Lạc Sanh không có việc gì nên quay trở về phòng, Thịnh Giai Ngọc thì quỳ gối trước mặt Đại thái thái khóc lóc thảm thiết.
“Nương, đều là con gái vô dụng, không ngăn biểu tỷ lại ——”
Nhìn con gái khóc đến đỏ cả mắt, Đại thái thái đau lòng, vừa tức vừa sầu.
Vốn tưởng rằng chuyện gièm pha của Thịnh Giai Lan đã ép xuống, hiện giờ lại ồn áo đến mức mọi người đều biết, những nha đầu này sao mà làm người ta không bớt lo như vậy chứ!
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Đại thái thái đứng dậy: “Sự tình liên quan đến thanh danh Thịnh phủ, theo ta đến chỗ tổ mẫu của con đi.”
Thịnh Giai Ngọc nhắm mắt đi theo phía sau Đại thái thái đến Phúc Ninh Đường.
Hai hôm nay Thịnh lão thái thái ăn đồ ăn Lạc Sanh bên kia đưa tới, hôm nay đột nhiên không đưa tới nên đang cảm thấy không có mùi vị, lại nghe đại nha hoàn Thải Hà bẩm báo nói Đại thái thái tới.
Lão thái thái nâng nâng mí mắt: “Mời vào đi.”
Một lát sau rèm châu khé kêu, Đại thái thái mang theo Thịnh Giai Ngọc đi vào.
Thịnh lão thái thái nhìn đến đôi mắt hồng hồng của Thịnh Giai Ngọc, không khỏi nhíu mày: “Đây là làm sao vậy?”
“Còn không bồi tội với tổ mẫu con đi.” Đại thái thái mắng một tiếng, bước về phía Thịnh lão thái thái một bước.
Thịnh lão thái thái nghe xong sắc mặt biến thành màu đen.
Lúc này mới ngừng có mấy ngày, sao lại có chuyện xấu nữa!
Từ khi ngoại tôn nữ tới, thật ra Thịnh phủ bị người bên ngoài chê cười không biết bao nhiêu lần, chẳng qua nhiều nhất là cười vận khí của Thịnh phủ kém, dây đến một vị biểu cô nưing không hiểu chuyện, nhưng lúc này đây chuyện chê cười lại là chính Thịnh phủ gây ra.
Thịnh lão thái thái nghẹn trong lòng, trừng Đại thái thái một cái: “Tức phụ lão đại, chuyện này con phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm.”
Đại thái thái xấu hổ gật đầu: “Xác thật là con dâu trị gia không nghiêm, để những hạ nhân đó nói láo lung tung mới dẫn tới chuyện hôm nay.”
Nếu không phải những hạ nhân đó truyền loạn rằng biểu cô nương đẩy Thịnh Giai Lan đẩy vào trong hồ còn không bao dung được người ta, sẽ không có chuyện hôm nay Tô nhị cô nương bênh vực thay kẻ yếu Thịnh Giai Lan.
Sau ngày hôm ấy, những hạ nhân biết được nội tình đã bị cảnh cáo ngậm chặt miệng, những hạ nhân chỉ nhìn thấy biểu cô nương và nhị cô nương cùng rơi vào trong hồ còn không rõ nội tình, lại ở sau lưng lắm mồm lắm miệng.
Trên đời không có tường không lọt gió, lời đồn đãi rất nhanh đã truyền ra ngoài phủ, chờ đến khi Đại thái thái nghe thấy đã không kịp ngăn cản nữa.
Vì thanh danh của Thịnh gia nên bà ta không có khả năng đứng ra nói rõ chân tướng, xử phạt mấy hạ nhân thích nói láo xong, Đại thái thái chỉ có thể âm thầm ngóng trông trận phong ba này nhanh nhanh qua đi.
Trăm triệu không nghĩ tới biểu cô nương là người không chịu chút thiệt thòi nào, làm rõ mọi chuyện ngay ở trên đường lớn.
