Chuyện biểu cô nương vì đáp tạ một bà tử ở phòng giặt đồ, đã thưởng bà tử kia một túi vàng lá, giống một cơn gió truyền khắp trên dưới Thịnh phủ.
Ngày đó có không ít người tìm tới, muốn đem khuê nữ, cháu gái, chất nữ, cháu ngoại gái nhà mình làm mai cho tiểu nhi tử nhà bà tử mặt vuông dài.
Đây là một túi vàng lá đó, ở Kim Sa xây lên một tòa nhà có tầng cũng đủ rồi.
Bà tử mặt vuông dài nhìn ngạch cửa sắp bị đạp vỡ vui quá mà khóc.
Cho dù ở trong phủ nhà nào, hạ nhân làm việc ở phòng giặt đồ đều coi như tầng chót nhất. Tiền lương ít, không có nước luộc, nếu như giặt hỏng xiêm y của chủ tử còn phải gánh trách nhiệm.
Bà ta tổng cộng có hai nhi tử, mãi đến khi đại nhi tử hai mươi mấy tuổi mới dốc hết vốn của cả nhà cưới một tức phụ, tiểu nhi tử chậm trễ đến hai mươi mấy vẫn còn độc thân. Không nghĩ tới bởi vì biểu cô nương thưởng một túi vàng lá, ngay cả quản sự chọn mua cũng nhờ người tới nói chuyện, cố ý đem khuê nữ nhà ông ta gả lại đây.
Tất cả những việc này ít nhiều nhờ biểu cô nương!
Bà tử mặt vuông dài vừa hổ thẹn lại vừa cảm kích, âm thầm thề từ đây phải cung kính với biểu cô nương như Bồ Tát.
Người hâm mộ bà tử mặt vuông dài càng là đếm không hết, cũng lặng lẽ thay đổi cái nhìn với biểu cô nương.
Hạ nhân cứu chủ tử vốn là thiên kinh địa nghĩa, có thể được thưởng chút bạc đã là gặp được gia chủ tốt, thế mà biểu cô nương nhớ việc này, còn thưởng một túi vàng lá, có thể thấy được là người khoan dung độ lượng.
Đúng, sau này không có việc gì phải đi đến trước mặt biểu cô nương thể hiện sự tồn tại, lỡ như được biểu cô nương dùng tới là phát đạt rồi.
Khụ khụ, nghe nói khi biểu cô nương ở kinh thành có một đám hạ nhân đó, chuyên cùng biểu cô nương lên phố chơi.
Nghe ở đâu? Đương nhiên là nghe từ chỗ Hồng Đậu đại tỷ đó, trước kia nghe thì thầm mắng những hạ nhân đó tiếp tay cho giặc, hiện tại ấy à, chỉ một câu: Quá hâm mộ!
Lạc Sanh cũng không để ý đến cái nhìn của hạ nhân Thịnh phủ có thay đổi, nàng đứng ở trong đình bát giác bảo Hồng Đậu nhận lấy Dưỡng Nguyên Đan mà Vương đại phu đưa tới, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Làm Vương đại phu phí tâm rồi.”
“Nên làm, nên làm.” Vương đại phu vội vàng vái một cái.
Gió thổi qua đình có chút lớn, nhưng làm cho toàn thân người ta sảng khoái, giống như tâm tình sảng khoải của Vương đại phu giờ phút này.
Tuy Lạc cô nương chưa từng nói tác dụng của thuốc này, nhưng ông ta cẩn thận nghiên cứu phối thuốc, thuốc này là dùng để điều dưỡng thân thể!
Đầu tiên là trị liệu phong hàn, giờ lại là điều dưỡng thân thể, hai phương thuốc này nếu như được ông ta lợi dụng tốt, có được bảng hiệu danh y là dễ như trở bàn tay.
Tựa như nhìn thấu tâm tư của Vương đại phu, Lạc Sanh đột nhiên cười cười: “Mấy ngày trước đây Tô gia thái thái nhiễm phong hàn, nghe nói là mời Vương đại phu chữa khỏi?”
