không hỏi, đúng lúc này, chợt nghe thấy hai tiếng chuông báo tin nhắn liên tiếp, nhìn di động của mình thấy không có tin nhắn mới, biết ngay là tin nhắn của di động Nhạc Phong, hoặc là hai tin nhắn dài, hoặc là do hai người gửi. Anh ta len lén nhìn Quý Đường Đường qua kính chiếu hậu, trò chơi bị ngắt, Quý Đường Đường đầu tiên cũng sửng sốt một chút, trong kính chiếu hậu, cô đang cau mày nhìn màn hình điện thoại di động, đầu tiên là không động đậy, được một lúc, vươn tay ra nhấn một cái gì đó. Trần Nhị Bàn cảm thấy Quý Đường Đường nhất định là đang xem tin nhắn của Nhạc Phong, bởi vì ngay giây kế tiếp, ánh mắt của cô đột nhiên biến đổi, tay cũng trượt một cái, thiếu chút nữa đánh rơi di động của Nhạc Phong, sau đó cô cầm di động nửa ngày không nhúc nhích, ánh sáng màn hình cũng tối dần, hẳn là tự động khóa màn hình. Trong kính chiếu hậu, cô từ từ ngẩng đầu, Trần Nhị Bàn nhanh chóng dời tầm mắt, chỉ sợ cô phát hiện ra mình đang rình trộm — anh ta giả vờ rung đùi gật gù, lúc thì sờ sờ lá bùa bình an treo trên xe, lúc thì vặn vặn cái loa đằng trước, cho đến khi giọng nói của Quý Đường Đường vang lên: “Anh với Nhạc Phong, mới liên lạc lại dạo gần đây thôi đúng không?”

Trần Nhị Bàn quay đầu lại nhìn cô: “Đúng thế, cũng bảy tám năm không gặp rồi, thi thoảng vẫn nghe nói tin tức của cậu ta nhưng không có liên lạc, tôi ở bên này cũng bận rộn nên cứ kéo dài mãi như thế.”

Quý Đường Đường cười cười: “Trước kia Nhạc Phong có một cô bạn gái rất được, anh có nghe nói không?”

Trái tim Trần Nhị Bàn thịch một tiếng, anh ta không rõ ràng lắm quan hệ giữa Quý Đường Đường và Nhạc Phong, chuyện về Miêu Miêu ít nhiều cũng được nghe qua một chút, mới đầu anh ta nghĩ, nếu Miêu Miêu đã kết hôn, Nhạc Phong không thể nào cứ cô đơn mãi được, vậy Quý tiểu thư quá nửa chính là người kế nhiệm rồi, nhưng bây giờ lại thấy hình như không đúng, giọng điệu của Quý Đường Đường khi nhắc đến Miêu Miêu không có cái sự ghen tỵ hay ganh ghét như những cô kế nhiệm bình thường khác, anh ta suy nghĩ một chút, cũng đáp theo thực tế: “Miêu Miêu phải không, có nghe nói qua, Phong Tử ấy, trước kia cũng lông bông lắm, thay bạn gái cũng nhiều, mọi người đều cảm thấy cậu ta không có khả năng lâu dài. Sau lại nghe nói có một cô tên là Miêu Miêu, hình như cũng để tâm cũng kéo dài lắm, còn tưởng là hai người có thể có kết quả nữa kìa, ai ngờ lại nghe tin Miêu Miêu kết hôn với người khác, nguyên nhân gì thì tôi cũng không biết.” Quý Đường Đường cười cười, không biết tại sao, Trần Nhị Bàn cứ cảm thấy nụ cười của cô có chút thê lương, cô hỏi Trần Nhị Bàn: “Anh biết Miêu Miêu họ gì không?”