Thịnh lão thái thái tựa như suy đoán được Đại thái thái suy nghĩ gì, liếc nhìn bà ta một cái rồi nói: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy, chuyện hôm nay không thể trách lên đầu Sanh Nhi được.”
“Con dâu đã rõ.”
Thịnh Giai Ngọc lại có chút không phục: “Tổ mẫu, biểu tỷ không nghĩ đến thanh danh nhà chúng ta chút nào ——”
Sắc mặt Thịnh lão thái thái hơi trầm xuống: “Giai Ngọc, trong lòng cháu nghĩ dù sao thanh danh biểu tỷ của cháu cũng không tốt, nhiều thêm một chuyện gièm pha cũng không sao hết à?”
Thịnh Giai Ngọc cứng lại, rũ mắt xuống.
Không thể không nói, đúng là trong lòng nàng ấy có ý nghĩ như vậy.
Dù sao thanh danh Lạc Sanh không tốt, lại gánh một cá ác danh thì có tổn thất gì, cũng còn hơn là ném Thịnh phủ rơi vào.
Thịnh lão thái thái lắc đầu: “Là tổ mẫu và cha mẹ cháu chiều cháu quá rồi.”
“Tổ mẫu?” Thịnh Giai Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt Thịnh lão thái thái càng thêm ngưng trọng, ánh mắt nhìn tôn nữ khó nén thất vọng: “Tổ mẫu cho rằng, phân rõ thị phi là đạo lý cháu phải học được từ nhỏ. Biểu tỷ của cháu đến Kim Sa thì thanh danh không tốt, đó là do lời nói việc làm của nàng không ổn gây ra, là hậu quả nàng nên gánh vác. Nhưng chuyện Giai Lan là hắt nước bẩn lên người nàng, chẳng lẽ cháu bưng chậu rửa đựng nước bẩn hắt lên trên người nàng, còn không cho nàng trốn à?”
Cháu ——” Thịnh Giai Ngọc hơi há miệng, nói không nên lời.
Giọng Thịnh lão thái thái nghiêm khắc hơn: “Giai Ngọc, cháu nhớ kỹ, thanh danh ở trong mắt người ngoài hỏng thì không đáng sợ, đáng sợ chính là trong xương cốt của mình!”
Thịnh Giai Ngọc bị nói đến mức không còn chỗ để trốn, nhìn chằm chằm mặt đất hận không thể tìm một cái khe để chui vào.
Nàng thật sự tệ đến mức như tổ mẫu nói sao?
Nước mắt uất ức lăn xuống từ khoé mắt của Thịnh Giai Ngọc.
Đại thái thái thở dài: “Người yên tâm, sau này chắc chắn con dâu sẽ quản giáo nha đầu này thật tốt.”
Thịnh lão thái thái khẽ gật đầu: “Những hạ nhân đó nên bán thì bán, nên phạt hãy phạt, về sau ta không muốn lại nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra nữa. Tức phụ lão đại, chuyện quản gia ta giao cho con quản là vì ăn thêm hai chén cơm, không phải vì ngột ngạt.”
Đuổi mẹ con Đại thái thái đi, Thịnh lão thái thái mệnh Thải Hà mời Lạc Sanh lại đây.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
“Sanh Nhi, có biết vì sao ngoại tổ mẫu gọi con tới không?”
Lạc Sanh không suy tư nhiều hỏi: “Là vì chuyện tranh chấp cùng cô nương Tô gia?”
Thịnh lão thái thái lắc đầu: “Không phải.”
Lạc Sanh ngẩn người.
Không phải cái này còn có thể là cái gì?
Thịnh lão thái thái sắng giọng, biểu hiện ra vẻ không để ý nhiều: “Ngoại tổ mẫu chính là muốn hỏi một chút, cơm trưa còn đưa đến không?”
Lạc Sanh ngẩn ngơ.
Thịnh lão thái thái chính sắc giải thích: “Cần kiệm quản gia vẫn luôn là gia phong của Thịnh phủ, lỡ như phòng bếp lớn đưa nhiều đồ ăn, chỗ cháu lại đưa tới, không phải lãng phí à.”