Vương đại phu rùng mình trong lòng, cười gượng thừa nhận: “Tiểu lão nhân từng xem bệnh cho Tô thái thái.”
Từ khi bệnh phong hàn của biểu công tử Thịnh phủ khỏi hẳn, Lý đại phu đã thay ông ta tuyên dương thanh danh ra ngoài, mấy ngày nay ông ta hưởng thụ được tôn trọng và sự truy phủng không thể so với ngày xưa.
Suýt nữa ông ta đã quên chủ nhân chân chính của phương thuốc kia.
Vương đại phu bị ánh mắt ý vị thâm trường của Lạc Sanh nhìn đến da đầu tê dại, trong lòng bắt đầu run rẩy.
Lạc cô nương đột nhiên hỏi cái này là có ý gì? Hay là đoán được thứ thuốc chữa khỏi phong hàn của Tô thái thái chính là Thiên Kim Hoàn?
Khi Lạc Sanh giao phương thuốc và dược liệu phối chế Thối Hàn Hoàn cho Vương đại phu thì vẫn không đề cập đến tên thuốc, do phí tổn đắt đỏ, Vương đại phu lặng lẽ đặt tên là Thiên Kim Hoàn.
“Vương đại phu y giả nhân tâm, dùng thuốc cứu người thì ta không nhiều lời, tuy nhiên có một việc còn mong ông ghi tạc trong lòng.”
“Mời cô nương nói.” Vương đại phu nghe lời này của Lạc Sanh có thâm ý sâu sắc, trong lòng không khỏi khẩn trương một trận.
Ông ta cho rằng Lạc cô nương là quý nữ như vậy, căn bản sẽ không chú ý đối với những thứ này, không nghĩ tới lại là người khó lừa gạt…
“Phương thuốc của loại thuốc hôm nay Vương đại phu đưa tới, Vương đại phu quên đi.”
Vương đại phu sửng sốt, thứ nghĩ đến đầu tiên chính là Thiên Kim Hoàn.
“Vậy lúc trước ——”
Lạc Sanh cười cười: “Ta vừa mới nói rồi, Vương đại phu y giả nhân tâm, dùng thuốc cứu người thì ta không nhiều lời.”
Năm đó Lý thần y phối ra Thối Hàn Hoàn và Dưỡng Nguyên Đan, đã từng cảm khái Thối Hàn Hoàn có giá cả quá cao, khó có thể ban ơn cho người bình thường, bằng không trên đời này sẽ ít đi một số người đoản mệnh.
Vương đại phu dùng Thối Hàn Hoàn cầu danh cũng được, cầu lợi cũng thế, có thể cứu thêm mấy tánh mạng luôn là chuyện tốt.
Còn Dưỡng Nguyên Đan sao, Lý thần y đã nói không được truyền ra ngoài.
Vương đại phu đại hỉ, cúi đầu vái một cái thật sâu với Lạc Sanh: “Đa tạ cô nương!”
“Vậy không trì hoãn Vương đại phu xem bệnh cứu người, chỉ mong ông có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay.”
Vương đại phu liên tục đồng ý, xách theo hòm thuốc vui mừng rời đi.
Hồng Đậu cắn cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương, có những người sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Bây giờ ông ta đồng ý với ngài, thời gian lâu rồi nói không chừng sẽ nổi lòng tham.”
“Vậy sao?” Lạc Sanh nhìn bóng dáng Vương đại phu rời đi, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu như vậy, ông ta sẽ hối hận.”
Dưỡng Nguyên Đan đã chế xong còn cần một loại thuốc dẫn mới có thể có công hiệu. Nếu Vương đại phu tư lợi bội ước, chỉ sợ phải trả giá đại giới vì mình đã hủy bỏ hứa hẹn.