“Không phải họ Miêu sao?” Trần Nhị Bàn đáp rất đương nhiên, “Miêu… Miêu! Sao vậy, không phải họ Miêu à?” Quý Đường Đường không đáp ngay, cô lùi lại dựa vào phía sau, nửa thân trên bỗng chìm vào khoảng tối ở hàng ghế sau, từ kính chiếu hậu không thể nhìn thấy được vẻ mặt của cô, giọng nói thì vẫn có thể nghe rõ. Cô nhẹ giọng nói một câu: “Cô ta họ Tần.” ———————————————————— Nhạc Phong quả nhiên không thể về trong một chốc một lát được, Trần Nhị Bàn chờ không nổi, lại nhớ phải làm bữa sáng dinh dưỡng cho Quan Tú, bèn gọi điện thoại cho anh bạn trong cục để lại lời nhắn cho Nhạc Phong xong rồi đưa Quý Đường Đường về nhà trước, vừa về nhà là đeo ngay tạp dề, bảo Quý Đường Đường ngồi trong phòng nghỉ ngơi còn mình thì đi chuẩn bị bữa sáng. Phần cho Quan Tú đương nhiên không thể sơ sài, hai quả trứng gà luộc, cháo hầm lửa nhỏ, trong cháo còn thêm một muỗng lòng trắng trứng, Quý Đường Đường và Nhạc Phong là khách, đương nhiên cũng phải coi trọng, mấy túi bánh sủi cảo trong tủ lạnh mới đầu là định để dành mười lăm tháng Giêng ăn nguyên tiêu, giờ lôi ra hết, nhìn vị, không biết cô thích ăn loại nào, ló đầu ra khỏi phòng bếp hỏi: “Cô thích ăn thịt heo nấm hương hay là thịt bò cần tây?” Trong phòng khách không có ai, cửa phòng đọc sách lại đang mở, mơ hồ thấy Quý Đường Đường đang cúi người thu dọn cái gì đó, Trần Nhị Bàn cầm muôi canh bước tới, thấy chăn nệm trên giường đã được gấp gọn gàng, ba lô của cô đang để ở bên cạnh, đồ đạc bày linh tinh, đang thu dọn từng thứ một bỏ vào trong ba lô. Trần Nhị Bàn sửng sốt: “Cô… cô định đi à? Không phải đã bảo ăn cơm rồi ngủ một giấc rồi sao, hai người cũng phải ở lại mấy ngày chứ, Phong Tử vội đi thế sao?” Trong tiềm thức, anh ta đã nghĩ Quý Đường Đường và Nhạc Phong là cùng tới cùng đi, vừa nghĩ đến chuyện còn chưa nói được mấy câu với Nhạc Phong mà anh đã phải đi rồi, trong lòng không khỏi khó chịu. Quý Đường Đường cười cười: “Anh ấy thì tôi không biết, chờ anh ấy về, anh hỏi anh ấy xem.” Trần Nhị Bàn càng căng thẳng: “Vậy cô phải đi sao, thế cô cũng phải chờ cậu ấy về rồi hãy đi chứ!”

Quý Đường Đường vừa thu dọn vừa gật đầu: “Vâng, chờ anh ấy về tôi mới đi.” Trần Nhị Bàn bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nghĩ: nếu Phong Tử về mà không thấy người đâu thì nhiệm vụ của mình đã hoàn thành quá thất bại. Lúc Nhạc Phong trở về thì mọi người đã ăn bữa sáng được một nửa, bước vào lên tiếng chào xong rồi vào phòng vệ sinh rửa tay hắt nước lạnh lên mặt, Quý Đường Đường đang cúi đầu gắp sủi cảo chấm dấm, trên gương mặt không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, Trần Nhị Bàn đã nhét đầy mồm, nói chuyện cũng có chút lúng búng không rõ ràng: “Phong Tử, cậu ăn thịt heo hay là thịt bò? Sủi cảo ấy, tôi múc cho cậu nhé!” Anh ta vào phòng bếp loay hoay, vừa làm vừa nhìn trộm ra bên ngoài, được một lúc có tiếng đẩy cửa, Nhạc Phong bước ra từ nhà vệ sinh, Trần Nhị Bàn vội vàng gọi anh: “Phong Tử, lại đây xem sủi cảo này, sủi cảo…” Nhạc Phong chả hiểu ra làm sao: “Sủi cảo có phải tôi nặn đâu, bảo tôi xem làm gì?” Quả nhiên lâu ngày không kề vai chiến đấu, Nhạc Phong hoàn toàn không thể lĩnh hội được là anh ta có chuyện muốn nói riêng với anh, Trần Nhị Bàn đành phải tiếp tục nói bừa: “Cậu xem tôi nặn, có thể so với ban cấp dưỡng hồi xưa không?”