Lạc Sanh hơi hơi run run khóe miệng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của lão thái thái, nàng thiếu chút nữa đã tin.
“Cơm trưa sẽ không đưa, Sanh Nhi còn có chuyện khác phải làm.”
Thịnh lão thái thái vừa nghe xong thì đặt tay lên ngực.
“Ngoại tổ mẫu không thoải mái?”
Thịnh lão thái thái thở dài một tiếng: “Chuyện Giai Lan ồn ào đến mức mọi người đều biết, làm Thịnh phủ mất hết thể diện. Ngoại tổ mẫu chỉ cần nghĩ đến việc này là một miếng cơm cũng ăn không vào, tương lai không mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa ——”
Mắt thấy lão thái thái không có ý định dừng lại, Lạc Sanh nhận thua nói: “Đưa.”
Thịnh lão thái thái lập tức dừng lại thở dài, ho khan một tiếng nói: “Thịt kho tàu hợp với người lớn tuổi răng không tốt.”
Lạc Sanh rũ mắt: “Vậy đưa thịt kho tàu.”
Lúc này Thịnh lão thái thái mới cảm thấy mỹ mãn để ngoại tôn nữ rời đi.
Xảy ra chuyện sốt ruột lại không tìm đồ ăn ngon hoãn một chút, cuộc đời sẽ quá gian nan.
Sau Lạc Sanh về phòng ngồi thần ra trong chốc lát.
Nàng cho rằng Thịnh lão thái thái sẽ chỉ trích nàng một trận, không nghĩ tới là kết quả thế này.
Người cho ta mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao*, nếu Thịnh lão thái thái đã đối xử khoan hậu, vậy nàng nên làm một nồi thịt kho tàu thật ngon rồi.
*Mộc qua 2, Khổng Tử. Xem thêm ở cuối chương.
Lạc Sanh đi vào phòng bếp nhỏ, bắt đầu làm món thịt kho tàu này.
Thịt kho tàu nói khó thì không khó, một nồi thịt kho ra tới cũng không đến mức khó ăn, nhưng muốn kho ngon lại có rất nhiều bí quyết.
Đầu tiên là chọn thịt, chỉ chọn loại thịt ba chỉ có bảy tầng nạc mỡ dưới da, thiếu một tầng sẽ tổn hại mỹ vị.
Lạc Sanh cắt thịt ba chỉ thành khối vuông đều đều, ngâm nước lạnh đến khi ra hết máu, bỏ vào trong chảo nóng xào sơ.
Hồng Đậu ở một bên tò mò nhìn, nhịn không được hỏi: “Cô nương, sao ngài kho thịt mà không bỏ dầu?”
“Không bỏ dầu, không thêm nước, như vậy thịt kho ra ăn mới ngon.” Lạc Sanh tùy tiện giải thích, thấy da thịt ngả vàng liền cho nước ấm, hành, gừng, dấm và gia vị, đến khi nước sôi thì phân phó Khinh Hồng lấy cái muôi vớt bọt ra.
Quá trình trình này kéo dài khoảng ba mươi phút, cho đến khi mặt nước không còn nổi bọt nữa Lạc Sanh mới kêu ngừng.
Cho ngọn măng vào, đậy nắp, dùng lửa nhỏ nấu chín, đến khi dùng đũa mà có thể nhẹ nhàng chọc xuyên qua da thịt thì thêm đường phèn, sau khi nước thu lại thì một nồi thịt kho tàu trong suốt bóng bẩy như hổ phách đã nấu xong.
Múc thịt đã kho xong vào một chiếc âu nhỏ bằng gốm đen, rắc hành thái nhỏ lên trên, Lạc Sanh cong cong môi: “Đưa đến Phúc Ninh Đường đi.”
- ---------------+*+.+*+---------------
木瓜 2
投我以木桃,
報之以瓊瑤。
匪報也,
永以為好也。
Mộc qua 2
Đầu ngã dĩ mộc đào.
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Dịch nghĩa
Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).
Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Nguồn: thivien.net
==========
Thịt kho tàu (hồng thiêu nhục)
“Nương, đều là con gái vô dụng, không ngăn biểu tỷ lại ——”
Nhìn con gái khóc đến đỏ cả mắt, Đại thái thái đau lòng, vừa tức vừa sầu.
Vốn tưởng rằng chuyện gièm pha của Thịnh Giai Lan đã ép xuống, hiện giờ lại ồn áo đến mức mọi người đều biết, những nha đầu này sao mà làm người ta không bớt lo như vậy chứ!
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Đại thái thái đứng dậy: “Sự tình liên quan đến thanh danh Thịnh phủ, theo ta đến chỗ tổ mẫu của con đi.”
Thịnh Giai Ngọc nhắm mắt đi theo phía sau Đại thái thái đến Phúc Ninh Đường.
Hai hôm nay Thịnh lão thái thái ăn đồ ăn Lạc Sanh bên kia đưa tới, hôm nay đột nhiên không đưa tới nên đang cảm thấy không có mùi vị, lại nghe đại nha hoàn Thải Hà bẩm báo nói Đại thái thái tới.
Lão thái thái nâng nâng mí mắt: “Mời vào đi.”
Một lát sau rèm châu khé kêu, Đại thái thái mang theo Thịnh Giai Ngọc đi vào.
Thịnh lão thái thái nhìn đến đôi mắt hồng hồng của Thịnh Giai Ngọc, không khỏi nhíu mày: “Đây là làm sao vậy?”
“Còn không bồi tội với tổ mẫu con đi.” Đại thái thái mắng một tiếng, bước về phía Thịnh lão thái thái một bước.
Thịnh lão thái thái nghe xong sắc mặt biến thành màu đen.
Lúc này mới ngừng có mấy ngày, sao lại có chuyện xấu nữa!
Từ khi ngoại tôn nữ tới, thật ra Thịnh phủ bị người bên ngoài chê cười không biết bao nhiêu lần, chẳng qua nhiều nhất là cười vận khí của Thịnh phủ kém, dây đến một vị biểu cô nưing không hiểu chuyện, nhưng lúc này đây chuyện chê cười lại là chính Thịnh phủ gây ra.
Thịnh lão thái thái nghẹn trong lòng, trừng Đại thái thái một cái: “Tức phụ lão đại, chuyện này con phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm.”
Đại thái thái xấu hổ gật đầu: “Xác thật là con dâu trị gia không nghiêm, để những hạ nhân đó nói láo lung tung mới dẫn tới chuyện hôm nay.”
Nếu không phải những hạ nhân đó truyền loạn rằng biểu cô nương đẩy Thịnh Giai Lan đẩy vào trong hồ còn không bao dung được người ta, sẽ không có chuyện hôm nay Tô nhị cô nương bênh vực thay kẻ yếu Thịnh Giai Lan.
Sau ngày hôm ấy, những hạ nhân biết được nội tình đã bị cảnh cáo ngậm chặt miệng, những hạ nhân chỉ nhìn thấy biểu cô nương và nhị cô nương cùng rơi vào trong hồ còn không rõ nội tình, lại ở sau lưng lắm mồm lắm miệng.
Trên đời không có tường không lọt gió, lời đồn đãi rất nhanh đã truyền ra ngoài phủ, chờ đến khi Đại thái thái nghe thấy đã không kịp ngăn cản nữa.
Vì thanh danh của Thịnh gia nên bà ta không có khả năng đứng ra nói rõ chân tướng, xử phạt mấy hạ nhân thích nói láo xong, Đại thái thái chỉ có thể âm thầm ngóng trông trận phong ba này nhanh nhanh qua đi.
Trăm triệu không nghĩ tới biểu cô nương là người không chịu chút thiệt thòi nào, làm rõ mọi chuyện ngay ở trên đường lớn.
Thịnh lão thái thái tựa như suy đoán được Đại thái thái suy nghĩ gì, liếc nhìn bà ta một cái rồi nói: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy, chuyện hôm nay không thể trách lên đầu Sanh Nhi được.”