Thứ nàng cho phép người khác lấy mới có thể lấy, thứ nàng không cho phép người khác lấy, cầm lên sẽ phỏng tay.
Hoàn toàn trông cậy vào một người giữ chữ tín, không tồn tại.
Thuốc dẫn của Dưỡng Nguyên Đan, đúng là một dúm gạo tẻ tẩm sương sớm buổi sáng, đem Dưỡng Nguyên Đan tẩm vào trong đó một lát.
Nói ra thì đơn giản, không nói rõ ra lại không ai có thể nghĩ đến.
Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu đi đến chỗ Lạc Thần.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thần là nhìn Hồng Đậu, thấy trong tay nàng ấy trống không, sắc mặt liền hơi thúi.
Cậu đã sớm bảo Phù Tùng nghe ngóng, cái hôm Lạc Sanh để cậu đói bụng đã đưa thịt kho tàu cho ngoại tổ mẫu.
Thịt kho tàu!
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, nếu hai bên đều không đưa thì thôi, nhưng mà chỗ cậu cái gì cũng không có, ngoại tổ mẫu lại được ăn thịt kho tàu thơm ngào ngạt.
Lạc Thần nghĩ đến là tức, vẫn luôn tức đến bây giờ, cũng không chờ được Lạc Sanh tỏ vẻ gì nhiều hơn.
Đương nhiên, tức thì tức, Lạc Sanh đưa đồ ăn tới thì cậu vẫn ăn.
Dù sao đây cũng là hai chuyện khác nhau.
“Ngươi tới làm gì?” Lạc Thần hừ hừ.
Lại không phải giờ cơm, còn không mang thức ăn, chẳng lẽ tìm cậu nói chuyện phiếm?
Lạc Sanh đặt một cái bình sứ trắng thân to miệng hẹp đến trước mắt Lạc Thần.
Lạc Thần có chút nghi hoặc: Chẳng lẽ là mứt hoa quả?
Nhưng cậu không thích ăn quà vặt mà.
Đương nhiên, nếu là Lạc Sanh làm, cậu có thể miễn cưỡng nếm thử. Rốt cuộc trước kia cậu còn từng không thích ăn cá, hiện tại cảm thấy thật ngon…
Lạc Thần duỗi tay cầm lấy bình sứ trắng.
Lạc Sanh mở miệng: “Đây là thuốc điều dưỡng thân thể.”
Ngón tay thon dài của thiếu niên dừng ở trên bình sứ trắng, nhíu mày nhìn về phía Lạc Sanh.
“Tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín viên, mỗi ngày trước khi ngủ thì dùng một viên với nước ấm, sau khi dùng hết một bình này, thân thể của đệ hẳn sẽ chuyển biến tốt hơn không ít.”
Đôi mày của Lạc Thần càng nhíu chặt hơn, sau một lúc lâu thì hỏi ra một câu: “Từ đâu tới?”
“Vương đại phu phối chế.”
Lạc Thần nhìn Lạc Sanh một cái thật sâu, nhếch khóe môi lên: “Lừa ta.”
Lạc Sanh chớp chớp mắt: “Sao lại lừa đệ?”
Lạc Thần cười lạnh: “Nếu như Vương đại phu có bản sự này, thuốc này đã được đưa đến trước mặt ta mấy năm trước, còn phải chờ tới bây giờ?”
Lạc Sanh ngẩn người, không khỏi cong môi.
Có một đệ đệ cũng coi như thông minh, ngẫu nhiên cũng làm người đau đầu.
“Khi ở kinh thành ngẫu nhiên có được phương thuốc, nhất định hữu dụng là được.” Lạc Sanh nghĩ rồi bổ sung một câu, “Lấy năng lực nấu ăn của ta bảo đảm.”
Lúc này vẻ mặt Lạc Thần mới dịu đi: “Nói sớm không phải tốt rồi sao, kéo Vương đại phu gì chứ.”
Phiền nhất là dỗ cậu như đứa bé, cậu cũng đã mười ba tuổi rồi!