Nhạc Phong vẫn chẳng hiểu gì, trái lại, Quan Tú ở bên ngoài lại bật cười: “Đồ mặt dày nhà anh, đi siêu thị mua, lại còn không biết xấu hổ nói là anh nặn.” Nhạc Phong bước vào phòng bếp, lấy muôi vớt vớt sủi cảo trong nồi: “Vớt ra khỏi nồi được rồi đấy, đừng để nát…” Trần Nhị Bàn nháy mắt ra hiệu cho anh ghé tai lại gần, sau đó nhỏ giọng báo cáo tình hình: “Không bình thường rồi, thu dọn đồ đạc định đi đấy.” “Cô ấy á?” Nhạc Phong sửng sốt, quay lại nhìn Quý Đường Đường đang chăm chú ăn trong phòng khách, lại quay đầu nhìn Trần Nhị Bàn, “Tại sao chứ?”

“Tôi nào biết?” Trần Nhị Bàn cáu, suy nghĩ một chút lại cung cấp tình hình, “Mới đầu còn ổn lắm, sau đó hình như có ai gửi tin nhắn cho cậu, cô ấy liền… là lạ.” Nhạc Phong không nói gì, được một lúc mới ừ một tiếng: “Biết rồi.” Sau khi nói chuyện, hai người giống như chẳng có chuyện gì xảy ra ngồi vào chỗ của mình, Nhạc Phong cầm lọ dấm đổ vào trong cái đĩa nhỏ, giống như chợt nhớ ra: “Đường Đường, di động ở chỗ cô đúng không, có ai gọi điện cho tôi không?” Quý Đường Đường không nhìn anh, tiện tay đẩy chiếc di động đang đặt trước bát mì cho anh: “Có tin nhắn.” Nhạc Phong nhận lấy, mở hộp thư ra, không có tin nhắn mới, Trần Nhị Bàn nói không sai, nhất định là Quý Đường Đường đã mở ra trước, đối với chuyện này, Nhạc Phong có chút không vui, có một loại cảm giác như bị dòm ngó đời tư, nhất là khi thấy tên của người gửi: Tần Miêu. Miêu Miêu sao lại gửi tin nhắn cho anh chứ? Bỗng nhiên lại nghĩ đến thời điểm này hẳn là tuần trăng mật của Miêu Miêu, trong lòng lại càng khó chịu, nửa ngày không mở tin nhắn ra, Quý Đường Đường lại cười, ngồi phía đối diện thúc giục anh: “Anh mở ra mà xem đi.” Nhạc Phong nhíu mày: “Cô đã xem rồi đúng không?”

“Đúng thế.” Cô tỏ ra như không có chuyện gì, Nhạc Phong thực sự bốc hỏa, anh nén sự tức giận: “Đường Đường, cho dù là tin nhắn cũng là tin nhắn riêng tư của người khác, cô không nên tự tiện mở ra.” Quý Đường Đường nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, chợt bật cười: “Anh tưởng tôi muốn mở lắm à?” Cô đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh đôi đũa xuống mặt bàn: “Nếu không phải cô ta nhắc đến tôi thì tôi mở ra làm gì?!” Quý Đường Đường đột nhiên mất khống chế khiến cho ai cũng sợ run, Nhạc Phong cũng sửng sốt, lý ra dù anh có tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không có ý trách cứ cô nhiều, cô ấy không nên phản ứng gay gắt như vậy mới đúng, Trần Nhị Bàn cũng có chút luống cuống, anh ta nhìn Nhạc Phong một cái, lại nhìn Quý Đường Đường một cái, sau đó đẩy đẩy Quan Tú: “Tú nhi, chúng ta vào trong phòng ăn đi, để hai người họ tâm sự một lúc.” Quan Tú trái lại rất thông suốt: tối qua ồn ào như vậy, cô đã nghĩ, sao buổi sáng còn có thể yên lặng ăn cơm thế kia, quả nhiên là có một trận ầm ĩ, cãi vã là đúng rồi. Cô bê bát đi theo Trần Nhị Bàn vào trong nhà, lúc đi ngang qua Quý Đường Đường còn vỗ vỗ lưng cô: “Em gái, bớt giận đi.” Lại nhìn Nhạc Phong: “Phong Tử, nhường con gái một chút.” Cửa cạch một tiếng đóng lại, phòng khách nháy mắt trở nên tĩnh lặng, vành mắt Quý Đường Đường hơi đỏ lên, cô vươn tay dụi mắt: “Nhạc Phong, anh mở ra xem Miêu Miêu nói gì trước, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Di động của Nhạc Phong đã thiết lập, khi có tin nhắn mới gửi đến sẽ nhảy ra khung nhắc nhở, trong khung có vài chữ đầu của tin nhắn, cho nên dù Quý Đường Đường tình cờ mở ra thì cũng sẽ thấy một phần nội dung, tại sao Miêu Miêu lại nhắc đến Quý Đường Đường trong tin nhắn? Đã nửa năm kể từ lần gặp mặt trước, sau đó lại chẳng hề gặp gỡ gì, đáng lý ra Miêu Miêu đã sớm quên cô ấy rồi mới phải, cho dù có nhớ, nếu chỉ thoáng nhắc qua thôi thì Quý Đường Đường đâu đến mức phải kích động như vậy?