“Con dâu đã rõ.”
Thịnh Giai Ngọc lại có chút không phục: “Tổ mẫu, biểu tỷ không nghĩ đến thanh danh nhà chúng ta chút nào ——”
Sắc mặt Thịnh lão thái thái hơi trầm xuống: “Giai Ngọc, trong lòng cháu nghĩ dù sao thanh danh biểu tỷ của cháu cũng không tốt, nhiều thêm một chuyện gièm pha cũng không sao hết à?”
Thịnh Giai Ngọc cứng lại, rũ mắt xuống.
Không thể không nói, đúng là trong lòng nàng ấy có ý nghĩ như vậy.
Dù sao thanh danh Lạc Sanh không tốt, lại gánh một cá ác danh thì có tổn thất gì, cũng còn hơn là ném Thịnh phủ rơi vào.
Thịnh lão thái thái lắc đầu: “Là tổ mẫu và cha mẹ cháu chiều cháu quá rồi.”
“Tổ mẫu?” Thịnh Giai Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt Thịnh lão thái thái càng thêm ngưng trọng, ánh mắt nhìn tôn nữ khó nén thất vọng: “Tổ mẫu cho rằng, phân rõ thị phi là đạo lý cháu phải học được từ nhỏ. Biểu tỷ của cháu đến Kim Sa thì thanh danh không tốt, đó là do lời nói việc làm của nàng không ổn gây ra, là hậu quả nàng nên gánh vác. Nhưng chuyện Giai Lan là hắt nước bẩn lên người nàng, chẳng lẽ cháu bưng chậu rửa đựng nước bẩn hắt lên trên người nàng, còn không cho nàng trốn à?”
Cháu ——” Thịnh Giai Ngọc hơi há miệng, nói không nên lời.
Giọng Thịnh lão thái thái nghiêm khắc hơn: “Giai Ngọc, cháu nhớ kỹ, thanh danh ở trong mắt người ngoài hỏng thì không đáng sợ, đáng sợ chính là trong xương cốt của mình!”
Thịnh Giai Ngọc bị nói đến mức không còn chỗ để trốn, nhìn chằm chằm mặt đất hận không thể tìm một cái khe để chui vào.
Nàng thật sự tệ đến mức như tổ mẫu nói sao?
Nước mắt uất ức lăn xuống từ khoé mắt của Thịnh Giai Ngọc.
Đại thái thái thở dài: “Người yên tâm, sau này chắc chắn con dâu sẽ quản giáo nha đầu này thật tốt.”
Thịnh lão thái thái khẽ gật đầu: “Những hạ nhân đó nên bán thì bán, nên phạt hãy phạt, về sau ta không muốn lại nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra nữa. Tức phụ lão đại, chuyện quản gia ta giao cho con quản là vì ăn thêm hai chén cơm, không phải vì ngột ngạt.”
Đuổi mẹ con Đại thái thái đi, Thịnh lão thái thái mệnh Thải Hà mời Lạc Sanh lại đây.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
“Sanh Nhi, có biết vì sao ngoại tổ mẫu gọi con tới không?”
Lạc Sanh không suy tư nhiều hỏi: “Là vì chuyện tranh chấp cùng cô nương Tô gia?”
Thịnh lão thái thái lắc đầu: “Không phải.”
Lạc Sanh ngẩn người.
Không phải cái này còn có thể là cái gì?
Thịnh lão thái thái sắng giọng, biểu hiện ra vẻ không để ý nhiều: “Ngoại tổ mẫu chính là muốn hỏi một chút, cơm trưa còn đưa đến không?”
Lạc Sanh ngẩn ngơ.
Thịnh lão thái thái chính sắc giải thích: “Cần kiệm quản gia vẫn luôn là gia phong của Thịnh phủ, lỡ như phòng bếp lớn đưa nhiều đồ ăn, chỗ cháu lại đưa tới, không phải lãng phí à.”
Lạc Sanh hơi hơi run run khóe miệng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của lão thái thái, nàng thiếu chút nữa đã tin.