Lúc này Lạc Sanh nói một câu: “Ta phải về kinh.”
Ngày đó có không ít người tìm tới, muốn đem khuê nữ, cháu gái, chất nữ, cháu ngoại gái nhà mình làm mai cho tiểu nhi tử nhà bà tử mặt vuông dài.
Đây là một túi vàng lá đó, ở Kim Sa xây lên một tòa nhà có tầng cũng đủ rồi.
Bà tử mặt vuông dài nhìn ngạch cửa sắp bị đạp vỡ vui quá mà khóc.
Cho dù ở trong phủ nhà nào, hạ nhân làm việc ở phòng giặt đồ đều coi như tầng chót nhất. Tiền lương ít, không có nước luộc, nếu như giặt hỏng xiêm y của chủ tử còn phải gánh trách nhiệm.
Bà ta tổng cộng có hai nhi tử, mãi đến khi đại nhi tử hai mươi mấy tuổi mới dốc hết vốn của cả nhà cưới một tức phụ, tiểu nhi tử chậm trễ đến hai mươi mấy vẫn còn độc thân. Không nghĩ tới bởi vì biểu cô nương thưởng một túi vàng lá, ngay cả quản sự chọn mua cũng nhờ người tới nói chuyện, cố ý đem khuê nữ nhà ông ta gả lại đây.
Tất cả những việc này ít nhiều nhờ biểu cô nương!
Bà tử mặt vuông dài vừa hổ thẹn lại vừa cảm kích, âm thầm thề từ đây phải cung kính với biểu cô nương như Bồ Tát.
Người hâm mộ bà tử mặt vuông dài càng là đếm không hết, cũng lặng lẽ thay đổi cái nhìn với biểu cô nương.
Hạ nhân cứu chủ tử vốn là thiên kinh địa nghĩa, có thể được thưởng chút bạc đã là gặp được gia chủ tốt, thế mà biểu cô nương nhớ việc này, còn thưởng một túi vàng lá, có thể thấy được là người khoan dung độ lượng.
Đúng, sau này không có việc gì phải đi đến trước mặt biểu cô nương thể hiện sự tồn tại, lỡ như được biểu cô nương dùng tới là phát đạt rồi.
Khụ khụ, nghe nói khi biểu cô nương ở kinh thành có một đám hạ nhân đó, chuyên cùng biểu cô nương lên phố chơi.
Nghe ở đâu? Đương nhiên là nghe từ chỗ Hồng Đậu đại tỷ đó, trước kia nghe thì thầm mắng những hạ nhân đó tiếp tay cho giặc, hiện tại ấy à, chỉ một câu: Quá hâm mộ!
Lạc Sanh cũng không để ý đến cái nhìn của hạ nhân Thịnh phủ có thay đổi, nàng đứng ở trong đình bát giác bảo Hồng Đậu nhận lấy Dưỡng Nguyên Đan mà Vương đại phu đưa tới, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Làm Vương đại phu phí tâm rồi.”
“Nên làm, nên làm.” Vương đại phu vội vàng vái một cái.
Gió thổi qua đình có chút lớn, nhưng làm cho toàn thân người ta sảng khoái, giống như tâm tình sảng khoải của Vương đại phu giờ phút này.
Tuy Lạc cô nương chưa từng nói tác dụng của thuốc này, nhưng ông ta cẩn thận nghiên cứu phối thuốc, thuốc này là dùng để điều dưỡng thân thể!
Đầu tiên là trị liệu phong hàn, giờ lại là điều dưỡng thân thể, hai phương thuốc này nếu như được ông ta lợi dụng tốt, có được bảng hiệu danh y là dễ như trở bàn tay.
Tựa như nhìn thấu tâm tư của Vương đại phu, Lạc Sanh đột nhiên cười cười: “Mấy ngày trước đây Tô gia thái thái nhiễm phong hàn, nghe nói là mời Vương đại phu chữa khỏi?”