Nhạc Phong mở tin nhắn ra. “Nhạc Phong, còn nhớ Quý Đường Đường chúng ta từng gặp ở Ca Nại không? Sáng nay cha gọi điện tới hỏi em hồi đi Ca Nại tìm anh có phải đã gặp cô ta rồi không, còn nói ở Cổ Thành anh cũng đã từng gặp cô ta, anh thân với cô ta lắm phải không? Anh có biết giờ cô ta đang ở đâu không? Cha em bảo anh hỏi thăm giúp đấy.” Nhạc Phong sững sờ cả người, cha? Cha của Miêu Miêu chẳng phải là Tần Thủ Nghiệp sao? Tần Thủ Nghiệp tại sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tìm kiếm Quý Đường Đường thông qua anh? Chẳng lẽ hôm đó ở khách sạn mình đã lộ tẩy? Anh đột nhiên hiểu ra những điểm mấu chốt trong chuyện này. Nhà họ Tần đột nhiên lại đánh mất tung tích của Quý Đường Đường, nhất định là rất khủng hoảng, trong lúc không biết làm thế nào sẽ lần theo lộ tuyến của Quý Đường Đường, Tần Thủ Nghiệp từng nói “Nó đã chạy trốn bốn năm, nhưng chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nhà họ Tần, chỉ cần tra đăng kí thân phận một chút là tôi có thể biết nó đang ở đâu”, chỉ cần tra xét đăng kí thân phận là biết ngay quãng thời gian trước Quý Đường Đường đã ở Cổ Thành, khách sạn Phong Nguyệt, hơn nữa chỉ cần bọn họ chú ý thêm một chút thôi là sẽ phát hiện có một người quen lúc đó cũng đang ở Phong Nguyệt. Đó chính là anh, Nhạc Phong. Tiếp tục tra xét quãng thời gian trước, Quý Đường Đường đã từng từ Lan Châu xuống Ca Nại, mặc dù Ca Nại bởi vì cơ sở thiết bị đơn sơ nên không thể tiến hành đăng ký bằng chứng minh thư nhưng căn cứ vào thời gian có thể đoán ra, thời điểm Quý Đường Đường đến Ca Nại cũng chính là thời điểm Miêu Miêu đến đó tìm anh, Ca Nại nhỏ như vậy, khả năng Quý Đường Đường có thể gặp anh là rất lớn, cho nên Tần Thủ Nghiệp mới gọi điện hỏi Miêu Miêu lúc đi tìm mình có gặp Quý Đường Đường hay không. Cứ thế suy ra, nếu như mình đã từng gặp Quý Đường Đường ở Ca Nại thì ở Cổ Thành sẽ là lần gặp gỡ thứ hai, không quen là không có khả năng. Sau khi hoài nghi đến anh xong thì mọi chuyện sẽ hợp tình hợp lý: thời điểm Miêu Miêu tổ chức đám cưới anh đã từng xuất hiện, đám cưới vừa xong, Quý Đường Đường liền mất tung tích, anh cũng đột nhiên bỏ đi, nếu như Tần Thủ Nghiệp lại tra xét camera hiện trường ở khách sạn…. Sống lưng Nhạc Phong toát mồ hôi lạnh: anh quả nhiên vẫn còn quá sơ suất, chỉ nghĩ giấu Đường Đường đi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình cũng đồng thời bại lộ. Có lẽ điều duy nhất có ý nghĩa an ủi chính là lúc anh đi, không hề nói với bất cứ ai rằng mình muốn tới Đôn Hoàng. Không đúng, Tần Thủ Nghiệp rất có thể sẽ lấy được danh sách cuộc gọi của anh, sẽ phát hiện ra gần đây có vài cuộc điện thoại đều là gọi cho Trần Nhị Bàn ở Đôn Hoàng… Không không không, căn bản không cần phiền phức như vậy, bản thân chiếc di động đã là một cái máy định vị loại nhỏ, căn bản có thể biết được đại khái giờ anh đang ở Đôn Hoàng. Nhạc Phong theo bản năng tắt máy tháo sim ra, tay có chút run rẩy, cho đến khi phần nắp đáy của chiếc di động được gỡ ra rớt xuống bàn cơm, anh mới đứng dậy kéo Quý Đường Đường: “Đường Đường, chúng ta mau đi thôi.” Quý Đường Đường không động đậy, giọng nói rất phẳng lặng: “Tại sao phải thế?”