“Cơm trưa sẽ không đưa, Sanh Nhi còn có chuyện khác phải làm.”
Thịnh lão thái thái vừa nghe xong thì đặt tay lên ngực.
“Ngoại tổ mẫu không thoải mái?”
Thịnh lão thái thái thở dài một tiếng: “Chuyện Giai Lan ồn ào đến mức mọi người đều biết, làm Thịnh phủ mất hết thể diện. Ngoại tổ mẫu chỉ cần nghĩ đến việc này là một miếng cơm cũng ăn không vào, tương lai không mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa ——”
Mắt thấy lão thái thái không có ý định dừng lại, Lạc Sanh nhận thua nói: “Đưa.”
Thịnh lão thái thái lập tức dừng lại thở dài, ho khan một tiếng nói: “Thịt kho tàu hợp với người lớn tuổi răng không tốt.”
Lạc Sanh rũ mắt: “Vậy đưa thịt kho tàu.”
Lúc này Thịnh lão thái thái mới cảm thấy mỹ mãn để ngoại tôn nữ rời đi.
Xảy ra chuyện sốt ruột lại không tìm đồ ăn ngon hoãn một chút, cuộc đời sẽ quá gian nan.
Sau Lạc Sanh về phòng ngồi thần ra trong chốc lát.
Nàng cho rằng Thịnh lão thái thái sẽ chỉ trích nàng một trận, không nghĩ tới là kết quả thế này.
Người cho ta mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao*, nếu Thịnh lão thái thái đã đối xử khoan hậu, vậy nàng nên làm một nồi thịt kho tàu thật ngon rồi.
*Mộc qua 2, Khổng Tử. Xem thêm ở cuối chương.
Lạc Sanh đi vào phòng bếp nhỏ, bắt đầu làm món thịt kho tàu này.
Thịt kho tàu nói khó thì không khó, một nồi thịt kho ra tới cũng không đến mức khó ăn, nhưng muốn kho ngon lại có rất nhiều bí quyết.
Đầu tiên là chọn thịt, chỉ chọn loại thịt ba chỉ có bảy tầng nạc mỡ dưới da, thiếu một tầng sẽ tổn hại mỹ vị.
Lạc Sanh cắt thịt ba chỉ thành khối vuông đều đều, ngâm nước lạnh đến khi ra hết máu, bỏ vào trong chảo nóng xào sơ.
Hồng Đậu ở một bên tò mò nhìn, nhịn không được hỏi: “Cô nương, sao ngài kho thịt mà không bỏ dầu?”
“Không bỏ dầu, không thêm nước, như vậy thịt kho ra ăn mới ngon.” Lạc Sanh tùy tiện giải thích, thấy da thịt ngả vàng liền cho nước ấm, hành, gừng, dấm và gia vị, đến khi nước sôi thì phân phó Khinh Hồng lấy cái muôi vớt bọt ra.
Quá trình trình này kéo dài khoảng ba mươi phút, cho đến khi mặt nước không còn nổi bọt nữa Lạc Sanh mới kêu ngừng.
Cho ngọn măng vào, đậy nắp, dùng lửa nhỏ nấu chín, đến khi dùng đũa mà có thể nhẹ nhàng chọc xuyên qua da thịt thì thêm đường phèn, sau khi nước thu lại thì một nồi thịt kho tàu trong suốt bóng bẩy như hổ phách đã nấu xong.
Múc thịt đã kho xong vào một chiếc âu nhỏ bằng gốm đen, rắc hành thái nhỏ lên trên, Lạc Sanh cong cong môi: “Đưa đến Phúc Ninh Đường đi.”
- ---------------+*+.+*+---------------
木瓜 2
投我以木桃,
報之以瓊瑤。
匪報也,
永以為好也。
Mộc qua 2
Đầu ngã dĩ mộc đào.
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Dịch nghĩa
Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).
Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Nguồn: thivien.net
==========
Thịt kho tàu (hồng thiêu nhục)
/540
|