Vương đại phu rùng mình trong lòng, cười gượng thừa nhận: “Tiểu lão nhân từng xem bệnh cho Tô thái thái.”
Từ khi bệnh phong hàn của biểu công tử Thịnh phủ khỏi hẳn, Lý đại phu đã thay ông ta tuyên dương thanh danh ra ngoài, mấy ngày nay ông ta hưởng thụ được tôn trọng và sự truy phủng không thể so với ngày xưa.
Suýt nữa ông ta đã quên chủ nhân chân chính của phương thuốc kia.
Vương đại phu bị ánh mắt ý vị thâm trường của Lạc Sanh nhìn đến da đầu tê dại, trong lòng bắt đầu run rẩy.
Lạc cô nương đột nhiên hỏi cái này là có ý gì? Hay là đoán được thứ thuốc chữa khỏi phong hàn của Tô thái thái chính là Thiên Kim Hoàn?
Khi Lạc Sanh giao phương thuốc và dược liệu phối chế Thối Hàn Hoàn cho Vương đại phu thì vẫn không đề cập đến tên thuốc, do phí tổn đắt đỏ, Vương đại phu lặng lẽ đặt tên là Thiên Kim Hoàn.
“Vương đại phu y giả nhân tâm, dùng thuốc cứu người thì ta không nhiều lời, tuy nhiên có một việc còn mong ông ghi tạc trong lòng.”
“Mời cô nương nói.” Vương đại phu nghe lời này của Lạc Sanh có thâm ý sâu sắc, trong lòng không khỏi khẩn trương một trận.
Ông ta cho rằng Lạc cô nương là quý nữ như vậy, căn bản sẽ không chú ý đối với những thứ này, không nghĩ tới lại là người khó lừa gạt…
“Phương thuốc của loại thuốc hôm nay Vương đại phu đưa tới, Vương đại phu quên đi.”
Vương đại phu sửng sốt, thứ nghĩ đến đầu tiên chính là Thiên Kim Hoàn.
“Vậy lúc trước ——”
Lạc Sanh cười cười: “Ta vừa mới nói rồi, Vương đại phu y giả nhân tâm, dùng thuốc cứu người thì ta không nhiều lời.”
Năm đó Lý thần y phối ra Thối Hàn Hoàn và Dưỡng Nguyên Đan, đã từng cảm khái Thối Hàn Hoàn có giá cả quá cao, khó có thể ban ơn cho người bình thường, bằng không trên đời này sẽ ít đi một số người đoản mệnh.
Vương đại phu dùng Thối Hàn Hoàn cầu danh cũng được, cầu lợi cũng thế, có thể cứu thêm mấy tánh mạng luôn là chuyện tốt.
Còn Dưỡng Nguyên Đan sao, Lý thần y đã nói không được truyền ra ngoài.
Vương đại phu đại hỉ, cúi đầu vái một cái thật sâu với Lạc Sanh: “Đa tạ cô nương!”
“Vậy không trì hoãn Vương đại phu xem bệnh cứu người, chỉ mong ông có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay.”
Vương đại phu liên tục đồng ý, xách theo hòm thuốc vui mừng rời đi.
Hồng Đậu cắn cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương, có những người sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Bây giờ ông ta đồng ý với ngài, thời gian lâu rồi nói không chừng sẽ nổi lòng tham.”
“Vậy sao?” Lạc Sanh nhìn bóng dáng Vương đại phu rời đi, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu như vậy, ông ta sẽ hối hận.”
Dưỡng Nguyên Đan đã chế xong còn cần một loại thuốc dẫn mới có thể có công hiệu. Nếu Vương đại phu tư lợi bội ước, chỉ sợ phải trả giá đại giới vì mình đã hủy bỏ hứa hẹn.
Thứ nàng cho phép người khác lấy mới có thể lấy, thứ nàng không cho phép người khác lấy, cầm lên sẽ phỏng tay.