Nhạc Phong do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra: “Đường Đường, Tần gia đã theo dõi cô rồi.” Quý Đường Đường chẳng hề kinh ngạc, không những không kinh ngạc mà dường như tất cả những chuyện này căn bản đều nằm trong dự liệu của cô, trong giọng nói của cô chất chứa vài phần mỉa mai: “Tiếp đó thì sao, tiếp đó có phải anh định nói cho tôi biết, Miêu Miêu là con gái nhà họ Tần?” Nhạc Phong cảm thấy không bình thường, anh nới lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Quý Đường Đường: “Đường Đường, rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Quý Đường Đường từ từ đứng dậy từ trên ghế, cô bắt đầu rơi lệ, trong ánh mắt có sự tức giận, cũng có vẻ tự giễu và chua xót. Cô nhìn Nhạc Phong, vừa nhìn vừa cười: “Trước kia mẹ bảo tôi trốn, trốn càng xa càng tốt, bà nói nhà họ Tần nhất định sẽ tìm tôi. Mấy năm nay, tôi vẫn thấy kỳ quái, tại sao đến cả cái bóng của người nhà họ Tần tôi cũng không thấy? Giờ tôi mới biết tôi ngu xuẩn cỡ nào, Tần gia muốn tìm tôi, việc gì phải đích thân ra mặt đúng không, bọn chúng có thể phái chó săn của mình tới được kia mà, có thể phái con rể của mình tới đúng không?” Nhạc Phong muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi. “Tôi đã sớm nên cảm thấy bất thường mới đúng, ở Ca Nại gặp phải anh, ở Cổ Thành gặp phải anh, ở Đôn Hoàng cũng vẫn bị anh tìm thấy, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy đúng không? Nhất là lần này, Nhạc Phong, đến cả việc tôi ở đâu anh cũng biết! Anh còn biết vị trí nào của tôi không sợ bị kẻ khác tấn công!” Da đầu Nhạc Phong như nổ tung, anh cảm thấy mớ bòng bong này càng gỡ lại càng rối, anh cố gắng giải thích: “Đường Đường, cô tỉnh táo một chút, cô…” Anh đột nhiên im bặt, trong tay Quý Đường Đường đang cầm một khẩu súng, súng của anh. “Nhạc Phong, tất cả đều đã được sắp đặt rồi đúng không? Đối xử tốt với tôi, đều là giả đúng không? Chia tay với Miêu Miêu, Miêu Miêu kết hôn, mẹ nó, đều là diễn trò cả đúng không?!!”

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status