Hoàn toàn trông cậy vào một người giữ chữ tín, không tồn tại.
Thuốc dẫn của Dưỡng Nguyên Đan, đúng là một dúm gạo tẻ tẩm sương sớm buổi sáng, đem Dưỡng Nguyên Đan tẩm vào trong đó một lát.
Nói ra thì đơn giản, không nói rõ ra lại không ai có thể nghĩ đến.
Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu đi đến chỗ Lạc Thần.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thần là nhìn Hồng Đậu, thấy trong tay nàng ấy trống không, sắc mặt liền hơi thúi.
Cậu đã sớm bảo Phù Tùng nghe ngóng, cái hôm Lạc Sanh để cậu đói bụng đã đưa thịt kho tàu cho ngoại tổ mẫu.
Thịt kho tàu!
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, nếu hai bên đều không đưa thì thôi, nhưng mà chỗ cậu cái gì cũng không có, ngoại tổ mẫu lại được ăn thịt kho tàu thơm ngào ngạt.
Lạc Thần nghĩ đến là tức, vẫn luôn tức đến bây giờ, cũng không chờ được Lạc Sanh tỏ vẻ gì nhiều hơn.
Đương nhiên, tức thì tức, Lạc Sanh đưa đồ ăn tới thì cậu vẫn ăn.
Dù sao đây cũng là hai chuyện khác nhau.
“Ngươi tới làm gì?” Lạc Thần hừ hừ.
Lại không phải giờ cơm, còn không mang thức ăn, chẳng lẽ tìm cậu nói chuyện phiếm?
Lạc Sanh đặt một cái bình sứ trắng thân to miệng hẹp đến trước mắt Lạc Thần.
Lạc Thần có chút nghi hoặc: Chẳng lẽ là mứt hoa quả?
Nhưng cậu không thích ăn quà vặt mà.
Đương nhiên, nếu là Lạc Sanh làm, cậu có thể miễn cưỡng nếm thử. Rốt cuộc trước kia cậu còn từng không thích ăn cá, hiện tại cảm thấy thật ngon…
Lạc Thần duỗi tay cầm lấy bình sứ trắng.
Lạc Sanh mở miệng: “Đây là thuốc điều dưỡng thân thể.”
Ngón tay thon dài của thiếu niên dừng ở trên bình sứ trắng, nhíu mày nhìn về phía Lạc Sanh.
“Tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín viên, mỗi ngày trước khi ngủ thì dùng một viên với nước ấm, sau khi dùng hết một bình này, thân thể của đệ hẳn sẽ chuyển biến tốt hơn không ít.”
Đôi mày của Lạc Thần càng nhíu chặt hơn, sau một lúc lâu thì hỏi ra một câu: “Từ đâu tới?”
“Vương đại phu phối chế.”
Lạc Thần nhìn Lạc Sanh một cái thật sâu, nhếch khóe môi lên: “Lừa ta.”
Lạc Sanh chớp chớp mắt: “Sao lại lừa đệ?”
Lạc Thần cười lạnh: “Nếu như Vương đại phu có bản sự này, thuốc này đã được đưa đến trước mặt ta mấy năm trước, còn phải chờ tới bây giờ?”
Lạc Sanh ngẩn người, không khỏi cong môi.
Có một đệ đệ cũng coi như thông minh, ngẫu nhiên cũng làm người đau đầu.
“Khi ở kinh thành ngẫu nhiên có được phương thuốc, nhất định hữu dụng là được.” Lạc Sanh nghĩ rồi bổ sung một câu, “Lấy năng lực nấu ăn của ta bảo đảm.”
Lúc này vẻ mặt Lạc Thần mới dịu đi: “Nói sớm không phải tốt rồi sao, kéo Vương đại phu gì chứ.”
Phiền nhất là dỗ cậu như đứa bé, cậu cũng đã mười ba tuổi rồi!
Lúc này Lạc Sanh nói một câu: “Ta phải về kinh.”
/540
|